Chương 60: Ba quyển bí thuật

Ba bộ bí thuật Hồng Nghê cho, tên theo thứ tự là "Tự tại", "Chân ngã", "Đại thiên".
Đọc xong giới thiệu ngắn ngủi của ba bộ bí thuật này, Thường Nguyệt rất là im lặng hoàn toàn không biết nói gì cho phải.


Người viết mấy thứ này rốt cuộc là người kiệm lời cỡ nào mới viết được cái giới thiệu như này.
Bí thuật "Tự tại": Giải phóng tâm trí, tự do tự tại.
Bí thuật "Chân ngã": Khám phá giả dối, tìm tòi chân thật.
Bí thuật "Đại thiên": Gia công vạn pháp, khai phá Đại Thiên.


Không chỉ có giới thiệu, nội dung bên trong ba bí thuật này cũng rất kỳ lạ.
Nói sao nhỉ, người viết quả thật là giới thiệu thế nào thì nội dung như thế đó, bám rất sát, không hề lạc đề.


Đã nói giúp ngươi giải phóng tâm trí, bí pháp này ghi lại cách để một người có thể thả lỏng tinh thần hết mức có thể, sau đó... lao vào tử chiến với kẻ địch?


Thường Nguyệt quay sang nhìn Hồng Nghê một chút, tựa như đang dùng ánh mắt hỏi thăm đối phương xem đây không phải là sách của tên bịp bợm nào đó viết đấy chứ.


Chỉ là thấy Hồng Nghê cũng dùng ánh mắt yên tâm nhìn nàng, Thường Nguyệt cũng chỉ có thể gượng cười đọc hết quyển bí pháp này.




Nhìn chung mặc dù cách luyện có chút không hợp thói thường nhưng cũng không khó lắm, ít nhất là đối với nàng là thế, dù sao nàng còn có thể vừa ngủ vừa đánh nhau huống chi là vừa thả lỏng tâm thần vừa tử chiến?


Được rồi vừa thả lỏng tâm thần vừa tử chiến rất khó, Thường Nguyệt thừa nhận, vì vậy nàng liền nhìn sang quyển bí thuật tiếp theo, bí thuật "Chân ngã".
Quyển bí thuật này ghi lại phương pháp rèn luyện cho người học cách "thấy" được sự thật.


Nhưng "thấy" ở đây không phải bằng mắt mà là "thấy" bằng cảm giác đồng điệu với sự vật sự việc liên kết lẫn nhau cả ở trong và ngoài bằng những khả năng ngẫu nhiên phi tuyến tính không thể xác định mơ hồ không thể nhận thấy nhưng nó trực quan và tồn tại một cách rõ ràng khi có một vật tham chiếu chủ quan hoặc khách quan ở đây chính là ngươi...


"..."
Đọc xong Thường Nguyệt cảm giác thế giới này đều trở nên mơ hồ, vạn vật đều là hư, vạn vật thua Thường Nguyệt...
Hít một hơi thật sâu, Thường Nguyệt đem hai quyển bí thuật này cất vào kho đồ, dự định chôn hai thứ này vĩnh viễn không lật ra nữa.


Nàng tiếp tục nhìn về cuốn bí thuật thứ ba, bí thuật "Đại thiên".
Vốn cũng không hi vọng gì, chỉ nghĩ có lẽ lại là một quyển bí thuật nói lung tung như hai quyển trước.


Nào ngờ nội dung trong quyển sách này ngược lại khiến Thường Nguyệt trở nên trịnh trọng hơn bao giờ hết, bởi vì nội dung bên trong đáng sợ và bá đạo lắm.
Gia công vạn đạo.


Một chữ cũng nói không sai, bí thuật này quả thật có thể dùng để gia tăng uy lực cho bất cứ năng lực gì mà người học có thể thi triển.
Bao hàm cả những thứ như kỹ nghệ như luyện đan, bày trận...
Thường Nguyệt càng đọc, da đầu càng tê rần.


Nàng tin tưởng, một ngày thứ này lộ ra, chính mình tuyệt đối sẽ ch.ết không có chổ chôn, bị người người truy sát vì cuốn bí tịch này.
Lại liếc qua Hồng Nghê, nàng lại âm thầm nói thêm.
Tất nhiên cô nàng này cũng không thoát được.
"Hồng Nghê sư muội, bí thuật này..."


"Sư tỷ thấy hứng thú với bí thuật "Đại thiên" sao?"
Nghe vậy Thường Nguyệt kém chút bị sặc nước bọt.
Nếu bí thuật này thật có công hiệu kinh khủng như vậy, người thường không hứng thú mới là lạ, vì vậy nàng liền nghiêm mặt nói:
"Sư muội, ngươi biết được giá trị của thứ này sao?"


"Sư muội biết."
"Vậy còn sao..."
"Vì ta tin sư tỷ nha."
"..."
Ta cũng tin ngươi nha, ta tin ngươi có ý đồ xấu nào đó mà chưa lộ ra.
"Với cả sư tỷ cũng không cần phải thất thố như thế, bí thuật này nhìn thì có vẻ mạnh thật đấy, nhưng cũng không nghịch thiên tới mức cần trịnh trọng như thế đâu."


Này cũng phải thôi, trên đời không có thứ gì không không liền đột nhiên nhân hai nhân bốn lên, uy lực của pháp thuật cũng vậy.
Bí thuật "Đại thiên" cũng thế, người học bí thuật này muốn gia công cho thứ gì thì phải cực kỳ hiểu về mảng đấy, thậm chí yêu cầu phải tự thành hệ thống mới được.


Đại loại như ngươi muốn gia công cho một môn pháp thuật "Hỏa Cầu Thuật", ngươi không chỉ phải hiểu tường tận từng bước pháp thuật hình thành, thậm chí còn phải thông hiểu được bản chất của "Hỏa".
Nhưng dù vậy bí thuật này vẫn mạnh đến đáng sợ, nhất là đối với người như Thường Nguyệt.


Nàng không luyện pháp thuật, không học những thứ linh ta linh tinh.
Cách nàng chiến đấu, mỗi công kích nàng đánh ra, mỗi bước di chuyển cực tốc tựa như thuấn thân trong mắt kẻ thù vân vân... đều là nàng tự chế ra.


Nếu nàng muốn thậm chí có thể đặt tên tựa tựa như "Thường Nguyệt Bộ", "Thường Nguyệt Thương Pháp"... sau đó viết thành bí tịch để gửi vào trong Truyền Công Các để cất giữ cho người khác học.


Chỉ là nàng cũng không muốn mà thôi. Này cũng bởi vì nàng rất ghét những thứ màu mè tựa như cách phân loại công pháp, pháp thuật cao cấp hay không cao cấp bằng cách chia Thiên, Địa, Huyền, Hoàng, phía trên còn có thần có thánh cấp gì đó. Trong mắt nàng, những thứ màu mè đấy đều là shjt chó, nàng vô địch, tuyệt học của nàng tự khắc sẽ vô địch, thánh cấp đế cấp gì đấy cút ra chổ khác mà chơi, đếch có ai trên đời có tư cách để phân cấp hay đánh giá tuyệt học của nàng.


Về lại chuyện chính, bởi vì trừ công pháp ra, mọi sở học đều là của nàng hoặc của Trần Lâm, mà của Trần Lâm cũng là của nàng nốt, nên Thường Nguyệt vô cùng tường tận, vô cùng hiểu những gì nàng đã biết.


Nàng tự tin đồng cấp không có ai, tuyệt không có ai trên đời sẽ hiểu cách dùng thương đâm lủng đầu người khác như nàng, nếu viết sách Thường Nguyệt có thể viết được cuốn sách dày ba cen ti mét về cách làm sao để dùng thương đâm lủng mặt người khác một cách chuẩn chỉ nhất.


Vì vậy nếu như học được bí thuật "Đại thiên", Thường Nguyệt tự tin tạo nghệ dùng thương đâm lủng mặt người khác của mình sẽ lên một tầng cao mới.
"Sư tỷ, sư muội có thể hỏi một câu không?"
"Hả? Ngươi muốn hỏi gì cứ hỏi đi."


Vừa mới thất thố, Thường Nguyệt ngồi nghiêm chỉnh ngay ngắn tưởng rằng Hồng Nghê muốn hỏi gì đó cao siêu.
Nào ngờ sư muội lại hỏi một câu không hiểu ra sao:
"Sư tỷ, theo ngươi nghĩ, ba quyển bí thuật này, quyển nào là đạo?"
Không hiểu ra sao, Thường Nguyệt cũng bất đắc dĩ nói:


"Ta không hiểu ngươi muốn hỏi gì, có thể nói rõ hơn một tí không."
Chỉ là Hồng Nghê cũng không giải thích mà ngược lại cười nói một câu không hiểu ra sao khác:
"Không cần nữa rồi, sư tỷ có lẽ hiểu, chỉ là ngài chưa "biết" được thôi."
"..."


"Sư muội, ta nghĩ là có lẽ ngươi luyện đan hơi quá độ, đôi lúc thư giãn một chút cũng không sao đâu, đừng ép bản thân mình quá mức, không tốt cho đầu óc đâu."
"Hì hì, sư muội cảm ơn sư tỷ nhắc nhở, sư muội tự có chừng mực mà."


Cả hai lại nói chuyện phím một lác, Hồng Nghê cũng chuẩn bị ra về.
"Sư tỷ, ngươi phải cẩn thận một chút, tránh "lầm đường lạc lối" thì không tốt đâu."
"Ách, cảm ơn sư muội nhắc nhở, ta sẽ chú ý cẩn thận."
"..."
"Có lẽ sư tỷ nên nhìn thêm bí thuật "Chân ngã" một chút."


Trước khi đi, Hồng Nghê để lại một câu như thế cũng không giải thích mà trực tiếp rời đi.
Thường Nguyệt thấy vậy cũng chỉ lắc đầu ngao ngán liền quay người trở lại vào phòng.
Mặc dù không quay đầu nhìn lại, nhưng Hồng Nghê "thấy" được mọi thứ, vì vậy nàng liền càng nhíu chặt lông mày thầm .


"Không sai được, Thường Nguyệt là Thường Nguyệt, mệnh nàng cũng là mệnh của nàng, nhưng "chân thật" là sẽ không sai, vậy rốt cuộc là nơi nào sai?"
(Là Yameta Kuda"sai")






Truyện liên quan