Chương 61: "Đại thiên" là đệ quy?

Thức trắng một đêm, Thường Nguyệt toàn tâm toàn ý nghiên cứu bí thuật "Đại thiên".


Càng xem kỹ, Thường Nguyệt càng cảm thấy bí thuật này càng không thể tin nổi, giai đoạn trước còn tốt, chỉ là cường hóa pháp thuật hay chiến kỹ và mấy thứ tương tự, thì càng về sau, tham vọng của người sáng tạo ra bí thuật này càng lớn, thậm chí còn muốn gia công cả vạn đạo thành một thứ gì đó cao cấp hơn.


Thường Nguyệt đọc không hiểu, nhưng cũng không trở ngại nàng liên tục thán phục bí thuật này không thôi.
Thật sự là quá mê người.
Ngay cả Thường Nguyệt cũng nhịn không được mà trầm mê trong quá trình thông hiểu bí thuật này.


"Chậc chậc, có thể cho ra thứ tốt như vậy xem ra Hồng Nghê sư muội cũng không phải là người đơn giản nha."
Mặc dù không biết vị sư muội kia muốn tiếp cận mình làm gì, hay là vì sao lại đưa nàng mấy cuốn bí thuật này.


Nhưng Thường Nguyệt nghĩ một hồi cũng không nghĩ thấu đáo, nàng liền không nghĩ nữa, dù sao bí thuật "Đại thiên" cũng đã xem được, hiệu dụng cũng là thấy, không lý nào nàng lại không học, còn về âm mưu quỷ kế gì đấy cứ vứt cho Trần Lâm đau đầu là được, đấy dù sao cũng là cường hạn của hắn.


Tiếp tục nghiên cứu "Đại thiên", không hề bỏ qua hay lơ là từng câu từng chữ, phải đến ba ngày sau đó nàng mới hoàn toàn thấm nhuần đạo lý trong toàn bộ quyển sách này, tiếp theo chỉ việc dựa theo bí thuật không ngừng rèn luyện và gia công thương pháp là được.




Bí thuật nó không giống với pháp thuật, cũng không phải dựa theo trong sách thi triển là sẽ có hiệu quả.


Bí thuật càng giống như một quyển sách nhập môn, hay nói chuẩn chỉ một chút thì nó tựa như một quyển sách hướng dẫn, một quyển sách turtorial đang nắm tay chỉ việc ngươi làm từng thao tác cơ bản, còn sau đó ngươi có thể làm ra được sản phẩm như thế nào thì đều do khả năng của ngươi.


Vì vậy học tập bí thuật không làm cho Thường Nguyệt cảm thấy phiền chán như tập luyện pháp thuật, bởi thứ này không cứng nhắc như pháp thuật hay thân pháp hay chiến kỹ, linh kỹ... Bí thuật tràn đầy sự tự do, người học xong bí thuật có vô hạn khả năng có thể phát triển và khai phá... mặc dù đa phần mọi người đều phát triển và khai phá vào lói mòn.


Nhưng dù vậy Thường Nguyệt vẫn mê say vào trong đó, không ngừng đem thương thuật của mình so sánh đối chiếu với quy luật gia công được ghi lại trong "Đại thiên", khắc phục những nhược điểm đang có, bù đắp một chút chổ chưa nổi bật, và quan trọng nhất là không ngừng mài dũa và tinh tiến thế mạnh cho thương pháp của mạnh.


Tựa như vì để đâm lủng mặt người khác một cách trơn tru, Thường Nguyệt không chỉ suy luận ra từng góc độ thích hợp để đâm thương dựa theo chiều cao của kẻ địch, nàng còn chọn ra vài điểm trên cán thương có thể làm điểm tựa để dù cho chỉ cầm thương bằng hai ngón tay nàng vẫn có thể phát lực hoàn hảo, không bị bất kỳ vướng bận gì.


"Thật không hổ là gia công vạn pháp, thứ lý thuyết ma quái này thế mà thật sự phù hợp với thương thuật của ta?"
Phải biết, "Đại thiên" không bảo ngươi phải làm gì to tát như uẩn dưỡng trường thương trong thể nội hay là huyết tế sinh linh để tu luyện.


"Đại thiên" chỉ dẫn ngươi khắc phục từng điểm từng điểm nhỏ nhặt nhất, thường dễ bị người ta bỏ qua, đồng thời cũng có vài chổ rất tà môn khiến người khác không hiểu ra sao nhưng khi vận dụng lại quả thật có thể khiến thương kỹ tăng tiến.


Đại loại như nắm thương nên tì đầu ngón tay vào cán, huyệt lục ngũ trên cánh tay cần thắt chặt, huyệt thất ngũ cần kìm lực không nên nhả ra khi vung thương, đâm thương nên đâm cho đúng tuyến tính, đâm hụt nên thu thương lùi lại khoảng cách gấp rưỡi cán thương không nên cố biến chiêu thành quét ngang...


Vốn nghĩ nàng chỉ cần dựa theo quy luật gia công được ghi trên "Đại thiên", không cần quá lâu liền có thể gia công xong thương pháp của mình.
Nhưng càng rèn luyện, càng cải tiến, mi mắt Thường Nguyệt càng nhíu chặt lại.
Có gì đó không đúng, tại sao càng gia công ta lại phát hiện càng nhiều sai lầm thế này?


Chỉnh lại tư thế, dùng trường thương tung ra một kích đâm thẳng.
Đầu thương nhanh tới mức va đập với bức tường âm thanh để lại một âm thanh nổ tung điếc tai.
Một thương lần này trong mắt Thường Nguyệt có lít nha lít nhít sơ hở và lổ thủng, nhưng uy lực lại mạnh gấp rưỡi lúc trước.


Điều này làm cho Thường Nguyệt kinh ngạc không thôi, nếu có nhiều lỗ thủng như thế đã mạnh như vậy nếu như khắc phục hết thì chẳng phải...


"Không đúng, có gì đó không đúng, trước khi học "Đại thiên", thương pháp của ta không có nhiều lổ thủng như vậy, chỉ có sau khi học xong ta mới thấy được những sai lầm li ti như thế này, vì vậy vấn đề hẵn là do tầm mắt của ta cao hơn trước khi học "Đại thiên" mới đúng. Nhưng nếu vậy, giả sử ta dành thời gian khắc phục hết những sai lầm nhỏ này thì tình huống tương tự liệu có tái diễn không? Ta sẽ có được một thương pháp hoàn mỹ vô khuyết, hay lại là một bản vá đầy sai lầm lủng trăm ngàn chổ khác?"


Tới lúc này, Thường Nguyệt đột nhiên nhớ ra lời dặn dò của Hồng Nghê:
"Sư tỷ, ngươi phải cẩn thận một chút, tránh "lầm đường lạc lối" thì không tốt đâu."
Này là ngươi đã sớm dự liệu trước đúng không sư muội yêu dấu của ta?


Thường Nguyệt cuối cùng cũng có chút hiểu quy luật của "Đại thiên".
Bảo sao người chế ra thứ này dám tự tin viết ra có thể gia công vạn pháp, đồng thời bí pháp này cũng tên là "Đại thiên".
Đại thiên thế giới, vô cùng vô tận.
Tự như ở giữa số 1 và 2 là vô hạn số thập phân.


Bí pháp "Đại thiên" này cũng giống như một phương trình "Đệ quy" chỉ có tham số đầu vào và không có điều kiện kết thúc.
Giống như một đoạn code đệ quy đơn giản dùng để chia đôi một số tự nhiên n khác không nhưng không đặt điều kiện .


Chỉ cần truyền vào tham số, phương trình đệ quy này có thể tính đến khi vũ trụ hủy diệt.
Giá trị cũng sẽ không ngừng tiến đến vô hạn bằng không.
Bí thuật "Đại thiên" cũng có nguyên lý như thế, đây là một thuật toán đệ quy có tham số đầu vào cực lớn và đa dạng kiểu dữ liệu.


Đưa thương thuật hay kỹ nghệ vào thuật toán của bí pháp "Đại thiên" sẽ tựa như truyền vào tham số để thuật toán xử lý.
Sau khi xử lý xong, kết quả sẽ là tham số cho vòng lặp thứ hai của thuật toán để thực hiện một vòng tính toán mới.


Nhìn vào thực tế, thương pháp của nàng sau khi gia công đã mạnh hơn trước, nhưng cũng nhiều lổ thủng hơn trước, này là bởi giống như một số càng chia càng nhỏ những vĩnh viễn không bao giờ bằng 0 trừ khi nó vốn là số 0, nàng càng gia công cho thương pháp, thiếu sót lặt vặt sẽ ngày càng nhiều.


Chỉ có biết được điểm dừng để dừng lại, nếu không, bí pháp "Đại thiên" có thể mê hoặc ngươi gia công thuật pháp tới khi kiệt lực mà ch.ết.
Nhưng nói nghe thì dễ.
Chỉ cần biết dừng là đủ.
Nhưng dừng ở đâu mới là đúng đây?


Thường Nguyệt vừa suy tư vừa nhíu mày bắt đầu múa thương.
Lăng lệ, khó đoán, mạnh mẽ, chí mạng.
Nhưng vẫn cảm thấy sượng sượng ở đâu đó.


Không ấy lại gia công thêm một chút đi, dù sao ta cũng đang rảnh rỗi, nếu biết được bí pháp này có tà, ta cũng không đến mức bị cuốn vào đến độ không thoát ra được đâu nhỉ.
Nghĩ vậy, Thường Nguyệt liền bắt đầu vòng thứ hai thử gia công cho thương pháp của mình.






Truyện liên quan