Chương 63: Tập kích

Đi kèm với tiếng nổ inh ỏi chính là một trận rung lắc dữ dội từ bên mạn thuyền truyền tới khiến Thường Nguyệt kém chút đứng không vững chân.
"Đây là có chuyện gì thế này?"
Nàng thật sự rất nghi hoặc.


Theo lý mà nói thì trên trời không nên gặp tai nạn giao thông mới đúng, dù sao bầu trời rộng như thế mà còn có thể lái tàu đụng vào tàu người khác, người mù mà thấy được thì phản cảm lắm.


Nhưng ngay sau đó, Thường Nguyệt liền nhận được Hà trưởng lão truyền âm khiến nàng chợt nghiêm mặt lại vội vàng rời khỏi phòng đi lên boong thuyền.


Hà trưởng lão sớm đã đứng ở trước đầu tàu, sắc mặt nghiêm trọng nhìn "Linh Quang Hộ Giáp" của Linh Chu đang nhấp nháy mãnh liệt tựa như bị thứ gì đó không ngừng tác động.
"Trưởng lão, đây là có chuyện gì xảy ra, chúng ta bị tấn công sao?"


Không đợi Thường Nguyệt đặt nghi vấn, đã có một đệ tử nam hoảng loạn vội hỏi thăm.
Nghe vậy, Hà trưởng lão cũng quay sang, sắc mặt đầy nghiêm trọng nói:
"Là trưởng lão Vạn Thi Quan, Uế Thi Tào Cảnh Trúc Cơ viên mãn."
Nghe vậy mọi người không khỏi há hốc mồm.


Bọn hắn nghe được gì cơ? Trúc Cơ viên mãn?




Phái Trúc Cơ viên mãn, chỉ cách Kim Đan có một bước tới tìm phiền toái với đám Luyện Khí trung hậu kỳ như bọn hắn thật có đáng sao, đám Vạn Thi Quan kia bộ luyện thi nhiều quá lỡ đem não mình cũng luyện luôn hay gì mà nghĩ được kế hoạch thiên tài tới mức này, sao bọn hắn không phải mẹ tu sĩ Nguyên Anh đến đây luôn đi.


Giống với tâm trạng của các đệ tử khác lúc này, Thường Nguyệt cũng có chút thấp thỏm.
Trúc Cơ sơ kỳ, nàng còn có tự tin vắt chân lên cổ để chạy, Trức Cơ viễn mãn thì chỉ có cách vắt chân lên cổ và chạy nhanh hơn người khác mới có cơ hội sống.


Đi làm nhiệm vụ an nhàn cũng gặp phải, Trúc Cơ viên mãn, đây còn chưa nói đến việc còn có Kim Đan đang có ý định mưu hại mệnh của nàng. Vận may thế này đều có thể sánh được với nhân vật chính trong tiểu thuyết mạng ở thế giới Trần Lâm.


"Mà không đúng, Trúc Cơ viễn mãn cũng đã có một ít thứ chạm đến được cấp độ Kim Đan, nếu vậy cũng có khả năng hay không đó là nhiệm vụ tím kia xuất phát cũng là từ tên Tào Cảnh này?"


Chuyện này cũng hoàn toàn có thể, dù sao cách đánh giá của hệ thống cũng rất thực dụng, không có cứng nhắc phân chia từng cảnh giới.


Trúc Cơ viễn mãn nếu có một hạng năng lực nào đó đạt tới cấp độ cao hơn, lực uy hϊế͙p͙ cũng có thể được cân nhắc lên bậc tím, mặc dù đó sẽ là bậc tím yếu nhất.
Nhưng này chẳng phải cũng vừa vặn phù hợp cho phần thưởng bậc tím của lần này sao.


Một tấm thẻ dung hợp và một "Lucky Box", vừa xem là đã thấy nghèo nàn không hào phóng tí nào, nếu đem gắn với nhiệm vụ bậc tím cùi bắp nhất trong các nhiệm vụ bậc tím thì rất vừa vặn và hợp lý.


"Ài, nhưng cùi bắp thì đó cũng là nhiệm vụ bậc tím, lần trước sống được là do con Đại Yêu kia lười truy sát nên mới tha cho, trưởng lão ma tông thì hoàn toàn không giống với, tuyệt đối sẽ bị truy sát rất gắt."
Vừa nghĩ, Thường Nguyệt đồng thời còn dùng ý niệm câu thông với Trần Lâm.


Hiện tại bị vây đánh như thế này, nghĩ bằng chân cũng có thể biết được bên ngoài đã bị phong tỏa gắt gao, không có cách nào dùng thủ đoạn chính quy gửi tin cầu cứu về cho tông môn.
"Ngươi lại gây chuyện gì đấy nữa à?"


Lần nữa nghe được giọng nói trầm ấm của đối phương, Thường Nguyệt không khỏi chợt cảm thấy nhẹ nhõm và an toàn một chút, liền lập tức mếu máo nói:
"Trần Lâm cứu mị, chúng ta bị trưởng lão Vạn Thi Quan vây khốn, Linh Chu sợ là sắp gánh không nổi nữa."
"Vạn Thi Quan!!!!"


Ở đầu bên kia, Trần Lâm nghe tới đây liền hoảng hốt bật dậy khỏi ghế, không để tâm trận pháp đang chế tạo lập tức liền bị tán loạn, hắn gấp rút nói:
"Ngươi đang ở chổ nào, ta lập tức báo cáo tông môn tới ứng cứu."
Đầu bên kia dừng lại vài giây liền tiếp tục truyền lại ý niệm:


"Ta cũng không rõ, bên ngoài rất mờ mịt, tựa như đang bị sương mù bao quanh, lờ mờ còn thấy được gốc cây bị khô héo chỉ còn lại gỗ mục, nói chung nhìn rất hoang tàn."
Sương mù, gỗ mục?
"Không nhầm được, chắc chắn đó là trận pháp đặc hữu của Vạn Thi Quan, Thi Chướng Uế Linh Trận!"


Nghe vậy, Thường Nguyệt tựa như dấy lên hi vọng liền hỏi:
"Ngươi có cách phá sao?"


"Phá được, nhưng phá không dễ, trận này là trận cấp hai lại không phải công trận, tác dụng lớn nhất của nó là vây khốn và luyện thi, một ngày dựng trận này lên, cương thi ở trong trận sẽ lập tức được cường hóa mạnh mẽ hơn so với bình thường, bởi vì vậy nên trận này không có cấu trúc linh văn phức tạp, độ phức tạp không cao đồng nghĩa với ít lổ hỏng hơn, dành thời gian phá trận, không bằng nghĩ cách làm sao để xông ra trận này, dù sao năng lực vây khốn của trận này cũng không mạnh lắm."


"Ngươi hiện tại ráng bảo vệ mình cho tốt, ráng đi gần Hà trưởng lão một chút, ta đi báo tông môn, sau đó sẽ qua đó giúp ngươi sau."
Nói xong, Trần Lâm liền ngựa không dừng vó vội chạy tới Công Vụ Đường.
...


Ở đầu bên kia, biết được Trần Lâm đã đi báo tin, Thường Nguyệt cũng thở ra một hơi.


Dù sao Linh Chu cũng bay một khoảng cách khá xa, ít gì cũng được nửa đường, bên phía tông môn có phái người chạy vội tới thì hẵn cũng không lâu không đến mức đợi lúc tới thì chỉ có thể cho mọi người đốt ít nhan giấy.
"ẦM!!!"
"CÓ CHUYỆN GÌ A!!!"


"Xong rồi, xong hết rồi, tại sao lại thế này, đây chỉ là một nhiệm vụ an nhàn thôi mà."
"Hà trưởng lão, ngài mau làm gì đó đi, chúng ta còn trẻ trúng ta không thể ch.ết ở đây."
"UWWAAAA."
...


Liếc nhìn đám sư muội sư đệ càng lúc càng hoảng loạn, Thường Nguyệt chỉ có thể lắc đầu ngao ngán, sau đó đi tới bên cạnh Hà trưởng lão nói:
"Hà trưởng lão, chúng ta làm sao bây giờ?"
Nghe vậy, Hà trưởng lão nhìn bầu trời thật lâu, liền chậm rãi nói ra:


"Lát nữa ta sẽ ra ngoài cố gắng mở một con đường máu, các ngươi cố gắng lái Linh Chu chạy được càng xa càng tốt, tốt nhất là có thể chạy tới gần tông môn để có thể được tiếp ứng kịp thời."
Nghe vậy, Thường Nguyệt liền chợt nhíu mày hỏi:
"Vậy còn ngài thì sao bây giờ?"


"Ta? Ta tất nhiên là ở lại tru ma nha, lâu rồi không giãn xương giãn cốt, hôm nay chém vài đám Vạn Thi Quan này luyện đao cũng không tệ."
Nghe vậy Thường Nguyệt cũng chỉ biết im lặng.
Ngài có chắc là ngài muốn tru ma mà không phải ma tru ngài không?


Nhưng biết trưởng lão nói vậy là để trấn an mọi người, Thường Nguyệt cũng không nhiều lời liền nói:
"Tất cả đều nghe Hà trưởng lão!"
Thấy vậy, Hà trưởng lão mỉm cười vốn muốn nói thêm.


Nhưng đột nhiên, lại một tiếng chấn động mạnh mẽ khác rền vang, cùng với đó là âm thanh tựa như thủy tinh vỡ.
"Kiệt kiệt kiệt, ông bạn già Hà Thiên Đồ, lâu quá không gặp, nhìn ngươi có vẻ càng ngày càng già nhỉ? Khi nào ch.ết đấy."


"Là ngươi đấy sao Tào Cảnh, chậc chậc, cũng ba mươi năm không gặp rồi nhỉ, ta thì càng già càng phát uy, ngươi thì càng già càng không giống người, bảo sao độc thân cả đời, không ấy ngươi đi tìm cái chuồng heo nào đấy chui vào thử, có khi sẽ tìm được ý trung nhân nha."


"Khặc khặc, cũng ba mươi năm rồi, dù sắp ch.ết nhưng khiếu hài hước của ngươi vẫn rất tốt nhỉ, hi vọng hài cốt ngươi cũng thế."
Đứng ở một bên lắng nghe hài đối thoại bản tu tiên giới.
Thường Nguyệt không biết có nên cười to và vỗ tay khen hay không.


Nàng cảm giác làm thế sẽ tạo bầu không khí rất tốt, sau đó cũng rất nhanh sẽ bị Hà trưởng lão ném xuống thuyền.






Truyện liên quan