Chương 64: Bạn già

"Hà Thiên Đồ, còn không dám ra đánh một trận chiến sao, uy thế của ngươi ngày trước đâu rồi, sao hiện tại lại trốn chui trốn nhủi trong linh chu như thế, hay ngươi định dùng Linh Chu làm mồi nhử để lén lút xông ra một đầu sinh lộ cho mình, khặc khặc khặc, nếu thế có khi ngươi thật có đường sống đấy, khặc khặc."


Càng nói, giọng nói kia càng trở nên quái dị, giữa câu nói bị ngắt quảng bởi những tạp âm tựa như tiếng cổ họng khô khốc không cách nào phát ra âm thanh.
Chỉ là lúc này, mọi người không có cách nào nghĩ nhiều, ai ai cũng dần dần bị bầu không khí khủng hoảng bao phủ, khó mà thoát ra.


"Cầm lấy cái này, lát nữa ta xông ra khỏi linh quang hộ giáp của Linh Chu sẽ ngăn chặn Tào Cảnh, ngươi khống chế Linh Chu dùng hết tốc lực lao thẳng về phía trước, đừng ngần ngại, nguy cơ hiện tại đã là lửa xém lông mày, không liều một phen thì các ngươi khó sống."


Nói xong, Hà trưởng lão liền đem linh bài dùng để khống chế Linh Chu giao cho Thường Nguyệt, sắc mặt nghiêm túc nhìn chăm chăm nàng tựa hồ như đang vô cùng trịnh trọng.
Thấy vậy, Thường Nguyệt cũng nhận lấy đồng thời vô cùng quyết tâm trả lời:


"Trưởng lão yên tâm, Thường Nguyệt dù cho không cách nào thoát thân khỏi nơi đây cũng sẽ cố mà đưa "Mầm tiên" tới được tông môn."


Nghe vậy, Hà trưởng lão gật đầu một cái, sau đó quay người hướng về một phương hướng, linh lực toàn thân nhất cử phun trào, tựa như một thanh khoái đao xuất vỏ, khí thế sắc bén nháy mắt liền tràn trề khắp không gian.




"Tào Cảnh lão bằng hữu, trong nhà ta có một ấm trà quý nhưng còn thiếu ly trà, nay đành xin đầu ngươi dùng tạm, lấy giao tình của hai ta ngươi hẵn sẽ không từ chối đâu nhỉ?"
"Khặc khặc, ngươi..."


Tào Cảnh vốn định nói gì đó, nhưng Hà Thiên Đồ đột nhiên liền khóa chặt phương hướng của hắn, tay nắm trường đao nhanh chóng bay vút tới.
Trận chiến không có chút dấu hiệu báo trước nào liền đã đột ngột bắt đầu.


Hai người vừa nãy còn cười nói pha trò, hiện tại liền đã dùng sát chiêu đối đãi lẩn nhau, chẳng mấy chốc liền đánh cho âm bạo bùng nổ không ngớt.
"Đi"
Nhân cơ hội này, Thường Nguyệt lập tức khống chế linh bài tăng tốc bay đi, mau chóng rời xa chiến trường.


Lấy thực lực hiện tại của nàng, Thường Nguyệt có cách để giúp Hà trưởng lão, nhưng không phải là lúc này, quá nhiều vướng bận, nàng lại đang là người mạnh nhất ở đây, nếu như nàng rời đi, lại có ngoài ý muốn nào khác, tất cả mọi người trên tàu sợ là khó thoát khỏi cái ch.ết... có lẽ là trừ Tử Lăng ra.


Mà y như rằng lo sợ điều gì, điều đó sẽ đến.
Bay không được bao lâu, Thường Nguyệt liền tinh mắt phát hiện phía trước có hai chiếc tiểu Linh Chu chặn đường.


Nàng muốn quay đầu bay hướng khác, nhưng lúc này phía sau cũng có hai chiếc tiểu Linh Chu khác đột ngột từ dưới đất cất cánh bay lên nhanh chóng ngăn chặn đường lui của nàng.
"Ái chà, tính toán cũng kỹ quá ta."


Cười mỉa một câu, Thường Nguyệt liền quay người nhìn lại các vị sư đệ sư muội đang hoảng loạn và sợ hãi, tất cả đều đồng loạt nhìn xem nàng.
"Tất cả mọi người chuẩn bị một chút."
Nghe vậy, mọi người đột ngột không hiểu ra sao.
Có một người bạo dạng liền vội hỏi:


"Ý sư tỷ là gì? Chúng ta cần chuẩn bị gì để hổ trợ sao."
Nghe vậy Thường Nguyệt chỉ mỉm cười, ngắn gọn nói:
"Không cần các ngươi hổ trợ gì đâu, chỉ là chuẩn bị một chút, lát nữa... bỏ thuyện chạy lấy người."


Nghe vậy mọi người chợt sững sờ trong hai giây, sau đó đều đồng loạt hoảng loạn lên, có người trực tiếp chất vấn:
"Sư tỷ ngươi bị điên rồi, không có Linh Chu bảo vệ, chúng ta lấy cái gì để bảo mạng? Bọn hắn đông như thế, lao ra tuyệt đối sẽ ch.ết chắc."


Tất cả những người khác cũng đồng loạt khuyên can vị sư tỷ này không muốn làm càn.
Chỉ là người trong ngành mới hiểu được cảm giác của người trong nghề.


Thường Nguyệt đã nhìn qua linh chu, bị tổn hại không nhẹ, bay thôi cũng đã miễn cưỡng, huống chi là vừa bay vừa chịu đòn từ bốn chiếc linh chu tiểu hình.
Làm như thế kết quả cuối cùng chỉ là thuyền rơi người vong mà thôi.
Ngược lại làm theo cách của nàng, mọi người đều sẽ có một chút hi vọng sống.


"Giải thích dài dòng lắm, các ngươi cứ biết là tiếp tục lì lợm ở trên Linh Chu thì sẽ ch.ết là được, mà dù sao các ngươi ch.ết sống cũng không liên quan đến ta, lát nữa ta sẽ chạy, các ngươi không muốn cùng chạy thì tự nghĩ cách để thương lượng với đám Vạn Thi Quan làm sao để tha cho các ngươi đi."


Nghe vậy, mọi người đều đồng trở nên khủng hoảng tới tột cùng, mặt ai cũng không còn chút máu.
Vốn tưởng là vị sư tỷ này nhận lời dặn dò của Hà trưởng lão thì đối phương sẽ chăm non bọn hắn một chút, nào ngờ lại lật mặt nhanh như vậy.


Chỉ là lúc này cũng không phải lúc chỉ trích, có người nhanh nhạy nhận ra vấn đề cốt lõi liền lập tức hỏi:
"Sư tỷ... chúng ta hiện tại phải làm sao?"
Cuối cùng cũng có được một người thông minh, Thường Nguyệt hài lòng gật đầu nói:


"Trước hết, gọi đám "Mầm tiên" kia lên boong tàu đi, lát nữa sẽ hữu ích."
...
Trong lúc này, tại chiến trường, Hà Thiên Đồ cùng Tào Cảnh đang giao phong kịch liệt.
Bá Đồ Đao Pháp uy lực tuyệt luân, công kích dũng mãnh, đao đao chí mạng.


Tào Cảnh không dám cứng chọi cứng, vì vậy liền phóng xuất mấy chục đầu ngân thi lao tới vây công Hà Thiên Đồ, muốn mài ch.ết đối phương.
Chỉ Hà Thiên Đồ chém giết cả đời, kinh nghiệm phong phú, ánh mắt vô cùng cay độc.


Vừa thấy đám ngân thi xuất hiện, hắn liền sử dụng linh kỹ "Bá Đao Hoành Thiên".
Nháy mắt, đao khí liền phóng lên tận trời, một đao bổ xuống, mặt đất bị chôn vùi, mấy chục đầu ngân thi còn chưa kịp khởi động liền bị bổ thành thịt băm.


Lập tức tổn thất mấy chục đầu ngân thi, Tào Cảnh cũng không dễ chịu, sắc mặt vốn trắng bệch giờ đây càng thêm âm trầm hơn, đôi mắt chăm chăm nhìn Hà Thiên Đồ.


"Chậc chậc, bao nhiêu năm qua không thấy ngươi tìm ta báo thù, vốn tưởng ngươi bị sợ mất mật không còn dám xuất hiện lại khi ta còn tại trên đời, hiện tại lại đột nhiên tới, ta còn tưởng ngươi có ỷ lại mới dám gặp ta lần nữa, nhưng hiện tại ta nhầm, ngươi vẫn phế vật như lúc trước, có chăng chỉ có độ ngu là tăng thêm thôi mới dám dùng bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ này tới gặp ta."


Nghe lời nói của Hà Thiên Đồ, Tào Cảnh không dao động chút nào, sắc mặt vẫn nghiêm trọng như trước nhìn chăm chăm đối phương, đột nhiên hắn lại chợt cười lên nói:


"Khặc khặc, ngươi nói thật hay, có thể nào tản đao khí ra rồi nói tiếp được không, vừa nói vừa tụ đao khí như thế chẳng lẽ không thấy xấu hổ?"
"Haha, thói quen cũ, thói quen cũ, dù sao thời trẻ nhận ám toán nhiều quá, về già bị ám ảnh, đây, để ta bỏ đao xuống hai ta cùng ngồi nói... Khảm!"


Lại một phát "Bá Đao Hoành Đồ" khác, nhưng lần này uy thế không còn chấn động thiên địa như trước, ngược lại nội liễm vô hình, không có bất kỳ dấu hiệu gì liền đã chém tới trước mắt Tào Cảnh.
"ẨM!!!"
Một âm thanh chấn động như sấm rền lần nữa vang vọng khắp vùng trời.


Nhìn cột khói bụi mịt mù trước mắt, lại cộng thêm đao khí tràn ngập khắp không gian, lợi thế đã vô cùng nghiêng về hắn, nhưng Hà Thiên Đồ lại không có chút thả lỏng nào, lần nữa tụ tập đao khí chuẩn bị công kích bất kỳ lúc nào:


"Khặc khặc khặc, mấy năm không gặp, quả nhiên thiên kiêu dù tuổi đã già nhưng tâm chưa từng già, đao vẫn bén như ngày nào, à không, hiện tại ngươi so với lúc đó mạnh hơn nhiều, Hà Thiên Đồ à... đáng tiếc thời thế không ủng hộ ngươi, lúc trước cũng thế, hiện tại cũng thế... khặc khặc."


Khói bụi tán đi, dần dần để lộ ra một bóng đen khổng lồ, uy áp nặng nề như ngưng thành dịch không ngừng tán phát khiến không khí đều như sệch lại, hít thở cũng chợt trở nên khó khăn gấp bội.


"Nào Hà Thiên Đồ, gia nhập với ta đi, những kẻ thất bại như chúng ta nếu không thể đơn độc chống lại thời đại thì hãy "liên hợp" lại, chỉ cần người đủ nhiều, chúng ta sẽ vô địch hahahaha... khặc khặc khặc."


Nhìn cảnh tượng hãi hùng trước mắt, Hà Thiên Đồ dù đã trải gần hết đời Trúc Cơ, thấy qua rất nhiều, nhưng vẫn không nhịn được thất thố một chút, chỉ là rất nhanh hắn liền bình tĩnh lại, sắc mặt lần nữa trở nên nghiêm túc, nhưng ánh mắt lại lộ ra vẻ u buồn nói:


"Thật đáng thương cho ngươi.... ông bạn già."






Truyện liên quan