Chương 71: Thiên Thi Chủng Nhân

"Không còn đồng đội nữa sao, xem ra ngươi có thể đi ch.ết được rồi."
Nhìn người trước mắt chỉ còn một thân một mình, Thường Nguyệt mỉm cười nâng thương dự định kết thúc trận chiến này.
"Khoan đã, ta có điều muốn nói."
"Có trăn trối sao? Cũng được, nói đi."


Nghe vậy, Vương Lục âm thầm thở dài một câu, môi vừa mấp máy nói:
"Ta..."
Nhưng hắn chưa nói được chữ thứ hai, trước mắt hắn đã là mũi thương không ngừng phóng đại.
"Đồ đê tiện!!!"
"Phốc!!!"


Một kích xuyên đầu, Thường Nguyệt không dừng tay ngay mà xoay cán thương đem cả đầu lâu của đối phương chấn nát.
Nếu đã dụ ra được con cá to nhất, Thường Nguyệt cũng không muốn nhiều lời và giả vờ bị đánh nữa.
Thật quá khó chịu.
"Xem ra là xong rồi, giờ nên đi..."


Đột nhiên lúc này, Thường Nguyệt nhạy bén phát hiện gì đó, khí thế lập tức căng cứng, toàn thân linh lực tựa như thác nước ầm ầm phun trào ra ngăn cản thi khí trong đại trận đột nhiên bạo động.
"Đồ ch.ết tiệt, đồ ch.ết tiệt, ngươi phải trả giá, ngươi sẽ phải trả giá!!!"


Nghe âm thanh của kẻ vừa nãy vang vọng khắp mọi nơi, Thường Nguyệt không khỏi nhíu mày.
"Vậy mà còn sống sao?"
Lúc này đây, thi thể của Vương Lục đột nhiên xuất hiện dị động.
Chỉ thấy nhẫn trữ vật của hắn chợt sáng lên sau đó vỡ nát.


Vô số quan tài được phóng xuất ra, hàng trăm linh thi đột nhiên được kích hoạt, chúng nó đá bay vách quan tài, lần lượt đứng dậy.
Thấy mình bỗng chốc liền bị một đám linh thi bao vậy.
Thường Nguyệt không chút lo lắng, ngược lại nói đùa với Trần Lâm.




"Sao quan tài chỉ có thể chứa một người nằm nhỉ, bộ không cô đơn sao? Không ấy sau này chúng ta đóng một chiếc quan tài to to một tí để nằm chung cho vui."
"..."
"Tập trung đi, bọn hắn đến kìa."
Nghe vậy, Thường Nguyệt cũng không vội vã.


Đối mặt với đám linh thi ồ ạt lao tới, nàng chỉ đơn giản là đem trường thương quét ngang.
Linh Thi trước giờ nổi tiếng là đồng bì thiết cốt, cứng rắn vô cùng, thậm chí có thể dùng nhục thể để đối cứng với binh khí bình thường.
Chỉ là trong tay nàng cũng không phải binh khí bình thường.


[Thương phục hận Serylda] (Xanh lam): Ngọn thương bạc mang theo hơi lạnh khiếp người, ngọn thương sắc nhọn tới cực điểm có bỏ qua 30% độ dày của giáp để gây tổn thương lên kẻ địch trúng phải, kẻ địch cách đầu thương càng gần liền càng phải chịu hơi lạnh cực đoan từ ngọn thương cản trở hành động, bị đâm trúng thậm chí có thể khiến cho hành động của đối phương bị trì trệ, di chuyển nặng nề bởi huyết dịch bị hơi lạnh đóng băng (Kẻ địch có cấp độ càng thấp, hiệu quả càng mạnh, kẻ địch có cấp độ càng cao hiệu quả càng yếu).


"Thương Phục Hận" có thể bỏ qua 30% phòng ngự của đối phương, lại kết hợp với Thường Nguyệt hiện tại đang trong trạng thái buff do cởi bỏ "Giáp Luyện Tập", sức mạnh cơ bắp vốn đã vượt qua đồng cấp nay lại càng khủng bố hơn, tốc độ và linh hoạt cũng vượt xa đám thi thể biết đi này, sức bền của nàng vốn cũng cao lại còn được chia sẻ thể lực với Trần Lâm, và còn được chia sẻ dược lực của "Hồi Khí Đan" khi Trần Lâm sử dụng.


Có thể nói Thường Nguyệt lúc này không khác gì một cổ máy đồ sát, giết chóc.
Nàng cảm thấy mình có thể làm chuyện này cả ngày.
"Phốc!!"


Tám con linh thi bị trường thương quẹt trúng liền lập tức bị phân thành hai nửa rồi ngã xuống đất, chỉ có thể vô lực giãy giụa một chút liền bất động.
Mấy trăm linh thi quả là một số lượng khá nhiều.


Nếu đổi lại là những tu sĩ Luyện Khí viên mãn khác nghe được, sợ là sẽ lập tức xanh mặt quay đầu chạy trốn.
Nhưng Thường Nguyệt lại chơi vui quá là vui.


Nàng du tẩu giữa đám linh thi tựa như cá bơi trong nước, trường thương trong tay vùng vẫy không ngừng nghỉ, thời thời khắc khắc đều đang đả kích đám linh thi.
"ẦM!!!"
Ngay lúc này, đột nhiên một cơn chấn động xuất hiện.
Thường Nguyệt một bên liên tục di động và công kích, trong lòng thầm hỏi:


"Là chuyện gì đấy?"
Bởi vì trong chiến đấu, Trần Lâm vô lực hổ trợ, nên những lúc thế này hắn sẽ đảm đương nhiệm vụ của đôi mắt thứ hai, không ngừng quan sát tình thế, đảm bảo sẽ không có ngoài ý muốn xảy ra với bọn hắn.


Trần Lâm dùng ý niệm kết nối với khôi lỗi được cài sẵn xung quanh.
Thăm dò một hồi xong, hắn liền thu về ý niệm, có chút không rõ ràng nhưng vẫn nói:
"Tựa như là "Uế Trận" bị phá."
""Uế Trận" bao quanh sơn cốc?"


"Không là "Uế Trận" cấp hai kia bị phá, rất triệt để, có lẽ là trận nhãn bị đánh vỡ mới thành vậy."
Nghe vậy, ngay cả Thường Nguyệt cũng có chút bất ngờ.
Trận nhãn bị phá nhanh như vậy chỉ có hai loại khả năng có thể xảy ra.


Hoặc là tông môn phái ra viện quân là Kết Đan mới tới nhanh như vậy, hoặc là Hà trưởng lão đại phát thần uy chém tên Trúc Cơ của Vạn Thi Quan kia, sau đó tìm tới trận nhãn để phá trận.
Dù là tình huống nào cũng vô cùng tốt.


"Nhức nách, nếu tình huống ngày càng tốt vậy chúng ta cũng không chậm trễ tiếp được."
Nói xong, Thường Nguyệt liền tăng tốc tiêu diệt linh thi.


Không chỉ dùng mỗi trường thương để công kích, nàng còn phóng thích vô số phù lục để tạo thành hỏa lực đủ cường đại, không mất quá nhiều thời gian, nơi đây đã chỉ còn vô số tàn thi cùng mảnh vỡ quan tài vương vãi trên mặt đất.


Đứng giữa bãi chiến trường, đưa tay xoa trán một chút liền lấy xuống một tay mồ hôi ướt đẫm.
Thường Nguyệt ngược lại không cảm thấy mệt mỏi mà tinh thần càng phấn chấn, tay chống thương đắc ý nói:
"Không cần núp nữa, ta biết ngươi đang ở đây, mau ra để ta giải quyết một thể đi nào."
"..."


Không gian im ắng trong chốc lát, thì đột nhiên một tiếng thở dài tràn đầy tiếc nuối xuất hiện rồi vang vọng khắp sơn cốc.


"Ài, thật là "đẹp". Ngươi là nữ nhân "đẹp" nhất mà ta từng thấy, không, là người "đẹp" nhất mà ta từng thấy, dù là trong Thánh Quan, nơi tràn đầy những tác phẩm "tinh xảo" thì trong mắt ta tất cả đều kém ngươi."
Nghe vậy, Thường Nguyệt liền có chút không hiểu ra sao.


Đang đánh nhau ban căng, đột nhiên khen ta để làm gì?
Thường Nguyệt lúc này cảm thấy nghi hoặc, còn Trần Lâm thì lúc này cảm thấy cảm xúc lộn xộn
Nếu hiện tại có thân thể, trên trán hắn lúc này chắc chắn đang nổi lên gân xanh.


Không có thằng đàn ông nào có thể chịu được cảnh người mình yêu bị trêu chọc.
Hắn cũng không ngoại lệ.
Ngay lúc Trần Lâm đem Vương Lục ghi lên danh sách kẻ phải ch.ết.
Bầu không khí đột nhiên biến trở nên không đúng lắm.


Vương Lục lúc này, từ cảm thán cùng khen ngợi lại đột nhiên trở nên giận dữ và không cam lòng, giọng hắn chợt dữ tợn mà tàn nhẫn vang vọng khắp nơi:


"Nhưng tại sao!!, tại sao ngươi không xuất hiện sớm hơn!!, tiện nhân ch.ết tiệt, tại sao ngươi không ch.ết đi!!, Chỉ cần vừa rồi ngươi ch.ết, Trường Sinh Đại Đạo của ta sẽ có hi vọng! Ta không can tâm, đồ đê tiện ch.ết tiệt!!!, ngươi phải trả giá, ta không được trường sinh, ngươi cũng đừng mong có được trường sinh, không ai có thể được trường sinh!!!"


Nghe vậy, cảm giác được nguy hiểm đang ập tới, Thường Nguyệt nghiêm mặt nắm chặt trường thương trong tay, chuẩn bị cho một trận ác chiến tới.
"Ngươi phải trả giá, ngươi phải trả giá!!!"
Thi khí đột nhiên bạo động mãnh liệt, nhưng chưa hết.


Đống tàn thi, mảnh vụn nội tạng, thịt nát, máu đen... vương vãi trên mặt đất cũng đột ngột chuyển động.
Bọn chúng như mất trọng lực không ngừng lơ lửng lên không.
Ngay cả thi thể Vương Lục cùng cái xác không đầu khổng lồ của Giang Ngục cũng bị nhấc lên trên không.
"Thánh pháp: Thiên Thi Chủng Nhân!"






Truyện liên quan