Chương 72: Đao tàn

Sau khi xác định được mắt trận, Hà trưởng lão không mất quá lâu để tiếp cận nơi đó.
Đây là một ngọn núi không cao, nhưng tương đối dựng đứng, mắt trận được đặt trên đỉnh của ngọn núi.
"Thật phiền phức quá đi."


Nghĩ tới cảnh phải bay lên đó, Hà Thiên Đồ ngao ngán lắc đầu, sau đó rút đao.
"Khảm!!"
"Ầm!!!"
Đao khí hằn sâu vào thân núi, tựa như muốn đem nó chặt đứt làm đôi.
Nhưng Hà trưởng lão thấy vậy lại không hài lòng.
"Có phòng hộ sao, kỹ toán cũng kỹ lưỡng đấy!"


Nói vậy, hắn lại trảm thêm ba đao nữa.
Ngọn núi mặc dù vẫn chưa ngả nhưng đã lung lay không ngớt, tựa như bất kỳ lúc nào cũng có thể đổ sụp xuống.


Hà Thiên Đồ ngưng tụ đao ý lần nữa, dự định nhất cử trảm tòa tiểu sơn này, nhưng một giọng nói phẫn nộ đã trước hết vang vọng bên tai, cùng với đó là ngập trời thi khi đập tới khiến Hà Thiên Đồ không thể không né tránh.
"Thiên Đồ lão tặc, ngươi cũng biết tính toán quả nhỉ?"


"Hắc hắc đã nghỉ giữa hiệp xong rồi à, sao không tĩnh dưỡng thêm tí nữa, ta thấy sắc mặt ngươi không có sức sống lắm."
"Bớt nói nhảm, tên khốn đi ch.ết đi!!"


Đối phương hiển nhiên không còn muốn dây giưa nữa, Hà Thiên Đồ cũng không thể lại cợt nhả, chỉ có thể nâng đao chặn lại cánh tay khổng lồ đang đập tới.
"Ầm!!"
Cự lực kinh khủng đem thân thể già nua đánh bay, tựa như một mũi tên ghim thẳng vào trong vách đá ở phía sau.




Nhưng Tào Cảnh không có ý định buông tha, lập tức lao tới nhân lúc bệnh mà đòi mạng hắn.
"Khảm!!"
Đao khí ngập trời tuôn ra nháy mắt liền đã bao phủ thân thể khổng lồ mà dị dạng.


Nhưng uy thế to lớn như thế, uy lực cũng không hiệu quả lắm, chỉ có thể để lại trên người Tào Cảnh chút vết thương ngoài da, không cách nào chém xuyên như trước đó.
"Hahaha, xem ra ngươi cũng biết mệt rồi Thiên Đồ, hôm nay mạng ngươi ta xin nhận lấy."


Cười nhạo một tiếng, hắn bất chấp vết thương trên thân, dùng thân thể khổng lời đẩy tới.


Hà Thiên Đồ chém ra mười mấy đao nhưng chỉ có thể cắt ra ít máu đen liền hết, không cách nào ngăn cản Tào Cảnh hắn liền bị húc bay, thân thể như đạn pháo xuyên thủng cả tòa núi sau đó hãm sâu vào ngọn núi phía sau nữa.


Hà Thiên Đồ cảm thấy cái mạng già của mình giờ đây chỉ còn lại có nửa cái, toàn thân tê liệt, phần ngực lõm sâu vào trong, đầu óc vô cùng mê muội, đã tới trạng thái hít vào thì ít mà thở ra cũng ít luôn.


Này cũng may lúc trẻ có cơ duyên, đào móc tiềm năng của thân thể thành công khiến thể chất được rèn luyện, đổi lại là thân thể của Trúc Cơ khác thì sợ đã sớm bị đụng cho văng tứ phía, mỗi nơi một mảnh.
Nhìn thấy, Hà Thiên Đồ giờ đây đã nằm im bất động.


Tào Cảnh không khỏi ngạc nhiên.
Trong quá khứ, hắn và đối phương đã giao đấu vô số lần.
Hắn luôn thua, chưa bao giờ có cơ hội thắng đối phương.
Nhưng giờ đây hắn thắng, hắn thắng rất triệt để.


Một luồng xúc cảm không tên trào dâng trong lòng khiến Tào Cảnh không kiềm được nước mắt, hắn hét to:


"Thiên Đồ! Ngươi thấy được không, ta đã thắng, ta cuối cùng cũng thắng được ngươi, này chứng tỏ đường ta đi rõ ràng là đúng, mọi thứ ta làm đều đúng, rồi ta sẽ đi tới cuối Trường Sinh Đại Đạo, bất tử bất diệt, uy áp cửu thiên, ngắm nhìn thế gian, mà ngươi kết cục cuối cùng chỉ là một nắm đất vàng, thi thoảng sẽ lại xuất hiện trong hồi ức của ta trong cuộc đời dằn dẵn kia, ngươi thấy được sao Thiên Đồ? Ta đúng, Tào Cảnh ta làm đúng!!."


Bất tử? Bất diệt?
Trường sinh?
Ý thức mơ hồ, Hà Thiên Đồ chỉ nghe được những từ này.
Nhưng dù vậy hắn cũng đoán ra tâm trạng của Tào Cảnh lúc này.
Ngươi hẵn là thỏa mãn lắm sao, vì thấy được thứ gọi là Trường Sinh?
"..."
"Ài..."
Một tiếng thở dài, vang vọng cả thiên địa.


Thế gian lặng yên như đón chờ điều gì đó.
Ngay cả Tào Cảnh lúc này cũng phát hiện không đúng.
Hắn... không thể phát ra âm thanh.
Hắn không thể cử động.
"Đây là chuyện gì?"


Không có bất kỳ ai trả lời hắn, thiên địa lúc này tựa như hoàn toàn bị ngưng đọng, chỉ có một giọng nói từ từ vang lên:
"Mệnh ta như trường hà, chảy về nơi hạ lưu."
"Đao ta tựa hồng long, nghịch dòng tìm đường sống."
"Dù thân hóa cát vàng, dù hồn tản mệnh tan."


"Nguyện đao thẳng không cong, nguyện hoành đồ sáng lạng."
Giọng nói không nhanh không chậm, nhưng tông điệu bất thường, lúc già, lúc trẻ, lúc còn thơ, lúc xế chiều.
Tuế nguyệt dần trôi, vạn vật đều điêu tàn
Chỉ có đao ý ngập tràn trong thiên địa lúc này là bất biến.


"Sao có thể? Không thể nào, con đường của ngươi là sai, ngươi không thể nào đi tới bước này được!!!"
Tào Cảnh điên cuồng hét lớn.
Hai mắt hắn đỏ bừng nhìn đao khí dần dần tụ tập lại một chổ sau đó hướng về hắn chém tới.
Hắn không chấp nhận, hắn không can tâm.
Nên hắn vùng vẫy.


Mà hắn quả thật là vùng vẫy thành công.
Mặc dù không thể né tránh hoàn toàn nhưng Tào Cảnh nghiêng người tránh thoát kết cục bị một chém chia thành hai nửa.
"Giác!!"


Đao ý tựa như thiên uy, chém xuyên thân thể khổng lồ của Tào Cảnh, sau đó uy thế không ngớt đem tất cả những thứ phía sau, bao quát cả ngọn núi chứa mắt trận đều đánh thành bụi.
Đợi lúc san bằng tất cả trên con đường hơn một dặm phía sau mới bắt đầu ngớt đi.


Thiên địa lúc này cũng trở lại như bình thường, Tào Cảnh cũng thoát khỏi trói buộc, nhưng hắn không có cách nào di động, mà vô lực ngã xuống đất.


Thân thể thiếu mất một nửa, đầu lâu cũng bị gọt đi một phần, ba cánh tay khổng lồ giờ đây chỉ còn một cái, bộ dạng có thể nói là vô cùng thê thảm.


"Thiên Đồ, lão già ch.ết tiệt, tại sao? Tại sao ngươi có thể mạnh như thế? Thứ vừa rồi là gì? Sao ngươi có thể làm được? Tại sao ngươi luôn xuất sắc như thế? Tại sao? Tại sao"


Tào Cảnh không quan tâm trạng thái của mình lúc này, hai mắt hắn đỏ bừng nhìn chằm chằm vách đá nơi Hà Thiên Đồ đang nằm im bất động trong đó.
Hắn hoàn toàn không thể hiểu được làm sao đối phương có thể mạnh như vậy.


Rõ ràng là cả hai đều cùng là người sống sót có thể từ "chổ kia" đi ra, nhưng tại sao cách biệt lại lớn như thế?
Một đao vừa rồi đừng nói là thời kỳ toàn thịnh của hắn không cản được.
Thời kỳ toàn thịnh của ông nội hắn cũng không cách nào ngăn cản?


Phải biết ông nội hắn thế nhưng là Nguyên Anh lâu năm đấy.
"Khốn khiếp ta không tin, ta không tin Tào Cảnh ta thua ngươi đời này, ch.ết tiệt!!"
Mặc cho Tào Cảnh có gầm thét cỡ nào, Hà Thiên Đồ lúc này đã không cách nào nghe được.
Một đao đấy vốn là để dành cho lão thiên.


Hiện tại đều dùng mất, đời này không còn cơ hội có thể thắng thiên được nữa, Hà Thiên Đồ cũng lười quan tâm chuyện tiếp theo.
Mặc dù hiện tại hắn vẫn chưa ch.ết, nhưng chắc cũng nhanh, ráng đợi một lát nữa là được.


"Ài, cũng không biết mấy đứa nhỏ kia thế nào, hi vọng ngươi không cần cố quá sức để bảo vệ bọn hắn Thường Nguyệt à."


"Còn có Toản nhi, ta sợ là không cách nào dạy đao pháp cho ngươi nữa rồi, mà có lẽ thế cũng tốt, học đao pháp thất bại như thế để làm gì, hi vọng tương lai ngươi cũng có thể đi đường riêng của mình, đao chỉ cần dùng để giết người là được, đừng mơ mộng hảo huyền như muốn đấu với trời, hay thành tựu một phen hoành đồ bá nghiệp,... thật là... vô nghĩa, ài."






Truyện liên quan