Chương 82: Đẫm máu

"Khảm!"
Không nhiều lời, không thủ đoạn.
Vừa vào tầm công kích, Hà Thiên Đồ liền rút đao chém.
Đao ý mạnh mẽ dễ dàng chém vào khối thịt khiến nó tựa như nhận lấy kích thích nên đột nhiên gầm rú.
"Rốngg!!"


"Ngươi đang khóc than sao, huynh đệ của ta, đừng lo mọi chuyện sẽ sớm kết thúc thôi!"
Thì thào một câu Hà Thiên Đồ liền lần nữa rút đao.
Trên khối thịt giờ phút này đã hằn sau vào một vết cắt sâu vô cùng.
Đống thịt khổng lồ cũng không cách nào mặc cho Hà Thiên Đồ tàn phá bừa bãi nữa.


Từ trong khối thịt, vô số xúc tu đột ngột phá xác không ngừng vươn ra hướng về Hà Thiên Đồ đập tới.
Một đao chặt đứt đống thịt thối nhầy nhụa trước mắt, Hà Thiên Đồ nhanh chóng lùi lại không muốn để thứ kia dây dưa lên mình.


Chỉ thấy thân thể hắn chợt hóa thành tàn ảnh nhanh chóng biến mất, lại nhanh chóng xuất hiện tại một bên khác, không dây dưa, rút đao liền chém xuống:
"Khảm!!"


Một một vết đao sâu nữa hằn lên khiến đống thịt triệt để điên cuồng, nó dường như không còn kiềm chế nữa mà giải phóng xúc tu ở bốn phương tám hướng không ngừng hướng về vị trí của Hà Thiên Đồ để vùng vậy, đập loạn, muốn thiên địch của nó đập nát.


Nhanh chóng khua tay, đao như tàn ảnh, vô số xúc tu bị trảm diệt rồi lại có vô số xúc tu như vô cùng vô tận mọc ra khiến Hà Thiên Đồ cũng cảm thấy khó làm:
"Hừ, để ta xem ngươi đỡ đao này thế nào!"
"Hoành Đồ Đao Pháp: Đồ Thiên!"




Đao ý đột ngột ngưng tụ lại, khí thế xung tiêu hoàn toàn khóa chặt đống thịt khổng lồ.
Hà Thiên Đồ sắc mặt dữ tợn đem đao chém xuống.
Tất cả xúc tu muốn ngăn cản đều bị trảm diệt, lớp thịt nhầy nhụa bên ngoài cũng bị cắt mở để lộ thứ ẩn sâu bên trong.
Đó là...


Không để Hà Thiên Đồ kịp nhìn kỹ, khối thịt lần nữa khép lại như không có chuyện gì, liên miên đao ý cũng bị nó hấp thu không còn một mảnh, xúc tu lần lượt xuất hiện tiếp liền quất tới Hà Thiên Đồ.
"Thứ kia rốt cuộc là gì?"


Không cách nào lý giải được, Hà Thiên Đồ chỉ có thể nâng đao chiến tiếp.
Vừa rồi không nhìn kỹ được thì chém mở đối phương thêm lần nữa là được.
"Khảm!!"
...
Ở phía bên kia, Thường Nguyệt lúc này cũng đang cùng chín đầu Ngân Thi đánh túi bụi.


Chỉ thấy nàng hai mắt đã đỏ bừng, da mặt hồng nhuận nhưng lấm lem từng vết máu.
Nhìn thấy lợi trão đang đến gần, Thường Nguyệt không tránh không né mà nhe răng cười, trường thương trong tay vẫy tới đem đầu lâu của Ngân Thi đâm thủng.


Nhưng dù vậy, nàng vẫn bị cào ngang bụng, làn da đã sớm rách nát giờ đây đã bị xé toạc để lộ ra từng khối cơ bụng đầy máu bên trong.
"Thường Nguyệt!!"
Trong thân thể nàng, Trần Lâm cố gắng hô to muốn tỉnh lại lý trí của Thường Nguyệt để nàng cẩn thận một chút.


Nhưng dưới tác dụng của "xuân dược", lý trí tạm thời đã bị bản năng và khát khao chiến đấu cháy bỏng của nàng lấn át.
Thường Nguyệt giờ đây chiến đấu càng thêm hoang dại, càng thêm đẫm máu, nhưng đồng thời cũng càng thêm hiệu quả.


Không bị ràng buộc bởi mệt mỏi hay đau đớn bởi xác thịt, Thường Nguyệt chân chính trở thành một cổ máy giết chóc thật sự.


Sau mỗi lần vây công, trên người Thường Nguyệt lại nhiều thêm từng đạo vết thương trông rợn cả người, huyết tương và cơ bắp nhiều chổ giờ đây đã lồ lộ dưới ánh nắng mặt trời, hình ảnh sao mà kinh khủng.


Nhưng cũng nhờ cách đấu pháp điên cuồng và liều mạng như vậy, quân số Ngân Thi cũng bị triệt hạ xuống còn 5 con.
"Rống!!"
Một đầu Ngân Thi lao tới, Thường Nguyệt đưa thương lợi dụng ưu thế độ dài đã trước tiên đem đầu lâu của nó xỏ xiên.


Nhưng cùng lúc, phía sau nàng cũng để lộ sơ hở bị một đầu Ngân Thi khác dùng trảo đập trúng.
Nếu là người bình thường sợ là đã sớm bị móng vuốt sắc bén đánh thành mấy khúc.


Nhưng may sao, phía lưng của nàng mật độ cơ bắp dày nhất, dù bị cắt xuyên cũng nhanh chóng chen chúc đem móng vuốt kẹp lại không cho tiến thêm.
"Khà khà!!"
Thành công miễn cưỡng sống sót, Thường Nguyệt cười một tiếng liền rút thương tiện thể dùng đuôi cán đem đầu Ngân Thi phía sau đánh bay.


Đồng thời bản thân nàng cũng nhanh chóng di động tránh né đám Ngân Thi khác đang chuẩn bị vây quanh.
"Không được, không thể để thế này được."
Liên tục trở về thể xác để dùng đan dược thay Thường Nguyệt chữa thương, nếu không nàng đã sớm ch.ết mấy lần.


Dù vậy Trần Lâm vẫn cảm thấy tình huống này cực độ không ổn.
Nhìn người mình thương giờ đây đã đỏ rực cả người,
Lòng hắn đâu xót không ngớt.


Đáng lẽ hắn không nên để nàng dây vào chuyện này, đáng lẽ khi ấy liền nên kiên quyết gọi nàng quay về mới đúng, cho dù có không hoàn thành nhiêm vụ màu tím cũng được.


Dù sao chỉ cần núp mãi ở trong tông môn, tên Trúc Cơ của Vạn Thi Tông cũng sẽ không có cách nào tổn thương Thường Nguyệt, đợi tương lai nếu sát ý của đối phương tiêu hết, đối phương không muốn truy sát Thường Nguyệt nữa, giống như nhiệm vụ tím lần trước liền cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ như thường...


"Không, hiện tại không phải lúc hối hận, phải làm gì đấy!"
Trần Lâm rất muốn hổ trợ, nhưng "Linh Phù" đã dùng hết, hắn hiện tại ngoại trừ không ngừng sử dụng đan dược để chia sẻ dược lực cho Thường Nguyệt ra liền không còn cách nào khác.
"Nghĩ đi, nghĩ đi nào..."


Thường Nguyệt một lần nữa lao vào hỗn chiến.
Tránh thoát một trảo, Thường Nguyệt đưa chân đá trụ đầu Ngân Thi khiến nó mất cân bằng ngã xuống.
Thường Nguyệt đưa thương định đâm xuyên đầu nó thì bản năng chợt xung động.


Nguy cơ chí mạng ngay trước mắt, không cách nào khác, nàng chỉ có thể quay người đem trường thương đập vào đầu Ngân Thi đang định đánh lén, khiến nó bị kích bay đi.
Lúc này, còn lại hai đầu Ngân Thi khác cũng tranh thủ lúc này từ hai phía lao tới.


Biết chỉ có thể ngăn cản một đầu, Thường Nguyệt dự định dùng thân thể đón một kích còn lại, chỉ cần không tránh yếu hại liền được.
"Oành!!"


Một thương xỏ xuyên đầu lâu Ngân Thi trước mắt, Thường Nguyệt vốn dự đoán sẽ có một thanh móng vuốt xuyên thủng vai trái của nàng cũng không có xuất hiện, ngược lại là tiếng va đập và đổ vỡ vang lên.


Mặc dù bản năng phán đoán sai, Thường Nguyệt vẫn không bị bất ngờ mà tranh thủ du tẩu tránh thoát một đầu Ngân Thi khác đánh tới.
Chuẩn bị tốt tư thế, lại một lần nữa xông tới.
Thường Nguyệt lúc này cũng cảm giác thể chất của mình không giống trước.


Đột ngột nhẹ đi rất nhiều, giống như là gió đang đẩy nàng vậy.
Nhưng hiện tại không phải thời điểm để nàng tìm hiểu vấn đề.
Thường Nguyệt lần nữa tiếp tục cuộc "vui chơi" trên lưỡi đao thần ch.ết của nàng.
Chỉ còn ba đầu Ngân Thi, áp lực đã giảm tải đi rất nhiều.


Đồng thời đôi lúc lại có hỏa cầu, thủy tiễn, phong nhận... từ trong người nàng tuôn ra quấy nhiễu ba con Ngân Thi khiến nàng càng thêm dễ dàng công kích, không lo bị quấy rối.
"Ầm!!"
Âm thanh tựa như đạn pháo xuyên thủng sắt thép.


Bởi vì da thịt, xương cốt Ngân Thi quá cứng, mỗi lần nàng đâm lủng đầu bọn chúng đều sẽ phát ra âm thanh kim loại bị tác động mạnh một cách bất chợt như thế.
Giống như đinh đâm thủng sắt thép, lại một đầu Ngân Thi nữa bị đâm xuyên đầu.


Bởi vì đầu lâu Ngân Thi rất cứng, nên đâm lủng đầu nó cũng khó mà muốn rút thương ra cũng khó.
Vì vậy nên mỗi lần như này nàng đều sẽ bị lộ ra khoảng trống, rất dễ bị công kích.


Nhưng lần nữa, lại có linh quang đột ngột xuất hiện thay nàng ngăn cản công kích của hai đầu Ngân Thi, tạo khoảng trống cho Thường Nguyệt rút lui.


Nếu hiện tại có người để ý kỹ, sẽ thấy máu trên người Thường Nguyệt vốn đang thấm đẫm cả người giờ đây đã chẳng biết tại sao mà khô lại, biến mất đi rất nhiều.


Ngay cả những khối cơ bắp không có da thịt che chắn lúc này cũng không còn cách nào rướm máu nữa, dù cho nó vẫn lộ ra màu đỏ rực rợn người như trước.






Truyện liên quan