Chương 87: Kim Cổ Thạch Môn

Chỉ là không đợi Hồng Nghê tiếc nuối quá lâu, dị biến lại lần nữa phát sinh.
Thiên Địa bỗng chốc liền bị "Đao thế" chen lấp, đao ý ngưng tụ lại rồi trảm tới tên "Thánh Linh" kia.
"Bất ngờ thật, không ngờ lão già phất phơ như vậy còn có thể sử dụng "Đao thế", chỉ là đáng tiếc vẫn thiếu một chút."


Hồng Nghê vừa nhìn liền lập tức đã biết được kết quả.
Cho dù "Đao thế" kia có thể tổn thương Nguyên Anh, nhưng muốn đánh ch.ết thì còn kém một chút huống chi là cấp độ "Thánh Linh".
"Haiz, xem ra hai người kia không có kết cục tốt rồi."


Giờ trừ khi lại xuất hiện biến cố vượt qua tưởng tượng, nếu không thì một Trúc Cơ một Luyện Khí không có cách nào có thể phản kháng được "Thánh Linh".
Ngay lúc Hồng Nghê nghĩ vậy, một tiếng rống kinh thiên liền đánh mặt nàng.


Cùng lúc, bầu trời liền bị che phủ bởi một hư ảnh khổng lồ khiến cho Nữ Đế nhìn há hốc cả mồm.
"Thứ quái quỷ gì thế này?"
Vốn là tư thái bình thản, dù gặp biến cố lớn cỡ nào Hồng Nghê vẫn có thể thong dong ứng đối.


Nhưng giờ đây khi nhìn tới hư ảnh quái thú kia, tâm tình Hồng Nghê liền chợt xao động không ngớt.
Bởi vì bí thuật "Chân Ngã" đột nhiên mất linh, nàng không có cách nào xem thấu sự thật của thứ này.
Chuyện này vô cùng hiếm khi xảy ra.


Trong trí nhớ của nàng, thứ có thể áp đảo cả bí thuật chí cao như "Chân Ngã" chỉ có một.
Kim Cổ Thạch Môn.
Bí ẩn lớn nhất trên tiên lộ, cũng là bùa đòi mạng nàng.




"Thứ này rốt cuộc là thứ gì, lại có thể che dấu bí thuật "Chân Ngã", chẳng lẽ nó cũng cùng cấp với Kim Cổ Thạch Môn? Hay là..."
Bỗng nhiên một ý nghĩ xuất hiện khiến Hồng Nghê chợt run người không dám nghĩ tiếp.


Bởi vì trên tiên lộ ở kiếp trước có hai lời sấm bất truyền được khắc trong thiên địa, chỉ có những kẻ có tư cách thành Đế mới có thể thấy.
"Tiên Kiếp giáng lâm thạch môn mở, Cực đạo đăng lâm đấu trường hà."
"Thiên Kiêu nghịch môn trấn vạn cổ, bảo thuật phá đạo thấu cổ kim."


Câu sấm trước ghi lại kiếp nạn của thế giới, cũng là cơ hội thành tiên.
Nàng cũng xem như hiểu được kiếp nạn trong lời sấm đề cập nó khủng bố tới cỡ nào


Một đời Nữ Đế khoáng thế kỳ tài, thiên phú tuyệt luân, áp đảo ngàn vạn thiên tài, cuối cùng cũng không tránh thoát được kết cục ch.ết oan ch.ết uổng.
Cực đạo đăng lâm đấu trường hà.
Đấu thắng thì không biết nhưng đấu thua liền phải ch.ết.


Bát Hoang giới chắc cũng khó thoát kết cục bị hủy diệt.
Nhưng cũng vì trải nghiệm rồi Hồng Nghê mới hiểu Kim Cổ Thạch Môn nó khủng bố cỡ nào, phía sau thạch môn rốt cuộc có gì, nàng không biết được, nhưng chắc chắn cũng khủng bố không kém.


"Có lẽ nào đầu quái thú này đến từ phía sau thạch môn?"
Chỉ có xuất sứ từ thạch môn mới có thể giải thích được vì sao bí thuật "Chân Ngã" mất linh.
Và chỉ có thạch môn mới có thể siêu việt Đế cảnh.
"Thiên Kiêu nghịch môn trấn vạn cổ, bảo thuật phá đạo thấu cổ kim."


"Có thể bước qua Kim Cổ Thạch Môn, rốt cuộc là hạng người gì, và tu vi cao bao nhiêu mới có thể làm được hành động vĩ đại như thế?"
Hồng Nghê không cách nào biết được.


Nhưng lúc này Hồng Nghê liền chợt nắm chặt nắm đấu, sắc mặt tràn đầy sự hướng đến, đồng thời cũng âm thầm may mắn.
Nàng kém chút liền quên mất bản thân mình là một kẻ thất bại.


Quá dựa dẫm vào con đường kiếp trước, đi tới cuối cũng, kết quả cũng chỉ là thất bại thêm một lần nữa mà thôi.
"Mặc kệ là hạng người gì mới có thể bước vào thạch môn, nhưng đời này người bước vào thạch môn, tất nhiên là hạng người như Hồng Nghê ta đây."


Âm thầm tự nhủ như vậy, Hồng Nghê cứ thế đứng ngắm nhìn hư ảnh khổng lồ trên bầu trời cho đến khi nó hoàn toàn biến mất.
Cùng biến mất theo còn có khi tức của "Thánh Linh" kia, không cần nghĩ cũng biết đã ch.ết không thể lại ch.ết.


"Chỉ là hư ảnh liền nuốt mất "Thánh Linh", quả nhiên rất khủng bố, nhưng thứ khủng bố như thế là Trúc Cơ và Luyện Khí có thể gọi ra?"
Nghĩ vậy, Hồng Nghê liền cười khổ lắc đầu.


Thế giới này còn nhiều bí ẩn nàng không biết lắm, hiện tại không có thực lực cũng không có chổ dựa, mạo muội tìm tòi rất dễ khiến bản thân ch.ết không có chổ chôn.
"Thôi, cứ để tương lai quan sát thêm vậy, hiện tại xem như là kết thúc rồi chứ?"


Hồng Nghê đột nhiên liền rất sợ lại có ngoài ý muốn xảy ra tiếp.
Nhưng may mắn chuyến đi này tới đây cơ bản là đã ổn rồi, không còn ngoài ý muốn phát sinh nữa.
Ở tại chổ chờ đợi một chút, nàng liền thu xếp đồ đạc sau đó hướng về vị trí Thường Nguyệt đang nghỉ ngơi đi tới.


"Thường Nguyệt sư tỷ, sư tỷ bị thương nặng quá, đã xảy ra chuyện gì thế."
Từ Thiên Hồng Nữ Đế tâm tư thâm trầm trở thành tiểu sư muội đáng yêu hiểu chuyện chỉ trong một ý niệm, người không biết không có cách nào có thể nhận đâu mới là con người thật của nàng.


Dù là Thường Nguyệt biết vị tiểu sư muội này hơi không đơn giản lắm, nhưng cũng không nghĩ nhiều, thấy đối phương thân mật như vậy, Thường Nguyệt cũng vui lòng mỉm cười đáp:
"Không sao, chỉ là trận chiến hơi ban căng một tí mà thôi."


"Có thể khiến sư tỷ ra nồng nỗi như này, trận chiến khốc liệt tới vậy sao?"
"Cũng miễn cưỡng coi như khốc liệt, nhưng chúng ta thắng đến cuối cùng rồi không phải sao?"
"Sư tỷ thật lợi hại."
Hai tay nắm lại, đôi mắt tỏa sáng đầy ngưỡng mộ nhìn Thường Nguyệt, trông cứ như là thật.


Hồng Nghê diễn kịch nhiều quá dần diễn thành nghiện, không ngừng ríu rít hỏi thăm.
Thường Nguyệt cũng đang chán nên liền cùng nàng chém gió.
Càng chém càng khốc liệt, kém một chút liền nói bản thân vừa vượt cấp chiến đấu chém ch.ết Trúc Cơ viễn mãn.


Nếu không phải chuyện "Tiên nhân" giáng thế quá kinh hãi thế tục, Thường Nguyệt cũng định đem ra thảo luận một chút.
"Mà sư muội, sau khi chạy trốn ngươi trải qua chuyện gì thế, có gặp nguy hiểm gì không?"
Nghe vậy, Hồng Nghê giả vờ suy tư sau đó biểu lộ tựa như cảm thấy may mắn, nàng nói:


"Sư tỷ không biết đâu, Hồng Nghê bị hai tên Vạn Thi Quan truy sát, phải chạy thật lâu, hai chân ta cũng kém chút rướm máu rồi, may mắn nửa đường có một chổ sơn động khá là bí mật, sư muội vội trốn vào mới có thể sống sót được tới bây giờ."
"Ồ, vậy cũng thật là may mắn nha."


Nghĩ đến hôm nay mình xém ch.ết mấy lần, Thường Nguyệt không thể không cảm khái, vận may của đối phương thật tốt.
"À đúng rồi, sư muội, ta có nghiên cứu bí thuật "Đại Thiên" ngươi đưa, quả thật rất huyền diệu, nhưng cũng hình như có chổ bất cập thì phải."


Vừa nghe xong Hồng Nghê liền biết Thường Nguyệt gặp vấn đề gì, vì vậy nàng liền mỉm cười nói:
"Sư tỷ không biết khi nào dừng lại là hợp lý đúng không?"


"Đúng đúng, theo ta nghĩ thì càng gia công nhiều vòng thì hiệu quả càng yếu, nhưng không gia công ta lại cảm giác cứ không hoàn mxy chổ nào ấy, rất là bức rức khó chịu, sư muội là làm thế nào để làm chủ bí thuật này? Và ngươi thường gia công bao nhiêu vòng cho "pháp" của mình cho hợp lý?"


Nghe vậy, Hồng Nghê liền lắc đầu sau đó bình thản nói:
"Sư tỷ hiểu sai rồi, "Đại Thiên" không bao giờ là đủ, lòng người cũng thế, chỉ có làm sao để bản thân thấy "hợp lý" nhất mới là hoàn mỹ nhất, mà để thấy được, sư tỷ cần làm phong phú tầm nhìn của mình một chút."


"Phong phú tầm nhìn của ta?"
"Phải, sư tỷ muốn chạm tới sự thật, ngài trước hết phải thấy được sự thật cái đã, có lẽ sư tỷ có thể xem thêm bí thuật "Chân Ngã" một chút, biết đâu sư tỷ sẽ có điều chợt ngộ ra thì sao, hì."






Truyện liên quan