Chương 88: Sau giông bão, trời lại sáng

"Muốn chạm tới sự thật, phải thấy được sự thật sao..."
Nằm trên giường gỗ, Thường Nguyệt không ngừng suy tư về câu nói của Hồng Nghê lúc ấy.
Nàng lúc này đang ở trên Linh Chu của tông môn.


Sau khi Tử Lăng khống chế Linh Chu mang theo đám người có linh căn trốn đi thành công, không mất quá lâu để bọn họ đụng phải viện binh đang tới ứng cứu.
Nàng và Hồng Nghê cũng được đón đi không lâu sau đó.


Lần hành động lần này mặc dù có thể coi như thành công mỹ mãn, không chỉ giết ch.ết được Trúc Cơ của Vạn Thi Quan, còn tù binh mười mấy tên đệ tử Vạn Thi Quan, số còn lại không phải ch.ết vì phản tới cùng thì đã sớm chạy khi thấy có biến.
Tuy nhiên, thành công là vậy nhưng tổn thất cũng không nhỏ.


Hai mươi tên đệ tử trong đó có nàng thì có thể còn sống đến khi được giải cứu chỉ có sáu người, chỉ là một nhiệm vụ an nhàn nhưng tổn thất tận mười bốn tên đệ tử ngoại môn, trong vòng trăm năm chưa từng có tiền lệ như vậy.


Nhưng này cũng phải thôi, dù sao lần hành động này, Vạn Thi Quan xuất lực rất mạnh tay, không toàn quân bị diệt đã là kết quả tốt rồi huống chi có thể phản sát được đối phương.
"Ài, kể ra cũng may mắn có Hà trưởng lão, nếu không thì bị tr.a hỏi này tr.a hỏi nọ thì cũng thật phiền."


Trước khi lên Linh Chu, Hà trưởng lão cũng đúng lúc mang theo đệ tử còn sống trở về, đồng thời hứa hẹn sẽ thay nàng gánh hết áp lực, còn phần thưởng cho công lao lớn của nàng thì sẽ được cho sau.
Vì vậy nên Thường Nguyệt mới có thể an nhàn như hiện tại.
Chỉ là dù vậy nàng cũng vui không nổi.




Lần hành động này tổn thất quá lớn.


Tổn thất tài vật, át chủ bài nàng có thể không chút để tâm, nhưng không biết vì sao Trần Lâm đã hôn mê bất tỉnh hai ngày liền, đối với nàng, kết quả như thế là tổn thất quá nặng nề, nghĩ đến cảnh hắn bị vấn đề gì đó nghiêm trọng, Thường Nguyệt không khỏi cảm thấy hơi gấp.


"Hi vọng là ngươi không có chuyện gì."
Vốn muốn thông qua nghiên cứu bí thuật để lắng lại tâm tình, nhưng trừ "Đại thiên" ra, hai quyển bí thuật còn lại quá ảo ma, nàng không có cách nào đọc hiểu được.


Càng đọc, Thường Nguyệt càng lơ là, mà càng lơ là nàng liền càng dễ suy nghĩ lung tung khiến tâm trạng mãi không khá hơn được.
"Ài, may mắn thu hoạch cũng khá, nếu không thì ta tức ch.ết mất."
Nhìn trong kho đồ, phần thưởng của nhiệm vụ tím đã sớm được thu nhận.


Một tấm thẻ dung hợp có thể kết hợp hai loại vật phẩm với nhau và nâng phẩm chất của chúng lên màu tím.
Công dụng không mạnh lắm, vì dù sao thứ này cũng không thể dung hợp ra vật phẩm màu vàng kim.
Mà ngoài tấm thẻ dung hợp ra thì còn có một hộp "Lucky Box" đang nằm chễm trệ trong kho đồ.


Thường Nguyệt vốn định mở luôn, nhưng nghĩ đến Trần Lâm rất thích cảm giác mở hộp hay quay thưởng như vầy, nàng liền để dành đấy cho hắn, ánh mắt nhìn về một vật phẩm khác.
Nhiệm vụ tím lần này rất quái lạ, mặc dù mang mác nhiệm vụ tím, nhưng nàng lại gặp được cấp độ vượt qua Kim Đan.


Theo lý mà nói này nên là nhiệm vụ màu vàng mới đúng.
Tuy nhiên nghĩ lại thì Thường Nguyệt cũng cảm thấy khá hợp lý.
Người muốn giết nàng là tên Tào Cảnh kia, không phải là gã tiên nhân Vô Tuyên.


Có lẽ không cần át chủ bài, khoảnh khắc tiên nhân Vô Tuyên thức tỉnh, tên Tào Cảnh kia liền đã không có cách gây hại cho nàng nữa rồi, vì vậy nhiệm vụ khi ấy liền hoàn thành.
Đáng tiếc nguy cơ sau đó không thể không dùng át chủ bài.


Theo lý thuyết lúc ấy nàng cần chọc giận đối phương khiến cho hắn nổi lên sát ý rồi mới dùng thẻ skill.
Nhưng khoảnh khắc ấy đã không dung nàng do dự nữa rồi.


Vốn nghĩ rằng là hoàn toàn lãng phí item màu vàng kim, nào ngờ lại có phần thưởng ngoài ý muốn, chính là một vật phẩm màu vàng kim khác đang nằm trong kho đồ:


"Chân linh tiên nhân Vô Tuyên (37%) (Vàng kim): Chân linh bị tổn hại nghiêm trọng của tiên nhân Vô Tuyên, được thải ra từ bụng Cho"gath, sở hữu lượng tri thức và truyền thừa thâm ảo và đa dạng, ngoài ra còn có thể không ngừng sinh sôi ra bàng bạc tiên lực. Nếu bù đắp hoàn toàn chân linh có thể khiến tiên nhân Vô Tuyên phục sinh, một lần nữa xuất hiện giữa thế gian."


Nhìn giới thiệu, Thường Nguyệt liền biết thứ này vì sao lại xuất hiện ở đây.
Đại loại là hư ảnh Cho"gath không tiêu hóa được thứ này nên khi biến mất liền bị hệ thống thu lại trong kho đồ.
Nói dễ nghe là vật phẩm quý giá còn xót lại và đã được tinh luyện, nói khó nghe thì là c*.


Tuy nhiên nói thì nói chứ, c* mà mang phẩm chất vàng kim thì nó không phải c* nữa mà nó là vàng, là xạ hương. là c* chồn...
"Được rồi, c* vẫn là c*, chỉ là tác dụng lớn quá không cách nào bỏ đi được."
Có thứ này chẳng khác nào là có truyền thừa, tri thức cả đời của một vị tiên nhân.


Mặc dù nàng không thích học tập những thứ này nhưng Trần Lâm lại rất thích.
Ngoài ra thứ này thế mà còn có thể sinh ra "Tiên lực".


Mặc dù không biết "Tiên lực" là thứ gì, nhưng nhớ tới khi ấy Hà trưởng lão từ một bộ thây khô tựa như gỗ mục sắp vỡ vụn lập tức liền biến trẻ lại cứ như người trưởng thành ba mấy bốn mươi tuổi, nếu nàng đoán không lầm, nguyên nhân hẵn là thứ được gọi là "Tiên lực".


Mặc dù không biết "Tiên lực" còn tác dụng khác hay không, nhưng có diệu dụng mạnh mẽ như thế, thì cũng đã đủ khiến Thường Nguyệt động tâm.
Này là còn chưa kể có chân linh này thì chẳng khác gì có một vị tiên nhân trong tay.


Mặc dù hồi sinh đối phương là không thể nào hôi sinh, nhưng giá trị của một vị tiên nhân chắc chắn là rất lớn, cứ để đấy sau này kiểu gì sau này cũng có chổ dùng.


"Mà cũng trùng hợp, đối phương chỉ mới khôi phục được 37% vừa đúng ngưỡng máu tử, may mắn ta dùng sớm, nếu không, đợi đối phương nuốt Hà trưởng lão, thẻ skill liền không cách nào kết liễu được đối phương."


Đột nhiên lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa thu hút sự chú ý của Thường Nguyệt.
Vỗn nghĩ ai làm tìm mình vào giờ này, Thường Nguyệt mở cửa ra liền không khỏi ngạc nhiên hô:
"Tử Lăng? Sao ngươi còn ở đây."
Đứng ở bên ngoài Tử Lăng nghe vậy, mặt không đổi sắc đáp:


"Tử Lăng lo ngài không chăm sóc tốt bản thân nên xin các vị tiên sư lúc ấy được đi theo để đoán tiểu thư."
Nghe vậy, Thường Nguyệt dường như cũng có chút mường tượng ra được đầu đuôi.
Trong phòng, Thường Nguyệt bắt đầu ngồi nghe Tử Lăng thuật lại những chuyện đã xảy ra.


Biết được nàng và Cảnh Bình hợp lực liên sát mười tên đệ tử Vạn Thi Quan, Thường Nguyệt thán phục không thôi.
Phải biết đối phương là đệ tử Vạn Thi Quan, là đại thế lực của ma đạo, không phải tu sĩ tán tu bình thường có thể so sánh.


Mặc dù Tử Lăng có thể trực diện công kích của một tên đệ tử Vạn Thi Quan mà không bị làm sao là nhờ khi ấy mang áo choàng bóng đêm trên người, nhưng dù vậy có thể tranh thủ khoảng trống, nhất kích tất sát đối phương, năng lực của cô nàng này hoàn toàn không đùa giỡn được.


"Vậy là sau khi các ngươi gặp được linh chu chi viện của tông môn liền được dàn xếp trực tiếp tới Thiên Nguyên Thành luôn sao?"
"Vâng, Cảnh Bình và mọi người hiện tại có lẽ đã đến được Thiên Nguyên Thành, đang đợi tiểu thư tới để dàn xếp công việc."


Nghe vậy, Thường Nguyệt cũng gật đầu hài lòng, tông môn xử lý rất có nhân tính, nếu một mạch đem toàn bộ người của nàng đến tông môn, sau đó nàng còn phải thuê linh chu để chở bọn hắn tới Thiên Nguyên Thành, có thể tiết kiệm một bút tiền cũng là rất tốt.
"Cốc cốc!"


Lúc này ngoài phòng lại vang lên tiếng gõ cửa.






Truyện liên quan