Chương 100: Khốn nạn kỳ hoa

Gặp Thường Nguyệt không chút nể nang mặt mũi, Vương sư huynh cũng không tỏ thái độ thế nào, chỉ mỉm cười đứng dậy nói:
"Sư muội muốn người thì đi theo ta."


Lần đầu gặp mặt liền trải qua không mấy vui vẻ, Thường Nguyệt âm thầm suy tư tên này liệu có định dở trò gì để làm nàng khó chịu không.
Ví dụ như cho thấy đám người Cảnh Bình hiện tại đang gặp đãi ngộ bất công chẳng hạn.
Đến lúc ấy thì liệu có nên trở mặt không?


Và ta nhớ trước giờ chưa từng đắc tội tên này, vì sao phải làm khó nhau như thế.
Mang theo suy nghĩ như thế, Thường Nguyệt đi theo ra khỏi phòng tiện đường mang theo Tử Lăng đang đứng ở bên ngoài đi đến một khu phòng ở bằng gỗ.
Tới đây, cảnh tượng liền không giống nàng nghĩ lắm.


Vì nàng có thể thấy được đám người nàng thu nhận đang trải qua rất tốt, từng người sắc mặt hồng hào hài lòng cười nói vui đùa với nhau, không giống như nhận đãi ngộ gì xấu cho lắm.
"Người của sư muội đây nhá, hoàn hảo không thiếu một cọng tóc."


Nghe vậy, Thường Nguyệt quả thật không hiểu ý đồ của tên sư huynh này, nàng chỉ có thể tiến tới.
Lúc này mọi người đang sinh hoạt ở đây cũng thấy được Thường Nguyệt, tất cả đồng loại cúi đầu hô:
"Bái kiến Tô tiền bối!"
Tô tiền bối?


Thường Nguyệt chợt nghi hoặc, nhưng cũng rất nhanh đều hiểu rõ, đám người này giờ đây đều đã tiến hành tu luyện, mặc dù còn chưa trở thành tu sĩ Luyện Khí nhưng cũng xem như đã nhập đạo, gọi nàng một tiếng "tiền bối" cũng không sai.




Chỉ là Thường Nguyệt cũng chợt cảm giác có chút không thoải mái, ý vị này chẳng phải là đám hạ nhân này coi mình ngang hàng với nàng rồi sao?
Quả nhiên kiêu ngạo vĩnh viễn là nguyên tội của mọi sinh vật sống có trí khôn.


"Tiểu thư, Cảnh Bình ngày đó không thể giúp đỡ tiểu thư quá nhiều, còn mong tiểu thư trách tội."
Trái ngược với những người khác, Cảnh Bình vẫn giữ nguyên sơ tâm, vẫn cung kính hữu lễ như trước, hắn tiến lên trước quỳ một chân chắp tay hành lễ.


Điều này làm Thường Nguyệt cảm thấy hài lòng một chút, ít nhất không phải tất cả đều là người mắt cao hơn đầu, có vài người cũng đáng nàng quan tâm bồi dưỡng một chút.


Tuy nghĩ vậy, nhưng bề ngoài Thường Nguyệt vẫn không nói gì thêm, chỉ phất tay ra hiệu đám người đứng dậy sau đó quay lưng nói:
"Còn đa tạ sư huynh chăm sóc đám thuộc hạ này dùm sư muội, ơn này sau tất cả báo đáp."
Nói xong nàng liền nhấc chân bước tới định rời đi.


Chỉ là không đợi nàng bước ra bước thứ hai, Vương sư huynh liền đưa thân chặn nàng lại, mặt vẫn mỉm cười từ tốn nói:


"Sư muội, sư huynh ta là ngươi ngay thẳng rạch ròi, cái gì ra cái đấy, ân tình thì ngươi có thể báo đáp ta trong tương lai cũng được, nhưng hóa đơn thì hiện tại phải trả mới được nha."
"Hóa đơn? Hóa đơn gì?"


Thường Nguyệt nghi hoặc, nàng không nhớ từ lúc mình vào thành thì đã mua được thứ gì đâu.
Chỉ là Vương sư huynh rất nhiệt tình bắt đầu giải thích:


"Sư muội à, người ngươi mang về cũng không phải tu sĩ, bọn hắn cần ăn uống, cần chổ ngủ nghỉ, sư huynh phải cất công chi tiêu rất nhiều cho củi, gạo, dầu, muối, chổ ăn, chổ ở, cho bọn hắn, chẳng lẽ sư muội không nghĩ tới sao?"


Nghe vậy Thường Nguyệt liền sượng trân, quả thật là tông môn chỉ cung cấp chổ ngủ không có cung cấp đồ ăn thức uống.
Dù sao đệ tử của tông môn cũng là tu sĩ, cũng không bị liệt, muốn ăn muốn uống có thể tự cung tự cấp.


Chỉ là áp dụng quy tắc đó lên một đám thường nhân cũng không hợp lý, nhất định là tên Vương sư huynh này muốn làm khó nàng.
Chỉ là giờ phút này nàng có công việc cần làm, cũng không rảnh rỗi đôi co, liền hừ lạnh một tiếng rồi tùy ý nói:


"Vương sư huynh quả nhiên có hảo tính toán, sư muội hôm nay bái phục, mời sư huynh nói con số đi."
Nghe vậy, Vương sư huynh vẫn ôn tồn mỉm cười, hắn từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một tấm giấy đưa cho Thường Nguyệt.


Vốn chỉ nghĩ là có mấy khối linh thạch, Thường Nguyệt không định để tâm, nhưng khi nhìn thấy con số, nàng không khỏi há hốc cả mồm:
"Vãi beep, một ngàn hai trăm linh thạch, Vương sư huynh tiêu khiển ta chăng?"
"Haha, nào có nào có, dù sao đều lá chút chi phí ăn uống..."


"Chi phí ăn uống? Sư huynh cho bọn hắn ăn thịt rồng uống cam lộ à?"
Nghe vậy Vương sư huynh vẫn mỉm cười đáp:
"Đãi ngộ ẩm thực cho người của sư muội tất nhiên là không kém, tuy nhiên tạm không nói đến phí đấy, chi phí đầu to là một thứ khác cơ."
"Sư huynh nói đi, sư muội rửa tai mà nghe."


Vương sư huynh đưa tay chỉ đám người, sau đó hỏi Thường Nguyệt:
"Sư muội có thấy người của sư muội có gì khác lạ so với lúc trước không?"
Nghe vậy Thường Nguyệt cũng nhìn sang, nàng liền chợt nghi hoặc.
Nhân số đủ, cũng không cụt tay cụt chân, khác lạ chổ nào?


"Bọn hắn đều đã dẫn khí nhập thể rồi nha."
"Dẫn khí nhập thể thì thế nào?"
Chỉ vừa nói xong Thường Nguyệt liền thấy có điều không đúng, nàng bắt lấy một tên thiếu niên liền nghiêm mặt tr.a hỏi:
"Ta nhớ là chưa có dạy cho ngươi công pháp tu luyện, ngươi làm sao giờ đã dẫn khí nhập thể rồi?"


"Thưa Tô tiền bối..."
"Gọi ta là tiểu thư, đừng quên thân phận hạ nhân của ngươi."
Nghe vậy thiếu niên có chút không phục, dù sao giờ đây hắn cũng là tiên sư, dù không phải là tiên sư lâu năm như đối phương nhưng cũng nên có một chút tôn trọng mới đúng.


Chỉ là thấy ánh mắt lạnh lùng của Thường Nguyệt, thiếu niên liền không dám trả treo chỉ có thể ấp úng nói:
"Thưa... thưa tiểu thư, bọn ta được Vương tiền bối truyền thụ tiên pháp ạ."
Nghe vậy, Thường Nguyệt liền nhíu mày nhìn sang Vương sư huynh.
Thấy vậy đối phương liền giải thích:


"Sư muội thấy đấy, sư huynh ta vì đỡ phiền cho sư muội phải tìm công pháp cho đám thuộc hạ liền dùng công pháp của ta để dạy cho bọn hắn, hiệu quả rất là tốt không phải sao, nhưng mà sư muội đừng lo, giá cả ta bán là giá thị trường, một bộ công pháp Hoàng giai sơ cấp là 50 linh thạch, tuyệt không hố ngươi đúng chứ."


Nói hay lắm, một người học công pháp của ngươi là 50 linh thạch, hai mươi ba người học thì là 1.150 linh thạch, thật là hảo tính toán.
Giờ phút này Thường Nguyệt cuối cùng đã biết vị sư huynh muốn gì rồi.
Rất đơn giản, hắn muốn bắt chẹt linh thạch.


Con mẹ nó, đều đã thành Trúc Cơ thế mà còn chơi chiêu để bắt chẹt linh thạch của Luyện Khí, rất khốn nạn, nhưng cũng rất kỳ hoa, gọi tắt là một tên "khốn nạn kỳ hoa".


"Có hai mươi ba người, thì hai mươi hai người đồng ý tu luyện công pháp của ta để dẫn khí nhập thể, giá tiền là 1.100 linh thạch, chi phí củi, gạo, dầu, muối sư huynh cũng lười tính toán, cứ cho là một trăm linh thạch đi, tổng là 1.200 linh thạch, rất là công đạo đúng chứ."
Công đạo bà già ngươi.


Thường Nguyệt rất muốn hiện tại liền chửi ầm lên, sau đó đem tờ hóa đơn xé thành hai nửa rồi quăng xuống đất, sau đó lại dẫm đạp hai cước.
Nhưng hiện tại người đuối lý lại là nàng, mặc dù nàng cũng chưa làm gì sai.


Dù sao thế giới này nó bất đắc dĩ như vậy đấy, đối phương quả thật là có nuôi ăn nuôi uống đám người Cảnh Bình rất tốt, cũng đưa công pháp hàng thật giá thật.


Nàng không trả tiền cũng được, nhưng đám người này sau đó chỉ có thể ở lại làm việc cho tên khốn nạn kỳ hoa này để trả nợ, nếu vậy thì nàng lỗ vốn ch.ết.


Nàng cũng không thể mặt dày cãi cọ với đối phương và không nhận nợ, nếu như vậy liền lộ ra quá không khí khái, không dám đảm đương, khiến cho đám người Cảnh Bình sẽ cảm giác giống như bọn hắn trong mắt nàng không đáng có đãi ngộ tốt như những ngày qua vậy, sau này rất dễ khiến đám người trở nên thất vọng với tương lai và không còn muốn làm việc cho nàng.


Thật là hảo tính toán đấy tên khốn nạn kỳ hoa ch.ết tiệt.






Truyện liên quan