Chương 52: Rồng Tiên, 100 Người Con

“Hả đốt đi”
Chu An nảy sinh ý tưởng,nghĩ liền làm, cầm ma hỏa đem tấm da đốt cháy. Xèo, chút ít cặn bã bên ngoài cháy đi, có điều bản thân màu nâu tấm da vẫn trơ trơ nơi đó.
“Vật này làm bằng chất liệu gì mà ngay cả địa cấp ma hỏa đều đốt không xong?”


Chu An kinh ngạc tăng cường hỏa diễm, nhưng tấm da gan lỳ ngoan cố chống đối hắn, thậm chí còn hấp thu hỏa diễm. Ước chừng mười hơi thở sau, trên bề mặt dần dần nổi lên từng đường cổ lão đồ án.
“A” Chu An chau mày hứng thú tăng cao, tiếp tục gia tốc thiêu đốt.


Sau nửa khắc đồng hồ, cổ lão đồ án rốt cuộc hoàn chỉnh xuất hiện, bao trùm toàn bộ bề mặt tấm da.


Đồ án hình tròn, chính giữa vẽ hình ngôi sao mười bốn cánh, xung quanh các đường viền chạm khắc rối rắm, có người, có rồng, có tiên….Nhìn ngắm hồi lâu, hắn xem mãi mà chả hiểu. Đưa tay sờ sờ vào đồ án phía trên, bỗng nhiên động đậy, tiêu biến thành tia sáng bay vào hắn mi tâm, mà tấm da dê đồng dạng tan thành khói bụi.


Cùng với đó là một loạt thông tin oanh phá Chu An thức hải:


Mười vạn năm trước ở Đông thổ Lĩnh Nam Quận có vị Độ Hư tu sĩ tên là Lộc Tục, ngoại hiệu là Kinh Dương Vương, thủy hệ pháp thuật kinh người, thực lực khiếp sợ tứ phương, liền Hỏa điện Hỏa Hoàng đều kiêng kị ba phần. Một hôm, Kinh Dương Vương đi chơi hồ Ðộng Ðình, gặp Long Nữ là con gái Long Vương, hai người kết duyên vợ chồng, ngàn năm lâu sinh được một trai, đặt tên là Sùng Lâm. Sùng Lâm từ nhỏ thiên phú phi phàm, năm trăm năm tu luyện đã đột phá Trảm Phàm đỉnh cao, nối nghiệp cha thống lĩnh Kinh Dương phủ quần tu. Lấy ngoại hiệu là Lạc Long Quân.




Lúc bấy giờ, đất Lĩnh Nam quốc thái dân an, Kinh Dương phủ thực lực hùng hậu, đại sự nhàm chán, Lạc Long Quân quyết chí đi du ngoạn khắp nơi.


Ðến vùng bờ biển Ðông Nam, Lạc Long Quân gặp con cá rất lớn. Cá này tu luyện từ lâu đời, mình dài hơn năm mươi trượng, đuôi như cánh buồm, miệng có thể nuốt chửng trăm người cùng một lúc. Khi nó bơi thì sóng nổi ngất trời, thuyền bè qua lại đều bị nhận chìm, người trên thuyền bị nuốt sống. Dân chài rất sợ con quái vật ấy. Họ gọi nó là Ngư Tinh. Chỗ ở của Ngư tinh là một cái hang lớn ăn sâu xuống đáy biển, trên hang có một dãy núi đá cao ngăn miền duyên hải ra làm hai vùng. Quanh vùng các thế lực tu sĩ muốn tru diệt yêu quái, nhưng đều bị giết tan tác trở về, Hỏa Điện Hỏa Hoàng mấy lần ra lệnh, sai Nguyên Anh chân quân trảm yêu trừ ma mà cũng không làm gì được. Từ đó trở đi cứ thế bỏ mặc.


Lạc Long Quân quyết tâm giết loài yêu quái, trừ hại cho dân, liền đóng mua một chiếc thuyền lớn, rèn khối Thiên Ngoại Vẫn Thiết có nhiều cạnh sắc, dùng Thiên hỏa nung đỏ, rồi đem khối sắt xuống thuyền chèo thẳng đến Ngư Tinh, Lạc Long Quân giơ khối sắt lên giả như cầm một người ném vào miệng cho nó ăn. Ngư Tinh há miệng đón mồi. Lạc Long Quân lao thẳng khối sắt nóng bỏng vào miệng nó. Ngư Tinh bị cháy họng vùng lên chống cự, quật đuôi vào thuyền của Lạc Long Quân. Lạc Long Quân liền rút phi kiếm chém Ngư Tinh làm ba khúc. Khúc đầu hoá thành con chó biển. Lạc Long Quân dùng pháp lực ngăn biển chặn đường giết ch.ết con chó , vứt đầu lên hòn núi,nay gọi hòn núi ấy là Cẩu Ðầu Sơn, khúc mình của Ngư Tinh trôi ra xứ Mạn Cẩu, còn gọi là Cẩu Ðầu Thủy, còn khúc đuôi của Ngư Tinh thì Lạc Long Quân lột lấy da đem phủ lên hòn đảo giữa biển, đảo ấy nay còn mang tên là Bạch Long Vĩ.


Trừ xong nạn Ngư Tinh, Lạc Long Quân đến Long Biên Quận. Ở đây có con cáo chín đuôi sống đến hơn vạn năm, đã tu thành Yêu Soái cảnh giới. Nó trú trong động phủ, dưới chân hòn núi đá ở phía Tây Long Biên. Con yêu này thường hóa thành người trà trộn trong nhân dân dụ bắt con gái nhà lành đem về hang hãm hại. Một vùng từ Long Biên đến núi Tản Viên, đâu đâu cũng bị Hồ Tinh hãm hại. Dân chúng hai vùng rất lo sợ, mà tu sĩ bình thường chẳng dám dây dưa.


Lạc Long Quân thấy vậy, tức giận đạp phi kiếm xông thẳng đến động phủ Hồ Yêu, tìm cách diệt trừ nó. Khi Lạc Long Quân đến nơi, Hồ Yêu nghe tin liền chạy trốn mất dép, bị hắn bắt được, cả hai đại chiến ba ngày ba đêm, đến khi Hồ Yêu sức cùng lực kiệt đem thu phục trở thành thuộc hạ.


Thấy vùng Long Biên đã được yên ổn, Lạc Long Quân đi ngược lên vùng rừng núi đến đất Phong Châu. Ở vùng này có một cây cổ thụ gọi là cây chiên đàn, cao hàng nghìn trượng, trước kia cành lá sum suê tươi tốt che kín cả một khoảng đất rộng, nhưng sau nhiều năm, cây khô héo, cũng tu thành Yêu thụ, người ta gọi là Mộc Tinh. Con yêu này hung ác và quỷ quyệt lạ thường. Chỗ ở của nó không nhất định, khi thì ở khu rừng này, khi thì ở khu rừng khác. Nó còn luôn luôn thay hình đổi hạng ẩn nấp khắp nơi, dồn bắt người để ăn thịt. Thậm chí vài cái Trảm Phàm tông môn cũng bị nó san bằng. Lạc Long Quân ghét Mộc Tinh làm ác, tìm đến đánh bại, thu thành hộ pháp thần thụ.


Dạo chơi khắp Đông Thổ sau khi, Lạc Long Quân một đường sang Tây thổ. Đến địa vực của của Âu thị Tiên tộc, vốn là hậu duệ của Tiên nhân. Âu thị Tiên tộc tộc trưởng có con gái tên là Âu Cơ, xinh đẹp phi thường, thiên phú lại cao cường. Hai người vừa thấy đã yêu, mặc kệ cha nàng là Đế Lai Vương giả ngăn cấm kết thành đạo lữ, bỏ trốn về Đông Thổ.


Vì để che giấu tin tức, Lạc Long Quân từ bỏ chức vị tại Kinh Dương Vương phủ, cùng Âu cơ ẩn cư nơi núi non. Mấy nghìn năm trôi qua, hai người dưới cơ duyên xảo hợp, Âu cơ ăn một trái Bách Anh quả, cùng Lạc Long Quân kết hợp đẻ ra được một trăm người con. Cả gia đình sống yên ấm ở nơi tiên động.


Chỉ là ẩn cư mấy chục năm, Lạc Long Quân bề ngoài vui vẻ, nhưng trong lòng thủy chung nhớ nhung Kinh Dương Phủ, nhớ nhung cha mẹ mình. Một hôm liền từ giã vợ con hóa rống bay về vùng biển cả. Âu cơ cùng nhưng người con muốn theo Lạc Long Quân cùng trở về nhưng lại nghe rằng hắn chỉ về thăm cha mẹ một thời gian sẽ trở về, nên đành ngậm ngùi ở lại chờ đợi.


Chỉ đâu biết rằng một lần chờ đợi này vậy mà quá mấy ngàn năm, Lạc Long Quân vẫn chưa trở lại, đến khi Lạc Long Quân trở về mới biết.


Âu thị tộc trưởng Đế Lai vì việc Lạc Long Quân bắt cóc Âu Cơ mà tức giận, huy động lực lượng toàn tộc, cùng Kinh Dương Phủ khai chiến. Liên miên chiến đấu ngàn năm, đợi khi hắn biết được thì hai bên đã lưỡng bại câu thương. Mà cha của hắn Kinh Dương Vương, cha của nàng Đế Lai Vương, đều vì chiến đấu đồng quy vu tận. Bởi vì điểm ấy, hắn hổ thẹn không dám trở về gặp vợ cọn.


Âu Cơ nghe thế sầu khổ vô cùng, mới biết nàng Tiên tộc, hắn Long tộc, cả hai vốn có ân oán với nhau, khó cùng chung sống, liền ước hẹn đưa 50 nữ về Tây thổ Tiên Tộc, còn Lạc Long Quân thì dẫn theo 50 nam ở lại Đông thổ lập quốc. Từ đó nhân duyên chia lìa vạn phần tiếc nuối. Mà tiên động nơi hai người từng ẩn cư năm xưa thì được bố trí tầng tầng sát trận, lưu lại truyền thừa.


Chu An càng nghĩ càng khiếp sợ, bởi vì theo như hắn tìm hiểu khu vực Đại Nam quốc, Đại Trần Quốc, Đại Lý quốc ….mười hạ cấp Tu chân quốc, cùng với trung cấp Đại Việt Triều, Đại Minh triều nhiều năm trước đây đều thuộc một quận lớn gọi là Lĩnh Nam. Mà giáp biển đông Đại Minh triều chính giữa Đại Việt triều hiện nay vẫn còn một cái hồ lớn gọi là hồ Động Đình.


Năm xưa vượt biển tới Yêu Ma vực, hắn từng một lần đi qua Động Đình hồ, một lần ghé thăm Bạch Long Vĩ nên có thể khẳng định hồ này còn tồn tại.


Nếu nói như vậy, Âu Lạc Táng địa thật sự là nơi mà năm xưa Lạc Long Quân cùng Âu Cơ ẩn cư, cùng 100 người con sinh hoạt. Và Lạc Long quân truyền thừa nhất định còn ở đấy.


Nghĩ vậy hắn bất giác cười ha ha hưng phấn, vì tiên động địa đồ lại chính là vừa rồi bay vào trong hắn thức hải đồ án.






Truyện liên quan