36-1

Muốn dại nhục bổng của anh...hung hăng yêu thương em
Ngô Vịnh Tranh cũng không biết vì sao mọi chuyện lại trở nên như thế này, tinh khí của tiểu tiên nữ đang ngồi trên mặt anh, hương vị khai ngọt riêng tư của cô xộc đầy khoang mũi anh, anh há miệng hung hăng “ăn” cánh hoa của cô, ăn tới khi cô rên rỉ không tjooi.


ɖâʍ dịch từ mặt huyệt chảy trắng mặt anh, anh tranh thủ cố nuốt hết vào miệng.
Hôm nay Quốc khánh 110, vốn dĩ Ngô Vịnh Tranh hẹn Trần Âm đi chơi, nhưng ngày lễ đường phố rất đông đúc, Trần Âm nghĩ đã thấy mệt nên không muốn đi, vừa vặn hôm nay cha mẹ anh không có nhà nên họ đến nhà anh, vào phòng anh xem phim .


Ban đầu Trần Âm còn ngoan ngoãn dựa vào lòng anh để anh đút hoa quả, dần dần bàn tay nhỏ bé của cô không an phận nhẹ nhàng vuốt ve hạ thể của anh. Dần dần nó cứng lên, cô ngước khuôn mặt trắng hồng cười hì hì với anh:
“Tảng đá của ngốc tử lại cứng rồi kìa”


Đôi mắt hạnh long lanh của cô tràn đầu sự ngạc nhiên và đắc ý.
ngô Vịnh Tranh nhoẻn miệng cười hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, sau đó quần áo của cả hai bị cởi hết ra, tiểu yêu nữ ngồi bên người anh, cúi xuống nghiên cứu kiếm thịt khiến cô dục tiên tục tử gia thực ra tròn méo thế nào.


Cô nhếch mông lên chĩa thẳng xào mặt anh, hoa huyệt non mềm hướng về phía anh mời gọi.
Ngô Vịnh Tranh nuốt nước bọt, bàn tay bao lấy mông cô, há miệng hôn lên khe nhỏ hồng nhạt xinh đẹp.


Trần Âm uốn éo mông cọ xát vào khuôn mặt tuấn tú của anh, lỗ nhỏ bị chóp mũi của anh chạm vào ngứa ngáy, cô càng nhanh tay “xóc" cây gậy của anh, đồng thời lắc mông cũng nhanh hơn, âm thanh ái muội càng lúc càng dồn dập, bụng dưới co rút, tao thủy chảy đầy ra mặt anh .




"A. A. ngốc tử, hoa nhỏ của em cũng bị anh ăn mất rồi.. a.. đừng có dùng sức như thế mà... ..ô.” Cuối cùng cô nức nở không rõ rồi gục xuống, úp mặt lên bụi cỏ rậm rạp của anh, yếu đuổi thở hổn hển.


Bàn tay nhỏ bé chẳng còn sức chỉ vuốt ve chút một tên cự căn đang trướng giận của anh, khuôn mặt mềm mại bị đám cỏ cứng dày của anh chà vào ran rát, khi cô há miệng kêu rên thì ngậm phải mấy sợi lông của anh, cô nuốt mấy lần nước bọt rồi mới phun ra, nhúm lông ấy dính nước bọt của cô nhiễu ra bám thành từng dải.


Còn tiểu huyệt đáng thương đang co rút bị chàng trai không biết thỏa mãn nhấm nháp tới đỏ hồng.
Cái Lưỡi dày ấm của anh chọc vào huyệt nhỏ, quấy đảo chảy mật dịch, sau đó anh lại cọ cọ răng ngậm lấy cánh hoa run rẩy.


Trần Âm không chịu nổi nũng nịu hét lên: “Ưm.. A. Đồ ngốc. Đau lắm...” Đôi tay ôm mông cô cũng nới lỏng ra, một lát sau tinh khí của cô phun ra một dòng ɖâʍ dịch chảy đầy mặt anh.


Ngô Vinh Tranh rời khỏ hạ thân cô, miệng nở nụ cười sung sướng: “nước của Âm Âm vừa ngon vừa ngọt” Sau đó ɭϊếʍƈ môi nuốt những giọt còn vương lại, vô cùng thỏa mãn.
Trần Âm mệt nhoài liếc nhìn anh:


“nếu thích thế thì nước tiểu của em cũng cho anh uống nhé" Nghe xong lời của cô anh càng cười toe toét , gật đầu lia lịa ngốc nghếch: “Được, được"
Trần Âm khinh bỉ, cáu quá liền ra tay đánh cho cây gậy sưng tím trước mặt một trận.


Cái thứ ấy bị cô đánh cũng chỉ ngây ngốc lắc lư, rõ ràng là thước tấc với bộ dáng của nó dữ tợn dọa người, thế mà trước mặt cô thì nó y hệt chủ nhân của mình, cứ ngây ngây ngốc ngốc để cô bắt nạt.


“Em đi vệ sinh đã”Lúc nãy ăn nhiều hoa quả quá, nên giờ cô muốn đi tiểu, vừa định xoay người xuống giường thì bị anh ôm eo giữ lại "Không phải em bảo cho anh uống nước tiểu của em à?”


Trời ạ, tên ngốc này thực sự cho mấy lời nói đùa của cô là thật à, bây giờ còn nhìn cô ra vẻ đáng thương, tỏ vẻ trách cô nói mà không giữ lời.
Cô không nhịn được mà phát hỏa, ngoắc ngoắc ngón tay vào đám lông của anh , ra lệnh: “Đồ ngốc, bế em vào nhà tắm"


Ngô Thịnh Tranh bị cô kéo lông như thế cực kì đau: "Ai...ui..." Anhthan nhẹ nhưng không dám bảo cô bỏ ra, ngoan ngoãn nghe lời bế cô lên theo dáng mà người ta hay bế trẻ con xi tiểu.
Vào nhà tắm anh không thả cô xuống, dạng đùi ra hướng về bồn cầu , cứ thế xem lỗ tiểu nho nhỏ của cô tí tích phun ra dòng nước vàng nhạt






Truyện liên quan