Chương 10 : Phá sản

Đúng ! Đông Luy không ngờ tới tình huống đáng nợ này. Sự việc bất thần, ngoài dự kiến. Anh nhắc đi nhắc lại: Vơbe đã đến... Vơbe đã đến...


Cái đà hành động của anh vấp phải chướng ngại vật, như một đạo quân đang thua trận, sắp thoát thì gặp núi chặn sừng sững.


Vơbe, người chủ soái của kẻ thù, người tổ chức tấn công, chống cự một cách quyết liệt, đã có mặt ở đây. Vơbe với nhóm quân của ông ta, đã có mặt ở đây thì không mong gì vượt qua bằng nỗ lực được. Đông Luy hỏi viên quản lý: «ông đã mở cửa cho ông ta ?"


- Ông ấy không ra lệnh là không mở cửa.
— Ông ta có một mình ?
— Thưa ông, đi theo ông ấy có sáu người, đứng ở ngoài sân.
— Thế còn ông ta ?


— Ông ấy định lên gác tầng một. Ông ấy tưởng ông đang làm việc ở văn phòng.
— Ông ta tưởng hiện nay tôi đang cùng với ông Madơru và cô Ph"lôrăngxơ ?
— Thưa ông vâng !


Perenna suy nghĩ một lúc rồi nói: «Ông ra nói với ông ta là không tìm thấy tôi và ông đi tìm tôi ở phòng cô Lơvatxơ. Có thể ông ta sẽ đi theo ông cũng không sao !»
Anh đóng cửa.




Cơn bão lòng vừa qua không còn đế lại dấu vết nào trên nét mặt anh. Bây giờ là phải hành động vì tình thế xoay chuyển đột ngột. Anh đã lấy lại cái gan dạ bình tĩnh vốn có ở những phút quyết định.


Anh đến bên Ph"lôrăngxơ. Nàng nhợt nhạt và đang lặng lẽ khóc.
Anh nói: «Cô đừng sợ. Nếu tôi bảo gì cô cứ máy móc làm theo thì không có gì dáng sợ cả».


Nàng không trả lời. Anh thấy nàng vẫn có vẻ nghi ngờ, đề phòng. Anh hơi vui vui thầm nghĩ là anh sẽ buộc được nàng phải tin anh.


Anh nói với Xôvơrăng: «Anh nghe đây ! Nếu xảy ra trường hợp tôi không thành công mà rất có khả năng xảy ra—thì tôi có mấy điểm nữa cần phải biết rõ ràng..


- Những điểm nào ? — Xôvơrăng vẫn bình tĩnh, hỏi.
Đông Luy cố tỉnh trí, sắp xếp những lời rất cần thiết để tranh thủ thời gian; và anh từ tốn hỏi:


- Buổi sáng hôm xảy ra vụ án mạng, trong khi có một người cầm can gỗ mun, nhân dạng giống anh, đi vào tiệm cà phê Tân-kiều, thì lúc ấy anh ở đâu ?».
— Tôi ở nhà tôi.


— Anh đảm bảo chắc chắn là anh không ra khỏi nhà ?


— Hoàn toàn chắc chắn. Và tôi cũng đảm bảo chắc chắn là chưa hề bao giờ tôi đến tiệm cà phê ấy ! Mà thậm chí tôi không biết tiệm ở chỗ nào, không biết có tiệm cà phê ấy.


— Được ! Sang điểm khác. Khi anh đã được biết xảy ra vụ việc này sao anh không đến gặp ông quận trưởng hay ông biện lý ? Anh tới đó, khai báo toàn bộ sự thật, có phải đơn giản hơn là mở cuộc chiến đấu không cân sức này không ?


— Tôi cũng đã định làm như ông nói. Nhưng tôi hiểu ngay rằng toàn bộ âm mưu nhằm đánh vào tôi được tổ chức bố trí rất khéo léo. Cho nên chỉ đơn giản thuật lại toàn bộ sự thật của câu chuyện thì không đủ làm cho luật pháp thông được. Người ta không tin tôi. Tôi chẳng cung cấp được bằng chứng nào cả. Trái lại những bằng chứng họ nắm được để buộc tội chúng tôi thì không biết chối cãi như thế nào.. Những vết răng in là chứng cớ khẳng định tội phạm của Mari-An. Ngoài ra, sự câm lặng của tôi, việc tôi chạy trốn, việc giết viên chánh thanh tr.a Anxơny chẳng là những tội rõ ràng ư ? Không ! Muốn cứu Mari-An thì tôi phải ở ngoài vòng pháp luật.


— Nhưng Mari-An cũng có thể khai...


— Khai gì ? Nói lên mối tình của chúng tôi ư ? Sự thẹn thùng và danh dự của người đàn bà không cho phép nàng nói. Mà nói ra để làm gì ? Sẽ tăng thêm áp lực cho việc buộc tội ? Mà nàng không nói thì những thư của Hippôlit-Fauvin, từng lá, từng lá đưa vào đấu trường, chả đã tố cáo với pháp luật nguyên nhân của những vụ ám sát mà chúng tôi bị quy là thủ phạm đấy ư ? Nguyên nhân đó là «chúng tôi yêu nhau".


— Anh định giải thích như thế nào về những lá thư ấy ?


— Tôi không giải thích gì cả. Chúng tôi không biết sự ghen tuông của Fauvin. Ông ta giữ kín. Mặt khác, vì sao ông ta lại nghi ngờ chúng tôi ? Ai làm cho ông ta đinh ninh là chúng tôi muốn giết ông ta ? Bí mật ! ông ta viết là nắm được những thư từ của chúng tôi. Thư nào ?


— Thế còn những vết răng in ? NIững vết răng không thể cãi được là không phải của Mari-An-Fauvin ?
— Tôi không biết. Tất cả những chuyện đó đều không hiểu nổi.


— Anh cũng không biết Mari-An đã làm gì khi ở nhà hát kịch ra, từ nửa đêm đến 2 giờ sáng ?


— Không. Rõ ràng là nàng bị một cạm bẫy quyến rũ vào. Nhưng cạm bẫy thế nào ? Ai bố trí ? Vì sao, nàng không chịu nói là đã làm gì ? Bí mật !


— Đêm hôm xảy ra vụ án mạng, anh có mặt ở ga Ô-tơi. Anh làm gì ở đó ?


— Tôi đi trên đường phố Xuyt-sê. Tôi đi qua cửa sổ nhà Mari-An. Xin ông nhớ hôm đó là thứ tư. Thứ tư tuần sau đó, tôi lại trở lại đấy và vẫn chưa biết chuyện xảy ra với Mari-Ani, chưa biết nàng bị bắt. Rồi thứ tư tuần sau nữa tôi lại đến, đúng cái đêm mà ông phát hiện ra chỗ ở của tôi, và ông đã tố giác tôi với viên cai Madơru.


— Điều nữa: Anh có biết chuyện gia tài Mooc-ninhtôn không ?
— Không, cả Ph"lôrăngxơ cũng không biết. Và chúng tôi nghĩ rằng Mari-An và chồng nàng cũng đều không biết chuyện, này.


— Cái vựa ở Phoocminhi. Hôm anh đến đấy là lần đầu tiên à ?
— Lần đầu tiên. Và cũng như ông, chúng tôi rất kinh hãi khi thấy hai bộ xương người treo ở xà nhà.


Đông Luy im lặng. Trong vài giây anh cố tìm xem còn điều gì cần hỏi nữa không. Rồi anh nói: Tất cả những điều tôi cần biết, như thế là hết. Về phía anh, anh có chắc chắn là đã nói hết những điều cần nói chưa ?


— Chắc chắn là hết.
- Giây phút nghiêm trọng đây ! Rất có thể chúng ta không gặp lại nhau nữa. Nhưng anh chưa cho tôi một bằng chứng nào về những lời nói khẳng định của anh.


— Tôi đã cho ông toàn bộ sự thật. Đối với một người như ông, tôi nghĩ rằng chỉ sự thật là đủ. Tôi thì tôi thất bại rồi ! Tôi bỏ dở cuộc chiến đấu, hay nói đúng hơn, tôi đặt mình dưới quyền và mệnh lệnh của ông. Xin ông hãy cứu Mari-An.


Perenna nói: «Tôi sẽ cứu cả ba người. Đêm nay sẽ xuất hiện lá thư bí mật. Thứ tư tức là chúng ta có đủ thời gian cần thiết để hội ý với nhau và nghiên cứu thật kỹ vấn đề. Tối mai tôi sẽ tới đó, có thêm những tình tiết về sự thật mà chúng ta sẽ tập họp được, tôi sẽ tìm ra chứng cớ vô tội cho cả ba người. Điều chủ yếu là phải tham dự buổi họp 25 tháng 5.


- Thưa ông ! Tôi tha thiết xin ông hãy chỉ nghĩ đến việc cứu Mari-An. Ông cứ hy sinh tôi đi, nếu cần. Thậm chí có thể hy sinh cả Ph"lôrăngxơ. Tôi nói thay cô ấy vì cô ấy cũng như tôi. Chúng tôi xin nói là chẳng thà cứ hy sinh chúng tôi đi, còn hơn là để giảm đi, dù chỉ một chút, khả năng thành công đối với Mari-An.


- Tôi sẽ cứu cả ba người. Đông Luy nhắc lại.


Anh mở hé cửa, nghe ngóng rồi nói: «Đừng hành động gì. Không mở cửa cho ai, dù bất kỳ lý do gì, nếu chưa thấy tôi trở lại đây. Vả lại, đợi cũng không lâu đâu».


Anh đóng cửa, khóa hai vòng và đi xuống tầng gác một. Anh không thích thú, khẩn trương lắm như anh thường cảm thấy mỗi khi sắp đi vào những cuộc chiến đấu lớn. Vì vật cược trong chuyến này là Ph"lôrăngxơ. Nếu chiến đấu thất bại thì còn tồi tệ hơn cái ch.ết.


Từ chiếu nghỉ cầu thang nhìn qua cửa sổ anh thấy những cảnh binh đang canh gác ngoài sân. Anh đếm có 6 người. Và anh cũng nhìn thấy qua cửa sổ văn phòng anh, viên phó phòng Vơbe đang giám sát các cảnh binh, theo dõi ngoài sân.


Anh thầm nghĩ: «Khỉ thật ! Thằng cha chiếm đúng vị trí ! Gay go ! Nó rất cảnh giác... Nhưng nào ! Ta vào việc !».


Anh đi qua phòng khách ở tiền sảnh và đi tới văn phòng của anh. Vơbe trông thấy anh. Hai kẻ thù mặt đối mặt. Mấy giây im lặng trước khi đọ kiếm. Một cuộc đấu kiếm khẩn trương, không chút nao núng, không chút nghỉ ngơi. Trong ba phút phải dứt điểm. Nét mặt viên phó phòng lộ vẻ vừa vui vừa lo. Lần đầu tiên anh ta được phép, được lệnh đối địch với thằng Đông Luy đáng nguyền rủa này, một con người mà anh ta thù hận không bao giờ nguôi. Mà lần này mới thích thú làm sao ! Vì anh ta nắm đủ mọi chủ bài trong tay ; hơn nữa, Đông Luy đã cố tình bảo vệ Ph"lôrăngxơ và đã phạm sai lầm là sửa lại tấm ảnh của con bé. Nhưng mặt khác Vơbe cũng không quên rằng Đông Luy chẳng phải ai khác mà chính là Acxen-Luypanh, anh ta nên cảm thấy khó chịu, lo lắng. Trước tình huống hiện tại, anh ta tự nhủ: «Thôi, chỉ qua một bước khó khăn nhỏ là ta thành công».


Anh ta mở màn cuộc đấu bằng một câu châm biếm.
- Theo tôi biết thì ông không ở trong phòng cô Lơvatxơ như lời báo cáo của viên quản lý.


— Viên quản lý đã báo cáo theo ý tôi. Thực ra tôi ở trong phòng tôi, trên gác trên. Nhưng trước khi xuống đây tôi đã phải giải quyết xong xuôi.
— Thế là xong xuôi rồi ?


— Xong rồi. Ph"lôrăngxơ và Gattông Xôvơrăng đều ở trong phòng tôi, trói chặt và nhét giẻ vào miệng, ông chỉ còn chờ tôi giao hàng.


Vơbe kêu lên: “Gattông Xôvơrăng à ? Thế ra đứa mà người ta thấy vào đây chính là nó ?”
— Phải ! Đơn giản thôi. Hắn ở trong phòng Ph"lôrăngxơ-Lơvatxơ, và là người yêu của cô ả.


— Hả ? Hả ? Người yêu à ? —viên phó phòng hỏi với vẻ giễu cợt.


— Đúng thế. Và khi viên cai Madơru gọi Ph‘lôrăngxơ-Lơvatxơ vào phòng cô ta để chất vấn không cho người nhà biết, thì Xôvơrăng, sợ người tình bị bắt, nên đã cả gan, đến chỗ chúng tôi. Nó muốn cướp người yêu của nó từ trong tay chúng tôi.


— Và ông đã rần cho nó một trận ?
— Đúng !


Tất nhiên Vơbe không hề tin lời kể của Đông Luy. Qua ông Đetmaliông và qua Madơru, viên phó phòng biết Đông Luy yêu Ph"lôrăngxơ và không khi nào, dù tức giận đến mấy, lại giao người mình yêu cho kẻ khác.


Y cũng từng cảnh giác, và nói ; «Việc xảy ra hay thật ! Bây giờ ông đưa tôi lên phòng ông. Cuộc vật lộn có gay go không ?


— Không gay lắm. Tôi đã phải tước vũ khí của tên kẻ cướp. Madơru bị lưỡi dao của nó sướt vào ngón tay cái.
— Vết thương có nặng không ?
— Thường thôi. Cậu ấy đi băng bó ở hiệu thuốc gần đây.


Viên phó phòng đứng lại, ngạc nhiên:
- Sao ? Madơru không ở trong phòng ông với hai tên kia à ?
— Tôi chưa hề nói với ông là Madơru đang ở trong phòng tôi.
— Nhưng viên quản lý...


— Viên quản lý đã lầm. Madơru đã đi khỏi vài phút trước khi ông đến.
— Lạ nhỉ ! Vorbe vừa nói vừa quan sát Đông Luy— tất cả quân của tôi đều tưởng Madơru đang ở trong này, vì không ai trông thấy anh ta đi ra.


Đông Luy làm ra bộ lo lắng «Không ai trông thấy anh ta đi ra à ? Thế thì anh ta đâu ? Rõ ràng anh ta bảo tôi là đi băng bó mà ?".


Viên phó phòng cũng tăng nghi ngờ. Rõ ràng Đông Luy muốn tống khứ anh đi bằng cách bảo anh đi tìm viên cai. Anh nói:
— Để tôi cho một cảnh binh đi tìm Madơru. Hiệu thuốc có gần đây không ?


— Ngay bên kia phố Buốc-gô-nhơ. Có thể gọi dây nói cũng được.


— “À ! Gọi dây nói được ?». Vơbe lẩm bẩm. Anh không hiểu thế nào nữa, và như một người sắp bị một vố gì bất ngờ, anh từ từ đi về phía máy điện thoại, vừa đi vừa chắn đường, không để cho Đông Luy đi thoát.


Đông Luy bị chắn, cứ lùi dần về phía máy điện thoại, như là bị dồn đến. Một tay anh với lấy ống nghe và gọi: «A lô... A lô... Xăcxơ 24.09....”. Tay kia kín đáo lấy cái kìm trên mặt bàn, quàng sau lưng, cắt một sợi dây nói. Và nói tiếp: «A lô !... 24.09 đấy phải không ? Ông dược sĩ đấy à ? A lô... ông cai Madơru của sở an ninh đang ở đấy phải không... ? Sao... ? Ông nói sao ? Ghê gớm thế kia à ? Ông nói chắc chắn đấy chứ ? Vết thương có thuốc độc ư ?».


Với một động tác không kịp suy nghĩ, ông phó phòng đẩy Đông Luy bật tới chỗ hốc gỗ, ngay dưới tấm màn sắt, rất khớp với ý muốn của Perenna. Vơbe nắm lấy ống nghe. Ý nghĩ vết thương có thuốc độc làm anh ta hoảng hốt. «A lô... A lô”—Anh vừa hét vào máy vừa trông chừng Đông Luy và lấy tay ra hiệu là không được đi đâu . "Alô... Sao thế này ? Tôi là phó phòng Vơbe của sở an ninh... A lô... Ông cai Madơru... Alô... Nói đi chứ... Khỉ thật !...


Bỗng nhiên anh quẳng ống nói, nhìn thấy đường dây bị cắt, quay lại với nét mặt thể hiện rõ ràng ý nghĩ: "Thôi ! Ta bị lừa rồi».


Đông Luy đứng cách ba bước phía sau Vơbe, tựa lưng vào chỗ vách gỗ, tay trái quặt sau lưng, sát với vách gỗ.
Anh mỉm cười, cười duyên dáng, với vẻ thân thiện; phác cử chỉ bằng cánh tay phải và nói: «cứ đứng im».


Vơbe đứng im, sợ cái cười ấy hơn là sợ những lời dọa nạt.


Đông Luy nhắc lại với giọng nhẹ nhàng thân mật: "Cậu cứ đứng im, và nhất là đừng sợ gì cả... Không đau đâu ! Đứa trẻ không ngoan hãy chịu năm phút giam hầm kín. Cậu sẵn sàng rồi chứ ? Một, hai, ba... Rầm !»


Anh lùi thêm một chút và ấn ngón tay lên núm bấm. Tấm màn sắt sập xuống. Phó phòng Vơbe bị nhốt. Đông Luy cười ngạo nghễ: «Vĩnh biệt 200 triệu ! Vĩnh biệt gia tài Cốtmô-Mocninhtôn ! Việc giải quyết hay quá, nhưng hơi đắt ! Vĩnh biệt Đông Luy-Perenna ! Hãy trở lại Arxen-Luypanh cừ khôi, vô địch ! Và muốn Vơbe không trở mặt kịp thì hãy biến ngay ! Nào !»


Anh vừa nói vừa tìm khóa trái hai cánh của cửa đi từ phòng khách tiền sảnh đến phòng đợi ở tầng gác một. Rồi anh trở về văn phòng của mình, khóa cửa đi từ phòng này sang phòng tiếp khách.


Lúc đó phó phòng Vơbe đấm tấm màn sắt kêu rầm rầm và lớn liếng gọi để cho bên ngoài có thể nghe thấy qua cửa sổ mở.


— Tiếng anh kêu vang chưa đủ to đâu, phó phòng ạ ! Đông Luy kêu lên như thế, và rút súng bắn ba phát, một phát làm vỡ kính cửa sổ. Rồi anh ra khỏi văn phòng bằng một cửa nhỏ, dày. Ra khỏi, anh khóa cửa cẩn thận. Anh theo một hành lang vòng quanh hai gian, tới một cửa đi khác, trông ra phòng đợi. Anh mở rộng cửa này và nấp sau cánh cửa.


Nghe tiếng súng nổ, các cảnh binh ào vào tiền sảnh và cầu thang. Khi họ lên tới tầng gác một và đi qua phòng đợi, cửa phòng khách đã khóa nên chỉ còn có một lối là hành lang, mà ở đầu hành lang đang vang lên tiếng kêu gọi của viên phó phòng. Cả sáu người cùng lao theo lối đó. Khi cả sáu người đã khuất sau chỗ ngoặt, Đông Luy nhẹ nhàng ra khỏi chỗ núp và khóa cửa. Thế là cả sáu người, cũng như Vơbe, đều bị nhốt. Anh lầm bầm: «ít nhất phải năm phút chúng mày mới nắm được tình hình và mới phá được một cửa. Trong năm phút ấy thì chúng tao đã đi khỏi đây xa rồi".


Anh gặp người lái xe và viên quản lý hớt hải chạy đến. Anh quẳng cho họ hai tờ nghìn phơrăng và bảo anh lái xe: «Cho nổ máy đi ! Và đừng để ai lẩn quẩn xung quanh xe làm vướng đường. Cho thêm mỗi anh hai nghìn phơrăng nữa nếu ta đi thoát được bằng ô tô. Đúng thế đấy ! Đừng làm bộ mặt ngớ ngẩn ! Các anh hưởng hai nghìn phơrăng. Phóng nước đại cho đây nhờ !».


Bản thân anh vẫn tự chủ, không vội vã lắm, đi lên tầng gác hai. Tới bậc thang cuối cùng anh khoái quá, thét lên: «Thắng lợi rồi ! Con đường tự do mở trước mắt chúng ta !».


Trước mặt anh là cửa gian buồng nhỏ. Anh vừa mở cửa vừa nhắc lại «Thắng lợi rồi ! Khẩn trương lên, đi theo tôi !».
Anh vào buồng. Anh bật ra một tiếng tục. Trong không có ai. Anh lắp bắp:


— Thế này là nghĩa lý gì ? Họ đi cả rồi, Ph"lôrăngxơ...


Anh nhìn xung quanh, và anh hiểu ra. Một lối đi ngầm trong bề dày của bức tường có nắp ngụy trang rất khéo. Lối đó dẫn tới một nơi nào đó ở xa. Chính nhờ lối này mà Ph"lôrăngxơ đi về, xuyên qua khách sạn, và Gattông - Xôvơrăng ra vào rất an toàn. Và cũng chính do lối này mà cả hai người đều vào được phòng anh, nắm được những điều bí mật của anh.


Anh nghĩ: «Sao họ không nói gì với ta nhỉ. Hay họ còn sót tia nghi ngờ nào đối với ta chăng ?”


Bỗng anh nhìn thấy một tờ giấy trên mặt bàn. Nét chữ run run của Gattông-Xôvơrăng viết: «Chúng tôi quyết trốn đi để khỏi bận lòng ông. Có thể chúng tôi sẽ bị bắt, nhưng không sao. Vấn đề chủ yếu là để ông hoàn toàn không vướng víu gì trong hành động. Chúng tôi đặt tất cả hy vọng vào ông».


Cuối bức thư có mấy chữ của Ph"lôrăngxơ: «Hãy cứu Mari-An».


Đông Luy kinh ngạc và bối rối về cách giải quyết quá bất ngờ, không biết nên quyết định ra sao. Anh lầm bầm: «Sao họ không nghe theo lời ta ? Thế là bây giờ ta xa nhau rồi ! ».


Dưới nhà các cảnh binh đã phá được cửa hành lang, nơi họ bị nhốt. Trong lúc này cũng có thể anh còn kịp ra ô tô. Nhưng anh lại muốn đi theo con đường ngầm mà Ph"lôrăngxơ và Xôvơăng đã đi, để may ra có thể gặp họ và giúp đỡ họ nếu gặp nguy hiểm.


Cho nên anh bước qua cái thành ngụy trang, đặt chân lên bậc thứ nhất của cái cầu thang ngầm và đi xuống. Xuống độ 20 bậc thì tới giữa tầng gác một. Tới đây anh bấm đèn pin, đi vào như một đường hầm xây vòm, rất thấp và chắc là cũng xây ngầm trong bề dày của tường. Đường rất hẹp, anh phải nghiêng người mới đi vừa. Đi độ 30 mét thì đến một chỗ ngoặt thước thợ. Đi tiếp tới đầu một đường hầm nữa cũng dài như thế, thì đến một lỗ mở qua đó anh thấy những bậc của một cầu thang khác. Anh đoán hai người kia trốn qua đường này. Xuống hết bậc thang, anh đứng trước một cái tủ ăn sâu trong tường, lúc này những tấm màn che đã kéo lộ ra, mà chắc lúc bình thường thì che kín. Từ tủ trông xuống là một cái giường kê chật gần hết gian buồng. Bước qua giường, qua tấm vách ngăn, tới một gian làm anh ngạc nhiên, vì đó là phòng của Ph"lôrăngxơ.


Đến đây thì anh biết rõ: không còn là đường bí mật nữa. Vì từ đây ra thẳng tới quảng trường cung điện Buốc-Bông. Quảng này chắc chắn Xôvơrăng vẫn thường đi lại sau mỗi khi đã được Ph"lôrăngxơ dẫn tới phòng riêng của nàng. Anh đi qua phòng đợi, xuống vài bậc, gần tới nhà bếp, chạy lao xuống cầu thang dẫn tới hầm rượu của khách sạn. Nhờ ánh sáng từ cái lỗ nhỏ ở cánh cửa chiếu vào, anh nhận ra đây là cái cửa thấp để xuất nhập hàng. Anh lần tới tìm ổ khóa. Vui mừng vì đã đi thông suốt con đường bí mật ra tới đây, anh mở cửa.


«A ! Đồ chó ch.ết !». Anh vừa làu nhàu trong cổ họng vừa nhảy lùi vào, khóa sập cửa lại. Hai cảnh binh mặc đồng phục đang canh gác lối ra, khi chợt thấy anh, định nhảy xổ tới.


Hai người này từ đâu đến ? Phải chăng chúng đã ngăn cản sự chạy trốn của Xôvơrăng và Ph"lôrăngxơ ? Nếu đúng thế thì anh phải gặp hai anh chị quay trở lại chứ ? Vì chỉ có con đttờng này thôi mà !


Anh suy nghĩ ; «Không ! Có lẽ hai người đã trốn thoát trước khi có cảnh binh đến canh gác lối ra. Nhưng khỉ thật ! Bây giờ đến ta phải trốn tránh. Lôi thôi quá ! Chả lẽ ta để chúng bắt ta như lôi con thỏ trong hang ra hay sao !"


Anh lại trèo lên cầu thang ở hầm rượu, với ý định xoay sang hướng khác: lẻn qua sân đón khách bằng các hành lang giữa các nhà dịch vụ, nhảy lên ôtô và xông bừa, tẩu thoát. Nhưng khi anh sắp tới sân, gần nhà để xe, anh thấy bốn cảnh binh trong số người đã bị anh nhốt lúc nãy, đang đi tới, giơ tay giơ chân và kêu la. Ngoài ra anh còn nghe tiếng ồn ào từ phía cổng lớn và phía nhà bảo vệ. Tiếng người cãi cọ nhau ầm ĩ.


Có lẽ đây là một dịp, nhân lúc lộn xộn, để anh chuồn được ra ngoài chăng ? Để khỏi lộ, anh ghé đầu ra nhìn, cảnh tượng anh nhìn thấy làm anh kinh ngạc sững sờ. Xôvơrăng, tay bị còng khóa, tựa lưng vào tường, đang bị cả đám cảnh binh và nhân viên sở an ninh xô đẩy, chửi bới.


Gattông-Xôvơrăng bị bắt rồi ! Tấn bi kịch đã xảy ra như thế nào giữa hai người đi trốn và lực lượng cảnh sát.


Tâm trạng đầy lo lắng, anh cúi thêm để nhìn, nhưng không thấy Ph"lôrăngxơ đâu. Có lẽ nàng đã trốn thoát được ?


Sự xuất hiện của Vơbe trên thềm nhà và những lời y nói làm cho hi vọng của anh trở thành sự thật. Vơbe như điên lên ! Việc y bị nhốt và thất bại nhục nhã làm y không chịu nổi. Y nhìn người bị bắt và rít lên: "Thế là cũng tóm được một đứa ? Gattông- Xôvơrăng, con mồi hảo hạng ! Các bạn tóm được nó ở đâu thế ?


Một viên thanh tr.a trả lời: «Bắt được tại quảng trường cung điện Buốc- Bông. Chúng tôi nhìn thấy nó từ cửa hầm rượu chạy ra».
— Thế còn tên đồng lõa của nó ? con bé Lơretxơ ?


— Thưa xếp; chúng tôi bắt hụt nó. Nó chạy ra trước tiên.
— Thế còn Đông Luy ? Ta không để cho hắn ra khỏi khách sạn chứ ? Tôi đã ra lệnh..


— Năm phút sau hai tên kia, lên này cũng định chạy ra bằng lối cửa hầm rượu...
- Rồi sao nữa ?
— Hắn thụt trở lại trong hầm rượu rồi.


Vơbe kêu lên một tiếng vui mừng «Chúng ta sẽ túm nốt nó. Nó bị hớ rồi ! Chống cự lại cảnh sát !... Tòng phạm ! Hay quá ! Nào, các cậu, hai người canh giữ Xôvơrăng, bốn người cảnh giới trên quảng trường cung điện Buốc-Bông không rời tay súng. Hai người lên mái nhà. Còn lại đi với tôi. Chúng ta bắt đầu từ phòng riêng con Lơvatxơ, rồi đến phòng thằng Perenna. Nào đi ! Các cậu !».


Đông Luy không đứng chờ cuộc tấn công. Biết rõ ý đồ của bọn họ, không để ai trông thấy, anh rút lui, vào gian phòng của Ph"lôrăngxơ. Tại đây, vì Vơbe chưa biết con đường gần nhất là qua hành lang các nhà dịch vụ, nên anh có đủ thời giờ để quan sát, thấy bộ máy của cái lỗ mở rất hoàn hảo, do đó không ai có thể phát hiện ra ở cuối gian phòng ngủ, phía sau các màn che, lại có cái tủ sâu trong tường.


Sau khi đã vào con đường ngầm anh trèo lên cầu thang thứ nhất, dọc theo đường hẻm đi bên trong tường, leo lên thang dẫn tới gian phòng xép, và anh nhận thấy cái lỗ mở thứ hai này cũng được ngụy trang rất khéo, lẫn với phần vách gỗ, không ai có thể nghi ngờ gì. Anh đi xuống và đóng nắp lỗ mở lại.


Mấy phút sau anh nghe thấy trên đầu anh, tiếng ồn ào của những người đang hỏi nhau.


Như vậy là đến 5 giờ chiều ngày 24 tháng 5, tình huống như sau: Ph"lôrăngxơ Lơvátxơ đang bị truy nã. Gattông-Xôvơrăng nằm nhà tù. Mari-An-Fauvin nằm nhà tù và vẫn tuyệt thực. Đông Luy là người duy nhất biết rằng họ vô tội và là người duy nhất có khả năng cứu thoát họ, đang bị mắc kẹt trong khách sạn và đang bị 20 cảnh binh bao vây.


Còn việc thừa hưởng gia tài Cốtmô-Moocninhtôn không đặt thành vấn đề nữa, vì người có quyền thừa hưởng chính đáng đang công khai chống cự lại pháp luật.


Đông Luy suy nghĩ một cách khinh mạn, mỉa mai: «Đấy, ta hiểu đời là như thế đấy ! Cái đơn giản của sự đời thể hiện dưới nhiều dạng khác nhau. Làm thế nào để một anh kiết lỗ đít trong 24 tiếng đồng hồ trở thành triệu phú mà không cần ra khỏi nhà ? Làm thế nào để một ông tướng mất hết quân, hết súng đạn, đã thua liểng xiểng mà lại có thể thắng trận ? Và cuối cùng làm thế nào để Acxen-Luypanh, để đảm bảo tối mai đến dự buổi họp ở phố Xuyt-sê và hành động như thế nào để cứu thoát Mari-An-Fauvin, Ph"lôrăngxơ-Lơvatxơ, Gattông-Xôvơrăng, và—cái này mới gay chứ ! — cứu được người bạn chí tình của ta là Đông Luy-Perenna !


Những tiếng dậm dịch, thình thịch nổi lên đâu đó. Chắc họ đang "chất vấn» các bức tường. Đông Luy nằm sấp, dán người xuống nền, hai cánh tay bắt chéo ôm lấy mặt, nhắm mắt và lẩm bẩm: «hãy nghiền ngẫm suy nghĩ kỹ !"






Truyện liên quan