Chương 19 : Trang trại Phong Lan Luy-Panh

Sáng hôm sau, chưa tới 9 giờ, ông Valăng’g lây ngồi tại nhà, nói chuyện với ông quận trưởng. Ông hỏi:
— Thế nào, ông Đetmaliông ? Ông có đồng ý với tôi là hắn sẽ đến không ?


— Thưa ông chủ tịch, tôi tin là hắn sẽ đến. Anh ta sẽ đến đúng theo quy luật đúng giờ đã quán triệt từ khi bắt đầu xảy ra vụ này. Vì giữ lời hứa, anh ta sẽ đến đúng khi đồng hồ gõ hết 9 tiếng.


— Ông tin chắc như vậy ?


— Thưa ông chủ tịch, tôi đã thể nghiệm con người này từ mấy tháng nay rồi. Huống chi vấn đề đây được đặt giữa cái sống và cái ch.ết của Ph‘lôrăngxơ ! Nếu anh ta không đuổi bắt được tên cướp, trói và gửi nó về thì có nghĩa là Ph‘lôrăngxơ đã ch.ết, và cả Luypanh cũng đã ch.ết.


Ông Valăng’g lây cười:


— Nhưng Acxen - Luypanh bất tử kia mà ! Ông nói có lý... Tôi hoàn toàn đồng ý với ông. Tôi sẽ rất ngạc nhiên nếu chín giờ đúng mà người bạn của chúng ta không trở về đây... ông nói là hôm qua có điện thoại từ Ăng-gie gọi về ?




- Vâng, thưa ông chủ tịch. Những người tôi phái đi đã gặp Luy - Pereana. Anh ta đi máy bay nên đến trước họ. Sau đó họ lại gọi điện thoại lần thứ hai từ Măng. Ở đây họ đã điều tr.a trong một nhà để xe bỏ hoang.


— Chắc chắn Luypanh cũng đã điều tr.a ở đây. Rồi chúng ta sẽ biết rõ kết quả. Kìa ! Đổng hồ đang điểm 9 giờ !


Đúng lúc ấy có tiếng rồ máy của một xe hơi. Xe đỗ trước cửa nhà, và lập tức có tiếng chuông réo. Theo lệnh, người khách được đưa vào nhà. Cửa mở. Đông Luy xuất hiện.


Ông chủ tịch Hội Đồng lớn tiếng hỏi:
— Sao ? Công việc thế nào ?
— Xong xuôi cả rồi, thưa ông chủ tịch !
— Ông đã bắt được tên kẻ cướp ?
— Vâng.
Ông Valăng"g lây reo lên:


— Cha mẹ ơi ! Ông thật là một tay cừ khôi ! — và ông nói tiếp — Hẳn hung phạm phải lả một thằng to lớn, ngổ ngáo, không ai trị nổi ?


— Thưa, nó là một kẻ tàn tật, khốn khổ mắc đủ mọi thứ bệnh: ốm còi, viêm tủy, ho lao...
— Con người như thế mà chiếm được trái tim của Ph‘lôrăngxơ-Lơvatxơ ?
Đông Luy phản ứng mạnh mẽ:


— Ph‘lòrăngxơ chưa hề bao giờ yêu thằng khốn nạn đó. Đó chỉ là lòng thương hại đối với một người đã đến bên bờ cõi ch.ết, vì thương hại nên nàng để cho nó hy vọng một ngày vô hạn định nào đó, nàng sẽ lấy hắn. Một lòng thương hại kiểu phụ nữ mà ! Thưa ông ! Mà cũng dễ giải thích, vì Ph‘lôrăngxơ tin rằng nó là một người trung thành, rất mực thông minh, nên nàng đã hành động theo sự chỉ đạo của nó, mà theo nó nói là để cứu Mari - An Fauvin, chứ có biết đâu cái dã tâm thực sự khốn nạn của nó ?


— Ông chắc chắn như vậy ?
— Thưa ông chủ tịch ! Tôi biết rất chắc chắn việc này cũng như nhiều việc khác nữa, vì tôi có đủ mọi bằng chứng trong tay.
Không rào đón, Đông Luy nói tiếp luôn:


— Thưa ông chủ tịch ! Hung phạm đã bị bắt. Rồi đây luật pháp sẽ dễ dàng biết rõ cuộc đời của hắn tới từng chi tiết nhỏ. Nhưng ngay bây giờ ta có thể tóm tắt đoạn đời của con quái vật này như sau, đoạn đời tính từ lúc nó phạm tội ác trong vụ Moocninhtôn, và không kể đến ba người bị giết không dính líu gì đến việc thừa hưởng gia tài:


Nó, Giăng-Vecnốc, sinh quán tại A-lăng-xông, được ông già Lăng-ghec-nô nuôi sống, rồi nó quen biết cặp vợ chồng Đơ-xuy-la-ma. Nó đã cướp đoạt tiền bạc của cặp vợ chồng này. Trước khi họ làm đơn trình báo, nó đã lừa được họ tới cái vựa ở làng Phooc-mi-nhi, cho họ uống thuốc kích thích và nhốt họ trong vựa. Thất vọng, bị kích thích và bất tự giác, họ đã thắt cổ tự tử trong vựa.


Cái vựa này nằm trong khu vực gọi là «Lâu đài cổ» của ông Lăng-ghec-nô, người đỡ đầu Vecnốc. Khi đó ông Lăng-ghec-nô đang ốm. Sau khi khỏi ốm, một hôm ông ta lau súng. Súng nổ, cả một khối đạn chì vào bụng dưới ông ta, viên đạn đó do Vecnốc lán nạp vào súng, ông Lăng-ghec-nô không biết. Và ông cũng không biết rằng đêm trước tên Vecnốc đã cuỗm sạch tiền trong tủ sắt của người đỡ đầu nó.


Với cái gia tài kiểm được bằng cách ăn cắp ấy, Vecnốc đến sinh cơ lập nghiệp tại Pari. Tại đây Vecnốc đã có dịp mua được của một tên vô lại, những giấy tờ chứng nhận Ph‘lôrăngxơ-Lơvatxơ là người, sau gia đình Rut-Xen và sau Xôvơrăng, được thừa kế toàn bộ gia tài Moocninhtôn. Những giấy tờ đó do tên vô lại kia đã đánh cắp được của bà ɖú nuôi đưa Ph‘lôrăngxơ từ Mỹ về. Vecnốc lại ra công tìm kiếm, và trước hết tìm được một bức ảnh của Ph‘lôrăngxơ, rồi tìm ra được cả Ph’lôrăngxơ. Nó tìm cách giúp được một vài việc cho Ph‘lôrăngxơ, cố ý ra vẻ tận tụy trung thành với nàng, sẵn sàng hy sinh cả tính mạng cho nàng. Lúc đó nó còn chưa biết những giấy tờ về Ph‘lôrăngxơ và mối quan hệ của nó với Ph‘lôrăngxơ sẽ đem lại những gì cho nó, thì đột nhiên tình huống xảy ra làm đảo lộn tất cả. Do một người thư ký của viên chưởng khế có sơ hở, nó biết trong ngăn kéo của ông chưởng khế Lơ-pec-tuy, có bản chúc thư của Cốtmô-Moocninhtôn. Nó tò mò rất muốn biết nội dung của chúc thư nên đã mua chuộc viên thư ký kia bằng một nghìn ph‘răng để được xem bản chúc thư (và từ sau khi hắn đã biết nội dung bản chúc thư thì thằng cha thư ký kia cũng biến mất). Hắn biết là Cốtmô-Moocninhtôn để lại cái gia tài kếch sù cho gia đình Rutxen và Vích-to-Xôvơrăng.


Giăng – Vecnốc quyết định hành động. Hai trăm triệu ! Muốn chiếm cái gia tài kếch xù này, muốn có tiền bạc, có thế lực để tìm thầy kiếm thuốc cho cái thể trạng ốm yếu của y trở nên lành mạnh, thì trước hết phải khử tất cả những người là cái hàng rào chắn giữa khoản gia tài và Ph’lôrăngxơ và sau khi đã khử mọi chướng ngại, thì lấy Ph’lôrăngxơ làm vợ.


Và Giăng-Vecnốc bắt tay vào tội ác. Cuối cùng hắn đã tìm được trong đống giấy má của ông già Lăng- giec-nô bạn cũ của Hippôlit-Fauvin, những chi tiết về gia đình Rut-xen và về sự bất hòa trong gia đình Fauvin. Tóm lại, có 5 người làm vướng cẳng hắn ; trước hết là Cốtmô-Moocninhtôn, rồi đến những người tuần tự có quyền thừa hưởng gia tài: kỹ sư Fauvin, Etmông Fauvin con trai ông, Mari-An vợ ông, và người em họ Gattông-Xôvơrăng.


Với Cốtmô-Moocninhtôn bằng hành động đơn giản, hắn chạy chọt trở thành bác sĩ chăm sóc Moocninhtôn, cho thuốc độc vào trong một ống thuốc mà Cốtmô- Moocninhtôn sẽ tự tiêm.


Nhưng với Hippôlit-Fauvin hắn bố trí hành động phức tạp, bí hiểm hơn. Do được ông già Lăng-ghec-nô giới thiệu, hắn chiếm được lòng tin của Hippôlit-Fauvin và có uy tín lớn đối với ông này. Một mặt hắn biết mối hằn thù đố kỵ của Hippôlit-Fauvin đối với vợ, một mặt biết Hippôlit-Fauvin mắc bệnh hiểm nghèo chỉ chờ ch.ết, thế là hắn nhồi được vào óc kỹ sư Fauvin cái kế hoạch tự sát khủng khiếp mà chúng ta đã theo dõi thấy thực hiện từng bước một cách máy móc hết sức tinh vi. Nghĩa là nó vẫn giấu được bàn tay giết người trực tiếp của nó, sai khiến Hippôlit-Fauvin thực hiện mưu đồ của nó mà cũng không hề biết là chịu ảnh hưởng của nó. Fauvin ch.ết, con trai Fauvin ch.ết, mọi tội ác đều đổ lên đầu Mari-An và Gattông-Xôvơrăng, không một người nào phát hiện được thủ phạm đích thị là hắn. Kế hoạch đã được thực hiện trơn tru: Trước mắt có một người cản trở là thanh tr.a Vêrô, thì Vêrô bị trừ khử. Sau đó còn một mối hiểm họa nữa, là tôi, vì tôi đã được Cốtmô - Moocninhtôn chỉ định là người toàn hưởng gia tài, sau những người kia. Vec-nốc phải bố trí khử nốt tôi. Hắn đã bố trí cho tôi ngôi nhà ở quảng trường cung điện Buốc-bông, đã đưa Ph’lôrăngxơ -Lơvatxơ vào làm thư ký cho tôi, rồi thông qua bàn tay Gattông-Xôvơrăng, bốn lần ám sát tôi. Trong tấn kịch, nó nắm tất cả mọi sợi dây để giựt.


Nó rất chủ động và rất khéo léo, sử dụng linh hoạt cái uy thế của nó đối với Ph’lôrăngxơ, rồi đối với Xôvơrăng nó đạt dần tới mục đích. Tôi chứng minh được Mari-An và Gattông-Xôvơrăng, là vô tội, thì nó giựt dây cho Mari -An và Xôvơrăng phải tự tử ch.ết. Hắn vẫn yên ổn. Người ta truy tố tôi và truy tố Ph’lôrăngxơ. Không ai nghi ngờ đến hắn. Rồi kỳ hạn bàn giao gia tài đã đến, tức là hôm kia. Lúc đó Vecnốc đang nằm tại trung tâm hành dộng. Hắn ốm. Hắn vào nằm tại bệnh viện Tec-nơ. Do ảnh hưởng của hắn đối với Ph’lôrăngxơ —Lơvatxơ và do những lá thư từ Vec-xây gửi cho bà tu viện trưởng, nó điều hành mọi công việc.


Theo lệnh của bà tu viện trưởng và cũng không hiểu ý nghĩa việc mình làm, Ph’lôrăngxơ đi tới cuộc họp ở quận và đưa ra những tài liệu liên quan đến


chính bản thân nàng... Trong lúc đó, Vecnốc rời bệnh viện ở phố Tec-nơ, đến ẩn náu tại đảo Xanh-Lu-y để chờ kết quả mà hắn cho rằng dù có xấu lắm cũng chỉ bất lợi cho Ph’lôrăngxơ, chứ còn hắn thì vẫn không ai có thể động đến.


Từ đây trở đi thì ông biết rồi. Ph’lôrăngxơ đột nhiên nhận ra hành động vô ý thức, bất tự giác của mình, và nhất là nhận ra âm mưu và vai trò kinh tởm của Giăng Vecnốc. Thế là nàng chạy trốn khỏi bệnh viện là nơi mà các ông đã đưa nàng tới, theo yêu cầu của tôi. Lúc này nàng chỉ có một ý nghĩ: gặp lại Vecnốc, đòi hỏi hắn phải giải thích sự việc. Ngay đêm đó, lấy cớ là cho Ph‘lôrăngxơ thấy những bằng chứng vô tội của nàng, hắn đã đem nàng đi bằng ô-tô.


Thưa ông chủ tịch, toàn bộ vụ bê bối này là như thế đó. Tôi đà trình bày xong.


Ông Valăng‘g lây chăm chú nghe Đông Luy tường thuật câu chuyện trong vụ mà quỷ thần cũng phải khiếp vía, không ai có thể tưởng tượng nổi này. Qua câu chuyện ông cũng thấy rõ cái tài ba lỗi lạc của con người xuất chúng đã vì công lý mà chiến đấu, đưa được vụ này ra ánh sáng. Ông hỏỉ:


— Và ông đã tìm thấy họ ?


— Vâng, vào lúc 3 giờ chiều hôm qua, thưa ông chủ tịch. Tôi tới hang ổ của nó vừa đúng lúc. Hoặc cũng có thể nói là hơi chậm, nên nó đã đạt được tới mức đưa tôi xuống hố giếng sâu và đè nát Ph’lôrăngxơ dưới một núi đá.


— Thế thì ông ch.ết mất !
— Vâng, thế là tôi... lại ch.ết !
— Nhưng Ph"lôrăngxơ-Lơvatxơ.. ? Tại sao tên cướp lại muốn khử cô ta ? Cô ấy ch.ết thì làm sao mà nó lấy được cô ta làm vợ nữa ?


— Thưa ông chủ tịch, muốn lấy nhau thì phảo có hai người. Nhưng hắn chỉ có mình hắn, vì trước sau Ph‘lôrăngxơ vẫn khăng khăng không chịu lấy hắn.
- Ồ !..


— Trước đây Vecnốc có viết một lá thư trong đó nói tất cả những cái gì hắn có đều thuộc quyền sở hữu của Ph‘lôrăngxơ. Ph‘lôrăngxơ luôn luôn thương hại hắn và cảm động vì lời lẽ của hắn — vả lại cô có biết đâu mưu đồ của nó — nên cô cũng đáp lại một bức thư với nội dung y như của nó, nghĩa là những cái gì mà cô có thì cũng thuộc quyền sở hữu của nó. Rõ ràng đó là một chúc thư để của cho Vecnốc, một chúc thư bất khả xâm phạm. Nàng là người thừa kế hợp pháp và cuối cùng gia tài Moocninhtôn, và chỉ cần là nàng có mặt tại cuộc họp quyết định thừa kế, để giao đủ các giấy tờ xác nhận nàng là người trong họ Rutxen, thế là gia tài đó thuộc về nàng. Ph’lôrăngxơ ch.ết đi, thì theo «chúc thư»của nàng, toàn bộ gia tài của nàng sẽ chuyển cho người thừa kế chính thức. Giăng Vecnốc sẽ thừa hưởng, không ai có thể bác bỏ được... Có thể hắn sẽ bị bắt. Nhưng thiếu bằng chứng buộc tội, hắn sẽ được tha. Hắn sẽ sống yên ổn, với hàng chục án mạng chứa chất trong lương tâm, nhưng với hai trăm triệu trong túi, đối với một quái vật như hắn thì tiền của bù tội lỗi.


Ông Valăng‘g lây hỏi to:
— Nhưng tất cả những bằng chứng.. ông có không ?
— Thưa ông, tôi có đây !
Đông Luy nói xong, đưa ra cái ví bằng da thuộc màu nâu mà anh đã lấy trong túi áo của tên cướp tật nguyền.


— Đây là những giấy tờ về tài liệu mà tên cướp đã vì ngu ngốc mà lưu giữ. Trong đó tình cờ có cả thư từ nó trao đổi với Hippôlit—Fauvin, cả bản gốc nó bảo tôi là có người bán ngôi nhà ở quảng trường cung điện Buốc-bông. Đây là những điểm ghi về những chuyến hắn đi đến Alăngxông để nhận những thư của Hippôlit—Fauvin gửi cho ông già Lăng-ghec-nô đã ch.ết. Đây là những ghi chú việc Vêrô đã bắt gặp Fauvin đang nói chuyện với tên đồng lõa, Vêrô lấy được bức ảnh của Ph’lôrăngxơ, và Vecnốc đã thúc giục Fauvin đuổi theo Vêrô. Đây là bản ghi sao lại nội dung trong hai tờ giấy tìm thấy trong Sếch-pia tập tám mà chủ nhân của nó là Vecnốc đã biết rõ toàn bộ âm mưu bố trí của Fauvin. Đây là một bản ghi nữa rất lạ kỳ, nêu lên cái âm mưu tâm lý của nó trong việc điều khiển, sử dụng Ph‘lôrăngxơ. Đây là những thư từ của nó với thằng cha Ca-xê-ret ở lãnh sự quán Pêru, và những thư tố cáo tôi và viên cai Madơru, mà nó phải gửi cho các báo. Đây là... Nhưng thưa ông chủ tịch ! Có cần phải nêu thêm nữa ra không ? Thế này là ông có một hồ sơ rất đầy đủ. Luật pháp sẽ thấy những lời buộc tội mà tôi đã công bố hôm kia, trước mặt ông quận trưởng, là hoàn toàn đúng đắn.


Ông Valăngg‘lây kêu lên:
— Thằng hung phạm, thằng khốn nạn ấy, bây giờ nó đâu ?
— Nó ở dưới kia, trong một cái ô-tô, nói đúng ra là trong cái ô tô của chính nó.
Ông Đetmaliông hỏi với vẻ lo lắng:


—Ông đã báo các cảnh binh chưa ?
- Thưa ông quận trưởng, tôi đã báo rồi. Vả lại không có gì đáng lo ngại. Nó bị trói rất kỹ. Nó không trốn thoát được.
Ông Valăng’g lây nói:


—Ông đã dự kiến tất cả, và đã thực hiện đầy đủ theo dự kiến. Rất tốt ! Vụ này coi như đã kết thúc. Tuy nhiên còn một vấn đề vẫn cứ tối mò, mà có lẽ là vấn đề khá lôi cuốn hấp dẫn dư luận trong vụ này: đó là những vết răng in trên quả táo, những vết răng cọp, những vết răng đã được khẳng định là của bà Mari—An Fauvin, tuy rằng bà ta thực sự vô tội !


— Vâng, thưa ông chủ tịch. Trong những giấy tờ của Vecnốc có chỗ làm sáng tỏ chuyện này. Sự việc đơn giản: đúng là răng của bà Fauvin đã in trên quả táo, nhưng bà Fauvin không cắn vào quả táo.


— Ồ ! Ông nói thế thì còn ai hiểu ra thế nào nữa ?
— Thưa ông. Trong những tờ trần thuật của Hippôlit-Fauvin có một câu đụng đến cái bí mật này.
 - Fauvin là một người điên !


— Vâng, điên nhưng sáng suốt, biết lợi dụng sự việc một cách lô gích. Cách đây vài năm, tại Pa-lec-mơ bà Fauvin có một lần không may bị ngã, đập hàm răng vào nền đá, bị lung lay tất cả các răng. Để làm một cái vỏ bao bằng vàng, bịt các kẻ răng cho chặt, lắp vào hàm răng trong ít tháng, bà đã thuê một thợ nha khoa làm một cái khuôn bộ răng đúng hệt như hàm răng thật của bà Faurm. Hippôlit-Fauvin đã giũa cái khuôn răng đó. Và trong cái đêm Fauvin tự tử, trước khi ch.ết y đã bập cái khuôn răng đó vào quả táo và ném quả táo ra vườn. Viên thanh tr.a Vêrô đã có dịp thấy cái khuôn rặng này và đã bập nó vào mảnh sô-cô-la để làm vật tang chứng về sau.


Đông Luy giải đáp xong, mọi người yên lặng một lúc lâu. Vấn đề đơn giản đến mức làm cho ông chủ tịch Hội đồng phải ngạc nhiên. Ông vừa cười vừa nói:


— Thật chả khác gì chuyện để đứng quả trứng của ông C‘rit-top-Côlông.


— Thưa ông chủ tịch, đúng là chỉ đơn giản như vậy. Nếu ông cho phép, tôi xin nêu một thí dụ khác cũng đơn giản không kém: Hẳn các ông còn nhớ có thời kỳ Ac-xen-Luypanh vừa lấy tên là ông Lơ-nooc-măng, vừa lấy tên là hoàng tử Pôn-Xec-nin, thế nhưng không hề ai nhận ra rằng Pôn-Xecnin (Paul Sernine) chỉ là Acxen-Luypanh (ARSENE LUPIN) hoán vị các chữ trong từ mà thôi. Và bây giờ cũng thế: Luy- Perenna (LUIS PERENNA) cũng là các chữ hoán vị trong từ ARSENE LUPIN. Vẫn ngần ấy chữ nhưng chắp thành hai tên rất khác nhau... vẫn là chuyện quả trứng của C‘rit-top-Côlông...


Buổi nói chuyện đến đây có thể kết thúc. Ông Valăng’g lây nói với Perenna:


— Sau khi thực hiện một số việc nổi tiếng trong vụ này, cuối cùng ông đã giữ đúng lời hứa và đã giao tên kẻ cướp cho pháp luật. Vậy tôi cũng giữ lời hứa của tôi: Ông đã được trả lại tư tlo.


— Tôi xin đa tạ ông. Nhưng còn viên cai Madơru ?
—Cũng sẽ được trả lại tự do trong buổi sáng nay.
— Còn Ph’lôrăngxơ –Lơvatxơ, thưa ông chủ tịch ?


—Ông bảo cô ấy đích thân đến gặp ông thẩm phán. Giấy miễn tố sẽ được cấp ngay. Được hoàn toàn tự do, được giải thoát khỏi mọi lời buộc tội và mọi sự nghi ngờ, cô ấy sẽ được công nhận là người thừa kế toàn hưởng gia tài Cốtmô-Moocninhtôn va sẽ lĩnh nhận 200 triệu.


— Cô ấy sẽ không giữ khoản tiền đó.
— Sao thế ?
— Ph‘lôrăngxơ-Lơvatxơ không thiết khoản tiề này. Vì nó là nguyên nhân của bao nhiêu cái ch.ết bắt đắc kỳ tử. Cho nên cô ấy kinh tởm nó.
- Như vậy thì...


— Như vậy thì khoản tiền đó sẽ được sử dụng vào việc xây dựng những công trình công ích trên đất Pháp và trên đất Mô-ri-ta-ni là nơi ta đang khai thác tài nguyên cho ta.
Ông Valăngg‘lây cười:


— Thật là một nghĩa cử vô cùng hào hiệp ! Tôi xin ký chấp thuận cả hai tay ! Đông Luy đã đền ơn Tổ quốc một cách rộng rãi hào phòng tuyệt vời !


Tám hôm sau, chiếc du thuyền trước kia đã đưa Đông Luy trở về Pháp, nay lại đưa Đông Luy-Perenna và Madơru sang Mô-ri-ta-ni.


Ph‘lôrăngxơ đi tiễn hai người, chúc họ gặp may mắn, và nàng thư thái, vui vẻ, chờ ngày Đông Luy trở về.


Trước đó vài ngày, họ được tin là Giăng-Vecnốc đã ch.ết. Mặc dầu mọi người hết sức đề phòng, nhưng Vecnốc cũng đã tìm được cách tự sát bằng thuốc độc.


Đông Luy ở lại châu Phi một thời gian để thu xếp công việc với lãnh chúa Mô-ri-ta-ni. Anh để Madơru ở lại với một chức vụ tương xứng và kiếm sống dễ dàng và anh quay trở về Pháp.


Khỏi cần phải nhắc lại dư luận công chúng hoan nghênh cuộc hôn nhân giữa Đông Luy Perenna và cô Ph‘lôrăngxơ-Lơvatxơ.
Ngày nay cặp vợ chồng ấy ỏ tại làng Xanh-Mac-lu, giữa những thung lũng thoai thoải đi xuống phía bờ sông Oa-dơ.


Họ ở một căn nhà xinh xắn, giản dị, xanh mát, với một khu vườn trồng hoa đủ các màu sắc.
Cặp vợ chồng sống tràn ngập hạnh phúc.


Trong vườn cả bốn mùa luôn luôn nở những loại hoa tuyệt đẹp. Họ luôn tay chăm sóc khu vườn, nâng niu các cây hoa. Nhưng đặc biệt có một loại boa được họ sới tỉa vun trồng tỉ mỉ cẩn thận hơn cả. Loại hoa đó vừa to đẹp, vừa thơm, hoàn hảo cả hương lẫn sắc. Đó là hoa “phong lan Luy panh».


Nó cũng là tên của trang Trại mà khắp vùng không ai không biết:
TRANG TRẠI PHONG LAN LUY-PANH






Truyện liên quan