Chương 3

“Đau... không... đau quá...”


Bất ngờ không kịp đề phòng bị người khai bao đùa giỡn, Trình Dục đau đến sắc mặt trắng bệch, thân thể bất đồng tuyến lệ phát triển thành thật rơi xuống từng giọt nước mắt, muốn ngăn cũng không ngăn được. Chỗ tư mật bị dục vọng của nam nhân đâm vào, thật giống như miệng vết thương bị cây gây sắt nung đỏ đâm chọc, vừa thô lại nóng. Đâm đến nỗi khiến y run run, tựa như ngũ tạng lục phủ đều bị đầm lệch vị trí.


“Huynh... đang... làm gì...”
Đứt quãng, gần như là cắn răng muốn nhìn xuống thân thể run bần bật, Trình Dục quấn lấy xích sắt trên tay đẩy ngực Phượng Thăng Minh, tay run run nỗ lực muốn đẩy hắn ra.


Rất đau, khổ hình này so với y luyện võ bị thương còn khó chịu hơn nhiều! Hơn nữa kẻ xâm phạm y vậy mà lại là bạn tốt của y. Y... trước đây y chưa từng để hắn làm nhục Trình Sóc! Đến cùng Thông Minh đang nghĩ gì? Chẳng lẽ chỉ là muốn đè thử song nhi sao? Bộ dáng Trình Sóc giống hệt mình, sao hắn lại xuống tay được chứ?


Out Order
Phượng Thăng Minh kéo lấy hai tay y, đem hai tay y đều vặn ngược ra sau người, một phen bắt lấy, một tay kia lại xé xiêm y trước ngực của y ra, hung hăng cắn đóa hồng anh 1 ngực y, cắn rất dùng sức, hầu như muốn cắn nát đóa hoa kia.


Trình Dục đè xuống tiếng kêu đau gần như muốn bật thốt lên, chặt chẽ nu lấy xích sắt giữa hai tay, giống như làm vậy có thể san sẻ bớt chút thống khổ của mình.
“Không muốn... đừng đâm nữa...
Kìm lòng không đậu cầu xin tha thứ, đúng là tâm lý phản xạ sợ bị nam nhân xâm phạm.




Địa phương không nên tồn tại liên tục bị đâm chọc, vẫn đâm đến chỗ cực sâu, hơn nữa rõ ràng đâm đến đáy tựa như còn có thể đi vào bên trong, vừa đau lại vừa có tư vị lạ lùng khác thường. Rõ ràng đau muốn ch.ết, nhưng còn có loại cảm giác khuấy khỏa khó tả, điều này so với việc biết mình biến thành Trình Sóc càng khiến Trình


Dục khó tiếp thu hơn.
Màng xử nữ bị đâm rách, còn sót lại một chút màng bị ƈôи ȶhịȶ thô to ra vào mài mòn mất, miệng vết thương cũng bị cọ sát. Nơi yếu ớt bị đối đãi tàn nhẫn. Gần như khiến người phát run. Đồng thời trước ngực ... đầu ɖú bị cắn nát!!
“Đau... đau...”
“Aa...”


“U..."
Làm sao cũng không nhịn được tiếng kêu gào thảm thiết nơi cửa miệng, Trình Dục không ngừng giãy giụa, muốn thoát ra khỏi giam cầm của Phượng Thăng Minh.
Mới vừa giãy giụa hai cái, đầu ɖú trước ngực bị hàm răng kéo xé một cái, đau đến toàn thân y phát run, cả người run lẩy bẩy.


Phượng Thông Minh nhả đầu ɖú kia ra vẻ mặt liền biến lạnh, nheo mắt lại lạnh nhạt nói: “Lúc ngươi mổ pha bụng người khác, cho người ăn xuân dược ném vào để súc sinh cưỡng ɖâʍ, sao ) không nghe bọn họ cầu xin tha thứ?”


Biết hắn không lưu tình đại khái cũng là vì cảm thấy Trình Sóc không đáng để hắn lưu tình, Trình Dục run run môi, thân thể này trời sinh mẫn cảm hơn nhiều so với chính y, ở phương diện cảm giác đau cũng vô cùng dễ dàng bị tác động. Y biến thành đệ đệ y... sự thật rõ ràng như thế.
Udpress.co to nie


Hàm răng Trình Dục run run, cố gắng nhìn xuống áp lực bị ƈôи ȶhịȶ xỏ xuyên qua nói: “Ta... đại ca ta... y... a... ắt... không... để ngươi... làm... chuyện... như vậy... như vậy...”
Tring a


Mồ hôi trên trán y rơi như mưa, hoa huyệt lại giống như y không phải chủ nhân của mình, cho nên không kiêng nể gì hut bao lấy kẻ xâm nhập, khiến cho nó thoải mái vui sướng.


Phượng Thông Minh tựa hồ ngay cả trả lời cũng khinh thường, chỉ híp đôi mắt phượng lại vô cùng nhanh chóng tàn nhẫn cắm rút trong hoa huyệt của y, không để y hoa thịt co quắp mut vào, giống như đang hoàn thành nhiệm vụ vậy...


“Coi như ta... coi như ta làm nhiều chuyện ác... A a--- Đôi chân run rẩy đôi mắt đỏ bừng, gần như thật sự muốn khóc lên, vừa rồi chỗ sâu trong địa phương kỳ quai của cơ thể bị đâm đến, vừa đau đớn lại vừa có khoái cảm lạ lùng, khiến thân tâm thiếu chút nữa liền hỏng mất. “Y có để ngươi... Y có để ngươi đè ta sao!” y


Trình Dục hét lớn: “Y không để người đè ta! Có phải không! Ta biết y sẽ không để ngươi đè ta!”
SS
Phượng Thông Minh mở mắt, bóp chặt cằm y, thản nhiên nói: ngươi. Là tự ta muốn đè ngươi.” không để ta đề


Viền mắt Trình Dục đều đỏ, nửa ngày nói không ra 1 trong hàm răng kiềm nén tiếng rên rỉ nặn ra lời chất vấn, nói: “Y là bạn tốt chí giao của ngươi, nhiều năm như vậy... làm sao ngươi có thể... làm sao có thể đè đệ đệ y...


Trong lúc nhất thời Phượng Thông Minh có chút hoảng hốt, đại khái là do ăn xuân dược quá nhiều. Vậy mà lại cảm thấy Trình Sớc có vài phần giống Trình Dục.
Nhớ đến lần đầu tiên hắn bị trưởng bối an bày


- Hày đến thanh lâu mở mang kiến thức, tuy rằng cũng có thể cùng người đạt được cá nước thân mật, nhưng trong lòng đều nhớ đến Trình Dục, từ rất lâu, hắn đã biết là không bình thường. Nhưng chẳng bao giờ nghĩ đến tìm một người tương tự để tiết dục. Huống chi là Trình Soc kẻ có tính cách như vậy.


Thở dài một tiếng, ôm chặt lấy Trình Dục, mặc kệ trong lòng người này nghĩ thế nào, chỉ nghĩ dù sao chờ y sinh đứa nhỏ liền giết ch.ết y, cho y toàn thây, Trình Sóc rất sợ ch.ết, chung quy vẫn không muốn ch.ết như vậy, y cho hắn cơ hội này. Chỉ cần có đứa nhỏ... Chỉ cần có đứa nhỏ, hắn lại lừa gạt Trình Dục, để người nọ cùng đứa nhỏ nhỏ máu nhân thân, coi như song phương đều có con nối dòng, Trình Dục sẽ cân nhắc ở bên hắn...


“Trình Dục... Trình Dục ... Dục đệ...”
Động tác dịu dàng đi đôi chút, lại càng kiềm nén kích động. Phương Thông Minh ghé vào tai y không ngừng gọi tên người trong lòng, từng tiếng, từng chữ, chữ chữ kiềm nén, chữ chữ thâm tình.






Truyện liên quan