Chương 10

Lập tức chọc thủng ý tưởng trong lòng Trình Dục, Phượng Thăng Minh đâm một đầu ngón tay vào các huyệt ấm áp, Trình Dục đau đến cả kinh, lập tức đầu óc đều muốn phát nổ, kịch liệt giãy giụa, nghĩ thì tốt đẹp, hiện tại y bị người chế trụ, võ công cũng không dùng được, làm sao có thể thoát thân được?


“Phượng Thăng Minh, ta thật sự tức giận!”


Trình Dục cắn răng, thấp giọng nặn ra từng câu từng chữ, tuy rằng y đối với bạn tốt mang ý tưởng dò xét mình mà cảm giác bị phản bội, chẳng qua chuyện tình cảm này, vốn cũng không do chính mình khống chế, y ngược lại có chút thương tiếc hắn, có điều thương tiếc không có nghĩa là nhất định sẽ đáp lại, huống hồ Phượng


Thăng Minh vậy mà lại nghĩ ra biện pháp mang thai hộ, hầu như muốn y giáo huấn hắn một trận thất nặng. Hay dùng roi bên trong Hình đường, quất hắn vài roi, khi nào có năng lực, nhất định phải quất hắn!
SODUSE


Phượng Thông Minh thở dài tựa như hoài niệm nói: “Từ nhỏ đến lớn, đệ chưa từng phát cáu với ta, ta 1 biết để thương cảm ta phụ mẫu đều mất, nhưng mà... ai bảo đệ tốt với ta như vậy? Ai bảo độ chưa từng phát cáu với ta... Nếu như đệ ngang tàng một chút, ta cũng không đến mức thích đệ.”Khi nói chuyện, lại xen vào một ngón tay. trên trán Trình Dục đã chảy tới mắt, Phượng Thông Minh hoàn toàn là vu tội, y đối xử tốt với hắn, chẳng lẽ lại là sai lầm?


“Ta coi người... coi ngươi là đệ đệ...”
“Có đệ đệ nào sẽ đối với ca ca như vậy sao?” Bỗng dưng tăng thêm hai ngón tay, bốn ngón tay chen vào trong huyệt, Trình Dục hít sâu một hơn, “Ta... A...
Ngươi... Ngươi...”




“Ta phạm sai lầm, để thay ta gánh, ta phạm sai lầm, đệ đến chỉ bảo ta, ta phạm sai lầm... Đệ chưa bao giờ thật sự tức giận, Trình Dục... Đệ là gì của ta? Không thân chẳng quen, dựa vào cái gì? Đệ... dựa vào cái gì?” Bốn chữ cuối cùng, không ngờ mang ý tối tăm trầm thấp.


Trình Dục gần như là chửi ầm lên, “Phượng Thăng Minh, thứ phụ thân dạy dỗ đều bị người học từ trong bụng chó sao?! Cái gì là nhân nghĩa, huynh đệ bằng hữu?!
Ngươi không hiểu?!”


Phượng Thông Minh cười lạnh, mắt phượng lại mang theo một tia dịu dàng kỳ dị, bẻ cằm Trình Dục ép y ngửa đầu nhìn mình, “Ý của đệ, là năm đó nếu đổi thành người khác, đệ cũng sẽ đối xử tốt với tên đó như thế?”


Dịu dàng của Trình Dục, hầu như tầng tầng chu đáo tỉ mỉ dệt thành lưới võng, chỉ cần được y dịu dàng đối đãi qua, đều sẽ lưu luyến, sao y có thể đối xử tốt với hắn như vậy, tốt đến nổi dù hắn muốn bỏ qua một đoạn tình này, chung quy đều làm không được. Y làm sao có thể như vậy!


Trong nhất thời Trình Dục không nói ra lời, ngược lại không phải bởi vì vấn đề này y trả lời không được, mà là một tay kia của Phương Thông Minh tách mông y ra, dục vọng lửa nóng cọ trên mông y. Hành động này mang tính uy hϊế͙p͙ vô cùng lớn, trong khoảng thời gian ngắn, y không dám nói ra lời gì kích thích hắn.


Đáng tiếc là, y trầm mặc, đối với Phượng Thông Minh cũng là một loại kích thích.
Vén lên vạt áo dưới, đỡ đầu dục vọng dữ tợn, chống đỡ ngay miệng hậu huyệt
Trình Dục, hung hăng tiến thẳng vào


Trình Dục kêu lên một tiếng đau đớn, mày nhíu chặt, thân thể thon dài căng chặt như dây cung, đau đến mắt tối sầm lại.
“Nhịn một chút... Dục đệ, nhìn một chút...”


Thương tiếc lau mồ hôi trên tran Trình Dục, đôi mắt Phượng Thông Minh đong đầy nhu tình, nhu tình như nước vậy, “Rất nhanh liền tốt, rất nhanh liền không đau...”


Lời thì nói như vậy, hắn lại không để ý miệng | huyệt gắt gao siết chặt cùng bên trong trạng thịt vì đau đớn mà co rút lại, kiên định từng tấc từng tấc tiến vào trong.
Đau... Đau ch.ết...
Nhất định muốn nứt ra rồi, đáng ch.ết... chiều sâu vật này đã đủ, sao còn có thể đi vào trong...


Trình Dục bị hắn xâm nhập dọa đến có phần tan vỡ, âm thanh khàn khàn, nói:
“Ngươi ghét bỏ ta đối xử tốt với ngươi... Ta... Về sau mỗi ngày ta đều quất roi ngươi... Ta... Mỗi ngày ta đều quất roi ngươi...”


Phượng Thông Minh đi vào tám phần, rên rỉ một tiếng, còn muốn đi vào trong lại không đâm vào được, chỗ sâu trong cơ thể Trình Dục gắt gao hợp lại cùng nhau, chống đỡ ngoại địch.
OPTEN SONRA
“Đệ không nỡ... Dục đệ, chúng ta cùng nhau lớn lên từ nhỏ, để không nỡ... Ưm...


Trong thân thể đệ thật thoải mái. Thật chặt...”Kỳ thật Phượng Thăng Minh bị siết có chút đau, nhưng hưng phấn khi có được người trong lòng khiến hắn hoàn toàn không phát hiện được đau đớn kia. Hơi hơi giật giật, người dưới thân run nhè nhẹ. Phượng Thông Minh hồn hôn khóe miệng Trình Dục, kích thích phần eo, rất ra một tấc lại cố gắng đi vào một tấc rưỡi, bên tai nghe Trình Dục nỗ lực đè nén tiếng rên, từng cái từng cái, đem tính khí thô to xâm nhập vào trong thân thể y.


Thân thể mới của Trình Dục tuyến lệ rất phát triển, lập tức liền đong đầy nước mắt, chỉ là trong mắt không có ai oán, mà tích tụ đầy phẫn uất. Thì ra đối xử tốt với người khác, đối xử tốt với bằng hữu, cũng sẽ tạo thành hậu quả đáng sợ như thế.






Truyện liên quan