Chương 11

“A... Ưm...” Dùng sức đè nén tiếng rên, Trình Dục nhịn đến toàn thân buộc chặt, nơi yếu đuối bị đi vào cực sâu. Vừa đau lại vừa có tư vị không nói ra được...
“Trình Dục... Trình Dục... Ta đang làm đệ... Đệ cảm giác được không? Ta ở trong thân thể đệ.”


Trình Dục quay đầu đi, cắn chặt răng không muốn nghe hắn nói, trong âm thanh
Phượng Thông Minh tràn ngập ȶìиɦ ɖu͙ƈ, hơi thở nóng bỏng phun vào tai y, sau đó thậm chí ngậm lấy vành tai y, đầu lưỡi khẽ ɭϊếʍƈ.
“Ngươi... A... Người đủ chưa!”


Lần lượt như đóng cọc đem trụ thể tráng kiện đâm vào trong thân thể mình, đâm đến trước mắt y biến thành màu đen, đòi mạng là chỗ sâu trong trang vách tường còn bị ma sát đến phát run.


Phượng Thông Minh làm sao lại cảm thấy đủ? Hắn cảm thấy một chút cũng không đủ, hắn muốn hưởng thụ bữa tiệc lớn này thật tốt, đem Trình Dục ăn sạch sành sanh. “Thật chặt... Trình Dục... Đệ thật chặt...”
“Câm... Câm miệng.


Phượng Thông Minh trực tiếp kéo cao chân Trình Dục, đè lên đỉnh đầu y, tư thế như vậy, khiến mông y hoàn toàn lộ ra ngoài, Trình Dục gần như nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi... Ngươi dám...”
Sa 19. srpen


Phượng Thông Minh đè nặng bắp đùi y, tách kẽ mông y ra, chiếm đoạt miệng huyệt đang hiển lộ trước mặt mình kia. Hậu huyệt co rút buộc chặt ʍút̼ lấy hắn, từng chút từng chút, tựa như muốn nuốt hắn vào vậy.




Phượng Thông Minh nhìn thấy dục hỏa càng thêm khó nhịn, híp mắt, hung hăng rút ra lại đâm vào, liên tục vài cái, Trình Dục nhịn không được “A” lên tiếng.
“Thoải mái không? Trình Dục... Ta muốn thao hỏng đệ, bắn đầy đệ, làm cho bụng đệ đều là tinh dịch của ta...


“Đâm ch.ết đệ... Đâm ch.ết đệ... Ưm, Trình Dục, ta muốn đem đệ thao đến ch.ết...”


Trình Dục bị từng câu nói ɖâʍ loạn của hắn khiến cho xấu hổ đến hận không thể ch.ết đi, y vẫn cho rằng Phượng Thông Minh trời sinh là nhân vật tấm lòng rộng mở, cho dù trụy lạc cũng không trụy lạc đến nỗi nào, nào ngờ ngay cả những này cũng có thể nói ra.
ON


“Vô si... Ngươi... Vô sỉ...” Hậu huyệt bị thao đến nhũn ra, còn phát ra tiếng nước phốc chốc, khó có thể chống đỡ ƈôи ȶhịȶ cường thế húc vào, đành phải nối giao cho giặc, khi hắn cắm vào sẽ bao lấy hắn khiến hắn sảng khoái, Trình Dục quả thực thống hận thân thể này, sao dễ dàng như vậy liền trở nên ɖâʍ đãng. Chỉ là nếu hoa huyệt cảm giác được thân thể tan tác cũng cho qua, nhưng hầu huyệt... hậu huyệt này y cũng có làm sao còn có thể lừa mình dối người nói hoàn toàn do nguyên nhân thân thể?


Dục vọng thô dài nhiều lần ra vào khe mông nõn, miệng huyệt hơi hơi phiếm hồng, cửa vào ướt át bị cắm vào không thể co rút lại, tựa hồ càng thêm đói khát.
Mồ hôi trên trán Phượng Thông Minh theo hai gò má nhỏ giọt trên thân thể Trình


Dục, cổ họng giật giật, rốt cục nhịn không được đồng thời đâm vào tiểu huyệt, còn cắn một viên đậu đỏ trước ngực y ʍút̼ vào đùa bỡn.


Trước ngực cũng bị chơi đùa ɖâʍ loạn, quyền đầu của Trình Dục siết đến vang lên răng rắc, đầu ngón tay vòng quanh xích sắt kia, nội tức cũng cuồn cuộn không ngừng.


Võ công của Trình Soc không tính là quá yếu, không mạnh bằng y, cũng không mạnh bằng Phượng Thông Minh, nhưng nội lực thiên hạ đều không khác biệt lắm, chỉ có tính âm dương bất đồng mà thôi, y chỉ cần vận công, hành tẩu theo kinh lạc nhất định, vẫn có thể khôi phục võ công chính mình khi là Trình Dục...


Chỉ cần dây xích trên cổ chân y hơi thả lỏng, hoặc là cho y thêm chút thời gian.


Lại cắm mấy trăm cái, Phượng Thăng Minh càng vào càng dùng sức, tiếng bắp thịt va vào nhau vang lên gần như che phủ tiếng nước dính dấp, Phượng Thông Minh nhẹ giọng rên khẽ, đè ngực và chân Trình Dục xuống, dùng tốc độ chạy nước rút, vọt vào cơ thể mỹ vị đến không cách nào hình dung được của Trình Dục, như là chinh phạt, như là tàn sát bừa bãi. Dù sao chính là muốn đem cả thân lẫn tâm người






Truyện liên quan