Chương 17: Lỡ Đùa Quá Trớn

Nhìn một lúc, Khương Tử Nguyên nhịn không được, thấp giọng gọi: "Vy!!!"
"Giề" Phương Nhã Vy chợt ngẩn đầu nhìn hắn, dùng giọng điệu vô cùng dễ thương để trả lời.
"Mày đẹp!!!" Khương Tử Nguyên trả lời với giọng tỉnh tỉnh chứ không đưa đẩy làm cô nàng hơi bất ngờ.


Tuy có hơi bất ngờ, nhưng Phương Nhã Vy nhanh chóng mỉm cười, lắc lắc đầu nói: "Ai nô, ai nô, ha ha. . ."
"Tao nói thiệt, mày đẹp mà!" Khương Tử Nguyên thấy vậy thì gật đầu khẳng định, giọng điệu vô cùng chắc nịch.


"Nịnh tao là có ý gì?" Phương Nhã Vy liếc liếc, trong thoáng chốc, hắn thấy cô nàng có vẻ ngượng ngùng.
"Nịnh gì?" Khương Tử Nguyên thẩn thờ trong phút chốc, sau đó cười cười rồi nói: "Tao thấy đẹp thì nói đẹp, chứ hông lẽ nói mày xấu?!"


"Xớ. . . Lâu lâu mới thấy mày dễ thương một bữa." Phương Nhã Vy nói tới đây thì đưa tay vén tóc hắn, rồi đưa móng tay cạ cạ vào tóc con làm hắn thấy đã ngứa.
Nghe thì nghe vậy, nhưng hắn vẫn "ờ" một tiếng cho có lệ, đến nỗi con mắt cũng không thèm chớp lấy một cái.


"Như vầy không phải dễ thương sao, bình thường nhìn là chỉ muốn cho mày ăn đạp." Phương Nhã Vy cười cười.
Nghe cô bạn nói như vậy, Khương Tử Nguyên lập tức nhe răng cười: "Dữ như chóa ấy, hề hề."


"Tán mày giờ." Phương Nhã Vy đang mân mê tóc của hắn thì rút tay lại rồi vỗ nhẹ lên mặt hắn một cái.
Lần này Khương Tử Nguyên không trả lời, mà chỉ nhìn Phương Nhã Vy rồi cười cười.




Tới giờ hắn vẫn không hiểu tại sao Nhã Vy lại thích vén tóc mình lên như vậy, nghĩ mãi cũng không ra nên hắn đành mặc kệ.
Rồi hai đứa bắt đầu nói đủ thứ trên trời dưới đất, từ học hành đến tình cảm và tương lai.


Nói luyên thuyên một lúc thì Khương Tử Nguyên chở Phương Nhã Vy đến cầu Thủ Thiêm hóng gió.
Gió thì thổi vi vu, còn hắn thì ngồi trên xe nói đủ thứ trên trời dưới đất, nhìn vào chẳng khác nào một đôi.


Tự nhiên lúc này hắn thấy thoải mái và hài lòng một cách lạ thường, trong đầu không còn chút vướng bận nào cả.
Nhìn Nhã Vy cười, hắn cũng thấy vui lây, tựa như bản thân đang chìm đắm trong hạnh phúc nào đó.
Nhưng đối với hắn, có lẽ cô nàng chỉ là bạn thân mà thôi!


Sau tối hôm đó, hắn với Nhã Vy vẫn diễn ra bình thường, tuyệt nhiên không có chuyện gì xảy ra.
Thời gian lại trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, chớp mắt cái đã đến tháng 11, hôm nay cũng không có học hành gì nhiều.


Mấy năm đầu thì lý thuyết là chủ yếu, còn mấy cái ngôn ngữ lập trình như C/C++ thì hắn học từ lâu rồi.
Dù sao tài liệu trên mạng cũng nhiều, chịu khó tìm tòi một chút là được, trừ khi quá lười mà thôi.


Hôm nay hắn với Nhã Vy trùng tiết nên Khương Tử Nguyên quyết định đợi cô nàng về chung.
Thế là hắn lấy con Nokia Lumia 520 ra gọi cho cô Thanh, để cô Thanh khỏi đi đón Nhã Vy.
Thấy hắn đến, Phương Nhã Vy rất vui, sau đó phóng lên xe rồi để mặc cho hắn muốn chở đi đâu thì chở.


Mà hôm nay về sớm cũng không làm gì, nên Khương Tử Nguyên chở Nhã Vy vào phòng NET chơi Liên Minh Huyền Thoại.
Cả hai đánh xếp hạng, vào game thì Nhã Vy cầm Blitzcrank đi SP, còn hắn cầm Yasuo đi AD.
Tuy nhiên, chơi được chừng năm phút thì Phương Nhã Vy nhăn nhó: "Con này khó kéo quá, toàn trúng lính hông à!"


Khương Tử Nguyên nghe vậy thì gật gù, ánh mắt vẫn nhìn chăm chăm vào màn hình, nói: "Sợ kéo trúng thì canh lúc không có lính rồi kéo."
Chừng hai phút sau, Khương Tử Nguyên chợt thét lên: "Mày canh đường nó chạy về mà kéo kìa, đừng để nó thoát."


Phương Nhã Vy nhìn về phía Nami rồi nhấn Q, nhưng thế nào vẫn hụt cho được.
"Nó chạy nhanh quá mày ơi. . ." Phương Nhã Vy dùng khuôn mặt đáng thương nhìn hắn.
Khương Tử Nguyên còn có thể làm gì, hắn đành thở dài, bực mình nói: "Thôi, mày để dành mana đi, lát có cơ hội rồi kéo tụi nó."


Hắn vừa nói xong thì ba phút sau Khương Tử Nguyên lại thét lên: "Kéo, kéo nó, sao không kéo?"
"Hông đủ mana mày ơi. . ." Phương Nhã Vy thấp giọng nói.
"Mày ngu như chóa vậy, lúc cần thì không kéo, lúc kéo thì hết mana, sao mày gà quá vậy?" Khương Tử Nguyên bực mình chửi.


Một hồi sau Phương Nhã Vy lại mím môi, thấp giọng nói: "Cứu tao với. . ."
"Tốc biến về đi, ít máu mà lên cao làm gì, đứng cỡ tao được rồi." Khương Tử Nguyên không khỏi tức giận.
Tầm năm phút sau, khi Leesin vào hang rồng thì hắn kêu: "Vô rồng đi!"
"Đợi tao về đã, sắp hết mana rồi!" Phương Nhã Vy trả lời.


"Về làm gì? Canh cho Lee ăn rồng đi!" Khương Tử Nguyên tức giận lên tiếng.
Vậy đấy, chơi mà toàn hắn chửi không, nhưng Nhã Vy vẫn chơi và nghe hắn chửi tiếp.
Sau một hồi thì thua ba trận, thế là Khương Tử Nguyên quyết định nghỉ chơi.
Lúc về thì Nhã Vy không nói gì hết, hơn nữa còn ngồi cách ra một khúc.


Nhìn là biết giận rồi, vì hồi nãy hắn chửi ghê quá mà.
Khương Tử Nguyên cũng biết mình đã quá lời, nên xuống nước thấp giọng gọi: "Vy!"
Nhưng gọi xong vẫn không thấy ai trả lời, hắn đành gọi tiếp: "Uê uê, ê nè, giận tao hả? Ê, mai mốt không chửi mày nữa! Ê, nói gì coi?!"


"Mày im đi!" Phương Nhã Vy quát một tiếng rồi dựa vào lưng hắn.
Khương Tử Nguyên biết là hạ hỏa rồi nên không nói nữa.
Về đến nhà, Phương Nhã Vy vô phòng quăng cặp cái ầm rồi nằm ngửa trên giường.


Khương Tử Nguyên thấy vậy, tiến đến đá đá cái chân, kêu mấy câu nhưng cô nàng không trả lời.
Thế là hắn cúi xuống thọt lét, làm Nhã Vy co chân cười cười rồi ngồi dậy đánh hắn mấy cái.
Tiếp sau đó, Nhã Vy lại làm ra hành động mà đó giờ hắn mới thấy lần đầu.


Cô nàng đưa tay ra sau lưng, tiếp đó lại thò tay vô tay áo, kéo dây coọc xê ra ngoài, rồi vén vạt áo lên, kéo áo con ra ném xuống giường.
Lúc này mặt của Khương Tử Nguyên thối đần ra, vì hắn không nghĩ cô bạn của mình lại tỉnh như vậy?
Trong phòng có con trai, chứ có phải ở nhà một mình đâu?


Tự nhiên lúc này hắn lại nảy sinh ra một ý nghĩ đen tối, nghĩ là làm, hắn nhảy lại chụp cái áo con đưa lên ngửi.
Khương Tử Nguyên thấy thơm thơm, mùi này làm hắn nhớ mãi không quên.
Nhưng vừa làm vậy, Nhã Vy liền giật lại và la lên: "Mày vô duyên quá."


Nghe cô nàng nói như vậy, Khương Tử Nguyên không trả lời mà cười cười một cách đê tiện.
Phương Nhã Vy thấy khuôn mặt đê tiện của hắn thì nhăn mũi, ném áo con vô mặt hắn rồi nói: "Biến ra ngoài cho tao thay đồ."
Khương Tử Nguyên chụp được áo con thì cười to hơn, rồi mở cửa chạy ra ngoài.


Cầm được áo con nhưng hắn không biết làm gì, mà bản tính con trai lại nổi lên, thế là định đưa lên ngửi tiếp.
Dù sao mùi này cũng thơm, hơn nữa còn rất hấp dẫn kia mà.
Nhưng còn chưa kịp làm gì thì Nhã Vy đã mở cửa đi ra, giựt lại áo con rồi vùng vằng bước vô phòng.


"Thôi xong. . ." Khương Tử Nguyên vội chạy theo, ngồi bên cạnh Nhã Vy, lắc lắc cái tay của cô nàng nói: "Thôi! Tao chọc tí mà!"
"Chọc? Chọc của mày đó hả? Quá đáng vừa thôi! Hức. . . hức. . ." Phương Nhã Vy nói được một nửa thì khóc làm hắn luống cuống tay chân.


"Thôi, cho tao xin lỗi. Mai mốt không đụng vào mấy cái này của mày nữa." Khương Tử Nguyên hạ giọng năn nỉ.
"Hức. . . hức. . . mày chỉ biết xin lỗi. . . hức. . . hức. . ." Phương Nhã Vy vừa khóc vừa nói, làm hắn càng thêm lúng túng.


"Thôi! Coi như đây là lần đầu cũng như lần cuối, tao hứa không làm vậy nữa, nín đi mà!" Khương Tử Nguyên lên tiếng an ủi.
"Mày kỳ quá à!" Phương Nhã Vy đánh vào cánh tay hắn, nhưng lực không mạnh lắm.
Khương Tử Nguyên cười cười rồi rút tay lại, thấy cô nàng không khóc nữa thì thở ra một hơi.


"Mày thay đồ đi, rồi tao chở mày đi ăn bánh canh, chịu nha?" Khương Tử Nguyên lên tiếng đề nghị.
"Đi thì đi!" Phương Nhã Vy lau nước mắt, cười cười rồi đẩy hắn ra ngoài để thay đồ.






Truyện liên quan