Chương 18: Du Lịch Cùng Lớp

Khương Tử Nguyên xuống phòng khách ngồi đợi một lát thì Nhã Vy bước xuống.
Hắn ra ngoài dắt xe rồi chở cô nàng đi ăn bánh canh, trên đường đi hắn còn nhây nên cười đê tiện, nói: "Hê hê, ngực mày thơm ghê."
Vừa nói xong, nguyên bàn tay của Phương Nhã Vy đã dính vào lưng hắn.


Lần này cô nàng đánh thật nên Khương Tử Nguyên nhăn mặt như khỉ ăn ớt.
Đau quá nên Khương Tử Nguyên đưa tay ra sau lưng xoa xoa chỗ vừa rồi, nhưng khuôn mặt vẫn cười hề hề như cũ.
Phương Nhã Vy thấy vậy thì hừ một tiếng, sau đó ngồi cách ra một khúc.


Hắn chỉ cười cười rồi tăng tốc chạy đến quán ăn, sau đó tấp vào lề làm mỗi đứa một tô.
Ăn xong, Khương Tử Nguyên chở về nhà, nhưng vừa vào cửa, Phương Nhã Vy đóng cửa cái rầm rồi nói: "Cút đi chó!!!"


Khương Tử Nguyên nhe răng cười như điên, chọc được nhỏ bạn, hắn thấy vui gì đâu.
Rồi thì thời gian cũng trôi qua, mấy ngày sau đó, việc học hành của hắn vẫn diễn ra bình thường.


Bất quá mấy ngày này, hắn với Nhã Vy không có đi chơi với nhau, vì bài kiểm tr.a ập tới liên tục nên hai đứa phải ôn bài đến tối.
Sau khi hoàn thành mấy bài kiểm tr.a trên trường thì cũng đến ngày 21 tháng 12.
Hôm nay là ngày cả đám định ra để hợp lớp nên mọi người đến khá đầy đủ.


Sau một hồi nhốn nháo, cả lớp quyết định đến Huyền Thiên Sơn ba ngày hai đêm.
Có điều lớp hắn không đi hết, cả lớp có tổng cộng 37 người, nhưng chỉ có 24 đứa chịu đi.
Bất quá đây không phải con số cuối cùng, vì đám bạn còn rủ theo người yêu của mình, nên nhân số tăng đến 35 người.




Tuy nhiên, có một việc không nằm ngoài dự đoán của hắn, đó là đám bạn thi đậu vào Học Viện Giác Tỉnh đều không tham gia.
Khương Tử Nguyên cũng mặc kệ, ai thích đi thì đi, không thích thì thôi, hắn không ép.


Lại nói, thân là lớp trưởng của lớp 12a3, nên mấy việc đặt xe cũng như khách sạn đều rơi vào đầu hắn.
Nhưng may là Ngô Anh Kiệt có thiên phú về mặt này, nên hắn giao hết cho đứa bạn của mình.


Mà khiến hắn ngạc nhiên là không tới nửa ngày, Ngô Anh Kiệt đã thông báo đặt xe với đặt phòng thành công, đúng là con trai của thương nhân có khác.
Thế là cả đám hẹn nhau lúc 5 giờ sáng tại cổng trường Bách Khoa, nhưng mới đến 4 giờ 30 hắn đã có mặt vì Nhã Vy đòi đi sớm.


Hôm nay cô nàng mặc váy trắng nhìn vô cùng xinh đẹp, còn hắn thì quần short với áo sơ mi mà thẳng tiến.
Nhưng khiến hắn chú ý là hôm nay cô nàng có trang điểm nhẹ và để tóc xõa, làm hắn nhịn không được mà nhìn tới bốn năm lần.


Bình thường Nhã Vy để mặt mộc đã xinh rồi, hôm nay còn trang điểm nên hắn không cưỡng lại được.
Phương Nhã Vy biết hắn đang nhìn mình, nhưng cô nàng chỉ cười cười chứ không nói gì.


Mà lần đi chơi này, Khương Tử Nguyên chỉ đem theo ba lô, còn Nhã Vy thì khuyến mãi thêm một cái túi xách, đúng là con gái mà.
Đứng một lúc, Khương Tử Nguyên dẫn cô nàng vào ghế đá ngồi đợi, tới 5 giờ thì có vài người đi tới.


Lại nói, bản thân từng là người đứng đầu một lớp, là nhất class chi chủ, nên thấy đứa nào tới là hắn ngoắc vào hết.
Ngồi đợi một lúc thì cả đám cũng đến kha khá, và hắn là người chịu trách nhiệm điểm danh.


Dù chuyến du lịch này không phải nhà trường tổ chức, nhưng phải có kỷ cương, phải kiểm tr.a lại nhân số một chút.
Lên xe thì đám bạn nào có ngồi yên, thế là mất mười lăm phút mới bình ổn lại được.
May là hắn có kiểm tr.a lại sĩ số, bằng không đã bỏ lại những người đến trễ.


Điểm danh xong đâu đấy, Khương Tử Nguyên chạy xuống hàng ghế gần cuối ngồi với Phương Nhã Vy.
Chắc tại quen ngồi chung với nhau nên đã trở thành thói quen chưa thể bỏ được.
Ngồi được một lúc, Phương Nhã Vy dựa đầu vào cửa sổ rồi ngủ.


Khương Tử Nguyên thấy vậy liền kéo cô nàng dựa vào vai mình, chứ dựa vào kính thì móp đầu hết.
Mà xe chạy được một lúc thì Nhã Vy đột nhiên kêu hắn nắm tay, rồi cô nàng ôm tay hắn ngủ tiếp.


Khương Tử Nguyên thấy không có vấn đề gì nên mặc kệ, để mặc cho đám bạn muốn nghĩ sao thì nghĩ.
Lúc sau thì tới trạm dừng chân, hắn dậy để đi vệ sinh thì thấy Nhã Vy vẫn chưa tỉnh.
Khương Tử Nguyên không muốn phá vỡ giấc ngủ của Phương Nhã Vy.


Nên hắn nhẹ nhàng nhấc đầu của cô nàng khỏi vai của mình, sau đó mới chỉnh lại tư thế.
Chỉnh tư thế cho Nhã Vy đâu vào đấy, Khương Tử Nguyên bước xuống xe.
Bất quá, vừa mới bước xuống, hắn đã bị Ngô Anh Kiệt với Đỗ Tấn Hưng lôi tới một góc, rồi móc điện thoại ra cho xem.


Khương Tử Nguyên không ngờ đám bạn lại chụp hình mình với Nhã Vy đang ngủ tựa đầu vào nhau.
Trong ảnh, tay của Nhã Vy còn móc vào tay hắn nên nhìn rất tình cảm.
Hai đứa bạn thấy vậy thì cười hề hề, rồi gửi cho hắn với cô nàng một tấm để làm kỷ niệm.


Khương Tử Nguyên có chút khóc không ra nước mắt, ngồi cũng không yên với đám bạn.
Xem hình xong, hắn đi mua cà phê, lại chỗ đậu xe thì thấy Nhã Vy ngáp ngắn ngáp dài rồi bước xuống.


Thời điểm thấy Khương Tử Nguyên tiến đến, cô nàng đưa tay giật lấy ly cà phê của hắn rồi hút một cái hết nửa ly.
"Arrrr!!!" Phương Nhã Vy hút xong thì kêu lên một tiếng sung sướng.
"Gì vậy mậy?" Khương Tử Nguyên giật lại ly cà phê, vẻ mặt vô cùng chua xót.


"Uống ké tí thôi mà, làm gì ghê vậy?" Phương Nhã Vy nghiên đầu nhìn hắn.
"Ờ, ké có tí mà hết nửa ly của tao?!" Khương Tử Nguyên càu nhàu.
"Vậy để tao mua lại cho mày 10 ly nha?!" Phương Nhã Vy nhìn hắn rồi cười hì hì.
"Thôi khỏi!" Khương Tử Nguyên thở dài.


"Xớ! Con trai gì mà. . ." Phương Nhã Vy lẩm bẩm.
"Gì hả?" Khương Tử Nguyên lắng tai nghe được, lập tức truy hỏi.
"Không gì, mệt!" Phương Nhã Vy lắc đầu, đi thẳng vào nhà vệ sinh, để lại hắn ngơ ngác tại chỗ.


Chừng năm phút sau, cả đám tập trung lên xe, Phương Nhã Vy dựa vào vách để ngủ, nhưng rồi lại ngã sang người hắn.
Khương Tử Nguyên bực mình nên đẩy ra thì bị liếc mắt, sau đó cô nàng lại dựa đầu vào tiếp.
Bị liếc như thế, Khương Tử Nguyên không dám phản kháng, mất công lại ăn đòn.


Theo lịch trình thì xe dừng tại Thác Bồng Lai, tiếp đó đến khách sạn, sau cùng mới tới chân núi Huyền Thiên Sơn.
Tầm 3 giờ chiều thì xe đến Thác Bồng Lai, nhưng lúc này trời đã âm u như sắp mưa.
Mặc dù thời tiết có vẻ không đẹp lắm, nhưng cả đám chẳng quan tâm, vì đến rồi còn sợ hay sao?


Vừa xuống xe, Khương Tử Nguyên đã thấy con thác hùng vĩ phía dưới thung lũng.
Nước thác chảy xiết, hơi nước bốc lên như khói, bước vào chẳng khác nào chốn bồng lai tiên cảnh, vì thế nơi đây mới có tên là Bồng Lai.


Người đến tham quan cũng đông, nên nơi đây rất nhộn nhịp và tràn ngập khí tức vui tươi.
Mà để xuống con thác thì có hai cách, một là đi bộ chừng 2.5km, hoặc dùng cầu trượt đi xuống.
Nhưng lớp hắn toàn dân thích mạo hiểm, nên cả đám chọn cách đi bằng cầu trượt.


Mà thân là người đứng đầu một lớp, Khương Tử Nguyên chịu trách nhiệm đi mua vé.
Đúng là lớp trưởng chỉ được cái danh, còn lại như cu li cho cả đám trong lớp sai vặt.
Nhưng mà nói gì thì nói, hắn cũng không thể cưỡng lại cái trò hết sức kích thích này.


Thế là Khương Tử Nguyên đi mua vé cho cả lớp, xong đâu đấy thì xếp hàng chờ tới lượt.
Lúc này Phương Nhã Vy chợt lên tiếng: "Lát nữa tao ngồi trước nha!"
"Chẳng lẽ ngồi sau, hỏi ngộ?!" Khương Tử Nguyên nhướng mày.
"Vậy tao ngồi sau hả?" Dường như không hiểu, Phương Nhã Vy lại hỏi tiếp.


"Lên đầu tao ngồi nè!!!" Khương Tử Nguyên tức giận mắng.
"Vô duyên!!!" Phương Nhã Vy lườm hắn, sau đó phóng mắt nhìn về phía thung lũng.
Thấy vậy, Khương Tử Nguyên khóc không ra nước mắt, mỗi lần nói chuyện là như vậy đấy.






Truyện liên quan