Chương 19: Đến Thác Bồng Lai

Đợi một lúc cũng tới lượt mình, Khương Tử Nguyên cầm đầu đi trước, phóng người nhảy lên thùng sắt.
Đám bạn nhao nhao leo lên ngồi phía sau, còn Phương Nhã Vy thì ngồi trước mặt hắn.
Thấy đủ hết nhân số, Khương Tử Nguyên thét lớn: "Tất cả sẵn sàng chưa?!"


"Sẵn sàng!!!" Cả đám thét lớn một tiếng, khiến mọi người ở xung quanh phải đưa mắt nhìn theo.
"Let"s go!!!" Khương Tử Nguyên gạt tay, cho thùng lao xuống dốc với tốc độ thần thánh, khiến cả đám la oai oái.
Tuy lao xuống rất nhanh, nhưng tới cua, Khương Tử Nguyên vẫn kéo thắng cho an toàn, không thì ngắm gà cả đám.


Tới gần cuối thì tự nhiên thùng xe lắc lư nên hắn thắng gấp, mấy đứa phía sau đỡ không kịp thế là lao vào cái ầm.
Trong tình huống thắng gấp, cả đám làm sao phản ứng nhanh cho được?
Thế là theo quán tính, Khương Tử Nguyên chúi về phía trước, nhưng có dây an toàn nên không sao.


Nhưng mà ngộ cái, tự nhiên hắn buông tay ôm Nhã Vy, hơn nữa còn hun vào cổ cô nàng nữa.
Khương Tử Nguyên phải công nhận cô nàng rất thơm, eo thon, ôm cũng vừa tay lắm.
Mà bị một màn như vậy làm cho kinh sợ, Phương Nhã Vy giật mình la lên: "Trời, hết hồn!"


Khương Tử Nguyên vội buông tay, thuận miệng nói: "Vừa thắng cái tự nhiên đâm đầu tới, tao chả biết gì luôn."
"Tụi bây toàn chơi mấy trò gì đâu không à!" Phương Nhã Vy hơi bực mình, vì khi nãy có hơi nguy hiểm.


"Tại tụi nó không giữ khoảng cách nên mới đâm vào người tao đấy chứ." Khương Tử Nguyên nói xong, quay lên nhìn đám bạn, chửi: "Tụi bây chơi ngu vậy mấy con chó?!"
Mà trong khi đó, hắn lại là đứa bày đầu, thế là ba mươi mấy đứa còn lại nhìn hắn với ánh mắt hình viên đạn.




Thấy ánh mắt sắc lạnh của đám bạn, Khương Tử Nguyên rụt đầu lại, nhe răng tươi cười như chưa có chuyện gì xảy ra.
Hắn gạt phanh cho thùng xe từ từ chạy xuống, đến thác thì cả đám thi nhau chụp hình đủ kiểu.
Khương Tử Nguyên chụp với cả đống đứa, nhưng với Nhã Vy là nhiều nhất.


Có mỗi cầu thang lên dóc mà cô nàng đã chụp hơn năm mươi tấm ảnh, khiến hắn bó tay toàn tập.
Đi chụp hình được một đoạn, Phương Nhã Vy đột nhiên bắt hắn đeo túi xách với lý do "nặng".


Khương Tử Nguyên nhìn cái túi dài bằng gang tay thì thở dài, cái túi này mà nặng thì không biết cái nào nhẹ nữa?
Hai đứa xuống tới nơi thấp nhất của con thác thì đám bạn đã leo lên mấy hòn đá từ đời nào.
Đợi hắn với Nhã Vy đến, cả đám bắt đầu chụp hình với nhau.


Chụp hình với đám bạn chán chê, Phương Nhã Vy kéo hắn ra chụp riêng, rồi nhờ đám bạn bấm máy giúp.
Cả hai chụp đủ kiểu, mà kiểu nào cũng tình cảm, hết ôm eo lại ôm cổ, rồi nắm tay các kiểu.
Chụp hình rồi đi dạo dưới thác chừng nửa tiếng thì Phương Nhã Vy đòi lên sớm.


Nhưng làm hắn cạn lời là cô nàng lại muốn được cõng với lý do "mỏi chân".
Nghe xong, Khương Tử Nguyên làm ra vẻ mặt thối đần, nhăn nhăn nhó nhó, nhưng cuối cùng vẫn phải cõng cô nàng.


Trong lúc cõng, Nhã Vy ôm cổ rờ mặt làm đủ thứ trò, có điều hắn mặc kệ vì vác cái thây 46 kí là muốn ch.ết rồi.
Lên tới trên, Khương Tử Nguyên thở như trâu, Nhã Vy thấy vậy nên đứng đấm vai cho hắn.


Ngồi một lúc hết mệt, Khương Tử Nguyên đi mua kem, thế là Phương Nhã Vy đòi cắn một miếng.
Nghe vậy, Khương Tử Nguyên lắc đầu như cái trống, đòi mua cho cô nàng cây khác nhưng Phương Nhã Vy không chịu.


Sau một hồi tranh luận, cây kem bị Phương Nhã Vy cắn trước rồi tới lượt hắn, được một hồi thì hắn đưa cho cô nàng ăn luôn.
Một lúc sau thì cả đám phải ra xe, trên đường đi, Phương Nhã Vy giơ tay lại phía sau nhìn hắn như kiểu "nắm tay em đi anh".


Khương Tử Nguyên đành chịu thua, cô nàng đúng là lắm trò thật, sau đó hắn cũng chiều theo.
Đỗ Tấn Hưng với Ngô Anh Kiệt thấy vậy thì cười điểu, nhưng Khương Tử Nguyên đành mặc kệ.
Đợi mấy đứa kia đi trước, Khương Tử Nguyên thấp giọng nói: "Mày như vầy thì sao tao có bạn gái được?"


Nghe hắn nói như vậy, Phương Nhã Vy cười lém lĩnh nói: "Bỏ đi, chả ai thèm mày đâu!"
"Thế mà cả đống đứa đòi theo tao đấy chứ?!" Khương Tử Nguyên lắc đầu không cho là vậy.
"Rồi kết quả ra sao?" Phương Nhã Vy liếc mắt nhìn hắn.


"Sao tao biết được? Nói chung người khác ôm ấp gì cũng được, có mỗi mày là làm xấu đi vẻ đẹp trai vốn có của tao thôi!" Khương Tử Nguyên nhe răng cười.
"À, chảnh chó nè! Mày chê tao xấu chớ gì?!" Phương Nhã Vy hừ lạnh một tiếng, cô nàng buông tay nhưng rồi sáp lại như cũ.


Lên xe về khách sạn, lớp phân bốn người một phòng, hắn phòng 403, còn Phương Nhã Vy phòng 404.
Hắn không ngờ mình với cô bạn lại có duyên như vậy, làm hàng sớm kế bên luôn mới trùng hợp.
Lúc vào phòng, đám con trai trong lớp chạy qua mấy phòng khác giỡn, đến phòng con gái cũng không tha.


Thấy vậy Khương Tử Nguyên tranh thủ đi tắm, nhưng rồi cũng không thoát nổi sự rù quến của đám bạn, nên vừa cởi áo đã bị kéo ra ngoài.
Một khi đã như vậy, Khương Tử Nguyên cùng đám con trai đi hù mấy đứa con gái.


Khương Tử Nguyên gõ cửa phòng đám con gái rồi đứng qua một bên, đợi mở cửa thì hắn nhảy vào hù.
Kết quả là tay, ngực với lưng của hắn toàn dấu móng tay với bàn tay của đám con gái trong lớp.
Tới phòng của Phương Nhã Vy, hắn bịt mũi rồi kêu cô nàng ra.


Phương Nhã Vy mở cửa thì hắn nhảy ra hù, cơ mà cô nàng tỉnh bơ như cũ.
Nhưng hắn còn chưa kịp làm gì thì Nhã Vy đưa tay nhéo vú, làm hắn đau muốn ch.ết.
"Ui da. . . đau. . . đau quá mày ơi. . ."
Khương Tử Nguyên đau quá thét lên thì Nhã Vy càng nhéo mạnh hơn.


Vì có móng tay nên Khương Tử Nguyên chịu không nổi, thế là hắn khụy xuống, nhưng lập tức đưa tay vỗ mong Nhã Vy một cái.
Phương Nhã Vy "á" một tiếng rồi buông hắn ra, tranh thủ thời cơ, Khương Tử Nguyên bế cô nàng quăng lên giường rồi nhảy lên thọt lét.


Phương Nhã Vy cười hì hì liên tục, cười một cách man rợ, rồi tự nhiên nhăn mặt kêu: "Tao khó thở quá!"
Khương Tử Nguyên xám mặt, hắn vội buông Nhã Vy ra thì cô nàng ngồi bật dậy cho hắn ăn Liên Hoàn Vả.
Mà đúng lúc này, Phương Nhã Vy đột nhiên lên tiếng: "Tao ngủ với mày nha!!!"


Khương Tử Nguyên nghe xong lập tức nói một chữ "cút", sau đó đẩy cô nàng rồi chạy ra ngoài.
Hắn nghĩ Phương Nhã Vy nói đùa nên không để trong lòng, về phòng lập tức chui vào nhà tắm.
Tắm xong, Khương Tử Nguyên thấy thoải mái hẳn, nhưng trời lạnh ở Huyền Thiên Sơn làm hắn phải rùng mình một cái.


Đến tầm 6 giờ tối, cả đám tập trung sang nhà hàng ăn tối, và người bao ăn lần này là Ngô Anh Kiệt.
Đối với Ngô Anh Kiệt mà nói, chút tiền ấy chẳng thấm vào đâu, vì hắn là người giàu nhất trong lớp mà.


Lúc này Phương Nhã Vy mặc quần jean ôm sát chân với áo trắng, bên ngoài còn mặc cái áo khoác màu đen nên nhìn vô cùng xinh đẹp.
Nhưng nhìn xuống, hắn thấy Phương Nhã Vy mang đôi tông lào màu trắng thì cảm thấy hài hài.
Mà ngặc cái, cô nàng vừa thấy hắn thì như chó thấy xương.


Thế là Phương Nhã Vy bay tới ngồi kế hắn, ăn uống cũng không tách ra, nhìn như hình với bóng.
Mấy đứa bạn thấy vậy thì cười cười, nhưng tuyệt nhiên không đá động gì tới chuyện này.
Trong lúc ăn, đứa nào cũng đói nên hốc như hổ vồ mồi, chậm tay chút là hết đồ ăn ngay.


Nhất là mấy đứa con trai, đứa nào đứa nấy ăn như chiến hạm, chả nể nang gì hết.






Truyện liên quan