Chương 22: Vệt Sáng Trong Đêm

Chạy được một hồi cũng tới đỉnh Huyền Thiên Sơn, lúc này khắp nơi đều là mây mù trắng xóa, khiến cả đám không khỏi háo hức.
Khương Tử Nguyên thấy vậy thì bước vào kêu Nhã Vy xuống, rồi hai đứa đi làm một ly cà phê cho tỉnh táo.


Hắn thì uống đen ít đường, còn cô nàng uống cà phê sữa, cả hai vừa uống vừa phiêu phiêu theo gió.
Phương Nhã Vy uống hết ly của mình thì lấy ly của hắn uống, nhưng nhấp được một ngụm thì kêu đắng rồi buông xuống.


Uống cà phê một lúc, Phương Nhã Vy đòi đi chơi, thế là hắn với cô nàng đi chụp hình đủ kiểu.
Lại nói, mặc dù trên đỉnh Huyền Thiên Sơn có rất nhiều cảnh đẹp, nhưng Phương Nhã Vy vẫn đòi xuống dưới thung lũng với lý do "chỗ đó đẹp hơn".


Từ chối không được, Khương Tử Nguyên đành lết xác xuống dưới, xong rồi hai đứa vô tình gặp một cái xích đu màu trắng.
Không cần nói, vừa thấy xích đu, Phương Nhã Vy liền đòi đến đó cho bằng được.


Không còn cách nào, Khương Tử Nguyên đành đứng canh một lúc mới có chỗ trống, thế là hắn với cô nàng lên đó ngồi.
Vừa ngồi xuống, Phương Nhã Vy liền choàng tay ôm cổ rồi hôn hắn, vừa lúc đứa bạn chụp được.


Chụp xong, Phương Nhã Vy ngồi xem tấm hình vừa rồi, sau đó đăng lên Facebook với caption: "Huyền Thiên Sơn với anh yêu!!!".
Thấy cô bạn đăng hình, Khương Tử Nguyên không có lên tiếng phản đối, miễn sao vui là được.




Mà hắn cứ tưởng như thế là xong, ai ngờ còn phải đi chỗ khác chụp hình, và thế là lô hình của hắn với nhỏ bạn ra đời.
Nhìn đống hình trong điện thoại, Khương Tử Nguyên không khỏi cười khổ.
Trong đó có mấy tấm Phương Nhã Vy ngồi lên đùi, vòng tay qua cổ rồi hôn hắn.


Nhìn vào đống hình này, chẳng ai dám nói hắn với cô nàng là bạn, mà là một đôi mới đúng.
Về phần Đỗ Tấn Hưng và Ngô Anh Kiệt thì cũng tương tự, hai đứa này đều có bạn gái nên đánh quẻ lẻ hết.
Chụp hình chán chê, Khương Tử Nguyên mua cho Phương Nhã Vy que kem.


Nhưng chả hiểu sao ăn mà để nhiễu cho được, thấy vậy Khương Tử Nguyên đành lấy khăn giấy lau cho cô nàng.
Hành động này để mấy đứa bạn ở xung quanh nhìn hắn với ánh mắt đầy thâm ý, nhưng hắn vốn mặt dày nên chẳng quan tâm.


Ngồi được một lúc, Khương Tử Nguyên đến chỗ lớp của mình, cùng đám bạn nói chuyện trên trời dưới đất.
Tham quan chỗ này xong, cả đám lại chuyển đến Huyền Thiên Đại Điện, thế là Phương Nhã Vy lại chụp hình.


Cả lớp tham quan đến 11 giờ thì theo Ngô Anh Kiệt đến khách sạn gần đó ăn trưa với nghỉ ngơi.
Ăn uống với nghỉ ngơi đến hai giờ chiều, cả đám đến Thái Linh Huyền Điện, thế là lại chụp hình tiếp.
Chụp được một lúc, Khương Tử Nguyên thấy Phương Nhã Vy đến gần ban công nhìn về phương xa.


Ngắm nhìn trời đất một lúc, Phương Nhã Vy đột nhiên lên tiếng: "Mai mốt có chồng, tao sẽ lên đây ở."
"Ghê vậy?!" Khương Tử Nguyên không nhìn Phương Nhã Vy mà nhìn về phía chân trời.


Phương Nhã Vy chợt quay sang nhìn hắn, cười cười rồi nói: "Chứ sao, ở đây mát nè, yên tĩnh nữa, đúng nơi tao thích."
Nghe tới đây, Khương Tử Nguyên đột nhiên cười lớn: "Ờ, chừng nào có chồng rồi tính, còn ế thì vẫn ở dưới thôi à!"


"Bớt đi nha! Tao xinh đẹp thế này thì không bao giờ ế đâu!" Phương Nhã Vy vô cùng tự tin.
"Ai biết được mậy?!" Khương Tử Nguyên cười cười.
"Bởi cái thứ. . ." Phương Nhã Vy đánh vào tay hắn, rồi rượt hắn chạy vòng vòng.


Đến chiều tối, cả đám không có xuống núi mà quyết định qua đêm ở trên đây.
Ăn cơm chiều xong, Khương Tử Nguyên với Phương Nhã Vy đánh quẻ lẻ.
Hai đứa thuê xe đạp đôi chạy đến hồ Huyền Thiên, một trong những nơi nổi tiếng của Huyền Thiên Sơn.


Trời thì lạnh, sương mù thì nhiều, gió lạnh ùa vào làm hắn cảm thấy tê tê trong người.
Nhưng khổ cái, tuy đi xe đạp đôi nhưng chỉ có hắn đạp, còn cô nàng lâu lâu mới tiếp sức.
Đạp xe đến sát mép hồ Huyền Thiên, Khương Tử Nguyên dừng xe chụp cho Phương Nhã Vy một tấm.


Đạp hết vòng hồ, Khương Tử Nguyên đi lòng vòng sang mấy chỗ khác.
Đạp xe một lúc cũng mệt, Khương Tử Nguyên dẫn cô nàng đi uống nước.
Lúc này Phương Nhã Vy chụp hình ly nước của hai đứa rồi đăng lên Facebook với caption: "Buổi tối tại Huyền Thiên Sơn, vui lắm!!!"


Uống nước chán chê hai đứa về chỗ thuê xe, trả xe xong, cô nàng bắt hắn cõng.
Đi trên đường, Phương Nhã Vy bắt đầu hát, cô nàng hát ngay tai để chỉ mình hắn nghe được.
Ai có người yêu mà nghe người yêu thì thầm bên tai thì thích cực, nhưng tiếc là cô nàng không phải người yêu của hắn.


Hai đứa cứ thế, một đứa thì đi, một đứa thì hát, rốt cuộc một hồi cũng tới khách sạn Kim Sơn.
Màn đêm buông xuống, qua mười giờ, đám bạn bắt đầu tập trung vào phòng hắn.
Hôm nay nguyên lớp nhậu luôn chứ không đánh bài, cả đám ngồi tâm sự to nhỏ, đứa nào cũng uống, đứa nào cũng xung.


Lúc này Khương Tử Nguyên nhìn qua thì thấy Nhã Vy đã đuối, nên hắn để cô nàng nằm sang một bên.
Cả đám vừa nhậu vừa tâm sự thêm một hồi thì giải tán, nhưng Phương Nhã Vy vẫn nằm một đống ở đó.


Đám bạn cùng phòng thì đi đâu hết, không cần nghĩ Khương Tử Nguyên cũng biết ý đồ của đám bạn.
Bất quá hắn không nói gì, chắc đám bạn đã hiểu lầm cái gì rồi thì phải, nhưng hắn đành mặc kệ.


Lúc này, Khương Tử Nguyên bước tới đỡ lấy Nhã Vy thì thấy cô nàng cười cười.
Lúc này Khương Tử Nguyên đột nhiên thấy Nhã Vy dễ thương, thế là hắn kéo mặt cô nàng sang hôn một cái.


Phương Nhã Vy cũng choàng tay, ôm cổ hắn rồi đáp trả, thấy vậy Khương Tử Nguyên kéo eo cô nàng lại rồi hôn lấn tới.
Mặc dù uống bia, nhưng chẳng hiểu sao lưỡi của Nhã Vy lại ngọt ngọt thơm thơm một cách lạ thường.


Hai đứa cứ ôm nhau hôn tới tấp, thế là nụ hôn đầu tiên của cô nàng đã bị cướp.
Hôn chán chê, Phương Nhã Vy cọ mũi vào mũi hắn, sau đó nói: "Mai mốt mày biết tay tao."
Nói xong cô nàng lăn ra ngủ, thấy vậy hắn bước ra ban công hóng gió, vừa ngồi vừa nhìn trời đất.


Cũng không biết tại sao hôm nay lại khó ngủ hơn thường ngày, cho dù có bia trong người, hắn vẫn thấy tỉnh táo dị thường.
Với lại trăng đêm nay rất tròn, mà trên núi thì gió rất mạnh nên tóc của hắn cứ lắc lư theo nhịp.


Mãi mê ngắm trăng được một lúc, đôi lông mày của Khương Tử Nguyên đột nhiên cau lại.
Bởi vì hắn phát hiện trên bầu trời trong veo của màn đêm lại có một vệt sáng vô cùng chói mắt.
Ban đầu cũng không có gì bất thường, nhưng sau một lúc, hắn phát hiện vệt sáng kia ngày càng rõ hơn.


"Chẳng lẽ là sao chổi?" Khương Tử Nguyên nghi hoặc trong lòng, nhưng quan sát một lúc thì thấy không giống lắm.
Thông thường sao chổi sẽ có đuôi màu trắng ở phía sau, nhưng cái này lại không giống như vậy.
Mang theo tò mò, Khương Tử Nguyên chăm chú quan sát biến hóa của vệt sáng này.


Không đến mười phút, vệt sáng kia càng lúc càng gần, lúc này hắn mới phát hiện đó là một khối thiên thạch.
Có điều bán kính của khối thiên thạch này không lớn lắm, ước chừng 10cm mà thôi.
Nhưng còn chưa kịp nhìn kỹ, chỉ nghe phía xa truyền đến âm thanh va chạm.


Bất quá âm thanh này không lớn lắm, nếu không chú ý sẽ không nghe thấy.
Phát hiện thiên thạch rơi gần khách sạn, Khương Tử Nguyên cảm thấy hứng thú trong lòng.
Đó giờ hắn chưa nhìn thấy thiên thạch ngoài đời bao giờ, vừa lúc thiên thạch rơi gần khách sạn nên hắn muốn đến đó nhìn thử một chút.


Nghĩ là làm, Khương Tử Nguyên mặc áo khoác vào, đi thuê một chiếc xe đạp sau đó thẳng tiến về phương hướng thiên thạch rơi xuống.






Truyện liên quan