Chương 25: Mời Nhã Vy Ăn Cơm

Nghĩ thông suốt mọi chuyện, Khương Tử Nguyên đã có tính toán trong đầu.
Về sau hắn sẽ không để người ngoài nhìn thấy khối lập phương này, tránh cho dính tới những phiền toái không đáng có.
Bỏ qua chuyện này, hai người lại đánh cờ tới 8 giờ thì ông nội đột nhiên lên tiếng:


"Đúng rồi, ngày mai cháu mời Nhã Vy về nhà dùng cơm một bữa đi, nói ông mời là được."
Vừa nói xong, ông nội đã đứng dậy, vỗ vỗ vai hắn rồi đi thẳng vào nhà, một mực không cho thời gian để từ chối.


Nghe xong câu này, Khương Tử Nguyên ngồi như trời trồng tại chỗ, thật lâu sau mới định thần trở lại.
Hắn thật sự không biết tại sao ông nội lại yêu cầu như vậy, nhưng người cũng đã đi rồi, từ chối thì không được.


Khương Tử Nguyên đành thở dài một hơi, lủi thủi trở về phòng, nằm trên giường, rút con Nokia Lumia 520 ra khỏi túi.
Suy nghĩ trong phút chốc, Khương Tử Nguyên cũng không biết nên mở lời thế nào.
Ngoại trừ hai đứa bạn Đỗ Tấn Hưng và Ngô Anh Kiệt, thì đây là lần đầu hắn mời người khác giới đến nhà.


Khương Tử Nguyên cũng không hiểu dụng ý của ông nội, nhưng thái độ đã rõ ràng mười phần, đó là không mời là không được.
Trầm tư trong giây lát, Khương Tử Nguyên mở Zalo lên, may mắn là tài khoản của Nhã Vy vẫn còn online.


Khương Tử Nguyên soạn hai chữ "ê Vy", kèm theo cái icon nhe răng rồi bấm nút gửi.
Tin nhắn vừa mới gửi đi, trên màn hình đã hiện lên hai chữ "đã xem" làm hắn chỉ biết cười khổ.
"Hở! Tìm tao có gì không?!" Phương Nhã Vy trả lời, kèm theo icon cô bé quàng khăn đỏ cầm cái chảo ra dấu xin chào.




"Mai rảnh không, qua nhà tao dùng bữa, ông tao mời." Khương Tử Nguyên lập tức trả lời, trong lòng có vài phần lo lắng.
Tiếp đó hắn thấy trên màn hình hiện lên ba chữ "đang soạn tin", sau đó biến mất rồi lại xuất hiện, làm liên tục như vậy đến lần thứ ba thì im luôn.


"Sao vậy? Mai không rảnh à?" Khương Tử Nguyên thấy nhỏ bạn của mình phân vân thì nhắn tin hỏi thăm.
"Không có. . . Mà ông mày mời thật à?" Phương Nhã Vy lập tức trả lời, thái độ vẫn còn nghi ngờ, vì đó giờ đâu có thấy hắn mời bạn bè khác giới về nhà.


"Mày nghĩ tao rảnh đến mức đó à?! Chuẩn bị rửa bát đi con!" Khương Tử Nguyên gửi thêm cái icon cười nham hiểm.
"Xớ! Bởi cái thứ. . . Mai tao mách ông mày, xem còn dám ăn hϊế͙p͙ tao nữa không?!" Phương Nhã Vy lập tức trả lời.


"Hê hê, vậy mai qua được đúng không? 7 giờ sáng có mặt nha mậy, không mất công tao đợi." Khương Tử Nguyên cười toe toét, vì hắn đã có thể ăn nói với ông nội rồi.
"Cũng được, nhưng mày qua rước tao đi!" Phương Nhã Vy gửi tin nhắn, kèm theo icon cười hiền hòa.


"Ờ!" Khương Tử Nguyên hết cách, đó giờ nhỏ bạn vẫn luôn như vậy, mỗi lần đi đâu đều phải lôi hắn theo cho bằng được.
Tắt màn hình điện thoại, Khương Tử Nguyên đi tắm rồi kiểm kê hàng hóa trong nhà.


Mặc dù mới đi được có mấy ngày, nhưng ông nội đã giúp hắn bán được không ít dược phẩm.
Xem ra tháng này đã có thêm thu nhập, không cần ông nội cho tiền tiêu vặt nữa.
Còn về khối lập phương kia thì hắn đem cất ở một chỗ bí ẩn trong phòng, sau đó cũng không đá động gì đến.


Dù sao hiện tại cũng chưa rảnh, đợi mời Nhã Vy ăn cơm rồi tìm hiểu cũng chưa muộn.
Huống hồ hiện tại trời đã tối, nên hắn không có tâm trạng đi tìm hiểu cái gì.
Nghĩ thông suốt như vậy, Khương Tử Nguyên đi tắm, sau đó phóng lên giường nằm lướt web một chút rồi ngủ say như ch.ết.


Đến sáng hôm sau, 6h30 Khương Tử Nguyên đã thức dậy, vội vàng thay đồ rồi chạy qua rước Nhã Vy.
Hôm nay cô nàng ăn mặc rất giản dị, mặc áo phông màu trắng với váy xếp ly là xong.
Nhưng làm hắn bất ngờ là nhỏ bạn của mình đang xách theo mấy cái bộc to đùng, bên trong là đủ loại rau củ.


Không cần nói Khương Tử Nguyên cũng biết Phương Nhã Vy đã thức sớm để vào siêu thị mua đồ về nấu ăn.
Nhìn nhỏ bạn đứng nhìn mình cười tít mắt, Khương Tử Nguyên có chút thất thần, sau đó cả hai cùng nhau về nhà.


Trên đường đi, Phương Nhã Vy hỏi về các món mà ông nội thích ăn nhất.
Về chuyện này, hắn nhiệt tình trả lời làm Nhã Vy có phần hưng phấn, vì mấy món đó, cô nàng đều biết nấu hết.


Đến nơi, mặc dù đã biết nhà hắn từ lâu, nhưng đây là lần đầu tiên được mời tới nhà nên Nhã Vy có hơi ngại ngùng.
Bước vào, cô nàng thấy căn nhà khá bừa bộn, đồ vật chất ngổn ngang nhưng lại có nề nếp, một đứa con trai làm được như vầy là tốt lắm rồi.


Lần này Phương Nhã Vy trổ tài nấu ăn, có điều toàn là đồ chay vì ông nội không ăn thịt.
Trong lúc nấu nướng, Phương Nhã Vy bắt hắn phải giúp mình một tay chứ không thể ngồi không.
Sau nhiều lần bỏ trốn bất thành, Khương Tử Nguyên đành ngồi xuống lặt rau.


Đến tầm 8 giờ thì đồ ăn đã đâu vào đấy, tuy chỉ có bốn món cơ bản là chiên, xào, luộc và hấp, nhưng như vậy đã đủ cho ba người ăn.
Khương Tử Nguyên lập tức đi mời ông nội, sau đó ba người ngồi xuống dùng bữa.


Ban đầu Phương Nhã Vy còn hơi ngại, nhưng sau một lúc thì xem như người nhà nên không còn ngại ngùng gì nữa.
Ăn cơm xong, cứ tưởng Phương Nhã Vy sẽ giúp hắn dọn dẹp, ai ngờ ông nội kêu hắn đi rửa chén.
Về phần Nhã Vy, cô nàng theo ông nội ra ngoài sân nói chuyện một lúc.


Khương Tử Nguyên định bám theo để nghe hai ông cháu nói cái gì, nhưng cuối cùng đành thất vọng.
Đến 9 giờ, Phương Nhã Vy cùng ông nội đã nói xong, sau đó để hắn chở cô nàng về nhà.


Trên đường đi, Khương Tử Nguyên hỏi qua thì Phương Nhã Vy không trả lời, mà khoe chiếc túi thơm ông nội tặng.
Đúng lúc này, Phương Nhã Vy đột nhiên tựa đầu vào lưng hắn, thì thầm nói: "Ông dễ tính thật, khi nãy làm tao lo muốn ch.ết."


"Hê hê, yên tâm đi! Đó giờ ông nội vẫn luôn như vậy, vẫn rất hòa đồng với mọi người." Khương Tử Nguyên cười lớn.
Nghe hắn nói như vậy, Phương Nhã Vy như nghĩ tới chuyện gì đó, thấp giọng hỏi: "Ừa mà, sao ông của mày lớn tuổi rồi mà vẫn còn khỏe như vậy nhỉ?"


"Cái này có gì khó hiểu, sáng sớm ngày nào ông tao cũng đi bộ gần mười cây số nên mới có sức khỏe tốt như thế, chứ người cùng tuổi đã nằm trên giường rồi!" Khương Tử Nguyên hơi suy nghĩ một chút rồi giải thích.


"Ừa, mà mai mày chở tao đi shoping nha! Tao muốn mua mấy bộ đồ!" Phương Nhã Vy đột nhiên vỗ vào lưng hắn một cái, làm hắn giật cả mình.
"Sao mày không tự đi đi! Kêu tao theo làm gì?" Khương Tử Nguyên vội lắc đầu, vừa nghe đã biết kèo này không thơm.


"Đi!!! Đi mà! Chiều tao một chút không được à?!" Phương Nhã Vy đột nhiên nhõng nhẽo làm hắn bó tay toàn tập.
"Ơ, con này. . ." Khương Tử Nguyên thở dài, cuối cùng đành gật đầu, thế là cô nàng vui như được mùa.


Chạy một lúc cũng đến nhà Nhã Vy, cô nàng kêu hắn vào ăn chút trái cây, đến chiều mới trở về.
Đến nhà, Khương Tử Nguyên đi tắm cho sảng khoái, sau đó lên mạng xem tin tức mới nhất hiện nay.


Người làm ăn buôn bán luôn phải cập nhật thông tin liên tục, có như vậy mới theo kịp xu hướng của thời đại.
Đập vào mắt hắn là mấy tin biến động bên ngoài khu vực an toàn, tiếp đó là những loại dược phẩm mới được phát triển.


Làm hắn chú ý nhất là tập đoàn Thiên Long vừa mới tung ra mẫu dược phẩm mới dùng để đề thăng cảnh giới của giác tỉnh giả.






Truyện liên quan