Chương 0012 : Cùng là người đứt ruột

Tuy mới giờ ngọ, nhưng trời đã u ám như sắp hoàng hôn.
A Phi bước chậm rãi, không một chút gấp gáp, giống hệt như hồi mới gặp Thiết Truyền Giáp lần đầu. A Phi bây giờ có vẻ cũng cô đơn, cũng mệt mỏi như thế.


Nhưng bây giờ Thiết Truyền Giáp đã biết, chỉ cần gặp nguy hiểm, chàng thiếu niên uể oải này sẽ phấn chấn lên, nhạy bén và tinh nhanh như một con chim ưng. Thiết Truyền Giáp đi cạnh chàng, trong lòng có biết bao nhiêu chuyện muốn nói nhưng lại không biết mở lời thế nào. Lý Tầm Hoan cũng không phải là một người thích nói nhiều, Thiết Truyền Giáp đã sống chung với Lý Tầm Hoan mười mấy năm, đã học được cách dùng im lặng để thay thế ngôn từ. Hắn chỉ nói đúng hai chữ: “Đa tạ.”


Nhưng hắn lập tức hiểu ra hai chữ này cũng dư thừa vì A Phi cũng thuộc loại người giống như Lý Tầm Hoan. Trước mặt những người này, vĩnh viễn không cần phải nói đến chữ “tạ”.


Bên đường có một ngôi lục giác đình nho nhỏ, vào tiết thanh minh là nơi nghỉ chân cho những người đi tảo mộ. Nhưng bây giờ trong đình chỉ có tuyết mà thôi.


Đi ngang qua đó, A Phi đột nhiên hỏi: “Tại sao ngươi không đem những uẩn khúc trong lòng mình nói ra cho họ biết?”


Trầm ngâm một hồi lâu, Thiết Truyền Giáp thở dài nói: “Có những lời mà ta thà ch.ết cũng quyết không nói ra.”
A Phi gật gù: “Ngươi là một bằng hữu tốt. Nhưng ta thấy các ngươi đều đã nghĩ sai một việc.”




Thiết Truyền Giáp “À” một tiếng.
A Phi tiếp: “Các ngươi đều nghĩ rằng sinh mạng là của bản thân mình, mỗi người đều có quyền ch.ết.”
Thiết Truyền Giáp hỏi lại: “Chẳng lẽ như thế là sai ư?”


A Phi đáp: “Đương nhiên là sai!”
Đột nhiên chàng vụt quay người lại, nhìn thẳng vào mặt Thiết Truyền Giáp: “Con người ta được sinh ra không phải để ch.ết!”


Thiết Truyền Giáp nói: “Nhưng khi một người đến lúc không thể không ch.ết...”


A Phi cắt lời: “Cho dù đã đến lúc không thể không ch.ết được, thì vẫn phải phấn đấu tới cùng để tìm một con đường sống.”


Rồi chàng ngửa mặt lên nhìn bầu trời bao la, chậm rãi nói tiếp: “Ông trời sợ ngươi khát nên mới sinh ra nước, sợ ngươi đói nên sinh ra hoa quả lương thực, sợ ngươi lạnh nên sinh ra những cây gòn cây gai để chống đỡ giá rét...”


A Phi trừng mắt nhìn Thiết Truyền Giáp, cao giọng: “Những việc ông trời làm cho ngươi thật không ít. Còn ngươi đã vì ông trời làm được những gì?”


Thiết Truyền Giáp khựng lại, cúi xuống: “Không làm được gì cả!”
A Phi nói: “Song thân nuôi dưỡng ngươi, hao tổn biết bao tâm huyết. Ngươi vì song thân đã làm được những gì?”


Thiết Truyền Giáp cúi đầu thấp hơn.


A Phi tiếp: “Ngươi đã biết có những chuyện không thể nói được, khi nói ra có thể sẽ có lỗi với bằng hữu. Nhưng nếu ngươi vì thế mà mất mạng thì có lỗi với song thân, có lỗi với ông trời không?”


Thiết Truyền Giáp nắm chặt song quyền, bất giác mồ hôi rịn ướt cả lòng bàn tay.


Lời nói của chàng thật đơn giản nhưng lại chứa đựng triết lý cao thâm. Đột nhiên Thiết Truyền Giáp phát hiện chàng thiếu niên này tuy có những lúc ngốc nghếch chẳng biết gì, nhưng tư tưởng sắc bén minh bạch vô cùng, hơn hẳn Lý Tầm Hoan. Đối với những việc nhỏ bé trên thế tục, chàng hầu như không biết gì, có lẽ chỉ vì không thèm đếm xỉa đến.


A Phi nói từng chữ một: “Con người sinh ra, cái chính yếu là cần phải sống. Không ai có quyền tự đưa mình đến cái ch.ết.”


Mồ hôi lạnh chảy khắp mặt Thiết Truyền Giáp, hắn cúi mặt nói nhỏ: “Ta sai rồi... Ta đã sai rồi...”


Và như đã hạ quyết tâm, hắn vụt ngẩng đầu lên: “Ta không muốn nói ra những uẩn khúc trong vấn đề ấy, là vì...”
A Phi ngắt lời: “Ta tin ngươi. Ngươi không cần phải giải thích với ta.”


Thiết Truyền Giáp không nhịn được, hỏi lại: “Nhưng sao ngươi lại tin chắc ta không phải là kẻ bán bạn cầu vinh?”
A Phi thản nhiên đáp: “Ta không bao giờ nhìn sai cả.”


Ánh mắt của chàng rực lên vẻ tự tin, nói tiếp: “Có thể vì ta sinh ra và lớn lên nơi thảo nguyên. Người lớn lên nơi thảo nguyên thì cũng giống như dã thú, được ông trời phú cho bản năng phân biệt được thiện ác.”


*
* *


Lý Tầm Hoan có cảm giác, nếu trên đời còn có một việc khó chịu hơn việc không uống rượu, thì đó phải là chuyện cùng ngồi uống rượu với hạng người mà mình ghét. Chàng thấy bọn người trong Hưng Vân Trang không một kẻ nào là không đáng ghét, chỉ có Du Long Sinh là tương đối khá vì tên này không biết nịnh hót, không biết vuốt mông ngựa.


Những kẻ đáng ghét mà lại còn biết vuốt mông ngựa thì thật sự có thể làm cho người khác dựng tóc gáy.
Lý Tầm Hoan chỉ còn cách giả bệnh không tiếp họ.


Long Tiêu Vân hiển nhiên hiểu rõ tính khí của chàng, nên cũng không miễn cưỡng. Vì thế, Lý Tầm Hoan có thể nằm một mình trên giường, im lặng chờ trời tối.
Chàng biết đêm nay nhất định sẽ xảy ra nhiều chuyện thú vị.


Tiếng gió rì rào thổi vào lá trúc nghe như tiếng sóng biển vỗ nhẹ vào bờ.


Trên trần nhà có mấy con nhện đang giăng lưới. Kiếp người cũng như kiếp nhện, mỗi người trên thế gian cũng đều đan lưới, để rồi bản thân mình mắc kẹt giữa những tấm mạng nhện đó. Lý Tầm Hoan cũng đang kẹt trong một cái lưới, nhưng chàng không thể thoát ra được, đơn giản vì cái lưới này do chính bản thân chàng đã dệt.


Nghĩ đến cuộc hẹn với Lâm Tiên Nhi vào đêm nay, đôi mắt của Lý Tầm Hoan ánh lên những tia sáng hy vọng. Nhưng khi nghĩ đến Thiết Truyền Giáp, ánh mắt của chàng lại đột nhiên ảm đạm.
Cuối cùng, trời cũng đã tối.


Lý Tầm Hoan vừa ngồi dậy, chợt nghe trên mặt tuyết có tiếng bước chân nhè nhẹ hướng tới đây, lập tức nằm xuống lại. Chàng vừa nằm xuống thì bước chân đã đến sát bên cửa sổ.


Lý Tầm Hoan làm thinh, không mở miệng hỏi một lời. Người này không bước vào phòng, hiển nhiên không phải là Long Tiêu Vân. Nếu là Long Tiêu Vân, nhất định sẽ không đi qua đi lại trước cửa sổ. Như vậy kẻ đó là ai?


Thi Âm?
Một luồng nhiệt khí bốc lên tận đỉnh đầu của Lý Tầm Hoan, toàn thân tựa như không tự chủ được, run lên.
Ngay lúc đó ngoài cửa sổ có tiếng ho nhè nhẹ, rồi có giọng hỏi: “Lý huynh ngủ rồi sao?”


Đây là giọng nói của Du thiếu trang chủ Tàng Kiếm Sơn Trang.


Lý Tầm Hoan thở dài nhẹ nhõm, không biết là vui vẻ hay thất vọng. Chàng xuống giường, kéo lê đôi dép đi ra mở cửa, cười nói: “Khách hiếm, khách hiếm. Xin mời vào.”


Du Long Sinh bước vào, ngồi xuống, ánh mắt không rời khỏi cặp mắt của Lý Tầm Hoan. Lý Tầm Hoan thắp đèn lên, nhận ra sắc mặt của gã tái xanh dưới ánh đèn. Kẻ có sắc diện tái xanh, dĩ nhiên trong lòng không có hảo ý.


Lý Tầm Hoan chớp mắt, mỉm cười nói: “Uống trà hay uống rượu?”
Du Long Sinh đáp: “Rượu.”
Lý Tầm Hoan cười: “Tốt. Trong gia trang này lẽ ra không có loại thực khách uống trà.”


Uống luôn ba chén, Du Long Sinh chợt nhìn thẳng vào mặt Lý Tầm Hoan: “Ngươi có biết tại sao ta phải uống rượu chăng?”


Lý Tầm Hoan mỉm cười: “Rượu thường được người ta gọi là Câu Thi Câu, là cái cần để câu thơ, cũng được gọi là Tảo Sầu Tảo, là cây chổi để quét sầu. Nhưng Du thiếu hiệp không có sầu mà quét, cũng không có thơ để câu. Phải chăng thiếu hiệp uống rượu để lấy thêm can đảm?”


Du Long Sinh nhìn sững Lý Tầm Hoan rồi đột nhiên ngửa mặt cười sặc sụa. Chỉ nghe “xoảng” một tiếng, hắn đã rút thanh kiếm đang đeo trên lưng ra.
Kiếm quang trông như một hồ nước mùa thu.


Đột nhiên Du Long Sinh ngưng cười, nhìn Lý Tầm Hoan hỏi: “Ngươi có nhận ra thanh kiếm này không?”
Đưa ngón tay thon dài nhè nhẹ vuốt lên sống kiếm, Lý Tầm Hoan chậm rãi nói: “Kiếm tốt, kiếm tốt.”


Tựa như bị kiếm khí ép người, chàng lại khom mình xuống ho sặc sụa.


Ánh mắt Du Long Sinh cũng nháy động, trầm giọng nói: “Lý huynh quả nhiên là người yêu kiếm. Chắc huynh cũng biết thanh kiếm này không thể sánh bằng thanh Ngư Trường Kiếm đời thượng cổ, nhưng danh tiếng trong võ lâm cũng không dưới Ngư Trường Kiếm.”


Lý Tầm Hoan nhắm mắt lại, khẽ ngâm nga: “Chuyên Chư có Ngư Trường; Võ Tử có Đoạt Tình. Người nhờ kiếm nổi danh. Kiếm nhờ người truyền tụng.”


Du Long Sinh đáp: “Không sai! Đây đúng là thanh Đoạt Tình Kiếm của Địch Võ Tử, bậc kiếm thánh ba trăm năm trước. Nhưng câu chuyện liên quan đến thanh kiếm này, Lý huynh có thể chưa nghe.”


Lý Tầm Hoan đáp: “Xin thỉnh giáo.”


Nhìn chăm chú thanh kiếm, Du Long Sinh chậm rãi nói: “Địch Võ Tử thích kiếm hóa si, cô ngạo tuyệt thế, cho đến tuổi trung niên mới yêu một vị nữ hiệp. Hai người đã có hôn ước. Không ngờ trước đêm thành thân, cô nương này lại cùng hảo bằng hữu của lang quân là Thần đao Bành Quỳnh lén lút hẹn hò. Trong cơn phẫn nộ, Địch Võ Tử đã dùng thanh Đoạt Tình Kiếm này giết Bành Quỳnh. Từ đó về sau Địch Võ Tử lấy kiếm làm bạn, xem kiếm như sinh mạng, không nhắc đến chuyện hôn nhân nữa.”


Hắn đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Lý Tầm Hoan, nói tiếp: “Có lẽ Lý huynh cảm thấy câu chuyện này tình tiết quá đơn giản, không có gì khúc chiết. Nghe thì không mùi mẫn, nhưng đây là chuyện người thật việc thật, hoàn toàn không có chút gì hư cấu.”


Lý Tầm Hoan cười: “Ta thấy Địch Võ Tử kiếm pháp tuy cao, nhưng con người có phần nhỏ mọn. Chẳng lẽ tiền bối không biết câu “Bằng hữu như thủ túc. Thê tử như y phục” hay sao? Đường đường là một nam tử hán, chẳng lẽ lại có thể vì tình yêu nam nữ bình thường mà làm thương tổn đến nghĩa khí bằng hữu sao?”


Du Long Sinh cười nhạt: “Ta thì thấy Địch Võ Tử tiền bối xứng đáng là một vị anh hùng đỉnh thiên lập địa. Chỉ có anh hùng như thế, thì cái tình mới sâu đậm như thế.”


Lý Tầm Hoan mỉm cười: “Nếu thế, đêm nay các hạ đến đây là để bắt chước vị kiếm thánh ba trăm năm trước chăng?”


Ánh mắt của Du Long Sinh đột nhiên lóe lên những tia sáng lạnh lùng, lãnh đạm nói: “Thế thì phải xem, đêm nay Lý huynh có bắt chước Thần Đao ba trăm năm trước không đã!”


Lý Tầm Hoan thở ra: “Trăng đã lên đến đỉnh cây mai, người đẹp đã có hẹn ước. Thời gian này đẹp biết bao! Sao các hạ lại làm cái chuyện kỳ đà cản mũi, làm tổn hại đến một cảnh sắc như thế chứ?”


Du Long Sinh lớn giọng: “Nói như thế, nghĩa là đêm nay các hạ không thể không đi?”


Lý Tầm Hoan đáp: “Nếu để một mỹ nhân như Lâm cô nương một mình đợi dưới trăng thì tại hạ há chẳng trở thành một tội nhân trong giới phong lưu sao?”


Gương mặt tái xanh của Du Long Sinh đột nhiên đỏ lên, trán nổi gân cuồn cuộn. Thanh kiếm trong tay hắn rung lên một cái, đã hướng về phía yết hầu của Lý Tầm Hoan đâm thẳng tới.


Lý Tầm Hoan vẫn mỉm cười, khẽ nghiêng đầu, lãnh đạm nói: “Kiếm pháp của các hạ mà so với Địch Võ Tử thì còn kém xa lắm.”
Du Long Sinh cả giận nói: “Kiếm pháp của ta đem giết ngươi cũng quá thừa rồi.”


Trong tiếng thét, Du Long Sinh đã đâm luôn mười mấy kiếm.


Chỉ nghe kiếm khí vùn vụt trong không trung vừa gấp rút vừa vang dội. Bình trà bị kiếm phong làm chấn động nứt ra, nước trà đổ lênh láng trên mặt bàn rồi chảy xuống nền nhà.


Mười mấy chiêu kiếm này, thật sự chiêu sau nhanh hơn chiêu trước, nhưng Lý Tầm Hoan vẫn đứng yên, hầu như không nhúc nhích. Không biết vì lẽ gì mười mấy chiêu kiếm vẫn đâm vào khoảng không.


Du Long Sinh nghiến răng, xuất chiêu ngày càng gấp rút hơn.
Hắn thấy hai tay Lý Tầm Hoan đang trống rỗng, tưởng rằng nếu dùng kiếm pháp xảo diệu tấn công gấp rút sẽ ép được Lý Tầm Hoan không rảnh tay để rút đao.


Hắn chỉ lo sợ phi đao của Tiểu Lý mà thôi.


Nào ngờ Lý Tầm Hoan cũng không có ý rút đao, cứ để hắn liên tiếp xuất chiêu gấp rút tấn công, rồi lại đâm vào khoảng không. Lát sau, Lý Tầm Hoan đột nhiên mỉm cười: “Tuổi tác còn trẻ mà kiếm pháp như thế, thì cũng đã khó lắm rồi. Nhưng nói về gia thế và sư thừa, nếu ngươi dùng kiếm pháp ấy mà hành tẩu giang hồ thì chỉ vài năm là tự mình hủy hoại thanh danh của phụ thân và sư phụ ngươi.”


Trong không gian đầy kiếm ảnh, chàng vẫn có thể nói chuyện một cách nhàn hạ. Du Long Sinh vừa lo lắng vừa tức tối, nhưng không tài nào chạm được vào y phục của đối phương.


Cứ mỗi chiêu kiếm hắn đâm tới, thì phát hiện thân hình của Lý Tầm Hoan chuyển sang bên trái để tránh né. Khi hắn chuyển kiếm sang trái đuổi theo, lại phát hiện thân thể Lý Tầm Hoan vẫn không động đậy, kiếm lại tiếp tục đâm vào khoảng không. Vì thế mà mấy chục chiêu kiếm của hắn, dù chiêu nào cũng là sát thủ đoạt mạng, nhưng đến cuối cùng đều biến thành hư chiêu một cách kỳ lạ.


Du Long Sinh nghiến chặt răng, hướng thẳng ngực Lý Tầm Hoan đâm một kiếm, thầm nghĩ: “Lần này bất kể ngươi làm gì chăng nữa, cũng không thể gạt được ta”.


Chỉ thấy vai trái của Lý Tầm Hoan hơi nhích một chút, tựa như thân hình sắp xoay qua bên phải.


Cao thủ xuất chiêu là phải quan sát thật rõ ràng và tinh tế. Địch chưa động, ta phải động trước; địch muốn ra tay, ta đã động rồi.


Du Long Sinh là con nhà danh gia đương nhiên hiểu rõ đạo lý này, nhãn lực hắn nhạy bén không phải tầm thường. Động tác của đối phương bất kể có nhẹ nhàng vi diệu đến đâu cũng không thể qua mắt được hắn.


Nhưng vì thế mà Du Long Sinh mới bị Lý Tầm Hoan lừa, mấy chục chiêu kiếm đều trở thành hư chiêu. Vì thế lần này hắn quyết tâm, dù Lý Tầm Hoan giả vờ nhúc nhích như thế nào, hắn cũng không thèm thấy. Chiêu này tuyệt nhiên không biến hóa mà đâm thẳng như một tia chớp vào ngực của Lý Tầm Hoan.


Không ngờ lần này thân thể của Lý Tầm Hoan thật sự chuyển sang bên phải, chiêu kiếm của Du Long Sinh chỉ sượt qua một bên ngực của Lý Tầm Hoan rồi lại đâm vào khoảng không.


Đến khi hắn phát giác thì kiếm chiêu đã hết đà, muốn thay đổi cũng không còn kịp nữa. Chỉ nghe xoảng một tiếng như long ngâm, ngón tay thon dài nhưng khỏe mạnh của Lý Tầm Hoan đã búng trúng sống kiếm của hắn.


Du Long Sinh cảm thấy cổ tay rung động, nửa người tê điếng, không thể nắm chặt thanh kiếm nữa. Tiếng ngân còn chưa dứt, trường kiếm đã bay ra cửa sổ, lóe lên như một tia chớp luồn vào rừng trúc, mất hút trong đêm tối.


Du Long Sinh chợt thấy máu nóng cả toàn thân bừng bừng bốc hết lên đầu, nhưng rồi một luồng khí lạnh đột nhiên chạy dài theo xương sống xuống dưới, đến tận gót chân.


Lý Tầm Hoan mỉm cười vỗ vai hắn, bình thản nói: “Đoạt Tình Kiếm không phải là vật tầm thường, ngươi mau đi tìm nhặt về.”


Du Long Sinh bước đến trước cửa thì dừng bước, quay mình lại, run run nói: “Nếu ngươi đúng là con người thì hãy đợi một năm... Một năm sau ta thề rửa mối hận này.”


Lý Tầm Hoan hỏi lại: “Một năm ư? Một năm e không đủ.”


Rồi chàng từ tốn nói tiếp: “Tư chất ngươi không tồi, kiếm pháp cũng không yếu, chỉ tiếc tâm khí còn bồng bột chưa vững, tạp mà không thuần, gấp rút mà không lợi hại, lại muốn sớm thành công, nên khi gặp đối thủ mạnh hơn thì ngươi phải rối loạn. Thật ra, nếu ngươi có thể trầm tĩnh thì hôm nay cũng có thể đả thương ta.”


Đôi mắt của Du Long Sinh sáng rực lên, chưa kịp nói gì thì Lý Tầm Hoan đã tiếp: “Trầm tĩnh trong lúc giao đấu, nói thì dễ nhưng làm thì khó. Vì thế muốn thắng ta, tối thiểu ngươi phải khổ luyện bảy năm.”


Sắc mặt Du Long Sinh thay đổi lúc xanh lúc trắng, hai bàn tay nắm chặt đến nỗi những đốt xương kêu răng rắc.


Lý Tầm Hoan mỉm cười: “Ngươi đi đi. Chỉ cần ta sống thêm được bảy năm nữa, ngươi cứ việc tìm ta để trả thù. Bảy năm không phải là dài, quân tử phục thù mười năm chưa muộn mà.”
*
* *


Màn đêm trở lại yên tĩnh, vắng lặng. Tiếng gió vẫn rì rào thổi qua rừng trúc, tựa như có vần có điệu.


Lý Tầm Hoan đứng sững hồi lâu nhìn màn đêm bên ngoài cửa sổ, rồi than thở: “Tiểu bằng hữu, ngươi có hận ta không? Thật ra chính ta vừa cứu ngươi đó. Nếu ngươi còn tiếp tục dây dưa với Lâm Tiên Nhi, thì cuộc đời xem như bỏ đi!”


Lý Tầm Hoan phủi hết bụi đất trên mình, định ra ngoài. Chàng biết bây giờ Lâm Tiên Nhi đang đợi chàng, hơn nữa cũng đã chuẩn bị mồi ngon để mà câu chàng. Nhưng chàng hoàn toàn không sợ hãi, lại còn cảm thấy thích thú.


Con cá lớn quá. Người câu cá, chỉ sợ rằng lại bị kéo xuống sông.
Lý Tầm Hoan mỉm cười nghĩ thầm: “Ta cũng muốn xem nàng sử dụng loại mồi gì.”


Lúc nãy, khi Du Long Sinh bỏ đi, hắn không cao ngạo như lúc bình thường, cũng không lạnh nhạt như khi mới đến. Hắn đã xúc động nói với Lý Tầm Hoan: “Nếu ngươi thật sự ưa thích Lâm Tiên Nhi thì trước sau gì cũng sẽ hối hận, vì nàng đã sớm là người của ta rồi, nàng đã cùng ta... đã... Sao ngươi lại phải xỏ chân vào đôi giày rách của ta?”


Nhưng Lý Tầm Hoan chỉ cười nhạt, nói: “Mang giày cũ, nhiều lúc lại thư thái và vừa chân hơn mang giày mới!”


Nghĩ đến tình cảnh lúc đó của Du Long Sinh, Lý Tầm Hoan vừa thấy đáng thương vừa thấy buồn cười. Nhưng Lâm Tiên Nhi có phải là hạng nữ nhân như hắn nói không?


Khi một chàng trai theo đuổi một cô gái không xong, thường thích khoe khoang rằng mình đã cùng với cô gái đó có quan hệ tình cảm sâu sắc như thế nào, để trút căm phẫn cũng như để tự trào phúng.


Đó chính là khuyết điểm cố hữu của đại đa số nam nhân, quả là rất đáng thương mà cũng rất buồn cười.


Lý Tầm Hoan chầm chậm đi ra cửa, chợt thấy có ánh đèn đang xuyên qua rừng tiến đến. Hai cô a hoàn mặc áo xanh, xách hai chiếc đèn lồng cũng màu xanh, vừa đi vừa thì thào khúc khích với nhau, khi thấy Lý Tầm Hoan thì im bặt, không nói cũng không cười nữa.


Nhưng Lý Tầm Hoan lại mỉm cười: “Lâm cô nương sai các ngươi đến đón ta ư?”


A hoàn bên trái, tuổi tác lớn hơn, vóc người cũng cao hơn, cúi đầu chắp tay thi lễ: “Phu nhân sai bọn tiểu tì đến mời Lý tướng công...”
Lý Tầm Hoan thất thanh hỏi: “Phu nhân ư?”


Đột nhiên chàng có vẻ khẩn trương, hỏi tiếp: “Là vị phu nhân nào?”
A hoàn bên trái không nhịn nổi, cười: “Trang chủ của bọn tiểu tì chỉ có một vị phu nhân...”


A hoàn bên phải cướp lời: “Phu nhân biết Lý tướng công không thích bị huyên náo quấy nhiễu, cho nên đã chuẩn bị trong nội đường vài món ăn nho nhỏ được chế biến tinh vi, mời Lý tướng công đến cùng thưởng thức và đàm đạo.”


Lý Tầm Hoan đứng ngẩn ra như một khúc gỗ, thần trí như đã rời khỏi rừng trúc, như đã bay bổng lên tiểu lâu đó.


Mười năm trước, căn lầu nhỏ đó là nơi chàng thường đến. Chàng còn nhớ rõ, trên bàn có cẩn đá đại lý, thường xuyên bày biện vài món ăn mà chàng ưa thích. Chàng cũng nhớ món giò phết mật nhất định phải đặt trong đĩa màu xanh nhạt, còn món gà hấp rượu với các loại cải dưa màu xanh thì nhất định phải dùng đĩa màu mã não.


Phía sau bàn có một cánh cửa. Vào mùa hè, trên cửa treo rèm trúc tương phi, còn mùa đông thì cửa sổ thường treo những tấm rèm do chính tay nàng thêu, có khi là rèm xâu bằng những hạt châu. Sau tấm rèm chính là khuê phòng của nàng.


Chàng cũng còn nhớ, khi nàng vén màn bước ra, trên người lúc nào cũng mang theo mùi hương hoa mai, tựa như một tiên nữ cai quản hoa mai trên trời vậy.


Mười năm nay, chàng không dám nhớ đến nơi này. Chàng cảm thấy nếu mình nhớ đến, thì đối với nàng hay đối với Long Tiêu Vân cũng là một việc mạo phạm không thể nào tha thứ được.


Lý Tầm Hoan thản nhiên bước đi, ngẩng đầu lên thì đã đến tiểu lâu rồi.
*
* *


Trên lầu ánh sáng dìu dịu, xem ra không khác gì mười năm trước, thậm chí cả tuyết trên bậc cửa sổ cũng trắng tinh một cách dễ thương như mười năm trước. Nhưng dẫu sao thì mười năm cũng đã qua đi.


Thời gian mười năm dài đằng đẵng đó, bất cứ ai cũng không thể đòi lại được.


Lý Tầm Hoan chần chừ, thật sự không đủ dũng khí bước lên tiểu lâu này. Sau những chuyện hôm qua, chàng không đoán ra tại sao hôm nay nàng lại mời mình đến chốn này.


Chàng thật sự không dám đến gặp nàng. Nhưng chàng không thể không đi đến đó.
Cho dù nàng tìm chàng vì chuyện gì, chàng cũng không có lý do để cự tuyệt.


Trên mặt bàn có khảm đá đại lý, đã bày biện sẵn mấy món đồ nhắm được nấu nướng tinh vi. Trong cái đĩa màu xanh nhạt đó, cũng là món giò phết mật. Trên cái đĩa màu hổ phách, cũng là một món gà hấp, trong veo như một thỏi bạch ngọc.


Lý Tầm Hoan bước chân lên lầu, đột nhiên khựng lại. Mười năm dài đằng đẵng, hầu như trong chốc lát đã tan biến mất. Chàng tựa như đã trở lại thời gian mười năm trước, nhìn vào tấm rèm kết bằng hạt châu, im lặng không chút động đậy. Trái tim chàng đột nhiên đập gấp lên, giống như một thiếu niên vừa bước vào mối tình đầu dịu dàng, như mộng cũ mười năm trước.


Lý Tầm Hoan không dám nghĩ tiếp. Nếu chàng nghĩ tiếp, không những có lỗi với Long Tiêu Vân mà còn có lỗi với chính bản thân mình. Chàng dường như nhịn không nổi, đã muốn quay lưng chạy trốn.


Ngay lúc đó, phía sau rèm, giọng nàng nhẹ nhàng cất lên: “Mời ngồi.”


Âm thanh vẫn êm dịu như mười năm trước, nhưng đầy vẻ khách sáo và lãnh đạm. Nếu không trông thấy mấy món ăn đã bày biện trên bàn, chàng thật khó mà tin rằng người ẩn sau tấm rèm đó lại chính là người tri kỷ của mười năm trước.


Chàng chỉ còn cách ngồi xuống, nói: “Đa tạ.”
Rèm châu được vén lên. Một người bước ra.


Lý Tầm Hoan như muốn nín thở. Người bước ra lại là một đứa trẻ nít, vẫn mặc cái áo màu đỏ tươi, sắc mặt vẫn trắng bệch như tờ giấy.


Còn nàng ở lại phía sau màn cửa, chỉ chậm rãi nói: “Con đừng quên những lời mẹ dặn vừa rồi, mau tới mời rượu Lý đại thúc đi.”
Hồng Hài Nhi đáp: “Vâng.”


Nó cung kính rót rượu rồi cúi đầu nói: “Ngàn lỗi vạn lỗi cũng đều là lỗi của điệt nhi, cầu xin Lý đại thúc đừng để tâm. Đối với nhà họ Long, ân tình của Lý đại thúc nặng như núi, cho dù thúc thúc có giết điệt nhi cũng là chuyện phải.”


Lòng như muôn mối tơ vò, Lý Tầm Hoan không biết nói sao. Dù chàng tự biết mình không lầm lỗi, nhưng khi nhìn vào gương mặt trắng bệch như giấy của đứa bé, trong lòng chàng cũng không tránh khỏi cảm giác là mình đã phạm phải lỗi lầm.


“Thi Âm, Thi Âm, nàng gọi ta đến đây chỉ để giày vò ta thế này sao?”
Rượu như thế này, làm sao chàng có thể uống được, nhưng chàng lại không thể không uống.


Đây không phải là rượu, đây là một chén đắng của cuộc đời. Chàng đã sống, thì chàng phải chấp nhận.


Hồng Hài Nhi nói tiếp: “Từ nay về sau, tuy điệt nhi không luyện võ được nữa, nhưng nam tử cũng không thể trọn đời được song thân bảo bọc. Chỉ cầu xin Lý đại thúc niệm tình xưa mà truyền thụ cho điệt nhi một chút công phu để phòng thân, để sau này khỏi bị người ta ức hϊế͙p͙.”


Lý Tầm Hoan âm thầm thở ra một hơi, mấy ngón tay khẽ vuốt lên sống ngọn tiểu đao.


Tiếng của Thi Âm vọng lên từ phía sau rèm: “Lý đại thúc từ trước đến nay chưa hề truyền thụ phi đao cho ai cả, có được ngọn phi đao này là có bùa hộ mệnh. Con không mau đa tạ Lý đại thúc đi?”


Hồng Hài Nhi quỳ ngay xuống đất: “Đa tạ Lý đại thúc.”
Lý Tầm Hoan mỉm cười, thầm than thở rằng: “Lòng mẹ thương con thật là bao la, thật là vi tế. Nhưng còn con đối với mẹ thì sao?”
*
* *


Không khí lại trầm uất, đến mức làm người ta đau khổ.
A hoàn áo xanh đã đưa chú bé ra sau nhà, nhưng Lâm Thi Âm vẫn đứng một mình sau màn cửa, vẫn không để Lý Tầm Hoan đi.


Tại sao nàng còn muốn lưu Lý Tầm Hoan lại?


Lý Tầm Hoan vốn không phải người câu nệ, nhưng ở nơi này chàng đột nhiên thấy mình biến thành một thằng ngốc, không biết đối xử ra sao, tay chân hoàn toàn không chủ động được.


Tình yêu quả thật là kỳ lạ, có lúc nó làm cho người ngu xuẩn trở thành thông minh, có lúc nó làm cho người thông minh biến thành ngu xuẩn.
Đêm đã khuya rồi.
Lâm Tiên Nhi có còn chờ chàng ở đó không?


Đột nhiên Lâm Thi Âm nói: “Huynh có chuyện gì ư?”
Lý Tầm Hoan đáp: “Không... không có.”
Lâm Thi Âm im lặng hồi lâu, hỏi thật chậm rãi: “Huynh nhất định đã từng gặp Tiên Nhi?”


Lý Tầm Hoan đáp: “Có gặp một hai lần.”


Lâm Thi Âm nói: “Nàng là một thiếu nữ rất đáng thương, thân thế hết sức khổ sở. Nếu huynh đã từng gặp thân phụ nàng thì có thể tưởng tượng được sự bất hạnh của nàng đến mức nào.”


Lý Tầm Hoan “À” một tiếng.


Lâm Tiên Nhi tiếp: “Năm đó, ta đến cầu nguyện ở thung lũng Xả Thân, gặp nàng đang định gieo mình xuống vực sâu. Lúc đó ta đã cứu nàng. Huynh có biết vì sao nàng phải nhảy xuống vực để tự sát không?”


Lý Tầm Hoan đáp: “Không biết.”
Lâm Thi Âm nói: “Vì bệnh tình của thân phụ.”


Nàng nhẹ thở ra, rồi nói tiếp: “Một người cha như thế mà lại có con gái hoàn toàn khác hẳn, thật khó làm người ta tin được. Ta không chỉ thương hại nàng mà còn rất thán phục nàng.”


Lý Tầm Hoan chỉ còn cách thở dài, không còn gì để nói.


Lâm Thi Âm nói: “Nàng đẹp đẽ, thông minh, lại còn có lòng cầu tiến. Nàng tự biết mình xuất thân hèn hạ, cho nên khi làm bất cứ việc gì đều nỗ lực, lúc nào cũng sợ bị người khác coi khinh.”


Lý Tầm Hoan cười: “Bây giờ chắc không còn ai khinh rẻ nàng nữa.”


Lâm Thi Âm nói: “Đó là kết quả do nàng phấn đấu mà đạt được. Nhưng tuổi tác nàng còn non trẻ, lòng dạ thì yếu đuối, ta cứ sợ nàng bị người khác lừa gạt.”


Lý Tầm Hoan cười khổ, thầm nghĩ: “Người khác chỉ cần không bị nàng lừa gạt là đã phải tạ ơn trời đất rồi!”


Lâm Thi Âm lại nói: “Ta chỉ mong về sau nàng sẽ tìm được chỗ tốt đẹp để nương thân, đừng u mê để bị người ta lừa gạt mà phải chịu thương tâm đau khổ cả đời.”


Lặng thinh một lúc, Lý Tầm Hoan mới hỏi thật nhẹ: “Tại sao cô lại nói những lời này với ta?”
Lâm Thi Âm cũng lặng thinh một lúc rồi mới trả lời: “Tại sao ta lại phải nói chuyện với huynh, không lẽ huynh không biết sao?”


Lý Tầm Hoan trầm ngâm rồi đột nhiên cười lớn: “Ta hiểu, ta hiểu rồi.”
Thật sự chàng đã hiểu rồi.


Lúc này Lâm Thi Âm cố cầm chân chàng, chỉ vì nàng không bằng lòng để Lâm Tiên Nhi ước hẹn với chàng. Câu chuyện hẹn hò này, chắc chắn là do gã si tình Du Long Sinh nói cho Lâm Thi Âm biết.


Lâm Thi Âm chậm rãi nói: “Cho dù thế nào chúng ta cũng là bằng hữu thâm giao, ta muốn xin huynh một việc.”
Lý Tầm Hoan đau nhói trong lòng, nhưng vẫn mỉm cười: “Cô muốn đêm nay ta đừng tìm gặp Lâm Tiên Nhi ư?”


Thi Âm đáp: “Không sai.”
Lý Tầm Hoan hít một hơi thật dài rồi nói: “Cô cho rằng ta đã... thích nàng sao?”


Thi Âm nói: “Không! Huynh đối với nàng như thế nào, ta không cần biết. Ta chỉ mong huynh vui lòng đáp ứng lời yêu cầu này.”


Lý Tầm Hoan nâng chén rượu trước mặt, uống một hơi cạn, rồi chậm rãi nói: “Không sai. Ta là một tên lãng tử đã hết thuốc chữa, nếu ta tìm nàng, tức là ta hại nàng.”






Truyện liên quan