Chương 0014 : Có miệng nhưng khó nói

Lâm Tiên Nhi vẫn thản nhiên: “Chẳng lẽ Điền Thất gia không thấy vị thiếu hiệp này đang mặc Kim Ty Giáp?”


Mắt của Điền Thất sáng lên, xoa xoa tay: “Phải rồi. Thế thì khó trách Ma Vân huynh đánh trúng hắn lại cảm thấy đau tay.”


Lâm Tiên Nhi nói: “Thật ra, hôm nay ta không định về Lãnh Hương Tiểu Trúc, nhưng đến tối thì chợt nhớ đã bỏ quên một vật. Ta không ngờ, vừa về đến Lãnh Hương Tiểu Trúc là Mai Hoa Đạo đã xuất hiện...”


Khuôn mặt diễm lệ của nàng bỗng lộ vẻ sợ hãi, nói nghiêm trang: “Ngay lúc đó ta cũng không nhìn thấy hắn, chỉ cảm thấy một bóng người đột nhiên nhoáng lên sau lưng. Ta vừa quay lại, hắn đã điểm trúng huyệt đạo của ta.”


Điền Thất nói: “Thế thì thân thủ của hắn quả là không tồi.”


Lâm Tiên Nhi thở dài, nói tiếp: “Thân thủ của hắn hệt như ma quỉ. Hắn cặp ta dưới nách, rồi vọt đi như đằng vân giá vũ. Lúc đó, ta đoán ngay hắn là Mai Hoa Đạo, bèn hỏi hắn muốn làm gì, sao lại không giết ta.”




Điền Thất hỏi: “Hắn nói thế nào?”
Lâm Tiên Nhi cắn môi nói: “Hắn không nói gì, chỉ cười một cách nham hiểm.”
Điền Thất chớp mắt: “Thì ra hắn không tự nhận mình là Mai Hoa Đạo.”


Lâm Tiên Nhi nói: “Hắn đâu có cần nói rõ cho ta biết? Lúc đó ta chỉ muốn được ch.ết sớm, nhưng toàn thân không còn chút sức lực nào. Ngay khi ấy, ta đột nhiên thấy một bóng người thoảng qua, xuất hiện ngay trước mặt.”


Điền Thất hỏi: “Người đó phải chăng là vị thiếu hiệp này?”
Lâm Tiên Nhi gật đầu: “Không sai. Chính là chàng.”


Nàng liếc nhìn A Phi, ánh mắt vừa cảm kích vừa dịu dàng, rồi tiếp: “Thân pháp của chàng nhanh đến mức làm cho Mai Hoa Đạo kinh ngạc, tức thì ném ta xuống đất. Ta chỉ nghe chàng hỏi: “Ngươi là Mai Hoa Đạo?” Và nghe Mai Hoa Đạo trả lời: “Phải thì sao, không phải thì sao? Dù sao thì ngươi cũng sắp ch.ết đến nơi rồi!”. Hắn đang nói, mà đột nhiên có một chùm sao từ miệng hắn phóng ra, bắn thẳng vào người chàng. Ta vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ, cứ tưởng chàng sẽ như những người khác, ch.ết dưới miệng Mai Hoa Đạo. Nhưng không ngờ chàng không bị nguy hiểm gì, rồi ánh kiếm nhoáng lên, Mai Hoa Đạo ngã xuống đất. Chiêu kiếm đó nhanh không thể tả.”


Khi nghe nàng nói đến đây, mọi người đều quay nhìn thanh sắt dẹp giắt trên thắt lưng của A Phi. Không ai có thể tin rằng một thanh kiếm như thế có thể giết người, lại có thể giết Mai Hoa Đạo.


Điền Thất chắp tay sau lưng, cũng đang chăm chú nhìn vào thanh kiếm đó. Hắn chợt mỉm cười: “Nếu như thế, các hạ đã đợi sẵn nơi đó ư?”
A Phi gật đầu: “Không sai.”


Điền Thất mỉm cười: “Các hạ vừa thấy hắn, liền phi thân qua cản lại, và hỏi hắn có phải là Mai Hoa Đạo không?”
A Phi lại gật đầu: “Không sai.”


Điền Thất lại cười: “Chẳng lẽ các hạ cứ nấp ở đó mà đợi, hễ gặp ai là chạy ra hỏi có phải là Mai Hoa Đạo hay không?”
A Phi đáp: “Ta thật không rảnh rỗi như thế.”


Điền Thất mỉm cười: “Nếu các hạ thỉnh thoảng mới rảnh rỗi như thế, ngẫu nhiên gặp một người đi đêm thì sao phải hỏi hắn?”
A Phi hỏi lại: “Tại sao ta phải hỏi hắn? Hắn là ai thì có can hệ gì đến ta?”


Điền Thất đột nhiên vỗ tay, cười nói: “Thế là đúng rồi. Giả tỉ các hạ phải hỏi, thì cũng chỉ hỏi hắn là ai. Ví dụ như như vừa rồi, các hạ chỉ có thể hỏi Công Tôn Ma Vân “Ngươi là ai?”, chứ không thể hỏi “Ngươi có phải là Mai Hoa Đạo không?”...”


A Phi nói: “Ta biết rõ Công Tôn Ma Vân không phải là Mai Hoa Đạo, thì tại sao ta phải hỏi như thế?”


Điền Thất đột nhiên trầm mặt xuống, chỉ vào xác ch.ết nằm dưới đất: “Thế thì tại sao các hạ phải hỏi người này như thế? Chẳng lẽ các hạ đã nhận ra hắn là Mai Hoa Đạo rồi ư? Mà nếu các hạ đã biết chắc hắn là Mai Hoa Đạo thì tại sao còn phải hỏi?”


A Phi nói: “Chỉ vì có người đã nói với ta, trong vòng hai ngày Mai Hoa Đạo chắc chắn sẽ xuất hiện ở quanh đây.”


Khẽ liếc về phía Lý Tầm Hoan, Điền Thất từ tốn nói: “Ai nói với ngươi như thế? Mai Hoa Đạo hay bằng hữu của Mai Hoa Đạo?”


Lão tựa như đã biết rõ A Phi nhất định không trả lời câu hỏi này. Thật ra, lão chỉ cần hỏi như vậy là đạt được mục đích rồi, không cần câu trả lời.


Nghe đến đây, mọi cặp mắt không hẹn mà đều đổ dồn về phía A Phi và Lý Tầm Hoan. Trong lòng mọi người đều nhận định đây chỉ là một mưu kế đã sắp sẵn giữa Lý Tầm Hoan và A Phi. Cho dù A Phi có nói thêm gì nữa, cũng không ai tin xác ch.ết dưới đất chính là Mai Hoa Đạo.


Điền Thất đột nhiên đi đến trước mặt một gã thiếu niên áo gấm, quát hỏi: “Ngươi có phải là Mai Hoa Đạo không?”
Gã thiếu niên áo gấm kinh hãi, ấp úng đáp: “Ta... ta làm sao có thể là hắn...”


Chưa dứt lời, gã đã bị Điền Thất điểm huyệt. Lão nói chậm rãi: “Lại thêm một tên Mai Hoa Đạo bị ta bắt được rồi.”


Rồi lão ta quay lại, mỉm cười, thản nhiên nói: “Các vị không ngờ bắt Mai Hoa Đạo lại dễ dàng đến thế phải không?”


Quần hào đột nhiên không nín nổi, cười ồ lên rồi nhao nhao nói: “Ngươi có phải là Mai Hoa Đạo không?”
“Xem chừng ngươi mới thật là Mai Hoa Đạo!”
“Mai Hoa Đạo sao càng lúc càng nhiều nhỉ?”


“Bắt Mai Hoa Đạo dễ dàng thế ư, tại sao ta không bắt một vài tên cho vui nhỉ?”
Sắc mặt A Phi thay đổi, tái xanh lại, bàn tay nhè nhẹ đặt vào chuôi kiếm.
Lý Tầm Hoan đột nhiên thở dài: “Huynh đệ nên đi là hơn.”


A Phi chớp mắt: “Sao lại phải đi?”


Lý Tầm Hoan mỉm cười: “Có nhị vị đại hiệp Điền Thất gia và Triệu đại gia nơi đây, làm sao có thể để Mai Hoa Đạo cho một thiếu niên mới bước vào giang hồ như ngươi giết ch.ết? Cho dù ngươi có nói thêm gì đi nữa cũng vô ích mà thôi!”


Tay A Phi nắm chặt chuôi kiếm, cười lạnh: “Ta cũng không muốn nói chuyện với hạng người như thế, nhưng thanh kiếm của ta...”


Lý Tầm Hoan nói: “Dù ngươi có giết sạch bọn chúng cũng vô dụng, cũng không ai công nhận ngươi đã giết Mai Hoa Đạo. Đạo lý đó chẳng lẽ ngươi không hiểu ư?”


Ánh mặt sáng rực của A Phi chợt lần lần ảm đạm: “Không sai! Ta hiểu rồi, ta hiểu rồi...”


Lý Tầm Hoan mỉm cười: “Nếu ngươi muốn nổi danh, tốt nhất là phải hiểu được lý lẽ ấy, nếu không thì ngươi cũng như ta, sớm muộn gì cũng biến thành Mai Hoa Đạo.”


A Phi nói: “Huynh cho rằng nếu ta muốn thành danh thì phải biết ngoan ngoãn, có đúng thế không?”


Lý Tầm Hoan mỉm cười: “Hoàn toàn không sai. Chỉ cần ngươi đem tất cả những việc quang minh chính đại, những việc có thể nổi tiếng nhường cho những vị đại hiệp ở đây, thì những vị đại hiệp sẽ cho rằng ngươi là một người có thể đào tạo thành tài. Khi ấy, qua mười năm, hai mươi năm, đợi cho những đại hiệp đây đều chui vào quan tài hết, sẽ đến lượt ngươi nổi danh.”


Lặng thinh một hồi, A Phi chợt bật cười. Nụ cười thật là thoải mái, nhưng cũng thật là cô độc.
A Phi mỉm cười nói: “Nếu thế, e rằng ta vĩnh viễn không thể nổi danh!”


Lý Tầm Hoan mỉm cười: “Không thể nổi danh thì cũng có gì là không tốt đâu?”


Nhìn vào nụ cười của A Phi, Lý Tầm Hoan càng cười sảng khoái hơn. Cái cười của họ tựa như đang đề cập đến những chuyện thú vị nhất ở thế gian này.


Trong lúc mọi người cảm thấy kỳ lạ, không biết hai người này bị quái tật gì, A Phi đã đi đến bên Lý Tầm Hoan, nắm tay chàng, nói: “Nổi danh cũng được, không nổi danh cũng xong. Hôm nay chúng ta tái ngộ, hay dở gì cũng đi uống mấy ly chứ?”


Lý Tầm Hoan cười: “Uống rượu ư? Trước nay ta chưa từng từ chối, nhưng hôm nay...”
Điền Thất mỉm cười, cắt lời: “Hôm nay, e rằng hắn không thể đi cùng với ngươi.”
A Phi trầm mặt nói: “Ai nói như thế?”


Điền Thất mỉm cười, vẫy tay. Ở phía ngoài đại sảnh, lập tức có hai gã đại hán xông vào. Một gã tay vuốt chòm râu phía trước ngực, tay kia cầm đao, lớn tiếng nói: “Điền Thất gia nói như thế. Lời nói của Điền Thất gia chính là mệnh lệnh.”


Gã thứ hai cao hơn, ốm hơn, quát lên: “Kẻ nào dám cản trở, chống lệnh của Điền Thất gia thì kẻ ấy phải ch.ết.”


Tuy cả hai nãy giờ vẫn đứng ngoài sảnh giống như nô bộc, nhưng lúc này thân thủ lại rất linh hoạt, có thể gọi là cao thủ hạng nhất trong giang hồ.


Trong tiếng hét, hai thanh đao biến thành hai luồng đao quang, kèm theo đao phong rất lợi hại, một trái một phải, một trên một dưới, hướng về phía A Phi phóng tới như ánh chớp.


A Phi nhìn chăm chú vào đôi tay của họ, vẫn lãnh đạm đứng yên, hầu như không động đậy, nhưng bỗng nhiên một ánh hàn quang nháy lên, tiếp đó lại nháy lên một cái nữa, rồi có hai tiếng la lên kinh hãi. Hai luồng đao quang đột nhiên bay ngược lên trời, rồi “xoảng” một tiếng, đồng thời rớt xuống sàn đại sảnh. Tay trái của hai gã đại hán đó đều nắm chặt cổ tay phải, mặt cũng biến sắc. Sau một lúc, máu tươi từ kẽ bàn tay mới nhỏ giọt xuống.


Mọi nguời nhìn thanh kiếm trên thắt lưng A Phi, không ai thấy rõ chàng đã rút kiếm rồi cài vào lại như thế nào, nhưng ai cũng thấy rõ lưỡi kiếm đó đã vấy máu tươi.
Kiếm nhanh quá!


Nụ cười trên mặt Điền Thất cũng tắt hẳn.
A Phi lạnh nhạt nói: “Lời của Điền Thất gia là mệnh lệnh, nhưng tiếc rằng thanh kiếm của ta không biết nghe lệnh của ai, chỉ biết giết người.”


Hai gã đại hán lùi lại vài bước, buông thõng tay trái, để lộ vết máu ở cổ tay phải. Hai vết thương cũng giống nhau, vết máu ở ngay giữa hai đường gân. Chỉ cần mũi kiếm lệch đi nửa phân thì gân mạch sẽ đứt, hai cánh tay này coi như bị tàn phế. Gã thiếu niên này xuất kiếm không những nhanh đến kinh người, lại còn chính xác đáng sợ.


Sắc mặt của hai gã đại hán không giấu được vẻ sợ hãi, lùi lại vài bước, đột nhiên quay mình chạy ra khỏi cửa. Thanh kiếm lợi hại này tuy không biết nói chuyện, nhưng lại rất có hiệu quả, hiệu quả hơn mệnh lệnh của tất cả mọi người trong thiên hạ.


Xốc lấy tay Lý Tầm Hoan, A Phi nói tiếp: “Đi uống rượu đi. Ta không tin còn có kẻ dám cản trở chúng ta.”


Lý Tầm Hoan vẫn im lặng không nói. Nhưng đột nhiên Long Tiêu Vân hạ giọng hỏi: “Ngươi muốn Lý đệ đi, sao không giải huyệt cho Lý đệ?”


Quai hàm của A Phi chợt giật giật. Ngay trong lúc đó, trong lòng Lý Tầm Hoan chợt lóe lên một tia sáng, rồi đột nhiên nghĩ lại chuyện hôm trước.


Hôm đó, A Phi đã vì chàng mà bắt gã Hồng Hán Dân, trói ngược vào ghế trong nhà bếp của Tôn Đạt.
Hôm ấy, Lý Tầm Hoan cũng kinh ngạc, không hiểu sao A Phi không điểm huyệt gã này. Bây giờ, chàng đã hiểu rõ.


Gã thiếu niên này là kiếm thủ đệ nhất thiên hạ, nhưng lại không biết điểm huyệt.


Tâm trạng Lý Tầm Hoan trầm xuống, nhưng nét mặt vẫn hoàn toàn không thay đổi gì, mỉm cười nói tiếp: “Hôm nay ta không thể mời ngươi uống rượu.”
A Phi trầm ngâm hồi lâu rồi nói từng chữ, từng chữ một: “Ta mời huynh.”


Lý Tầm Hoan nói: “Không phải rượu của ta mua, ta tuyệt nhiên không uống.”
A Phi nhìn chăm chú vào mặt chàng, ánh mắt lạnh lùng đột nhiên hiện ra vẻ đau khổ. Hắn biết Lý Tầm Hoan không muốn mình phải mạo hiểm.


Hắn không thể giải huyệt cho Lý Tầm Hoan, thì chỉ còn cách cõng Lý Tầm Hoan xông ra. Nếu cõng Lý Tầm Hoan trên lưng, thì chưa chắc xông được ra đến ngoài.


Ánh mắt của Điền Thất nháy động, nhìn soi mói từng cử động trên khuôn mặt bọn họ, đột nhiên bật cười: “Lý Tầm Hoan quả là hảo hán tử, nhất định không muốn liên lụy đến người khác. Tiểu huynh đệ, ngươi nên đi một mình là hơn.”


Lý Tầm Hoan biết con cáo già này đã nhìn ra nhược điểm của A Phi, lập tức mỉm cười: “Ngươi không nên nói khích hắn, hắn tuyệt nhiên không mắc bẫy. Huống hồ cho dù hắn phải cõng ta trên lưng, các ngươi chưa chắc đã là đối thủ của hắn.”


Rồi Lý Tầm Hoan dịu giọng nói tiếp: “Huống chi, các ngươi đều biết ta hoàn toàn không muốn chạy trốn. Hôm nay nếu ta đi khỏi, thì bọn đại hiệp các ngươi chắc chắn sẽ phán quyết ta là Mai Hoa Đạo.”


Những lời này là Lý Tầm Hoan muốn nói với A Phi.
Lặng thinh một hồi lâu, A Phi mới chậm rãi hỏi lại: “Bọn chúng nói huynh là Mai Hoa Đạo, thì huynh phải là Mai Hoa Đạo hay sao?”


Lý Tầm Hoan cười: “Lời nói của một số người cũng thối như đánh rắm thôi.”
A Phi nói: “Đã là thối thì cần gì phải quan tâm họ đang nói hay đang đánh rắm?”


Hắn đột nhiên khom mình xuống, xốc Lý Tầm Hoan cõng lên lưng. Ngay lúc đó, hai tay đang chắp sau lưng của Điền Thất bỗng bung ra, ngọn nhuyễn tiên vừa nhoáng lên đã nhằm điểm vào mười một đại huyệt trước ngực của A Phi. Chỉ cần bị nhuyễn tiên chạm vào một chỗ thì A Phi không tài nào chạy khỏi đây được nữa.


A Phi không rút kiếm.
Chàng cũng giống như Lý Tầm Hoan, kiếm đã đâm ra, nhất định phải có mục đích.
Nhưng trong lúc này, kiếm của chàng không chắc chắn đả thương được ai.


Triệu Chính Nghĩa nãy giờ không nói năng cũng không cử động, bộ mặt xanh mét cứ gầm xuống, lúc này đột nhiên quát lên: “Đối với Mai Hoa Đạo không cần tính đến đạo nghĩa giang hồ. Sao các vị không chịu ra tay?”


Mọi người nhìn vào ngọn nhuyễn tiên của Điền Thất đang lấp loáng, đâm ra do dự. Cây nhuyễn tiên của Điền Thất nổi danh về điểm huyệt trong giang hồ, nhưng đến giờ vẫn chưa khống chế được chàng thiếu niên này.


Triệu Chính Nghĩa tiếp: “Giết được Mai Hoa Đạo là một vinh dự lớn, các vị không nên bỏ qua cơ hội.”
Câu nói vừa dứt, đã có bảy tám thứ khí giới hướng từ sau lưng của A Phi và Lý Tầm Hoan phóng tới.


Lâm Tiên Nhi hoảng hốt, chạy lại giật giật tay Long Tiêu Vân: “Tứ ca! Sao huynh lại không cản họ?”
Long Tiêu Vân ảm đạm nói: “Chẳng lẽ muội không thấy ta đã bị phong bế huyệt đạo rồi sao.”


Ngay lúc đó, chỉ nghe một loạt tiếng thét thê thảm. Ba người đã lảo đảo lùi bước.
Thanh kiếm của A Phi cuối cùng cũng đã rút ra.


Lúc này, thanh kiếm của A Phi cũng không chắc hạ được Điền Thất, nhưng nếu kẻ khác xin được ch.ết, chàng cũng không thể khách sáo nữa. Chỉ thấy máu tươi đi theo ánh kiếm bay ra phía ngoài, trên cái áo da điêu của Lý Tầm Hoan cũng vấy một chút máu.


Tất cả những binh khí lập tức biến mất, chỉ còn một cây nhuyễn tiên của Điền Thất đang giống như một con độc xà xoắn tít quanh hai người, chiêu nào cũng nhắm đến yếu huyệt của A Phi.


Nhuyễn tiên dài hơn kiếm rất nhiều. Nếu A Phi lo lắng cho Lý Tầm Hoan ở phía sau lưng, thì không thể nào vọt đến tấn công. Không thể nhập nội để tấn công thì chỉ còn cách tránh né chịu đòn.


Long Tiêu Vân đột nhiên thở ra một hơi: “Triệu đại gia hiệp nghĩa vô song, tuyệt nhiên không ỷ mạnh hϊế͙p͙ yếu để giành phần thắng.”


Triệu Chính Nghĩa nheo mắt, cười lạnh: “Lão phu đã nói rồi, đối với hạng người như Mai Hoa Đạo thì không cần phải tính đến đạo nghĩa giang hồ.”


Hắn sải bước đến một góc đại sảnh, từ giá binh khí, rút ra một ngọn trường thương, thuận tay vẫy ra mấy đóa thương hoa rất lớn, đâm thẳng vào sau lưng Lý Tầm Hoan.


Thiết diện vô tư Triệu Chính Nghĩa có oai danh rất lớn trong võ lâm, cũng không phải toàn là lừa đảo mà có. Khi lão vũ lộng ngọn trường thương này, thật là có chỗ khiến người ta phải khiếp sợ.


Binh khí mà dài thêm một tấc sẽ mạnh thêm một tấc. A Phi chỉ dùng một thanh kiếm, bị vây quanh bởi một trường thương một nhuyễn tiên, rõ ràng ở thế hạ phong. Huống hồ sau lưng chàng còn phải cõng một người.


Điền Thất lấy sở trường của mình để tấn công sở đoản của người khác, dĩ nhiên ở thế thượng phong, đã có nhiều cơ hội, nhưng không biết tại sao chưa có chiêu nào đánh ngã được đối phương.


Qua mấy chục chiêu, Điền Thất chợt phát giác gã thiếu niên này tuy hoàn toàn không đánh trả được, nhưng bộ pháp lại thần diệu chưa từng thấy. Mỗi chiêu của lão đều đầy đủ kình lực, bộ vị lại rất chính xác, lẽ ra đều có thể điểm vào huyệt đạo của đối phương. Nhưng không hiểu sao chân của gã thiếu niên này cứ chệch đi một tí, thì nhuyễn tiên lại tung vào khoảng không.


Điền Thất tuy kiến văn rộng rãi, nhưng vẫn nhìn không ra lai lịch của bộ pháp này. Lão bèn nghĩ thầm: “Gã thiếu niên này chắc chắn có chỗ khác thường, ta cũng không nên kết thêm oán cừu để chuốc họa vào thân.”


Nghĩ đến đó, đột nhiên lão mỉm cười nói: “Tiểu huynh đệ! Ta thấy ngươi nên để hắn xuống là hơn, nếu không, hắn chưa liên lụy ngươi thì ngươi đã liên lụy đến hắn rồi.”


Lâm Tiên Nhi cũng kêu lên: “Không sai. Thiếu hiệp để chàng xuống thì hơn. Ta đảm bảo Điền Thất gia không muốn đả thương thiếu hiệp, cũng không muốn giết chàng.”


Giọng nàng vừa dịu dàng vừa thành khẩn, chứng tỏ đang hết sức quan tâm lo lắng.
A Phi cắn răng lại, rồi nói: “Các ngươi muốn ta để Lý huynh xuống, thì sao lại không chịu dừng tay?”


Ngọn côn của Điền Thất vừa thu về, người đã lui lại bảy thước. Cây thương của Triệu Chính Nghĩa vừa phóng ra, thu thế không kịp, đột nhiên chúc đầu đâm xuống đất.


Chỉ nghe một tiếng “choảng”, lửa tóe ra tứ tán, mũi thương gãy văng ra ngoài cửa.


Không thèm nhìn ai, A Phi dìu Lý Tầm Hoan đến ghế đặt ngồi xuống. Lý Tầm Hoan đang thở mạnh, sắc mặt đỏ bừng lên, chắc hẳn nãy giờ đang cố nhịn không ho ra tiếng, vì sợ cơn ho của mình ảnh hưởng đến thần trí A Phi.


A Phi cảm thấy nhiệt khí xông lên ngực, cắn răng nói chậm rãi: “Ta chỉ lo chứng tỏ mình dũng mãnh hơn người, mà quên mất huynh.”
Lý Tầm Hoan cố gắng mỉm cười: “Dù sai hay đúng, ta cũng hết sức cảm kích ngươi.”


Vừa mở miệng thì Lý Tầm Hoan đã nổi ho sặc sụa không ngừng.
A Phi nhìn chàng một lúc lâu rồi chầm chậm quay sang Triệu Chính Nghĩa, nói: “Ta chỉ ân hận một điều, là lần trước không giết quách ngươi.”


Chưa nói dứt câu, mũi kiếm đã đâm ra phía trước.


Chiêu kiếm nhanh vô tưởng, Triệu Chính Nghĩa không né vào đâu được, tựa như máu sắp vương đầy đất. Không ngờ lúc ấy, từ ngoài đại sảnh có tiếng tuyên phật hiệu: “A di đà phật!”


Vừa nói đến chữ đầu tiên, đã có một luồng kình phong cùng một bóng đen vào tới cửa.


Khi nói đến chữ thứ hai, kình phong và bóng đen đó đã gần tới lưng của A Phi. Thế kiếm của A Phi rõ ràng đã hết đà, nhưng trong lúc này, trong lúc không thể chậm trễ được, đột nhiên có thể quay ngược lại.


Chỉ nghe xoảng một tiếng, mũi kiếm đã móc vào bóng đen đó, lúc này mới thấy đó là một tràng hạt.


Đến khi bốn chữ ngắn ngủi “A di đà phật” vừa dứt thì tràng hạt này đã bị mũi kiếm hất văng đi. Mũi kiếm vẫn còn rung động chưa dứt.
Xâu chuỗi nho nhỏ này lại có sức mạnh ngàn cân.
*
* *


Kiếm rung động, nhưng người của A Phi lại bất động như đá hoa cương.
Trời đã sáng.


Trong ánh nắng ban mai, chỉ thấy năm vị tăng nhân mặc tăng bào xám, chân mang giày cỏ, từ ngoài sảnh chầm chậm bước vào. Người đi giữa râu tóc bạc phơ dưới ánh nắng trông như những sợi tơ bằng bạc, nét mặt nửa trắng nửa hồng. Ánh mắt của năm vị tăng nhân đó đều sáng ngời, lộ vẻ oai phong.


Lão tăng đi giữa chắp hai tay lại, tràng hạt không biết vì sao đã trở về trên tay. Hai bàn tay chắp lại kín như cánh cửa sắt, hiển nhiên đã luyện chưởng lực của Phật môn đến mức lô hỏa thuần thanh.


Triệu Chính Nghĩa hoàn hồn, vừa thấy vị tăng nhân mày trắng lập tức cúi mình nói: “Không hay pháp giá quang lâm để ra xa nghênh tiếp, xin đại sư thứ lỗi.”


Nhà sư mỉm cười, nhìn A Phi, giọng rất trầm: “Kiếm pháp của thí chủ thật nhanh không thể tưởng.”
A Phi nói: “Nếu kiếm của ta không nhanh thì e rằng lúc này linh hồn ta đã được đại sư siêu độ rồi.”


Nhà sư mày bạc từ tốn: “Lão tăng không muốn thí chủ tạo thêm sát nghiệp, cho nên mới ra tay. Thí chủ nên biết, chiêu kiếm tuy nhanh nhưng không thể nhanh bằng pháp nhãn của Như Lai.”


A Phi đáp: “Xâu chuỗi của đại sư chẳng lẽ có thể nhanh hơn pháp nhãn của Như Lai sao? Nếu ta ch.ết dưới xâu chuỗi ấy, thì có phải đại sư cũng tạo thêm sát nghiệp không?”


Triệu Chính Nghĩa quát lớn: “To gan! Trước mặt Thiếu Lâʍ ɦộ pháp đại sư mà vô lễ đến thế ư?”


Nhà sư mày trắng mỉm cười: “Không sao. Miệng lưỡi của chàng thiếu niên này sắc bén như đao kiếm, nhưng lão tăng còn có thể chịu đựng.”


Lâm Tiên Nhi bỗng lên tiếng: “Tâm Mi đại sư đã không hỏi tội, thiếu hiệp còn không chịu đi nhanh lên?”
Triệu Chính Nghĩa trầm giọng: “Khi nãy hắn không đi, bây giờ thì muộn rồi.”


A Phi hỏi lại: “Sao? Chẳng lẽ ngươi có thể cản ta?”
Vừa hỏi, A Phi đã cất bước ra ngoài.
Sắc mặt Triệu Chính Nghĩa lại thay đổi, nói: “Đại sư...”


Điền Thất cướp lời, vừa nói vừa cười: “Tâm Mi đại sư trước nay vẫn lấy từ bi làm gốc, sao lại có thể làm khó hạng thiếu niên không biết điều như hắn chứ? Để hắn đi đi.”


Triệu Chính Nghĩa thở dài, lầm bầm: “Để hắn đi thì dễ, nhưng muốn bắt hắn lại thì khó.”


Tâm Mi đại sư khẽ chớp mắt, trầm giọng nói: “Chưởng môn sư huynh của tệ phái vừa nhận được phi cáp truyền thư của Pháp La tự, báo tin Tần Trọng là tục gia đệ tử của bản môn đã bị trọng thương. Chưởng môn sư huynh lập tức phái lão tăng đến đây.”


Triệu Chính Nghĩa thở dài, khẽ liếc Lý Tầm Hoan: “Rất tiếc đại sư đã đến chậm một bước.”
*
* *


Trời đã sáng hẳn, người qua lại trên đường đã khá đông. A Phi bước trên mặt tuyết, tuy chân bước nhẹ nhàng nhưng lòng nặng trĩu.
Chợt nghe có tiếng kêu: “Đợi một chút... Đợi một chút...”


Giọng nói trong trẻo kiêu sa, A Phi không cần quay mặt lại cũng biết là ai.


Những người đi đường đều mở to mắt, nhìn ra phía sau chàng. Những người đang đi cũng dừng chân lại, những người đang đàm đạo cũng quên mất câu chuyện của mình.


A Phi không quay đầu lại, nhưng không tự chủ được, dừng chân.
Chỉ nghe tiếng thở nhè nhẹ đã đến phía sau chàng, mùi hương thoảng tới làm say lòng người. Chàng không thể không quay đầu lại.


Lâm Tiên Nhi đang thở mạnh, khuôn mặt diễm lệ hơi ửng hồng. Trên trời có vài tia nắng vừa ló ra khỏi đám mây, nhưng trông không còn đẹp nữa.
Ánh mắt của A Phi vẫn lạnh như băng tuyết.


Lâm Tiên Nhi cúi đầu, đỏ mặt lên tiếng: “Ta... ta đến đây để tạ lỗi với huynh. Ta...”
A Phi nói: “Cô nương có lỗi gì đâu?”


Lâm Tiên Nhi cắn môi, giậm giậm chân: “Nhưng bọn họ quả thật vừa vô lý vừa vô lễ.”
A Phi vẫn lạnh băng: “Chuyện đó chẳng can hệ gì đến cô nương.”


Lâm Tiên Nhi chớp chớp mắt: “Nhưng... huynh đã cứu ta, ta làm sao có thể...”
A Phi nói: “Ta cứu cô nhưng ta đâu có cứu bọn họ? Ta cứu cô không phải để cô thay mặt họ đến đây xin lỗi.”


Lâm Tiên Nhi càng đỏ mặt, cảm giác như đang húc đầu vào tường. Mỗi câu nói của nàng đều bị một gáo nước lạnh tạt ngang.
A Phi nói: “Cô nương còn muốn nói gì không?”


Lâm Tiên Nhi thật ra cũng không biết nên nói thêm gì. Từ trước đến giờ, nàng chưa từng gặp một kẻ như thế này. Nàng vẫn tưởng rằng cho dù một tảng băng mà đến trước mặt mình cũng phải nóng chảy ra.


A Phi nói: “Tạm biệt.”
Chàng quay đầu, bỏ đi ngay. Nhưng vừa đi được hai bước, Lâm Tiên Nhi đã kêu lên: “Đợi một chút... ta còn muốn hỏi một điều.”


A Phi lần này không quay mặt lại, chỉ dừng chân. Lâm Tiên Nhi nói: “Ta chỉ muốn hỏi có thể tìm huynh ở đâu.”
A Phi đáp: “Cô nương không cần phải tìm ta.”


Lâm Tiên Nhi chớp mắt luôn hai ba cái, lại hỏi: “Vậy nếu Lý Tầm Hoan có chuyện gì bất trắc, thì ta phải báo với ai?”
A Phi đột nhiên quay phắt lại: “Cô nương có biết Khổng gia từ đường ở cửa Tây thành hay không?”


Lâm Tiên Nhi nở một nụ cười: “Huynh quên rồi sao? Ta đã ở trong thành này năm sáu năm rồi.”
A Phi nói: “Ta ở trong từ đường đó. Trước hoàng hôn, nhất định ta không rời khỏi.”


Lâm Tiên Nhi hỏi: “Thế còn sau hoàng hôn?”


Lặng thinh một hồi lâu, A Phi ngửa mặt nhìn trời, nói thật chậm rãi: “Cô nương đừng quên, Lý Tầm Hoan là bằng hữu của ta. Bằng hữu của ta vốn không nhiều, mà một bằng hữu như Lý huynh thì không thể tìm được người thứ hai. Nếu Lý huynh ch.ết, thì đối với ta thế gian này không còn hứng thú gì nữa.”


Lâm Tiên Nhi thở ra một hơi rồi nói một cách điềm đạm: “Ta đã sớm biết, đêm nay huynh sẽ quay lại cứu hắn. Nhưng huynh cần biết, cho dù bằng hữu thân thiết đến thế nào cũng không quan trọng bằng sinh mạng của chính mình.”


Đột nhiên A Phi cúi đầu xuống, nhìn trừng trừng vào Lâm Tiên Nhi, nói từng chữ một: “Ta mong rằng từ đây về sau cô nương đừng nói những lời như thế nữa. Lần này, ta coi như chưa nghe thấy.”






Truyện liên quan