Chương 0015 : Tình sâu nghĩa nặng

Sau mấy ngày liên tiếp mưa tuyết, ánh nắng hôm nay rạng rỡ hơn bao giờ hết.


Nhưng ánh nắng vẫn không sao rọi được vào gian phòng này. Lý Tầm Hoan không hề thất vọng, vì chàng biết trên đời này có nhiều nơi vĩnh viễn không có ánh nắng mặt trời.


Huống hồ, chàng đã quá quen với những tình huống dễ gây thất vọng.
Lý Tầm Hoan không biết bọn Điền Thất, Triệu Chính Nghĩa sẽ xử trí mình ra sao. Chàng cũng lười suy nghĩ đến điều đó.


Bây giờ, bọn Điền Thất bận đưa mấy hòa thượng Thiếu Lâm đến gặp cha con Tần Hiếu Nghĩa, nên đem Lý Tầm Hoan giam vào cái kho chứa củi ẩm thấp này. Long Tiêu Vân vẫn làm thinh, không nói giúp một lời cho chàng.


Nhưng Lý Tầm Hoan không trách Long Tiêu Vân.
Long Tiêu Vân cũng có nỗi khổ riêng, vả lại hắn cũng không đủ sức gánh vác chuyện này.


Bây giờ Lý Tầm Hoan chỉ hy vọng A Phi vĩnh viễn đừng quay lại cứu mình, vì chàng phát hiện A Phi chỉ có kiếm pháp nhanh, nhưng võ công lại có những nhược điểm rất kỳ lạ, kinh nghiệm giao đấu lại càng kém. Gặp bọn cường địch như Điền Thất, Tâm Mi đại sư, nếu A Phi xuất kiếm không đắc thủ ngay, thì vĩnh viễn không đắc thủ.




Phải ba năm nữa, A Phi mới có thể khắc phục được tất cả những nhược điểm trong võ công của chàng. Lúc đó, có lẽ chàng sẽ vô địch thiên hạ.
Cho nên, A Phi cần phải sống thêm ít nhất ba năm nữa.


Mặt đất ẩm thấp, từng trận hàn khí xuyên qua da thịt đến tận xương cốt. Lý Tầm Hoan không ngừng gập mình ho sặc sụa. Chàng chỉ mong có một ly rượu để uống.


Nhưng trong lúc này, được uống một ly rượu cũng trở thành một ảo vọng không thể đạt tới. Nếu là kẻ khác có lẽ đã không nén nổi mà muốn khóc.


Nhưng Lý Tầm Hoan thì lại muốn cười. Chàng cảm thấy thế sự thay đổi thật buồn cười.


Nhà giam này vốn thuộc về chàng, tất cả những gì ở đây đều thuộc về chàng. Nhưng hiện tại, chàng bị người ta xem như kẻ trộm, bị người ta xem như một con chó, nhốt vào kho củi. Những việc như thế, làm sao chàng có thể ngờ đến?


*
* *
Cánh cửa kêu kèn kẹt, hé mở.
Chẳng lẽ Triệu Chính Nghĩa không kiên nhẫn được nữa, phải kết liễu đời chàng lập tức ư?


Nhưng Lý Tầm Hoan lập tức biết ngay người đến không phải là Triệu Chính Nghĩa, vì chàng ngửi thấy mùi thơm của rượu. Tiếp đó, một bàn tay đẩy một ly rượu vào khe cửa.


Bàn tay này rất nhỏ. Ở phía trên cổ tay, lộ ra một khoảng tay áo màu đỏ.
Lý Tầm Hoan nói: “Thiếu Vân, là ngươi đấy ư?”


Ly rượu rút về, Hồng Hài Nhi cười ha hả bước vào trong. Hai bàn tay nó nâng ly rượu lên mũi ngửi, rồi cười nói: “Ta biết ngươi đang thèm rượu, có phải không?”


Lý Tầm Hoan cười: “Ngươi biết ta muốn uống rượu nên mới đem rượu vào, có phải không?”


Hồng Hài Nhi gật đầu, đưa ly rượu đến trước mặt Lý Tầm Hoan. Lý Tầm Hoan vừa định hé miệng, thì nó đột nhiên rụt tay về, cười: “Ngươi có đoán được đây là rượu gì không? Nếu đoán được ta mới cho ngươi uống.”


Lý Tầm Hoan nhắm mắt lại, hít một hơi dài, cười nói: “Đây là Trúc Diệp Thanh lâu năm, là thứ rượu mà ta thích uống nhất. Nếu cả mùi rượu ấy mà ta cũng ngửi không ra, thì quả là đáng ch.ết.”


Hồng Hài Nhi cười: “Thảo nào người ta nói Tiểu Lý Thám Hoa là chuyên gia về rượu và nữ nhân, thật không sai chút nào. Nhưng nếu ngươi muốn uống ly rượu này thì phải trả lời ta một câu.”


Lý Tầm Hoan hỏi: “Chuyện gì?”


Nụ cười trên khuôn mặt trẻ con của Hồng Hài Nhi bỗng trở nên nham hiểm. Nó nhìn vào Lý Tầm Hoan, nói: “Ta hỏi ngươi, mẹ ta và ngươi thật ra có quan hệ thế nào? Có phải mẹ ta rất yêu ngươi không?”


Lý Tầm Hoan biến sắc mặt, chau mày nói: “Ngươi có nên hỏi như thế hay không?”
Hồng Hài Nhi hỏi lại: “Sao lại không nên hỏi? Chuyện của mẹ, phận làm con đương nhiên có quyền biết đến.”


Lý Tầm Hoan giận dữ nói: “Ngươi chẳng lẽ không rõ mẹ ngươi toàn tâm toàn ý yêu thương ngươi ư? Ngươi dám hoài nghi cả mẹ hay sao?”


Hồng Hài Nhi cười nhạt: “Ngươi muốn giấu ta ư? Bất cứ chuyện gì ngươi cũng không giấu ta được đâu.”


Nó nghiến răng nói tiếp: “Mẹ ta vừa nghe đến chuyện của ngươi, lập tức đóng cửa phòng lại, lén khóc một mình. Lúc ta trọng thương sắp ch.ết, mẹ ta cũng chưa thương tâm đến thế. Ta hỏi ngươi, đó là vì lẽ gì?”


Lòng Lý Tầm Hoan chợt như bị thắt chặt lại, cả thân người biến thành một cục đất sét đang bị người ta dùng sức mà chà đạp. Hồi lâu, Lý Tầm Hoan mới nặng nhọc thở ra, rồi đáp: “Ta nói cho ngươi biết, ngươi có thể hoài nghi bất kỳ người nào, nhưng tuyệt đối không được hoài nghi mẹ của ngươi. Mẹ của ngươi tuyệt nhiên không có một chút nào có thể khiến cho người khác hoài nghi. Ngươi đem rượu về đi.”


Hồng Hài Nhi khựng lại. Nó nói: “Rượu này ta mang đến cho ngươi, sao lại phải mang về?”
Nó đột nhiên hất cả ly rượu lên mặt Lý Tầm Hoan.


Lý Tầm Hoan không động đậy, thậm chí cũng không thèm nhìn nó, lại nói một cách dịu dàng: “Quả thật là trẻ con. Ta không trách ngươi.”


Hồng Hài Nhi cười lạnh: “Cho dù ta không phải là một trẻ con, ngươi làm gì được ta nào?”


Đột nhiên nó rút ra một ngọn tiểu đao, giương qua giương lại trước mặt Lý Tầm Hoan và hét lớn: “Ngươi nhìn rõ chưa? Đây là con dao của ngươi. Mẹ ta nói nếu ta có con dao của ngươi thì coi như đã có bùa hộ mệnh. Nhưng bây giờ, ngươi có bảo vệ được ta hay không? Thật ra ngươi cũng không bảo vệ được chính mình nữa rồi.”


Lý Tầm Hoan thở dài nói: “Không sai! Đao vốn để giết người, chứ không phải để bảo vệ người.”


Sắc mặt Hồng Hài Nhi trắng bệch đi, nó hét lên: “Ngươi đã hại ta tàn phế suốt đời, bây giờ ta cũng muốn bắt ngươi phải chịu như thế. Ngươi...”


Ngay lúc đó, ngoài cửa chợt có tiếng gọi: “Thiếu Vân! Con ở trong đó à?”


Giọng nói dịu dàng, rất động lòng người, nhưng cả Lý Tầm Hoan và Hồng Hài Nhi vừa nghe là đột nhiên biến sắc. Hồng Hài Nhi lật đật cất dao đi, nở một nụ cười ngây thơ: “Mẹ, con ở đây! Con mang rượu đến mời Lý đại thúc. Mẹ lên tiếng khiến con giật mình, đến nỗi làm đổ cả rượu lên người Lý đại thúc rồi đây.”


Trong lúc nó nói, Lâm Thi Âm đã xuất hiện trước cửa, cặp mắt kiều diễm của nàng hơi đỏ lên, chứa đựng rất nhiều đau khổ và một ít phẫn nộ.


Đến khi Hồng Hài Nhi tựa vào lòng, ánh mắt nàng chợt dịu hiền lại: “Lý đại thúc bây giờ không muốn uống rượu đâu, con thì đến giờ đi ngủ rồi. Hãy đi đi!”


Hồng Hài Nhi nói: “Lý đại thúc nhất định bị người ta vu khống. Sao chúng ta không cứu đại thúc?”
Lâm Thi Âm nhẹ nhàng nói: “Con nít không được nói bừa, mau đi đi.”


Hồng Hài Nhi quay đầu lại cười với Lý Tầm Hoan: “Lý đại thúc, con đi đây. Ngày mai con lại mang rượu đến cho đại thúc.”


Lý Tầm Hoan nhìn vào khuôn mặt tươi cười đầy vẻ trẻ con, mà lòng bàn tay chợt rịn mồ hôi lạnh.


Chỉ nghe Lâm Thi Âm buồn bã thở dài: “Thật ra ta vẫn lo đứa trẻ này còn căm hận ngươi, nhưng bây giờ... bây giờ thì ta đã yên tâm. Nó tuy đã từng phạm lỗi nhưng không phải là một đứa trẻ hư hỏng.”


Lý Tầm Hoan chỉ còn biết cười khổ. Nghe thanh âm chứa chan tình mẫu tử của nàng, chàng còn có thể nói được gì? Chàng đã biết, yêu là mù quáng, nhất là tình yêu của một người mẹ.


Lâm Thi Âm không nhìn Lý Tầm Hoan. Thật lâu, nàng mới chậm rãi nói: “Ngươi vốn là một người rất giữ chữ tín, sao bây giờ lại thay đổi rồi?”
Lý Tầm Hoan nghe như cổ họng nghẹn lại, không nói ra lời.


Giọng của Lâm Thi Âm lại trở nên nghiêm khắc: “Ngươi đã hứa với ta là tuyệt nhiên không đi tìm Tiên Nhi, sao bọn họ lại tìm thấy ngươi trong nhà của Tiên Nhi?”


Lý Tầm Hoan vụt cười. Chính bản thân chàng cũng không hiểu tại sao mình lại có thể cười, nhưng thật sự chàng đã cười được. Chàng nhìn xuống ngón chân mình rồi cười nói: “Ta nhớ, gian nhà này đã dựng lên mười năm rồi, có phải không?”


Lâm Thi Âm chau mày, chỉ “À” một tiếng.


Lý Tầm Hoan điềm nhiên nói tiếp: “Bây giờ thì gian nhà này đã quá cũ rồi, mái ngói đã nứt, cửa sổ bị mục nát... Cho thấy thời gian mười năm quả thật không ngắn. Mười năm qua, mọi thứ trong nhà này đều thay đổi, đều hư nát, huống hồ là con người.”


Lâm Thi Âm siết chặt bàn tay, run giọng: “Ngươi... Bây giờ ngươi không lẽ đã biến thành một kẻ lừa dối?”


Lý Tầm Hoan: “Ta vốn là một con người lừa dối, nhưng có lẽ bây giờ kinh nghiệm lừa dối của ta còn phong phú hơn trước.”
Lâm Thi Âm cắn môi, đột nhiên quay phắt chạy ra ngoài.


Lý Tầm Hoan vẫn còn đang cười. Mục đích của chàng, cuối cùng đã đạt được.


Chàng muốn làm tổn thương nàng, muốn nàng đi mau ra khỏi chỗ này, chỉ vì chàng không muốn nàng bị liên lụy vì mình. Chàng chỉ còn cách giả vờ đang mang một mối hận rất lớn, để làm tổn thương những người quan tâm đến chàng.


Cũng vì những người này chính là những người mà chàng quan tâm nhất.
Khi chàng làm tổn thương họ, cũng như tự làm tổn thương mình. Tuy miệng vẫn cười, nhưng lòng chàng tan nát.


Lý Tầm Hoan nhắm chặt mắt, cố giữ nước mắt không trào ra. Lúc chàng mở mắt thì không biết tự lúc nào, Lâm Thi Âm đã trở lại kho củi này, đang chăm chú nhìn chàng.
Lý Tầm Hoan hỏi: “Tại sao cô còn chưa đi?”


Lâm Thi Âm nói: “Ta chỉ muốn hỏi rõ ràng, ngươi thật ra có phải là Mai Hoa Đạo hay không?”
Lý Tầm Hoan vụt cười thật lớn: “Ta là Mai Hoa Đạo ư?... Cô hỏi ta có phải là Mai Hoa Đạo ư?...”


Lâm Thi Âm run giọng: “Ta tuyệt nhiên không tin ngươi là Mai Hoa Đạo, nhưng vẫn muốn nghe chính miệng ngươi nói.”


Lý Tầm Hoan càng cười lớn hơn nữa: “Cô đã không tin thì còn hỏi làm gì? Ta là một kẻ chuyên lừa dối, cô hỏi có ích gì? Ta đã có thể lừa cô một lần, thì có thể lừa cô một trăm lần, một ngàn lần nữa.”


Sắc mặt Lâm Thi Âm càng lúc càng trắng bệch, thân thể không ngừng run rẩy.


Thật lâu, nàng chợt giậm chân nói: “Ta thả ngươi đi! Bất luận ngươi có phải là Mai Hoa Đạo hay không, ta cũng thả ngươi đi. Chỉ mong ngươi đi rồi thì đừng trở về đây nữa, vĩnh viễn đừng trở về đây nữa.”


Lý Tầm Hoan nhẹ nhàng nói: “Ngừng tay! Tại sao cô lại hành động như thế? Cô tưởng ta giống như một con chó bị đánh đập, sợ hãi đến nỗi phải chạy trốn hay sao? Cô xem ta là người như thế nào?”


Lâm Thi Âm mặc kệ chàng nói gì thì nói, bước tới toan giải huyệt cho chàng.
Ngay lúc đó, bên ngoài có tiếng người nói: “Thi Âm! Muội làm gì thế?”
Đây chính là giọng nói của Long Tiêu Vân.


Lâm Thi Âm đột nhiên quay phắt lại, nhìn trừng trừng vào Long Tiêu Vân đang đứng trước cửa, nói từng chữ một: “Muội muốn làm gì, chẳng lẽ huynh không biết?”
Long Tiêu Vân biến sắc ngập ngừng: “Nhưng...”


Lâm Thi Âm lớn tiếng: “Nhưng nhưng cái gì? Chuyện này đáng lý huynh phải làm mới đúng. Chẳng lẽ huynh đã quên hết ân tình của anh ấy đối với chúng ta sao? Chẳng lẽ huynh đã quên hết tất cả việc trước đây? Chẳng lẽ huynh có thể đứng nhìn kẻ khác giết anh ấy?”


Tay nàng run hơn, giọng nàng dữ dằn hơn: “Huynh không dám làm thì để muội làm. Chẳng lẽ huynh đến đây để cản trở muội?”


Hai bàn tay Long Tiêu Vân chợt nắm chặt và vụt đấm vào ngực mình thình thịch: “Ta không dám. Ta không đủ can đảm. Ta là người bạc nhược, là kẻ hèn nhát. Nhưng... muội thử nghĩ xem chúng ta có thể làm việc này hay không? Sau khi chúng ta cứu anh ấy thì những người khác có bỏ qua cho chúng ta hay không?”


Lâm Thi Âm nhìn sững Long Tiêu Vân, tựa như từ trước tới giờ nàng chưa từng quen biết một người như thế. Nàng trố mắt, từ từ thụt lùi về phía sau, chầm chậm nói: “Tiêu Vân! Huynh thay đổi rồi, huynh đã hoàn toàn thay đổi rồi... Trước kia huynh không phải con người như thế này.”


Long Tiêu Vân nhẹ nói: “Không sai, có thể ta đã thay đổi. Bởi vì hiện giờ ta đã có thê tử, đã có hài nhi. Bất cứ việc gì ta cũng phải nghĩ đến họ, không thể để họ vì ta mà...”


Hắn nói chưa dứt câu, Lâm Thi Âm đã ôm mặt khóc rống lên.
Trên đời này, tuyệt nhiên không có chữ nào làm động lòng người mẹ hiền bằng hai chữ “hài nhi”.


Long Tiêu Vân đột nhiên quỳ trước mặt Lý Tầm Hoan, vừa chảy nước mắt vừa nói: “Hiền đệ, ta có lỗi với đệ. Chỉ mong đệ có thể tha lỗi cho ta...”


Lý Tầm Hoan khẽ cau mày: “Tha lỗi cho huynh ư? Đệ quả thật không rõ huynh đang nói gì. Đệ đã nói với huynh rồi, chuyện này không liên can gì đến huynh. Nếu đệ muốn đi thì dĩ nhiên đệ có cách, đâu cần huynh phải cứu đệ?”


Lý Tầm Hoan cứ nhìn mấy ngón chân mình mà nói, vì chàng không muốn nhìn thêm họ chút nào nữa. Chàng sợ rằng chính mình có thể không nén được mà rơi lệ.


Long Tiêu Vân nói: “Hiền đệ! Những ngang trái mà đệ phải chịu đựng, ta đều biết tất cả. Nhưng ta đảm bảo chúng tuyệt nhiên không sát hại đệ đâu. Chỉ cần đệ gặp Tâm Hồ đại sư thì sẽ vô sự.”


Lý Tầm Hoan chau mày: “Tâm Hồ đại sư? Chẳng lẽ bọn chúng định đưa ta về Thiếu Lâm Tự sao?”


Long Tiêu Vân đáp: “Không sai. Tần Trọng tuy là đồ đệ yêu quý của Tâm Hồ đại sư, nhưng Tâm Hồ đại sư tuyệt nhiên không phải là người vu oan kẻ khác bừa bãi. Huống hồ, Bá Hiểu Sinh tiền bối lúc này đang ở Thiếu Lâm Tự, ông ta nhất định sẽ chủ trì công đạo cho đệ.”


Lý Tầm Hoan không nói gì nữa, vì chàng đã thấy bọn Điền Thất.
Điền Thất đang nhìn chàng mỉm cười.
*
* *


Ngay lúc Điền Thất vừa xuất hiện, Lâm Thi Âm đã lấy lại bình tĩnh, gật đầu mỉm cười chào lão, và chầm chậm đi ra ngoài.


Gió khuya lạnh đến thấu xương. Bước được hai bước, nàng chợt dừng lại, gọi: “Vân nhi, con ra đây.”
Hồng Hài Nhi len lén từ sau góc nhà chạy ra, mỉm cười nói: “Mẹ, con ngủ không được cho nên... cho nên...”


Lâm Thi Âm nghiêm giọng: “Cho nên con đã gọi họ đến đây, có phải không?”


Hồng Hài Nhi vừa cười vừa chạy tới, nhưng chợt thấy khuôn mặt mẹ âm u như màn đêm trước khi trời sáng, nó đột nhiên dừng chân, cúi mặt xuống. Lâm Thi Âm im lặng nhìn con. Đây là đứa con do chính nàng sinh ra, là toàn bộ sinh mạng của nàng, là xương máu của nàng. Nàng vừa lau khô nước mắt, giờ lại không cầm được nữa, rơi hai hàng lệ.


Thật lâu, nàng ngước mặt lên trời thở dài, nói nhỏ nhẹ: “Tại sao thù hận lại khó quên hơn ân tình?...“
*
* *


Muốn quên ân tình của mình nợ người ta thì tương đối dễ, nhưng nếu muốn quên thù hận của người ta nợ mình thì quả là khó khăn. Vì thế mà trên thế gian này, đau buồn sầu khổ bao giờ cũng nhiều hơn vui vẻ hoan lạc.


Thiết Truyền Giáp nắm chặt đôi tay, đi qua đi lại trong từ đường, không biết đã qua lại bao nhiêu lần. Đống lửa tuy đã gần tàn nhưng không ai cho thêm củi nữa.
A Phi ngồi lặng im trong một góc, hoàn toàn không động đậy.


Thiết Truyền Giáp nói bằng một giọng đầy thù hận: “Ta đã nói trước rồi. Cho dù ngươi có giết được Mai Hoa Đạo thì bọn đại hiệp ấy cũng tuyệt nhiên không thừa nhận. Bầy chó hoang mà nhìn thấy một miếng thịt béo thì làm sao bỏ cho con khác ăn được?”


A Phi nói: “Ngươi đã khuyên ta, nhưng ta buộc phải đi, chỉ vì không đi không được.”


Thiết Truyền Giáp than thở: “Cũng may là ngươi đã đi. Nếu không, e rằng ngươi vĩnh viễn không thể hiểu được bộ mặt thật của bọn đại hiệp này.”


Hắn vụt quay lại, nhìn chằm chằm vào A Phi, hỏi: “Ngươi quả không thấy thiếu gia của ta à?”
A Phi đáp: “Không thấy.”


Thiết Truyền Giáp nhìn vào đống lửa gần tàn, nhìn với vẻ ngơ ngác và xuất thần, lẩm bẩm nói: “Không hiểu bây giờ thiếu gia ra sao?”
A Phi nói: “Vĩnh viễn Lý Tầm Hoan không cần người khác phải bận tâm.”


Thiết Truyền Giáp khẽ cười: “Không sai. Bọn đại hiệp đó tuy xem thiếu gia như một cái gai trong mắt, nhưng tuyệt nhiên không một kẻ nào dám đụng đến móng tay của thiếu gia.”
A Phi “À” một tiếng.


Đi qua lại thêm hai vòng nữa, Thiết Truyền Giáp đứng lại nhìn những tia nắng ngoài cửa, nói: “Trời đã sáng rồi. Ta phải đi thôi.”
A Phi đáp: “Được lắm.”


Thiết Truyền Giáp nói: “Nếu ngươi có gặp thiếu gia của ta, hãy nói rằng nếu Thiết Truyền Giáp có thể thanh toán xong mọi oán thù thì nhất định sẽ trở lại tìm thiếu gia.”
A Phi gật đầu: “Tốt.”


Thiết Truyền Giáp nhìn vào gương mặt ốm yếu của hắn, vòng tay nói: “Thế thì xin tạm biệt tại đây.”


Thấy ánh mắt của đại hán râu tuy biểu lộ ra những ý luyến tiếc, lưu luyến nhưng hắn không quay đầu lại, mà đi thẳng.


A Phi không động đậy cũng không hề ngẩng mặt lên nhìn, nhưng đôi mắt vừa sáng ngời vừa lãnh đạm của chàng lại ánh lên một ít mơ màng, ủy mị.


Những con người có thể xem ân tình nặng hơn thù hận, thế gian này phỏng có được bao nhiêu?


A Phi nhắm mắt lại hình như đang ngủ, nhưng khóe mắt ứa một giọt lệ, nhìn kỹ giống như một giọt sương đêm lạnh lẽo rơi trên tảng đá hoa cương.


Chàng không kể với Thiết Truyền Giáp những chuyện đau buồn khi gặp mặt Lý Tầm Hoan, chỉ vì chàng không muốn nhìn thấy Thiết Truyền Giáp vì Lý Tầm Hoan mà liều mạng. Chàng muốn chính bản thân mình đi liều mạng vì Lý Tầm Hoan.


So với nghĩa khí bằng hữu, chỉ một mạng sống có đáng gì đâu?
Khí lạnh trong từ đường càng ngày càng nặng. Lửa cũng đã tắt hẳn. Phiến đá tựa như băng giá đông thành. A Phi đang ngồi trên phiến đá ấy.


Chàng ăn vận rất mỏng manh, nhưng trong lòng thì như thiêu như đốt một ngọn lửa không bao giờ tắt.


Chính vì trong lòng một số người còn cháy bỏng những ngọn lửa như thế, cho nên thế gian mới không hoàn toàn chìm trong bóng tối. Những nam tử hán đầy nhiệt huyết thì sẽ không bao giờ cô đơn.


Không biết thời gian qua được bao lâu, trên thềm đầy nắng chợt có một vệt tối, một bóng người dài lê thê phủ vào mặt A Phi.
A Phi không mở mắt, cất tiếng hỏi: “Là cô nương ư? Có tin tức gì không?”


Gã thiếu niên này có cảm giác bén nhạy như dã thú, người từ ngoài đi vào quả là Lâm Tiên Nhi. Khuôn mặt diễm lệ của nàng dường như vì phấn khởi mà ửng hồng, vừa thở nhẹ vừa nói: “Tin rất tốt, tin rất tốt.”


A Phi dường như không tin được trên thế gian này lại còn có những tin tức tốt lành.
Lâm Tiên Nhi nói: “Tuy chàng tạm thời chưa thoát thân được, nhưng ít ra cũng không còn nguy hiểm.”
A Phi “À” một tiếng.


Lâm Tiên Nhi tiếp: “Vì bọn Điền Thất tuân theo ý định của Tâm Mi đại sư, quyết định đưa chàng về Thiếu Lâm Tự. Chưởng môn phái Thiếu Lâm là Tâm Hồ đại sư từ xưa đến nay vốn quang minh chính trực. Hơn nữa, nghe đâu Thuyết bình giang Bá Hiểu Sinh cũng đang ở đó. Nếu hai người này không rửa được nỗi oan khuất của chàng thì không còn ai làm được nữa.”


A Phi nói: “Bá Hiểu Sinh? Hắn là một con người như thế nào?”


Lâm Tiên Nhi cười: “Người này là bậc trí giả số một trong giang hồ, không ai là không biết, không có điều gì là không hiểu. Hơn nữa, nghe nói lão còn có thể biết được chân tướng của Mai Hoa Đạo.”


Trầm ngâm hồi lâu, A Phi đột nhiên mở mắt, nhìn thẳng Lâm Tiên Nhi: “Cô nương có biết trên đời này hạng người nào đáng ghét nhất không?”


Hình như Lâm Tiên Nhi không dám đón nhận nhãn quang bén nhạy của chàng, nên không ngừng đảo mắt, cười nói: “Chẳng lẽ là bọn ngụy quân tử như Triệu Chính Nghĩa kia?”


A Phi nói: “Hạng ngụy quân tử cũng đáng giận, nhưng vạn sự thông mới là đáng ghét.”
Lâm Tiên Nhi hỏi lại: “Vạn sự thông ư? Chẳng lẽ huynh nói đến Bá Hiểu Sinh?”


A Phi đáp: “Không sai. Những người này tự cho là mình thông thái siêu quần, tự cho rằng chuyện gì cũng biết. Bọn họ chỉ nói một câu là có thể quyết định vận mạng của kẻ khác. Nhưng những chuyện mà họ thật sự hiểu biết lại chẳng có là bao.”


Lâm Tiên Nhi nói: “Nhưng mọi người đều nói...”
A Phi cười nhạt: “Chỉ vì mọi người đều nói hắn không gì không biết, nên mãi mãi về sau hắn lại tự gạt mình, cố tạo ra một vẻ thông thái hão.”


Lâm Tiên Nhi hỏi: “Huynh không tin tưởng lão ấy ư?”
A Phi đáp: “Ta thà tin một kẻ cái gì cũng không biết.”


Lâm Tiên Nhi nở một nụ cười: “Huynh nói chuyện rất hữu lý. Nếu được thường xuyên nói chuyện với huynh, ta nhất định sẽ thông minh hơn.”


Nếu muốn người khác có thiện cảm với mình, tốt hơn hết là khen người ấy. Nguyên tắc đó Lâm Tiên Nhi không biết đã dùng bao nhiêu lần rồi.


Nhưng lần này nàng thất bại, vì A Phi dường như không để ý nàng đang nói những gì. Chàng đứng dậy, đến trước cửa, nhìn vào những đống tuyết ở phía ngoài, trầm ngâm hồi lâu mới trầm giọng hỏi: “Bao giờ thì bọn họ khởi hành?”


Lâm Tiên Nhi đáp: “ Sáng sớm mai.”
A Phi hỏi: “Sao lại phải đợi đến sáng sớm mai?”
Lâm Tiên Nhi đáp: “Bởi vì tối nay, họ còn thết tiệc tẩy trần cho Tâm Mi đại sư.”


A Phi vụt quay phắt lại, ánh mắt sáng rực lên, nhìn trừng trừng vào nàng: “Ngoài ra, không còn nguyên nhân nào khác nữa chứ?”
Lâm Tiên Nhi đáp: “Tại sao lại phải còn nguyên nhân khác?”


A Phi đáp: “Tâm Mi nhất định không vì một bữa ăn mà phải chậm trễ một ngày.”


Ánh mắt của Lâm Tiên Nhi chợt chớp động, nói: “Lão tuy không phải vì bữa cơm này mà ở lại, nhưng không thể không ở lại dùng bữa cơm này. Yến tiệc đêm nay có một vị khách rất đặc biệt.”


A Phi hỏi: “Lại còn ai nữa?”
Lâm Tiên Nhi nói: “Thiết Địch tiên sinh.”
A Phi nói: “Thiết Địch tiên sinh là người như thế nào?”


Lâm Tiên Nhi mở tròn đôi mắt, hình như quá đỗi ngạc nhiên: “Huynh không biết cả Thiết Địch tiên sinh ư?”
A Phi hỏi lại: “Tại sao ta nhất định phải biết lão chứ?”


Lâm Tiên Nhi thở một hơi dài: “Thiết Địch tiên sinh tuy không phải là người nổi tiếng nhất giang hồ hiện nay, nhưng cũng không kém là mấy.”
A Phi “À” một tiếng.


Lâm Tiên Nhi nói tiếp: “Nghe nói người này võ công cực cao, không dưới chưởng môn bảy đại môn phái trong võ lâm.”
A Phi lạnh nhạt đáp: “Những cao thủ thành danh trong võ lâm, ta cũng đã gặp không ít.”


Lâm Tiên Nhi nói: “Nhưng người này thì khác. Lão tuyệt nhiên không phải chỉ có hư danh, võ công cao thâm tuyệt diệu. Trong cây thiết địch còn giấu mười ba cây Nhiếp Hồn Đinh chuyên phóng vào huyệt đạo của đối phương, cũng là một danh gia điểm huyệt nổi tiếng võ lâm.”


Nàng vừa nói vừa chú ý sự biến đổi trên gương mặt của A Phi.
Nhưng một lần nữa, nàng lại thất vọng.


Vẻ mặt A Phi hoàn toàn không lộ chút gì kinh ngạc hay sợ sệt, mà lại cười: “Thì ra bọn họ cố ý đi tìm cái lão Thiết Địch tiên sinh ấy để đối phó với ta.”


Lâm Tiên Nhi chớp mắt: “Tâm Mi đại sư từ trước đến nay vốn hành sự cẩn thận. Lão sợ...”
A Phi tiếp lời: “Lão sợ ta đến cứu Lý Tầm Hoan, cho nên đã mời Thiết Địch tiên sinh đến để áp tải.”


Lâm Tiên Nhi nói: “Cho dù họ không tìm, Thiết Địch tiên sinh cũng nhất định phải đến.”
A Phi hỏi: “Tại sao lại thế?”


Lâm Tiên Nhi nói: “Bởi vì nàng Như Ý, ái thiếp của Thiết Địch tiên sinh, đã ch.ết dưới tay Mai Hoa Đạo.”


Mắt A Phi càng sâu và trầm lắng hơn, nhìn vào lưỡi kiếm đang treo ở thắt lưng, chàng nói chậm rãi: “Bao giờ lão đến?”
Lâm Tiên Nhi nói: “Nghe nói là lão sẽ kịp đến dùng cơm tối.”


A Phi tự nói: “Như vậy, có lẽ ăn cơm tối xong là họ sẽ lên đường.”
Lâm Tiên Nhi đáp: “Có thể.”
A Phi nói: “Cũng có thể bọn chúng vĩnh viễn sẽ không khởi hành.”


Lâm Tiên Nhi hơi ngạc nhiên: “Vĩnh viễn sẽ không khởi hành? Tại sao?”
A Phi nói gằn từng tiếng: “Nếu vợ ta mà ch.ết dưới tay kẻ nào, ta nhất định không để cho kẻ ấy sống sót đi đến Thiếu Lâm Tự.”


Lâm Tiên Nhi đổi nét mặt: “Ngươi e Thiết Địch tiên sinh sẽ hạ độc thủ với Lý Tầm Hoan?”
A Phi gật đầu: “Đúng thế.”


Lâm Tiên Nhi sững sờ một lúc lâu, rồi vụt thở ra: “Không sai. Rất có thể là thế. Thiết Địch tiên sinh từ trước đến nay chưa từng chịu để người khác nhúng tay vào việc của mình. Nếu lão muốn ra tay thì Tâm Mi đại sư chưa chắc ngăn cản nổi.”


A Phi hỏi: “Cô nương đã nói hết chưa? Có thể đi rồi đó.”
Lâm Tiên Nhi hỏi lại: “Nhưng... Chẳng lẽ huynh nghĩ rằng có thể cứu được Lý Tầm Hoan trước khi Thiết Địch tiên sinh kịp đến hay sao?”


A Phi đáp: “Ta nghĩ sao cũng không liên quan gì đến cô nương. Tạm biệt.”
Lâm Tiên Nhi nói: “Nhưng... nhưng... Chỉ một mình huynh thì nhất định không thể cứu được chàng đâu.”


Không đợi A Phi trả lời, nàng nói tiếp: “Ta biết võ công của huynh rất cao, nhưng bọn Điền Thất, Triệu Chính Nghĩa cũng không phải là yếu. Tâm Mi đại sư lại là đệ nhị cao thủ Thiếu Lâm hiện nay, nội công đã tới mức lô hỏa thuần thanh.”


A Phi lạnh lùng nhìn nàng, không nói gì nữa.
Lâm Tiên Nhi lại thở ra: “Lúc này ở Hưng Vân Trang cao thủ tụ hợp như mây. Huynh muốn giữa ban ngày mà hạ thủ cứu người, thật là... thật là...”


A Phi đột nhiên cắt lời: “Thật là quá điên rồ có phải không?”
Lâm Tiên Nhi cúi đầu, không dám nhìn thẳng hắn.


A Phi bật cười: “Mỗi người lâu lâu cũng nên phát điên một lần, cũng chưa chắc là chuyện không tốt.”


Lâm Tiên Nhi cứ cúi đầu vân vê tà áo. Sau một lúc lâu ánh mắt nàng vụt rực lên: “Ta đã rõ ý của huynh rồi.”
A Phi “À” một tiếng.


Lâm Tiên Nhi nói tiếp: “Chỉ vì bọn họ không ngờ ngươi dám hạ thủ giữa ban ngày, do đó nhất định sẽ không phòng thủ cẩn mật. Huống hồ bọn họ cũng đã bận bịu cả đêm hôm qua rồi, không chừng đều đang ngủ trưa.”


A Phi lạnh lùng: “Cô nương đã nói quá nhiều.”


Lâm Tiên Nhi điềm nhiên nói: “Tốt, ta sẽ không nói nữa, nhưng... nhưng huynh vẫn phải cẩn thận hơn. Nếu như có gặp việc gì, thì xin huynh đừng quên ở Hưng Vân Trang còn có một con người đang nợ huynh một mạng sống.”
*
* *


Ngày mùa đông chưa cười đã tối, vừa mới qua khỏi giờ ngọ không bao lâu thì trời đã từ từ âm u, nhưng nếu thắp đèn thì lại hơi sớm.


Đối với đại đa số người mà nói, thì thời gian này đúng là yên tĩnh nhất trong một ngày.
A Phi đã chờ đợi hơn một giờ trên mái nhà đối diện với Hưng Vân Trang.


A Phi nằm im như một con mèo rình ngoài hang chuột, từ đầu đến chân không động đậy, chỉ có đôi mắt sắc bén đang nhìn chằm chằm.
Gió thổi ngoài da cũng giống như dao cắt, nhưng A Phi tuyệt nhiên không để ý tới.


Hồi mới hơn mười tuổi, vì phải bắt một con hồ ly, chàng cũng đã từng nằm trên băng tuyết không động đậy, chờ đợi đến hai giờ đồng hồ. Lần đó chàng vì cơn đói mà phải nhẫn nại, vì nếu không bắt được con hồ ly đó thì phải nhịn đói.


Một con người vì mạng sống của mình mà phải chịu đựng đau khổ, cái đó không khó khăn. Nhưng nếu phải vì mạng sống của người khác mà chịu đựng đau khổ, thì đó là một việc không dễ dàng gì, rất ít người làm được.


Hưng Vân Trang vẫn như mọi ngày, cổng lớn không đóng. Ở phía trước vẫn tĩnh lặng, không có xe ngựa, mà cũng rất ít người qua lại.


Dù chung quanh tĩnh lặng, A Phi vẫn rất cảnh giác. Cuộc sống hoang dã, đã khiến chàng luôn cảnh giác như dã thú. Trước bất cứ một lần xuất kích nào, chàng cũng chờ đợi rất lâu, cũng quan sát rất kỹ. Chờ đợi càng lâu, quan sát càng kỹ thì càng ít bị sai sót.


Chàng biết, bất cứ một sai sót nhỏ nào cũng có thể dẫn đến mất mạng.


Lúc này có một người đang lắc lư đi từ trong Hưng Vân Trang ra. Tuy còn cách rất xa, nhưng A Phi đã nhìn thấy mặt người này đầy vết rỗ. Chàng không biết gã mặt rỗ này chính là cha của Lâm Tiên Nhi, nhưng biết gã nhất định phải là nô bộc có cỡ trong Hưng Vân Trang.


Vì đám nô bộc tầm thường sẽ thể có vẻ oai phong như người này. Còn ai không phải là nô bộc, thì không cần thiết phải tỏ ra oai phong như vậy.


Bình không có giấm, đương nhiên sẽ lắc không kêu. Bình chứa đầy giấm cũng lắc không kêu. Bình chứa nửa bình giấm thì lắc mới ra tiếng.
*
* *


Trong bụng Lâm đại tổng quản tuy không có giấm, nhưng đã có nửa bụng rượu. Lão đi lắc lư ra vẻ ta đây, đang muốn đi kiếm một trà lầu để ngồi tán dóc. Nào ngờ vừa mới đến góc đường, thì lão phát hiện một thanh kiếm đang chỉ vào yết hầu của mình.


Thật tình A Phi không muốn sử dụng kiếm đối với những người như thế này, nhưng nói chuyện bằng kiếm thì hiệu quả mau lẹ hơn bằng lưỡi rất nhiều, mà chàng lại càng không muốn nói chuyện nhiều với những người như thế này.


A Phi lạnh lùng nói: “Ta hỏi một câu, ngươi đáp một câu. Ngươi không đáp thì ta sẽ giết ngươi, ngươi đáp sai ta cũng giết ngươi. Hiểu rõ không?”


Gã mặt rỗ họ Lâm kia định gật đầu, nhưng lại sợ mũi kiếm phạm vào da thịt, nên không gật nữa.
Nửa bụng rượu biến hết thành mồ hôi lạnh, ướt đẫm cả đầu.


A Phi nói từng tiếng một: “Ta hỏi ngươi, Lý Tầm Hoan có còn ở trong trang viện không?”
Gã mặt rỗ họ Lâm nói: “Còn.”
Môi hắn động đậy mấy lần mới nói được một chữ.
A Phi hỏi tiếp: “Ở đâu?”


Lâm tổng quản hơi run: “Ở... ở kho chứa củi.”
A Phi bảo: “Dẫn ta.”
Lâm tổng quản kinh hãi: “Tiểu nhân... tiểu nhân làm sao dẫn đại gia đi... Tiểu nhân không... không nghĩ ra cách nào...”


A Phi gằn giọng: “Ngươi nhất định sẽ nghĩ ra một cách.”
Đột nhiên chàng hất ngược mũi kiếm lên, chỉ nghe “sột” một tiếng, kiếm đã đâm thủng bức tường.


Mắt A Phi nhìn thấu tới óc của gã mặt rỗ họ Lâm, lạnh lùng nói: “Ngươi nhất định sẽ nghĩ ra cách. Phải không?”
Hàm răng của Lâm tổng quản khua lách cách, nói: “Vâng, vâng.”


A Phi nói: “Tốt, quay mặt lại, đi thẳng đến trước. Đừng quên rằng ta ở sau lưng ngươi.”


Lâm tổng quản quay người lại, đi được hai bước, đột nhiên dừng lại, run rẩy nói: “Y phục... Cái áo da cũ trên người của tiểu nhân... Đại gia... đại gia mặc vào...


Trên người A Phi đang khoác một cái áo da dê nhỏ xíu, lại rách bươm, thật dễ khiến kẻ khác phải chú ý.


Gã mặt rỗ yêu cầu chàng mặc cái áo da của y, thật tình có hảo ý. Trên thế gian có rất nhiều hảo ý nảy sinh dưới sự ép bức của lưỡi kiếm.


Hiển nhiên đây không phải là lần đầu Lâm tổng quản đưa bạn bè về nhà. Vì thế lần này A Phi đi theo hắn, bọn gia đinh không hề chú ý đến.


Kho chứa củi cách nhà bếp không xa mấy, nhưng nhà bếp thì cách nhà chính rất xa, bởi vì sách có câu “quân tử bất cận trù phòng”, người quân tử phải cách xa nhà bếp, càng xa càng tốt. Những chủ nhân trước kia của Hưng Vân Trang chính là quân tử thật sự.


Theo một con đường nhỏ, Lâm tổng quản đưa A Phi đến kho chứa củi không gặp một ai. Nếu gặp thì người khác cũng tưởng rằng lão vào nhà bếp để lấy rượu hay thức ăn mà thôi.


A Phi không ngờ chuyện này lại có thể thành công một cách dễ dàng như thế. Chàng thấy một mảnh vườn nhỏ, một căn nhà nhỏ trơ trọi, một cái cửa nhỏ cũ kỹ, một ổ khóa lớn kiên cố. Gã mặt rỗ họ Lâm nói: “Lý đại hiệp bị nhốt ở trong đó. Đại gia...”


A Phi trừng mắt, lạnh lùng nói: “Ta chắc ngươi không dám lừa ta.”
Lâm tổng quản mỉm cười: “Tiểu nhân không dám nói dối. Tiểu nhân đâu dám lấy thủ cấp của mình để đùa giỡn với đại gia?”


A Phi đáp: “Tốt lắm.”
Hai chữ này vừa dứt thì chàng thúc ngược tay lại, lão quản gia mặt rỗ ngã khuỵu xuống ngất đi. A Phi tiến lên phía trước một bước, co chân đạp tung cánh cửa.






Truyện liên quan