Chương 0034 : Tin tức kinh người

Tôn Tiểu Hồng lắc đầu, cười: “Huynh này kỳ cục, tật cũ lại tái phát rồi. Chưa tới lượt huynh mà cứ muốn hỏi.”


Rồi nàng lại nói tiếp: “Dĩ nhiên là huynh phải hiểu tính khí của Thượng Quan Kim Hồng. Nếu là những báu vật thông thường thì hắn không thể động lòng, nhưng lần này thì sao hắn lại động lòng?”


Lý Tầm Hoan đáp gọn: “Ta không biết.”
Tôn Tiểu Hồng nói: “Bởi vì hắn đã nghe nói, danh hiệp Thẩm Lãng võ công đệ nhất một thời, vốn là bằng hữu của lệnh tôn.”


Lý Tầm Hoan nói: “Quả thật Thẩm đại hiệp là bạn tri giao với thân phụ ta. Nhưng năm xưa người đã phế bỏ sự nghiệp đi ra Đông Hải để sống đời ẩn dật tựa bậc thần tiên, làm gì có quan hệ tới chuyện này?”


Tôn Tiểu Hồng cười nói: “Thôi, cũng được. Muội ưu tiên cho huynh hỏi một câu trước, nếu không thì có lẽ huynh sẽ tức tối mà ch.ết. Nhưng huynh phải uống trước ba ly lớn, rồi muội mới trả lời câu hỏi của huynh.”


Rõ ràng nàng đang muốn bắt Lý Tầm Hoan phải say mèm, nhưng vì những vấn đề mà nàng đề cập là quá kinh người, nên Lý Tầm Hoan biết sẽ say mà vẫn phải uống.




Lý Tầm Hoan cạn xong ba ly, Tôn Tiểu Hồng nói tiếp: “Bởi vì Thượng Quan Kim Hồng có nghe nói, Thẩm đại hiệp trước khi rút vào ở ẩn đã gửi cho lệnh tôn cất giữ hai cuốn sách, chính là võ công tâm pháp ông ấy đã luyện. Huynh mới chỉ luyện một cuốn mà Tiểu Lý Phi Đao đã vang dội giang hồ, nếu ai luyện hết hai cuốn thì không sao tưởng tượng nổi. Người như Thượng Quan Kim Hồng mà nghe chuyện đó thì làm sao tránh khỏi động lòng?”


Lý Tầm Hoan ngẩn ra một lúc, rồi cười nói: “Nếu quả thật có chuyện như thế, thì sao chính ta lại không biết?”


Tôn Tiểu Hồng đáp: “Muội cũng biết, đó chỉ là chuyện đồn nhảm do Lâm Tiên Nhi tung ra. Thẩm đại hiệp là bậc tuyệt thế, rất hiểu rõ nhược điểm của con người, dĩ nhiên không lưu lại võ công bí quyết cho người đời sau tranh đoạt.”


Nàng cười, rồi nói thật chậm: “Mà giả tỉ đại hiệp có võ công bí quyết gì lưu lại thì cũng không thể cất tại nhà họ Lý. Đại hiệp và lệnh tôn vốn có nghĩa thâm giao, thì sao có thể gieo mầm họa vào nhà huynh?”


Lý Tầm Hoan thở dài: “Đúng là như vậy.”


Tôn Tiểu Hồng nháy mắt: “Muội biết, trong lòng huynh có rất nhiều vấn đề muốn hỏi. Nếu muội không để cho huynh thắng một lần, thì huynh không tức mà ch.ết mới là chuyện lạ. Vì thế, bây giờ muội hỏi một câu mà chắc chắn huynh trả lời được.”


Nàng nhìn thẳng vào mặt Lý Tầm Hoan, nói chậm rãi: “Trong lòng huynh bây giờ chỉ còn mỗi một người, có thể vì nàng mà ch.ết, không tiếc sinh mạng chút nào. Người đó là ai? Huynh đương nhiên phải biết.”
*
* *


Lý Tầm Hoan lại ngẩn ra. Chàng hoàn toàn không ngờ Tôn Tiểu Hồng lại hỏi một câu thế này.


Bất luận ai hỏi câu này, nhất định chàng sẽ không trả lời, vì đây là bí mật đau khổ nhất trong cuộc đời chàng, mà cũng là đau khổ bí mật nhất.
Ai hỏi chàng câu này, chẳng khác gì đâm chàng một nhát dao.


Chàng thật sự không hiểu tại sao Tôn Tiểu Hồng lại hỏi câu đó. Nhưng ánh mắt của Tôn Tiểu Hồng vẫn dịu dàng, hoàn toàn không có một chút ác ý nào.


Hầu hết các thiếu nữ đều rất hiếu kỳ, chẳng lẽ nàng cũng vì hiếu kỳ?


Dĩ nhiên nàng không muốn làm đau lòng Lý Tầm Hoan, nếu không thì sao nàng lại tiết lộ với Lý Tầm Hoan nhiều bí mật như thế? Hơn nữa, nàng tiết lộ bí mật nào cũng chỉ có lợi cho Lý Tầm Hoan.


Nhưng nàng là ai? Tại sao nàng biết nhiều bí mật như thế?
Ông nội của nàng cũng phải là bậc dị nhân trong chốn phong trần. Tôn Bạch Phát xem ra cũng chỉ là một biệt hiệu mà thôi, còn tên thật của lão là gì?


Lão ra ngoại thành để đón tiếp ai? Có phải là Thượng Quan Kim Hồng không?
A Phi và Lâm Tiên Nhi bây giờ đang ẩn trốn nơi đâu?


Những câu hỏi này nhao nhao lên trong lòng Lý Tầm Hoan. Chàng có thể hy sinh rất nhiều thứ để được giải đáp.
*
* *


Lý Tầm Hoan im lặng một hồi, thở ra một hơi dài, ảm đạm nói: “Miệng nói vô tình thì lòng lại hữu tình. Tình nồng nàn nhất thì lại tựa như vô tình. Thật sự là vô tình hay hữu tình, làm sao có ai biết được, làm sao có ai...”


Chàng càng nói càng nhỏ lại, cuối cùng thì chính mình cũng không nghe rõ nữa.
Tôn Tiểu Hồng cũng thở dài, nhẹ nhàng nói: “Ngàn xưa đã biết đa tình là hận. Tại sao huynh lại phải khổ tâm như thế? Tại sao?”


Thanh âm của nàng cũng hết sức nhỏ, dường như tự nói với mình.


Qua một hồi rất lâu, đột nhiên nàng nâng ly lên uống cạn rồi mới cười: “Lần này thì muội chịu thua. Huynh cứ hỏi đi. Nhưng nếu muội có thể trả lời, thì cũng coi như là huynh thua, và huynh vẫn phải uống tiếp.”


Lý Tầm Hoan suy nghĩ rồi hỏi: “A Phi bây giờ ở đâu?”
Tôn Tiểu Hồng cười đáp: “Muội đã biết trước huynh phải hỏi câu này, vì ngoài “nàng” ra, A Phi là người mà huynh quan tâm nhất.”


Lý Tầm Hoan than: “Bất luận ai đã có thể kết bạn với y, thì nhất định không thể không quan tâm đến y.”


Tôn Tiểu Hồng mỉm cười: “Nếu ai có thể kết bạn được với huynh, cũng nhất định không thể không quan tâm đến huynh.”


Nụ cười của nàng có vẻ gì đó kỳ lạ. Đột nhiên nàng rút ra một cuộn giấy, rồi nói: “Đây là nơi ở của A Phi. Huynh cứ dựa vào bản đồ này, chắc chắn có thể tìm được y.”


Lý Tầm Hoan nắm chặt cuộn giấy, nói tự đáy lòng: “Đa tạ.”
Ngày hôm nay, chàng đã nói tiếng “đa tạ” đến hai lần.


Tôn Tiểu Hồng nhìn thẳng mặt chàng mà hỏi: “Muội đã tiết lộ với huynh một bí mật mà huynh muốn biết, huynh không cảm ơn. Muội đã cho huynh biết ai là người muốn giết huynh, huynh cũng không cảm ơn. Tại sao bây giờ huynh lại cảm ơn muội?”


Lý Tầm Hoan im lặng.


Tôn Tiểu Hồng nói tiếp: “Dù huynh không nói thì muội cũng biết. Bởi vì huynh có tấm bản đồ này thì có thể tìm được A Phi, có thể cứu y, khuyên y không nên quá si mê một nữ nhân không xứng đáng, khuyên y không nên tự hủy hoại mình. Có phải vì hắn mà huynh cảm ơn muội không?”


Nụ cười của nàng có vẻ u uất, nhẹ giọng nói tiếp: “Lúc nãy, huynh cũng chính vì Lâm Thi Âm mà cảm ơn Quách Tung Dương. Chẳng lẽ huynh không biết vì bản thân mình mà nói tiếng cảm ơn hay sao?”
Lý Tầm Hoan vẫn im lặng.


Tôn Tiểu Hồng vẫn nhìn Lý Tầm Hoan, ánh mắt vẫn dịu dàng, thở nhẹ ra: “Gia gia muội thường nói, người nào không bao giờ nghĩ đến bản thân mình, thì cuộc đời của người ấy thật sự đáng thương.”


Lý Tầm Hoan bỗng mỉm cười, lên tiếng: “Nhưng nếu người nào chỉ nghĩ đến bản thân mình, thì cuộc đời của người đó lại còn đáng thương hơn nữa.”
Đến phiên Tôn Tiểu Hồng im lặng.


Nàng ngồi nghiền ngẫm câu nói của Lý Tầm Hoan mất một lúc, khóe miệng lộ ra một nụ cười.
Một con người chỉ biết nghĩ đến mình, thì cuộc sống có lẽ chẳng còn thú vị nữa.


Lý Tầm Hoan lại cạn một ly, rồi hỏi: “Tôn lão gia tử ra ngoài thành đón người, nhưng không biết đón ai?”
Tôn Tiểu Hồng chớp mắt: “Thật ra, gia gia không phải đi đón người mà là đi tiễn người.”


Lý Tầm Hoan lại hỏi: “Tiễn ai thế?”
Tôn Tiểu Hồng nói từng tiếng một: “Thượng Quan Kim Hồng.”
Câu trả lời này làm cho Lý Tầm Hoan sửng sốt.


Chàng hỏi vội: “Thượng Quan Kim Hồng chưa vào thành, thì sao lại chịu đi?”
Tôn Tiểu Hồng nháy mắt, cười: “Gia gia của ta đã thân hành tiễn hắn, thì sao hắn không thể không đi?”


Lý Tầm Hoan định hỏi: “Chẳng lẽ Tôn lão gia tử đã...”
Chàng lại gập mình xuống ho sặc sụa. Lần này thì vừa cúi xuống, Lý Tầm Hoan bỗng nghe choáng váng, hơi rượu xông lên tới óc.


Tôn Đà Tử nãy giờ vẫn đứng xa xa, lúc này mới bước tới, chau mày nói: “Hôm nay huynh uống nhiều quá, mà lại uống gấp. Có chuyện gì, hãy để sáng mai nói tiếp cũng không muộn.”


Lý Tầm Hoan lắc lắc đầu, cười: “Lão huynh có biết Thượng Quan Kim Hồng không?”
Tôn Đà Tử nói: “Ta không biết, mà ta cũng không uống rượu.”


Lý Tầm Hoan cười ha hả: “Lão huynh không đấu rượu với chúng ta, đương nhiên không bắt buộc phải uống.”


Tôn Đà Tử nhìn trừng trừng Lý Tầm Hoan, cứ như chưa gặp chàng lần nào, vì lão chưa bao giờ thấy chàng cười khoái chí như thế.
Lão cũng chưa bao giờ nghĩ chàng có thể cười khoái chí đến thế.


Lý Tầm Hoan nói tiếp: “Để ta nói cho lão huynh biết. Thượng Quan Kim Hồng tự cho mình là Thiên Hạ Đệ Nhất Cao Thủ, trước nay không thấy ai cao hơn mình, chưa hề biết nhường nhịn là gì. Nhưng lần này, lão chịu nhịn Tôn lão tiên sinh. Vậy lão huynh thử đoán xem Tôn lão tiên sinh là người như thế nào?”


Tôn Đà Tử đáp: “Ta không đoán được.”
Lý Tầm Hoan nói: “Ta cũng đoán không được, nên ta nhất định phải hỏi, phải hỏi cho rõ ràng.”


Tôn Đà Tử nói: “Huynh hỏi quá nhiều rồi, nên huynh say là phải, không thể không say.”
Lý Tầm Hoan cười ha hả: “Say thì có gì là không tốt? Trong đời người thì say được mấy lần?”


Chàng cố nâng ly rượu lên, hỏi: “Tôn cô nương, ta hỏi muội một câu nữa. Tôn lão gia tử là ai?”
Tôn Tiểu Hồng cười đáp: “Tôn lão gia tử chính là cha của cha muội, là gia gia của muội.”


Lý Tầm Hoan cười lớn tiếng: “Không sai, không sai! Câu trả lời đó thật chính xác.”
Chàng ngửa cổ, nốc cạn ly rượu của mình.


Uống xong ly đó, cặp mắt chàng mờ đục hẳn đi, lè nhè nói: “Ta còn nhiều câu muốn hỏi muội.”
Mục quang của Tôn Tiểu Hồng sáng lên. Nàng mỉm cười nói: “Huynh phải nhân lúc chưa say mà hỏi nhanh lên.”


Lý Tầm Hoan hỏi: “Tại sao muội lại nhất định muốn làm huynh say? Tại sao...”


Tôn Tiểu Hồng rót cho chàng một ly đầy nữa, rồi mỉm cười đáp: “Muội tìm huynh để đấu rượu, đương nhiên là muốn làm huynh say. Bất luận là ai, khi uống rượu đều muốn đối thủ của mình say trước, có đúng thế không?”


Lý Tầm Hoan nói: “Đúng, đúng... quả là đúng...”
Chàng uống cạn ly đó, rồi gục luôn xuống bàn. Lần này thì chàng thật sự đã say rồi.
*
* *


Tôn Đà Tử cùng Tôn Tiểu Hồng không nói một tiếng, chăm chú quan sát Lý Tầm Hoan. Hình như cả hai đều muốn xác định xem chàng đã say thật hay chỉ giả vờ.
Trời tối dần.


Tôn Đà Tử thắp đèn, rồi nói chậm rãi: “Đã đến giờ cơm tối rồi, sợ lại có khách đến nữa...”


Vừa nói, lão vừa bước ra ngoài, nhẹ nhàng kéo cánh cửa đóng sập lại, gài then cẩn thận. Thái độ của lão nửa như không muốn bán hàng nữa, nửa như không muốn Tôn Tiểu Hồng đi ra ngoài.


Tôn Tiểu Hồng chẳng nói gì.


Cánh cửa quán vốn rất nặng. Bình thường, mỗi khi đóng cửa Tôn Đà Tử phải dùng hết sức, nhưng hôm nay hình như sức lực của lão đã gia tăng gấp mười lần, nên lão kéo cánh cửa gỗ dày cứ như nhích một cọng rơm, không cần cố gắng chút nào.


Tôn Tiểu Hồng bỗng cười nói: “Thiên hạ vẫn khen nhị thúc là có thần lực trời sinh, thế mà tới hôm nay cháu mới được thấy.”


Tôn Đà Tử quay đầu lại, chau mày hỏi: “Ai là nhị thúc của cô? Chẳng lẽ cô nương cũng đã say rồi ư?”


Tôn Tiểu Hồng cười khanh khách: “Nhị thúc giả vờ hay lắm. Nhưng lúc này còn đóng trò làm gì nữa?”
Tôn Đà Tử giương mắt lên nhìn cô gái, mục quang sáng ngời ngời.


Ánh mắt này đâu có phải của Tôn Đà Tử?


Nếu Lý Tầm Hoan nhìn thấy ánh mắt này, chàng nhất định sẽ rất khâm phục, vì chàng và Tôn Đà Tử đã sớm tối bên nhau ngót hai năm, nhưng chàng tuyệt nhiên chưa nhìn thấy chân diện mạo của Tôn Đà Tử.


Tiếc rằng lúc này chàng không còn thấy được bất cứ cái gì.
Tôn Tiểu Hồng nói tiếp: “Cháu biết lần này thì hắn say thật rồi, không phải giả vờ đâu.”


Tôn Đà Tử trầm giọng: “Nhưng ngươi có biết tửu lượng của hắn không? Sao hắn lại có thể say nhanh như thế được?”


Tôn Tiểu Hồng đáp: “Nhị thúc không hiểu rồi. Khi một người uống rượu mà trong lòng không được thoải mái, sức lực lại đang suy yếu, thì cho dù tửu lượng lớn đến đâu cũng phải say rất nhanh.”


Tôn Đà Tử hỏi: “Nhưng sao ngươi muốn làm cho hắn say?”
Tôn Tiểu Hồng đáp: “Nhị thúc không biết ư? Gia gia dặn cháu như thế.”
Tôn Đà Tử hỏi: “Sao lại phải thế?”


Tôn Tiểu Hồng đáp: “Hiện nay hành tung của hắn đã bại lộ, không biết bao nhiêu người sẽ tìm hắn để kiếm chuyện, chỉ trong hai ngày là họ nối đuôi nhau đến đây. Vì thế mà gia gia định đưa hắn tránh đi nơi khác.”


Nàng thở dài, rồi nói tiếp: “Nhị thúc cũng thừa biết tính cách của hắn rồi chứ? Nếu không làm hắn say mèm thì làm sao hắn chịu đi?”


Tôn Đà Tử hừ một tiếng, rồi nói: “Ta thật không hiểu nổi gia gia ngươi muốn gì.”
Tôn Tiểu Hồng ngạc nhiên hỏi lại: “Không hiểu ư? Nhị thúc không hiểu chỗ nào?”


Tôn Đà Tử đáp: “Lúc Lý Tầm Hoan bi quan buồn bã không muốn ra mặt, thì gia gia ngươi cố bắt hắn phải ra mặt. Bây giờ Lý Tầm Hoan ra mặt rồi, thì gia gia ngươi lại đem hắn đi trốn.”


Tôn Tiểu Hồng lắc đầu: “Nhị thúc nói như thế là sai rồi. Bi quan và tránh né là hai việc hoàn toàn khác nhau, sao có thể nói là một được?”


Nàng khẽ liếc Lý Tầm Hoan đang gục trên bàn, cười đau khổ rồi nói tiếp: “Nhị thúc có biết bao nhiêu người muốn lấy đầu hắn không?”


Tôn Đà Tử cười lạnh: “Bất luận là bao nhiêu người, ngoài Thượng Quan Kim Hồng thì còn ai đáng sợ nữa?”


Tôn Tiểu Hồng than thở: “Nhị thúc lại nói sai nữa rồi. Hạng người dám đụng đến thủ cấp của Lý Tầm Hoan, đương nhiên không phải loại dễ chơi.”


Tôn Đà Tử hỏi: “Bọn ấy là nhân vật như thế nào? Ngươi kể cho ta nghe thử xem.”


Tôn Tiểu Hồng đáp: “Nam nhân chưa tính, hãy tính số nữ nhân trước. Đầu sổ phải kể Nữ Bồ Tát ở Miêu Cương và Lam Yết Tử ở Quan Ngoại.”


Nàng mới nói tên hai người, Tôn Đà Tử đã nhăn tít mày lại.


Tôn Tiểu Hồng nói tiếp: “Bá Hiểu Sinh trọng nam khinh nữ, nên Binh Khí Phổ hoàn toàn không kể đến những nữ cao thủ. Nhưng tên của hai mụ dạ xoa này thì nhị thúc nhất định phải biết chứ?”


Tôn Đà Tử gật đầu, mặt mày nặng trĩu.


Tôn Tiểu Hồng lại tiếp: “Lam Yết Tử là tình nhân của Thanh Ma Thủ, còn Miêu Cương Nữ Bồ Tát là nghĩa mẫu của Ngũ Độc Đồng Tử. Từ lâu chúng đã theo dõi hành tung của Lý Tầm Hoan, bây giờ nghe tin hắn ở đây, nhất định sẽ kéo tới.”


Nàng thở ra một hơi dài: “Trong hai người ấy, chỉ cần một người tìm tới thì hắn cũng đủ mệt rồi.”
Tôn Đà Tử vẫn cầm chiếc giẻ, chầm chậm lau bàn.


Những lúc tâm trạng không được vui vẻ, thì lão chỉ làm một chuyện duy nhất là lau bàn ghế.
Tôn Tiểu Hồng nói: “Kể như xong phái nữ, bây giờ nói đến phái nam.”


Mắt nàng hơi lim dim, đưa ngón tay ra đếm: “Về nam nhân thì có Thượng Quan Kim Hồng, Lữ Phụng Tiên, Kinh Vô Mạng... Còn một người nữa, nhị thúc có đoán được là ai không?”


Tôn Đà Tử vẫn chậm rãi lau bàn, không ngẩng đầu lên, chỉ hỏi: “Là ai thế?”
Tôn Tiểu Hồng đáp gọn: “Hồ Bất Qui.”


Tôn Đà Tử ngẩng phắt lên, kinh hãi hỏi: “Hồ Bất Qui ư? Có phải là gã Hồ điên không?”


Tôn Tiểu Hồng đáp: “Không sai! Người này trước nay vẫn điên điên khùng khùng, binh khí của hắn là một thanh kiếm bằng tre. Nghe nói kiếm pháp của hắn cũng giống như con người, cũng điên điên khùng khùng, lúc thì tinh xảo kỳ diệu vô cùng, nhưng có lúc lại bê bối tệ hại tới mức không thể xem được. Vì thế mà trong Binh Khí Phổ của Bá Hiểu Sinh không có ghi tên hắn.”


Sắc mặt của Tôn Đà Tử càng nặng nề hơn, chầm chậm nói: “Lúc kỳ diệu là thật, còn lúc tệ hại là giả đấy.”


Lão im lặng một lúc lâu, rồi hỏi lại: “Chỉ có điều, người này từ trước đến nay không giao thiệp với ai, sao lần này lại tới làm phiền Lý Tầm Hoan?”


Tôn Tiểu Hồng đáp: “Nghe nói hắn là do Long Tiêu Vân mời tới. Hình như trước kia hắn có được sư phụ của Long Tiêu Vân giúp đỡ một lần.”


Tôn Đà Tử chau mày: “Người này vốn rất khó tìm, chẳng ai biết chắc hắn ở chỗ nào. Long Tiêu Vân có thể tìm được hắn, thật sự cũng có bản lãnh.”


Tôn Tiểu Hồng nói: “Cũng vì người này khó tìm, nên Long Tiêu Vân mới đi suốt hai năm nay.”


Tôn Đà Tử lại hỏi: “Vừa rồi ngươi có nhắc đến Lữ Phụng Tiên. Có phải đó là Ôn Hầu Ngân Kích, người xếp thứ năm trên Binh Khí Phổ không?”


Tôn Tiểu Hồng nói: “Đúng thế! Người này không chỉ muốn tìm một mình Lý Tầm Hoan.”
Tôn Đà Tử hỏi: “Hắn còn muốn tìm ai nữa?”


Tôn Tiểu Hồng đáp: “Hình như mấy năm gần đây hắn có luyện được một môn công phu đặc biệt, vì thế mà bất luận là ai có tên trong Binh Khí Phổ, hắn cũng muốn tìm đến thử.”


Tôn Đà Tử hỏi: “Còn tên Kinh... Kinh...”
Tôn Tiểu Hồng nhắc hộ: “Kinh Vô Mạng.”
Tôn Đà Tử hỏi: “Kinh Vô Mạng là nhân vật thế nào?”


Tôn Tiểu Hồng đáp: “Kinh Vô Mạng là thuộc hạ số một của Thượng Quan Kim Hồng.”
Tôn Đà Tử chau mày hỏi: “Tại sao ta chưa từng nghe tên của hắn?”


Tôn Tiểu Hồng đáp: “Người này mới xuất hiện trong giang hồ hai năm nay. Gia gia đã nói, hàng hậu bối trong võ lâm có hai cao thủ rất lợi hại, là A Phi và Kinh Vô Mạng.”
Tôn Đà Tử nói: “À?”


Tôn Tiểu Hồng nói: “Hắn cũng sử trường kiếm, xuất thủ cũng nhanh như A Phi, rất ác độc, rất chuẩn xác. Ngoài ra, hắn còn một chỗ rất đáng sợ.”
Tôn Đà Tử tựa như đang tập trung hết tinh thần để nghe.


Tôn Tiểu Hồng nói tiếp: “Bình thường, hắn rất ít khi xuất thủ. Nhưng khi giao đấu thì ngay cả sinh mạng của hắn, hắn cũng không màng, mỗi chiêu xuất ra đều là chiêu đổi mạng, vì thế mới tự xưng là Kinh Vô Mạng. Ý của hắn muốn nói, mạng của hắn có thể thí với người khác, nên hắn không để chuyện sinh tử trong lòng.”


Lặng đi một lúc rất lâu, Tôn Đà Tử mới hỏi tiếp: “Gia gia của ngươi đâu?”
Tôn Tiểu Hồng đáp: “Gia gia đã hẹn cháu ở ngoài thành...”


Nàng mỉm cười nói tiếp: “Gia gia đã biết thế nào cháu cũng có cách mang được Lý Tầm Hoan đi.”


Sắc mặt của Tôn Đà Tử trầm lại, nhưng bất giác để lộ một nụ cười: “Con tiểu a đầu này thật là tinh quái.”


Tôn Tiểu Hồng bĩu môi đáp: “Người ta đã gần hai mươi tuổi rồi, mà nhị thúc còn gọi là tiểu a đầu.”






Truyện liên quan