Chương 0035 : Con bò cạp ăn người

Tôn Đà Tử bỗng thở ra một hơi rất dài, nói chậm rãi: “Không sai, ngươi đã lớn rồi. Lần trước gặp ta, ngươi mới năm sáu tuổi, nhưng bây giờ thì đã là một người lớn.”


Lão lại cúi xuống, nhìn cái giẻ lau trong tay, rồi lại chậm rãi lau bàn.
Tôn Tiểu Hồng cũng khẽ cúi đầu xuống, nói: “Đã mười ba mười bốn năm rồi, nhị thúc không về nhà.”


Tôn Đà Tử gật đầu, nói một cách nặng nề: “Không sai, mười bốn năm... Chỉ mấy ngày nữa là đúng mười bốn năm.”
Tôn Tiểu Hồng hỏi: “Sao nhị thúc lại không về nhà?”


Tôn Đà Tử đập mạnh chiếc giẻ lên bàn, lớn tiếng: “Ta đã hứa một lời là ở đây bảo vệ họ mười lăm năm, thì ta sẽ ở đây mười lăm năm không thiếu một ngày. Lời nói của con người như ta thì chắc như đinh đóng cột. Chuyện này chẳng lẽ ngươi không hiểu hay sao?”


Tôn Tiểu Hồng cúi đầu đáp: “Cháu hiểu.”
Thật lâu, Tôn Đà Tử mới cúi xuống nhìn chiếc giẻ lau.


Khi lão bắt đầu lau bàn thì mục quang lập tức mờ đục, thứ ánh sáng sắc bén làm người ta phải hoảng sợ cũng lập tức tiêu tan.




Một con người phải trải qua mười bốn năm lau bàn, cho dù trước kia là người như thế nào, chắc chắn có dáng vẻ giống y như lão lúc này. Bởi vì trong lúc lão lau bụi trên bàn, cũng chính là đang lau mất những danh vọng của bản thân mình trong quá khứ.


Khi mặt bàn đã bị lau sạch, thì những tia bén nhọn trong ánh mắt lão cũng đã bị chìm lắng hết.
Tôn Đà Tử hỏi thật chậm: “Những năm gần đây, mọi người trong nhà vẫn khỏe cả chứ?”


Tôn Tiểu Hồng nhoẻn cười: “Mọi người đều rất khỏe. Đại tẩu và tam tẩu đều đã sinh con, mà vui nhất là tứ thẩm lại sinh đôi. Vì thế năm nay tứ thúc, đại ca và tam ca sẽ về nhà ăn tết. Tết năm nay chắc chắn còn vui vẻ, náo nhiệt hơn những tết đã qua.”


Nàng chợt nhìn thấy vẻ ảm đạm của Tôn Đà Tử, vội cúi đầu nói: “Tất cả đều mong nhị thúc sớm trở về, nhưng không biết...”


Tôn Đà Tử cười gượng: “Ngươi cứ về nói với mọi người, tết sang năm thì ta có thể trở về.”
Tôn Tiểu Hồng vỗ tay reo lên: “Vậy thì vui quá. Cháu còn nhớ nhị thúc kết đèn hoa là đẹp nhất.”


Tôn Đà Tử mỉm cười: “Sang năm ta về, nhất định sẽ kết cho ngươi. Bây giờ... bây giờ thì ngươi đi nhanh lên, nếu không gia gia sẽ lo lắng đấy.”


Lão liếc nhìn Lý Tầm Hoan, khẽ chau mày: “Nhưng làm sao ngươi mang hắn đi được?”
Tôn Tiểu Hồng mỉm cười đáp: “Cháu cứ coi hắn như một con mèo ướt, cứ việc bỏ vào bao rồi vác đi là được rồi.”


Nàng vừa đứng dậy, thì chợt nghe có tiếng người nói rất lạnh lùng: “Ngươi có thể đi, nhưng con mèo ướt đó thì phải để lại đây.”
*
* *


Thanh âm này vừa gấp gáp, vừa nặng nề, còn có vẻ khàn khàn, nhưng lại có một ma lực quyến rũ, có thể gợi dậy dục vọng của nam nhân.
Đây đúng là giọng nói của nữ nhân.


Tôn Đà Tử và Tôn Tiểu Hồng đều quay mặt ra cửa, nhưng giọng nói ấy lại phát ra từ phía cửa sau. Như vậy thì người ấy đến bao giờ? Người ấy vào nhà từ lúc nào mà cả hai chú cháu họ Tôn đều không hay biết?


Sắc mặt của Tôn Đà Tử trầm xuống, xoay tay cầm chiếc giẻ lau ném ra ngoài.


Lão đã lau bàn suốt mười bốn năm nay, nếu mỗi ngày lau hai mươi lần thì một năm phải đến bảy ngàn ba trăm lượt, mười bốn năm phải đến mười vạn lẻ hai ngàn hai trăm lượt.


Lúc lau bàn, đương nhiên phải nắm chặt chiếc khăn trong tay. Bất cứ ai phải lau đến hơn mười vạn lần, nhất định bàn tay phải mạnh hơn người bình thường.


Huống hồ Đại Ma Trảo Lực của Tôn Đà Tử đã nổi danh trong giang hồ từ lâu. Lão chỉ ném cái giẻ lau mà cũng phát ra tiếng gió, kình lực hoàn toàn không thua kém bất cứ loại ám khí nào trong thiên hạ.


Nghe một tiếng “Bình”, bụi bay tứ tung, tường gạch bị cái giẻ lau tống thủng một lỗ lớn. Nhưng thiếu phụ đứng dựa bên cửa vẫn đứng nguyên tại chỗ, như chưa có gì xảy ra.


Thân thể thiếu phụ hình như không nhúc nhích. Nhìn vào chỗ đứng hiện giờ của thiếu phụ, thì lẽ cái giẻ lau của Tôn Đà Tử đã phải đập vỡ ngực của nàng rồi mới phải. Nhưng không hiểu sao, cái giẻ lau này không ném trúng nàng.


Lúc cái giẻ lau bay tới thì thân nàng xoay một cái, tránh được. Cũng có thể vì eo lưng của nàng quá nhỏ, nên xoay mình càng nhẹ nhàng hơn.
*
* *


Nữ nhân mà có eo lưng nhỏ thì dĩ nhiên trông có vẻ yểu điệu hơn, động lòng hơn.
Nhưng thiếu phụ này thì không chỉ có cái eo lưng nhỏ có thể bắt người ta phải động lòng.


Đôi chân của nàng rất dài và thẳng, ngực rất cao và đầy đặn. Những chỗ cần phải ốm thì rất ốm, như lấy dây mà thắt lại, ngay những chỗ không cần ốm cũng tuyệt nhiên không có chút mỡ thừa.


Đôi mắt của nàng cũng rất đẹp, nhưng miệng hơi rộng và môi hơi dày.
Làn da của nàng tuy trắng, nhưng nhìn kỹ thì hơi thô, lại có rất nhiều lông.


Nàng không phải là mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, nhưng lại có một ma lực bắt người khác phải phạm tội. Có thể nói, đa số nam nhân khi thấy nàng thì nhất định cùng có cảm nghĩ giống nhau.


Mà chính nàng cũng thừa biết đó là cảm nghĩ gì, và rất ít khi nàng để cho nam nhân phải thất vọng.
Thiếu phụ này mặc y phục màu lam, áo quần bó sát vào thân thể, càng làm nổi bật những đường cong.


Tôn Đà Tử quay đầu lại, nhìn nàng chăm chú.
Nàng cũng chăm chú nhìn lại Tôn Đà Tử, ánh mắt như muốn nói rằng trên đời này thì lão là nam nhân tuấn tú nhất, khả ái nhất, hệt như đang nhìn một tình lang.


Nhưng khi ánh mắt của nàng đảo sang phía Tôn Tiểu Hồng, thì bỗng trở thành lạnh nhạt ngay.
Đối với bất cứ nam nhân nào, nàng cũng có ít nhiều hứng thú.
Nhưng đối với bất cứ nữ nhân nào, nàng cũng chán ghét.


Tôn Đà Tử hắng giọng, hỏi khẽ: “Lam Yết Tử ư?”
Lam Yết Tử cười.
Lúc nàng cười, cặp mắt khép hờ lại, vừa nhỏ vừa dài như một sợi chỉ, loại chỉ có thể quấn chặt lòng dạ của nam nhân.


Lời đáp của nàng cũng rất khêu gợi: “Ngươi thật là có nhãn lực. Nam nhân nào có nhãn lực như thế, ta đều ưa thích.”
Tôn Đà Tử trầm mặt xuống, không nói gì nữa.


Lão không thích đối phó với nữ nhân, mà cũng không biết đối phó với đàn bà.
Lam Yết Tử tiếp: “Nhưng nhãn lực của ta cũng không tồi. Ta đã biết các ngươi là ai rồi.”


Tôn Đà Tử lớn tiếng: “Ngươi đã biết mà còn cả gan đến đây ư?”
Lam Yết Tử nhẹ nhàng thở dài, rồi nói: “Thật ra, ta cũng không muốn đắc tội với ai, nhưng con mèo say này thì ta không mang đi không được.”


Nàng lại thở ra, rồi dịu dàng nói tiếp: “Có lẽ ngươi không biết, muốn tìm một nam nhân giúp ta thỏa nguyện là cả một vấn đề nan giải. Ta đã qua không biết bao nhiêu gian khổ mới kiếm được một người, vậy mà con mèo say này lại giết ch.ết mất.”


Tôn Tiểu Hồng chen vào: “Thanh ma Y Khốc không phải do hắn giết.”
Lam Yết Tử nói: “Bất luận hắn giết hay không, món nợ này ta phải thanh toán với chính hắn.”


Tôn Tiểu Hồng nói: “Bất luận kiểu tính nợ của ngươi như thế nào, nhưng ngươi không được mang hắn đi.”


Lam Yết Tử thở dài rồi đáp: “Ta cũng biết các ngươi không dễ dàng cho ta mang hắn đi, nhưng ta lại không muốn động thủ với các ngươi. Vậy bây giờ ta phải làm sao?”
Nàng bỗng vẫy tay ra sau, nhẹ gọi: “Huynh tới đây.”


Bây giờ Tôn Đà Tử mới thấy, phía sau còn có một người.
Bóng người đó rất cao lớn, và khi Lam Yết Tử vừa vẫy tay thì hắn liền sải bước đi ra.


Hắn ăn mặc rất sang trọng, chòm râu láng mướt được cắt tỉa rất khéo, ngang lưng đeo một thanh Cửu Hoàn Đao, tướng mạo đường đường, uy phong lẫm lẫm.
Lam Yết Tử hỏi: “Các ngươi biết vị này là ai không?”


Tôn Đà Tử lắc đầu, nhưng Tôn Tiểu Hồng đáp: “Ta biết hắn.”
Lam Yết Tử ngạc nhiên hỏi: “Ngươi biết thật sao?”


Tôn Tiểu Hồng nói: “Hắn họ Sở, tên Tương Vũ, có biệt hiệu Hoạt Bá Vương, là tổng tiêu đầu của Hồng Vận tiêu cục.”


Lam Yết Tử cười rất khêu gợi, nhìn Hoạt Bá Vương nói: “Ngay cả vị tiểu cô nương này cũng nhận ra huynh, xem ra oai danh của huynh thật là không nhỏ.”
Mặt mày Hoạt Bá Vương đầy vẻ đắc chí, lưng càng vươn thẳng hơn.


Tôn Tiểu Hồng nói: “Những kẻ có tiếng tăm trong giang hồ, dù lớn dù nhỏ thì ta cũng biết hết. Nhưng ta không biết sao vị tổng tiêu đầu này lại đi chung với ngươi?”


Lam Yết Tử cười: “Sở huynh mới dụ dỗ được ta dọc đường tới đây.”


Nàng vuốt nhẹ chòm râu của Hoạt Bá Vương, mỉm cười nói tiếp: “Chính vì ta quá mến bộ râu này, nên mới bằng lòng đi theo Sở huynh.”


Tôn Tiểu Hồng cũng cười, hỏi: “Hắn dụ dỗ ngươi, hay là ngươi dụ dỗ hắn?”


Lam Yết Tử vừa cười vừa đáp: “Dĩ nhiên là hắn dụ dỗ ta. Các ngươi chỉ biết vị tổng tiêu đầu này về võ công hoặc về danh tiếng, nhưng các ngươi chưa biết bản lĩnh dụ dỗ nữ nhân của hắn cũng rất cao.”


Đến lúc này thì Tôn Đà Tử đã giận run. Lão quát lớn: “Ngươi mang hắn đến đây để làm gì?”


Lam Yết Tử đáp: “Người nào đã làm tới tổng tiêu đầu, thì võ công dĩ nhiên phải không tồi. Có đúng thế không?”
Tôn Đà Tử chỉ “Hừ” một tiếng.


Lam Yết Tử nói tiếp: “Vị Sở tổng tiêu đầu này quen sử thanh Cửu Hoàn Đao, võ công cũng được chân truyền. Sở huynh có đường Bách Chiến Bách Thắng Liên Hoàn Đao, gồm chín lần chín là tám mươi mốt chiêu, khi thi triển thì bảy tám chục người cũng khó đến gần.”


Tôn Đà Tử lại “Hừ” một tiếng nữa.
Lam Yết Tử lại tiếp: “Nếu ta nói, chỉ cần một chiêu là lấy được mạng hắn, các ngươi có tin hay không?”


Sở Tương Vũ từ nãy đến giờ cứ đứng đó mỉm cười đắc ý, lúc này chợt như bị rắn mổ vào chân, thất thanh hỏi: “Muội nói gì thế?”


Lam Yết Tử dịu dàng đáp: “Muội có nói gì lạ đâu, muội chỉ nói là muốn lấy mạng của huynh mà thôi.”


Sắc mặt của Sở Tương Vũ vừa ngẩn ngơ vừa căng thẳng một hồi lâu, đột nhiên cười nói: “Muội nói đùa đấy ư?”


Lam Yết Tử thở dài: “Người ta thường nói, một đêm ân ái bằng trăm ngày ân nghĩa. Dĩ nhiên huynh không tin rằng muội muốn giết huynh, có phải không?”
Sở Tương Vũ đáp: “Huynh biết muội nói đùa mà.”


Lam Yết Tử hỏi thêm: “Trên thế gian này có một loại trùng độc gọi là bò cạp, huynh có biết không?”
Sở Tương Vũ đáp: “Sao ta lại không biết, ở phương bắc nhiều bò cạp lắm, người ta vẫn gọi là yết tử.”


Lam Yết Tử hỏi: “Thế huynh có biết bò cạp cái có một thói quen kỳ dị không?”
Sở Tương Vũ hỏi lại: “Là thói quen gì thế?”


Lam Yết Tử đáp: “Để muội nói cho huynh biết, sau khi bò cạp cái ân ái với con đực xong, thì nó phải ăn thịt con bò cạp đực mới thấy khoái cảm.”


Sắc mặt của Sở Tương Vũ tuy hơi biến đổi, nhưng hắn vẫn gượng cười hỏi: “Nhưng muội đâu có phải là bò cạp?”


Lam Yết Tử cười hết sức ngọt ngào: “Ai nói muội không phải là bò cạp? Tên muội là Lam Yết Tử, huynh chưa biết sao?”


Sở Tương Vũ lập tức giật bắn người, nhảy lùi ra sau bảy tám thước, lưng đập vào một cái bàn đánh sầm một tiếng. Nhưng hắn cố gượng đứng lại, nên không đến nỗi té nhào.


Những tiếng leng keng vang lên, thanh Cửu Hoàn Đao đã tuốt ra khỏi vỏ. Hắn dựng đao ngang hông, lưỡi đao hướng ra ngoài, mắt nhìn trừng trừng Lam Yết Tử, cứ như đang nhìn một con nữ quỉ vậy.


Hắn cũng là tay giang hồ lão luyện, đương nhiên đã từng nghe danh Lam Yết Tử. Chỉ có điều, hắn không ngờ một nữ nhân dễ bị dụ dỗ như vậy lại là Lam Yết Tử khét tiếng võ lâm.


Lam Yết Tử dịu dàng nói: “Muội khuyên huynh, lần sau trước khi dụ dỗ nữ nhân nào dọc đường, tốt nhất là phải tìm hiểu lai lịch của người ta trước. Tiếc rằng...” Nàng thở dài, từ từ tiến tới Sở Tương Vũ, nói tiếp: “Tiếc rằng huynh không còn lần sau nữa rồi.”


Sở Tương Vũ gào lên: “Đứng lại! Ngươi bước tới một bước nữa, ta phải lập tức giết ngươi.”


Đôi mắt đa tình của Lam Yết Tử khép lại như hai sợi chỉ, thanh âm vẫn rất ngọt ngào: “Huynh cứ giết muội đi! Muội rất muốn ch.ết dưới tay huynh.”
Sở Tương Vũ thét lên một tiếng, vung thanh Cửu Hoàn Đao ra.


Thanh đao lộng gió vù vù, chín cái vòng gắn trên lưỡi đao khua rẻng rẻng, khí thế quả thật kinh người.
Nhưng tám mươi mốt chiêu đao liên hoàn chỉ xuất được có một chiêu.


Chỉ thấy một tia sáng lạnh lẽo xanh lè, Sở Tương Vũ đã ngã xuống, mồm há hốc, tiếng rú chưa kịp thoát ra khỏi miệng.
Toàn thân hắn không có vết thương nào, chỗ yết hầu chỉ có hai chấm máu, y như bị bò cạp chích.


Y phục của Lam Yết Tử tuy bó sát người, nhưng tay áo thì lại rất dài, buông rũ xuống. Vì thế mà dáng điệu của nàng còn thêm phần dịu dàng, thêm phần quyến rũ.


Hai tay của nàng thường giấu trong tay áo, nên không ai thấy nàng đã dùng vật gì để giết ch.ết Sở Tương Vũ. Nhưng cho dù đó là vật gì, thì nhất định cũng là một vật đáng sợ.


Tôn Đà Tử và Tôn Tiểu Hồng đứng yên, không ra tay cản trở, chắc là họ không muốn ra tay. Một nam nhân quen thói dụ dỗ nữ nhân dọc đường như Sở Tương Vũ, chắc chắn không phải là người tốt.


Lam Yết Tử vẫn đang cúi nhìn thi thể của Sở Tương Vũ.
Nàng nhìn rất lâu, hình như đang tự tán thưởng mình, mà cũng hình như đang hưởng thụ cái khoái cảm của bò cạp cái.


Sau đó nàng bật cười, nụ cười này càng quyến rũ hơn, rồi nói: “Ta chỉ dùng có một chiêu. Các ngươi tin rồi chứ?”
Tôn Đà Tử và Tôn Tiểu Hồng đều không nói gì.


Lam Yết Tử lại hỏi: “Võ công của ta không tệ chứ?”
Cũng không ai trả lời.


Lam Yết Tử nói tiếp: “Thanh ma thủ Y Khốc được liệt vào hàng thứ chín trong Binh Khí Phổ, nhưng nếu Bá Hiểu Sinh tính cả ta, thì hắn phải lùi xuống thứ mười. Các ngươi nghĩ xem có đúng không?”


Đây đúng là chuyện thật. Nàng xuất thủ nhanh hơn Thanh ma Y Khốc rất nhiều, mà cũng ác độc hơn nhiều.
Lam Yết Tử liếc Tôn Đà Tử, dịu dàng hỏi: “Võ công của ta như thế, đủ để mang con mèo say này đi chứ?”


Tôn Đà Tử nghiêm mặt, lạnh giọng: “Không được!”
Lam Yết Tử thở một hơi dài: “Thế thì ta phải làm sao mới được mang hắn đi? Chẳng lẽ ta phải lên giường với ngươi trước hay sao?”


Tôn Đà Tử quát lên một tiếng, hai tay cùng phóng ra.


Tay trái lão nắm thành quyền, tay phải cong ngón tay thành trảo. Quyền thì vỡ đá tan bia, trảo thì thiên biến vạn hóa, tuy hai tay trống không, nhưng uy thế so với chiêu đao vừa rồi của Sở Tương Vũ thì gấp mười lần.


Lam Yết Tử lắc hông một cái, đột nhiên biến mất.


Eo lưng của nàng thật là uyển chuyển như rắn bơi dưới nước, uốn éo đánh võng tùy ý. Rõ ràng nàng lạng sang trái, nhưng đột nhiên lại vòng sang phải, nên Tôn Đà Tử vừa đánh ra một chiêu, nàng đã luồn được ra sau Tôn Đà Tử.


Nhưng Tôn Đà Tử cũng không phải thứ thường. Tay trái của lão uốn cong lại thu quyền về, trảo bên tay phải cũng đột nhiên nắm lại thành quyền, hóa giải hoàn toàn kình lực của chiêu trước.


Chuyện đại kÿ trong khi giao đấu là phải thu hồi chiêu thức. Nên biết rằng chiêu thức phát ra thì cũng giống như mũi tên rời khỏi cung, nếu muốn thu về giữa chừng thì khó tránh khỏi tự tổn thương, ít ra cũng vì gượng gạo mà mất thượng phong.


Nhưng Tôn Đà Tử thu chiêu về lại rất thuận lợi, không thấy khó khăn chút nào.


Nhưng muốn thu kình lực về như vậy, thân thể chắc chắn phải lui lại mươi bước, nếu là người khác thì coi như tự sát dưới tay Lam Yết Tử đang chờ sẵn phía sau.


May mà Tôn Đà Tử lại gù lưng, nên kình lực từ hai tay lão dội ngược về, hoàn toàn dồn vào cái lưng gù.
Đôi vai của lão rụt lại, cái lưng gù phóng vù tới Lam Yết Tử.


Chiêu này quả là tuyệt kỹ. Tôn Đà Tử đã luyện cái lưng gù của mình cứng như sắt thép, nếu bị đập trúng thì lực đạo không phải chỉ ngàn cân.


Dĩ nhiên Lam Yết Tử cũng biết vậy. Nàng lắc eo lưng một cái, tay áo dài bay múa, người đã vòng ra phía trước Tôn Đà Tử, trên mặt vẫn nở nụ cười quyến rũ, ánh mắt vẫn tràn đầy khêu gợi.


Nàng tiếp tục cười khêu gợi: “Ngươi không những có nhãn lực rất khá, mà võ công cũng rất cao. Chỉ cần ngươi nói một tiếng, ngươi muốn đưa ta đi đâu, ta sẽ đi tới đó.”


Tôn Đà Tử quát lớn: “Ta muốn đưa ngươi xuống âm phủ!”
Lam Yết Tử lườm yêu một cái, dịu dàng nói: “Nếu ngươi muốn giết ta, phải giết ở trên giường.”


Đối diện với một nữ nhân như thế, nhìn những nụ cười mời mọc, nghe những lời nói khêu gợi, thật là không sao tránh khỏi xao xuyến, mất tập trung.


Nhưng khi đối thủ mất tập trung, thì nàng lại hạ thủ không lưu tình chút nào.
Vì thế mà trong mười năm nay, không biết bao nhiêu nam nhân đã ch.ết dưới tay nàng.
Chỉ tiếc là hôm nay nàng gặp phải Tôn Đà Tử.


Tôn Đà Tử nhìn thấy nữ nhân, cũng giống như một bà lão rụng hết răng nhìn thấy đậu rang ngũ hương, không hứng thú chút nào. Lão chỉ quát một tiếng, thiết trảo lại vung ra công kích.


Lam Yết Tử cuộn tay áo dài lại, lùi mấy bước rồi gọi: “Khoan đã! Đợi một chút.”
Tôn Đà Tử lại thu chiêu về, hỏi lại: “Còn đợi gì nữa?”


Lam Yết Tử thở ra, dịu giọng: “Giả tỉ ngươi nhất định ép ta phải xuất thủ, thì cũng phải xem qua binh khí của ta trước đã.”


Chưa dứt lời, trong tay áo nàng bỗng thấy một tia sáng màu lam, hào quang xẹt ra, như những tia chớp xẹt tới mặt Tôn Đà Tử.
Tôn Đà Tử quát lên một tiếng, vung trảo chụp vào lằn sáng màu lam đó.


Mỗi khi lão giao đấu đều thích kết thúc nhanh chóng. Lão cũng biết binh khí của Lam Yết Tử phải là binh khí ngoại môn kỳ lạ, nhưng tự tin bản thân mình đã khổ luyện Đại Ưng Trảo mười bốn năm trời. Lão cho rằng chiêu trảo này có thể đoạt được binh khí của nàng, khiến cho nàng hoàn toàn không còn cách trả đũa.


Chiêu trảo này, thực sự không thể ngăn cản được nữa.


Những thứ binh khí bén nhọn thì dĩ nhiên có thể làm bị thương tay của lão, nhưng dù bị thương thì lão cũng đoạt được binh khí đó. Đối với chiêu thức này, Tôn Đà Tử trước giờ vẫn rất tự tin.


Nhưng, dường như lão tự tin hơi quá một chút.
*
* *


Tôn Tiểu Hồng từ nãy vẫn đứng nhìn chăm chú, hình như không có ý xuất thủ trợ giúp. Nhưng ánh mắt của nàng thì không hề rời khỏi ống tay áo của Lam Yết Tử.


Cô gái tóc bím này có đôi mắt rất nhanh. Lằn sáng màu lam vừa nhoáng lên, nàng đã thấy rất rõ ràng.


Nàng chưa từng thấy món binh khí nào lạ lùng như thế. Nó giống như cái đuôi của con bò cạp được phóng đại lên, dài dài, cong cong, mềm dẻo mà lại rất cứng, có thể uốn éo tùy ý. Đáng sợ nhất, là những cái móc ngược ở mũi thứ binh khí này.


Dĩ nhiên Tôn Tiểu Hồng rất kính nể thiết trảo của nhị thúc mình. Nhưng nàng hiểu rằng, nếu bàn tay của nhị thúc mà chạm vào thứ binh khí cổ quái của Lam Yết Tử, thì coi như nhị thúc bị con bò cạp chuyên ăn thịt nam nhân này xơi tái.


Lam Yết Tử xuất thủ đã cực nhanh, nhưng Tôn Đà Tử lại còn nhanh hơn.


Tôn Tiểu Hồng biết rằng mình không còn cách nào ngăn kịp. Nàng thật không ngờ nhị thúc đã phải lau bàn mười bốn năm, mà tính tình hãy còn nóng nảy như thế.


Nhưng nàng không hiểu, vì Tôn Đà Tử đã phải nhẫn nại lau bàn mười bốn năm, đã kìm nén hết mức rồi. Vì thế khi có cơ hội xuất thủ, lão nóng nảy đến mức mặc kệ tất cả, muốn đánh thắng ngay lập tức.


Tôn Tiểu Hồng hoảng hốt, nhịn không nổi, phải la toáng lên.
Chiêu thức của hai đối thủ còn nhanh hơn âm thanh của nàng. Tiếng hô hoán vừa phát ra, thì cổ tay của Lam Yết Tử đã bị một bàn tay nắm chặt lấy.


Chỉ nghe những tiếng “Cộc cộc”, cái đuôi bò cạp phát ánh sáng màu lam đã rơi xuống đất.


Khi ánh sáng màu lam tắt lịm, thì Lam Yết Tử nhảy lùi một trượng. Nàng quá kinh hoảng, lùi nhanh tới mức đập lưng vào tường.


Sau đó tất cả những âm thanh, những động tác hoàn toàn dừng lại, trong nhà đột nhiên yên tĩnh đến rợn người, ngay cả không khí cũng như bị đông đặc lại.
Mọi người trong nhà đều đứng yên như tượng đá.


Ánh mắt của mọi người đều kinh ngạc nhìn vào bàn tay đã chụp lấy Lam Yết Tử. Đặc biệt, cặp mắt của Lam Yết Tử không những đầy kinh ngạc, mà còn đầy vẻ sợ hãi và đau đớn, vì cổ tay của nàng đã gãy mất rồi.


Đây đúng là một bàn tay làm cho người ta phải kinh hãi. Bàn tay này từ từ rút về, khi vung ra thì rất nhanh, nhưng khi rút về lại rất chậm. Sau đó có một người từ từ đứng dậy. Đó chính là Lý Tầm Hoan, lẽ ra đang say bí tỉ.


Tôn Tiểu Hồng vừa ngạc nhiên vừa hoan hỉ, lạc giọng nói: “Thì ra huynh không say.”


Lý Tầm Hoan cười nhẹ: “Trong lòng ta không được thoải mái, sức lực lại đang suy yếu, nhưng tửu lượng của ta từ trước đến giờ chưa bao giờ tệ.”


Tôn Tiểu Hồng nhìn Lý Tầm Hoan sững sờ. Đôi mắt to của nàng đang tràn đầy đủ thứ tình cảm, không biết là thứ nào nhiều nhất, kinh ngạc hay vui mừng, thán phục hay thất vọng. Rốt cuộc, nàng không thể bắt Lý Tầm Hoan phải say.


Mục quang của Lam Yết Tử thì không còn vẻ khêu gợi nữa, chỉ còn lại vẻ kinh hãi và hoảng sợ.
Không biết từ lúc nào, trên tay Lý Tầm Hoan đã có sẵn ngọn tiểu đao.
Tiểu Lý Phi Đao.


Tiểu Lý Phi Đao chưa phóng ra, đã làm cho người ta vỡ gan vỡ mật. Lúc đáng sợ nhất của Tiểu Lý Phi Đao chính là lúc nó còn ở trên tay chủ nhân.


Vì một khi ngọn tiểu đao ấy đã bay ra thì đối phương không còn biết sợ là gì nữa. Người ch.ết vốn không biết sợ hãi là gì.
Trong nhà, chỉ còn nghe tiếng thở.


Cái tĩnh lặng có pha tiếng thở này, lại còn khó chịu hơn cái tĩnh lặng bình thường. Sự căng thẳng này bắt người ta phải nghẹt thở không chịu nổi, không chừng có thể bắt người ta phải điên cuồng.






Truyện liên quan