Chương 0037 : Lão nhân

Lý Tầm Hoan chú ý đến người sử kiếm bằng tay trái, còn Tôn Tiểu Hồng lại chú ý đến một việc khác.


Họ đi hơi chậm, bước chân hơi dài, xem ra cũng không có gì lạ. Nhưng không biết vì sao, nàng cảm thấy cách đi đứng của hai người này rất đặc biệt.
Chú ý một lúc, nàng mới phát hiện ra chỗ kỳ lạ.


Bình thường, khi hai người cùng đi thì bước chân nhất định sẽ cùng nhịp với nhau. Nhưng cách đi của hai người này thì y hệt như một người có bốn bàn chân.


Người trước bước một bước, rồi người sau bước tiếp bước thứ hai, rồi người trước bước đến bước thứ ba, rồi người sau lại bước đến bước thứ tư. Họ cứ bước xen kẽ như thế, hoàn toàn không lộn nhịp.


Trước nay Tôn Tiểu Hồng cũng chưa từng nhìn thấy cách đi như vậy, nên nàng cảm thấy vừa tò mò vừa thích thú.
Nhưng Lý Tầm Hoan lại không cảm thấy thích thú chút nào.


Không những chàng không cảm thấy thích thú, lại còn cảm thấy có chút gì đó dễ sợ.




Bước chân của hai người này đã phối hợp đến mức kỳ lạ như thế, hiển nhiên là tâm trí của họ có một sự liên thông nào đó rất khó giải thích.


Lúc họ đi một cách bình thường mà đã lạ lùng như thế, thì lúc cả hai liên thủ để đối địch, chiêu thức nhất định sẽ phối hợp một cách thần kỳ.


Một mình Thượng Quan Kim Hồng đã là cao thủ tuyệt đỉnh số một số hai trong võ lâm rồi, lại thêm vào một Kinh Vô Mạng thì sẽ như thế nào?
Trái tim của Lý Tầm Hoan chợt thắt lại một cái.


Chàng không nghĩ ra trên đời có cách nào phá được thế liên hợp của hai người này.
Chàng không tin rằng lão già đang ngồi trong Trường Đình có thể tiễn được hai người ấy đi chỗ khác.
*
* *


Con đường này chỉ hoàng hôn là đã ít người qua lại, huống gì nửa đêm thế này.
Lão già trong Trường Đình vẫn ngồi hút thuốc, đốm lửa khi tỏ khi mờ.


Lý Tầm Hoan bỗng phát hiện nhịp điệu tỏ mờ của đốm lửa cũng rất kỳ dị, lúc thì tỏ rất lâu, nhưng lúc thì mờ rất lâu.
Đột nhiên, đốm lửa đó sáng rực lên như một ngọn đèn.


Lý Tầm Hoan chưa thấy ai hút thuốc mà ánh lửa sáng đến mức như thế.
Thượng Quan Kim Hồng cũng chưa thấy, vì chính lúc này thì hắn dừng bước.


Lúc hắn dừng chân, thì chân Kinh Vô Mạng cũng dừng. Giữa hai người hình như có liên hệ kỳ dị, có thể truyền cảm giác cho nhau.
Ngay lúc ấy, đốm lửa trong Trường Đình tắt hẳn.
Bóng lão già chìm mất trong bóng tối.


Thượng Quan Kim Hồng đứng trên đường như tượng gỗ, một lúc lâu rồi mới quay đầu lại, bước từ từ lên Trường Đình, im lặng đứng trước mặt ông lão.


Bất luận hắn đi đến đâu, Kinh Vô Mạng cũng theo đến đó, không rời gang tấc.
Hắn quả là cái bóng của Thượng Quan Kim Hồng.
Bốn ngọn đèn lồng treo cao cao cũng được tản ra, vây quanh bốn phía Trường Đình.


Dĩ nhiên trong Trường Đình đã sáng hẳn. Bây giờ thì thấy rõ ông lão vẫn mặc chiếc áo màu xanh đã bạc thếch vì giặt nhiều lần, đang cúi đầu ngồi hút thuốc trên ghế đá trong Trường Đình. Hình như lão không biết có người đang đến.


Thượng Quan Kim Hồng cũng không nói gì, đầu hơi cuối, cả khuôn mặt giấu trong bóng tối của vành nón, dường như không muốn ai nhìn thấy mặt hắn biểu lộ những gì.


Nhưng mục quang của hắn thì nhìn chằm chằm vào tay của ông lão. Hắn quan sát từng động tác một, lại còn quan sát rất tinh vi.


Ông lão lôi bọc thuốc ra, từ từ lấy ra một dúm thuốc, từ từ đặt vào trong ống điếu, nhét chặt, sau đó lấy ra một cây hỏa đao và một miếng hỏa thạch.


Động tác của lão rất chậm chạp, bàn tay hết sức vững vàng, ổn định.


Sau đó, lão đặt hỏa đao hỏa thạch lên bàn, lấy ra một tờ giấy, vò nát lại thành một sợi dây, để lên bàn, đập hỏa đao vào hỏa thạch để đánh lửa.


Đột nhiên Thượng Quan Kim Hồng bước qua tới, nhìn sợi dây giấy trên bàn.


Dưới ánh sáng của đèn lồng, có thể nhìn thấy tờ giấy mồi này được vò rất nhẹ nhàng nhưng chắc chắn, những nếp nhăn trên giấy cũng rất đều, hoàn toàn không có chỗ nào nát hơn chỗ nào.


Thượng Quan Kim Hồng dùng hai ngón tay cầm sợi dây đó lên, nhìn rất kỹ, rồi mới đưa tới gần viên hỏa thạch.
Nghe một tiếng “cạch”, tia lửa đã bắn ra. Sợi dây mồi đã được đốt cháy.


Thượng Quan Kim Hồng chầm chậm đưa sợi dây giấy đó lên, châm vào ống điếu của ông lão.


Tuy đứng khá xa ngôi Trường Đình, nhưng nhờ ánh đèn sáng nên Lý Tầm Hoan và Tôn Tiểu Hồng thấy rất rõ ràng từng động tác của họ.
Lý Tầm Hoan hỏi: “Có nên ra mặt hay chưa?”


Tôn Tiểu Hồng lắc đầu: “Không cần. Gia gia muội sẽ có cách tiễn họ đi.”
Nàng nói có vẻ khẳng định, nhưng Lý Tầm Hoan cảm thấy bàn tay của nàng lạnh ngắt, lại như đang toát ra mồ hôi lạnh.


Chàng biết vì sao nàng đang lo lắng.


Ống điếu dài khoảng hai thước, nhưng Thượng Quan Kim Hồng đứng cách ông lão chưa đầy hai thước. Bất cứ lúc nào, hắn cũng có thể đánh vào bất cứ chỗ nào trên mặt ông lão. Nhưng mãi mà hắn vẫn chưa xuất thủ, dường như đang đợi cơ hội.


Ông lão vẫn đang ngậm ống điếu. Không biết vì thuốc bị ẩm ướt hay bị nhồi quá chặt, nên vẫn chưa cháy được, còn sợi dây mồi đã cháy gần hết.


Cách cầm ống điếu của ông lão cũng khác thường. Lão chỉ dùng ngón cái, ngón giữa và ngón trỏ để cầm, còn ngón áp út và ngón út thì dựng hẳn lên. Còn Thượng Quan Kim Hồng dùng ngón cái và ngón trỏ cầm dây mồi, ba ngón còn lại hơi cong lên. Ngón áp út và ngón út của ông lão chỉ cách cổ tay của Thượng Quan Kim Hồng chưa tới bảy tấc.


Thân thể của hai người hoàn toàn không động đậy, đầu cũng không ngẩng lên, chỉ có sợi dây mồi đang cháy sáng mà thôi.


Ngay cả khi ngọn lửa cháy gần tới ngón tay của Thượng Quan Kim Hồng, hình như hắn cũng không có chút cảm giác nào.
Chính lúc đó, “xèo” nhẹ một tiếng, những sợi thuốc trong ống điếu đã bắt lửa.


Ba ngón tay uốn cong của Thượng Quan Kim Hồng hơi động đậy, hai ngón tay dựng lên của ông lão cũng hơi nhúc nhích một chút. Cử động của họ rất nhanh, cũng rất nhẹ, nhưng chỉ nhích một chút rồi ngưng lại.


Đến lúc đó thì Thượng Quan Kim Hồng lùi ra. Ông lão bắt đầu hút thuốc.
Cả hai trước sau đều cúi mặt nhìn tay, không ai nhìn lên mặt ai, cho dù chỉ một cái liếc qua.
*
* *


Mãi đến bây giờ, Lý Tầm Hoan mới thở một hơi dài.


Dưới mắt của người khác thì ông lão và Thượng Quan Kim Hồng chỉ vừa châm thuốc mà thôi, nhưng Lý Tầm Hoan biết họ vừa trải qua một cuộc ác đấu kinh tâm động phách.


Nãy giờ Thượng Quan Kim Hồng chờ đợi cơ hội, chỉ cần thần trí ông lão hơi xao lãng một tí, hoặc tay mất ổn định một chút, là hắn lập tức xuất thủ.


Cự ly gần như thế, đã xuất thủ thì chắc chắn là ra chiêu chí mạng. Nhưng hắn đã không tìm được cơ hội.


Đến cuối cùng, hắn không nhẫn nại nổi, ba ngón tay đang uốn cong lại nhúc nhích một chút, mỗi động tác của ngón tay đều chuẩn bị cho những hành động rất tinh xảo.


Hai ngón tay của ông lão cũng lập tức phong tỏa những đường biến hóa của hắn.


Thế công cũng như thế phá đều thật tinh vi tế nhị, dĩ nhiên phải là nhân tài như Lý Tầm Hoan mới thưởng thức được. Chỉ một mình chàng nhìn thấy chỗ vi diệu trong đó.


Hai người chỉ hơi máy động mấy ngón tay, nhưng ẩn tàng thiên biến vạn hóa. Quả là chuyện sinh tử trong đường tơ kẽ tóc, nguy hiểm tuyệt nhiên không kém tỉ đấu bằng đao kiếm.


Bây giờ thì bao nhiêu nguy hiểm đều đã qua rồi.
*
* *
Thượng Quan Kim Hồng lùi ba bước, lui về đúng nơi hắn đứng khi mới bước vào.


Lão già từ từ rít một hơi thuốc, đến bây giờ mới ngẩng đầu lên. Đến bây giờ lão mới nhìn thấy mặt Thượng Quan Kim Hồng, mỉm cười rồi chào: “Ngươi đến rồi ư?”
Thượng Quan Kim Hồng đáp: “Phải!”


Lão già nói: “Ngươi đến trễ quá.”
Thượng Quan Kim Hồng hỏi: “Lão chờ đợi nơi này, phải chăng đã đoán được lộ trình của ta?”
Lão già hơi cười: “Ta chỉ mong ngươi đừng đến.”


Thượng Quan Kim Hồng hỏi: “Tại sao lại thế?”
Lão già nói chậm: “Bởi vì, nếu ngươi đến thì cũng phải đi ngay.”
Thượng Quan Kim Hồng hít một hơi rất dài, nói từng chữ một: “Giả tỉ ta không đi thì sao?”


Lão già nói rất êm dịu: “Ta biết ngươi nhất định sẽ đi.”
Tay của Thượng Quan Kim Hồng nắm chặt lại.
Kinh Vô Mạng vẫn theo Thượng Quan Kim Hồng như hình với bóng, bây giờ cũng đặt tay trái lên chuôi kiếm.


Ngôi Trường Đình bỗng như mờ tối, tràn đầy sát khí.
Ông lão điềm nhiên rít một hơi dài, nhả khói ra chầm chậm.


Từ miệng lão nhả ra một sợi khói dài mỏng mảnh, nhưng đột nhiên uốn cong và bay lượn kỳ dị, rồi chuyển hướng xẹt thẳng về phía Thượng Quan Kim Hồng.
Thượng Quan Kim Hồng giật bắn người.


Nhưng ngay lập tức, khói thuốc của ông lão tan biến đâu mất.
Thượng Quan Kim Hồng nhìn sững những vòng khói tan dần vào không khí, bàn tay hắn đang nắm chặt cũng chầm chậm buông lơi.


Bàn tay đặt hờ trên chuôi kiếm của Kinh Vô Mạng cũng từ từ buông xuống.
Thượng Quan Kim Hồng chợt xá dài một cái, lên tiếng: “Bái phục.”
Ông lão đáp: “Không dám.”


Thượng Quan Kim Hồng nói thật chậm: “Mười bảy năm trước, hai ta đã một lần hội ngộ. Hôm nay xin cáo biệt, không biết đến bao giờ gặp lại.”


Ông lão cũng đáp nhẹ nhàng: “Gặp cũng như không gặp. Gặp thì cũng thế, không gặp thì cũng thế.”
Thượng Quan Kim Hồng im lặng, hình như muốn nói gì đó, nhưng rốt cuộc không hé miệng.


Ông lão lại bắt đầu hút thuốc.
Thượng Quan Kim Hồng từ từ xoay người, bước đi.
Cái bóng Kinh Vô Mạng vẫn trung thành theo sau lưng hắn.


Những ngọn đèn lồng càng lúc càng xa, vùng quanh Trường Đình lại chìm vào bóng tối.
Ánh mắt của Lý Tầm Hoan dõi theo bóng đèn xa dần rồi mất hút, đăm đăm như mênh mang nhiều tâm sự.


Lúc quay người bỏ đi, không biết vô tình hay cố ý, Thượng Quan Kim Hồng đã ngẩng đầu lên nhìn về phía này. Đây cũng là lần đầu tiên Lý Tầm Hoan nhìn thấy ánh mắt của Thượng Quan Kim Hồng.


Chưa bao giờ chàng nhìn thấy một ánh mắt nham hiểm và sắc bén như thế.


Chỉ bằng mục quang này, chàng hiểu nội lực và võ công của Thượng Quan Kim Hồng còn ghê gớm hơn cả truyền thuyết. Nhưng đôi mắt của Kinh Vô Mạng lại còn đáng sợ hơn.


Lúc Thượng Quan Kim Hồng ngẩng đầu lên, Kinh Vô Mạng cũng ngẩng lên nhìn qua, chỉ một cái nhìn thôi.


Bất cứ ai bị cặp mắt này nhìn một cái, thì trong lòng cũng cảm thấy không được tự nhiên. Cảm giác thật là ghê tởm, đến mức muốn nghẹt thở, muốn nôn mửa.


Bởi vì, đó không phải là mắt của con người, cũng không phải là mắt của con thú.


Bất luận là mắt người hoặc mắt thú thì tối thiểu cũng phải có một điểm sống động, phải có tình cảm, dù là tham lam, tàn bạo, ác độc... thì cũng là một thứ tình cảm.


Nhưng đôi mắt của Kinh Vô Mạng thì lại là một đôi mắt ch.ết.
Hắn hoàn toàn không có tình cảm, coi rẻ tất cả sinh mạng, ngay cả sinh mạng của chính mình.


Tôn Tiểu Hồng thì không hề chú ý đến hắn, vì nàng đang bận nhìn Lý Tầm Hoan.
Đây cũng là lần đầu tiên Tôn Tiểu Hồng được quan sát Lý Tầm Hoan rõ như thế.


Trong bóng tối, những đường nét trên khuôn mặt Lý Tầm Hoan lại càng dễ nhận. Để lại một ấn tượng sâu đậm nhất là đôi mắt và sống mũi của chàng.


Đôi mắt của chàng sâu thẳm, sáng ngời, tràn đầy trí tuệ. Trong ánh mắt có một chút mệt mỏi, một chút tự trào, nhưng lại tràn đầy sự cảm thông.


Mũi của chàng rất thẳng, diễn tả sự kiên cường, sự chân thực, không biết sợ là gì.


Khóe mắt của chàng có những nếp nhăn, tạo ra vẻ chín chắn, mà lại có sức hấp dẫn, đem lại cảm giác an toàn khiến người khác thấy tin tưởng, và hoàn toàn có thể tựa vào.


Đây chính là một nam nhân điển hình mà các thiếu nữ đều mơ ước.
Ông lão đang đi về phía họ, mỉm cười, ánh mắt đầy vẻ ấm áp.


Lão im lặng nhìn họ một lúc khá lâu, rồi mỉm cười nói: “Các ngươi có chịu nói chuyện với lão không?”
*
* *
Không biết từ bao giờ, mặt trăng đã treo trên bầu trời.


Con đường vốn màu xám, bây giờ trắng đục dưới ánh trăng vàng, thẳng tắp hướng về phía trước.
Ông lão cùng Lý Tầm Hoan đi trước, Tôn Tiểu Hồng im lặng theo sau.


Tuy nàng cúi đầu, không nói lời nào, nhưng trong lòng vui sướng đến mức muốn ca hát. Bởi vì nàng biết, chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy những người mà nàng cảm phục nhất, yêu mến nhất.


Trăng càng về khuya càng tỏ, nàng như được bảo bọc trong cái bóng của họ.
Nàng cảm thấy rất hạnh phúc.


Ông lão phà một hơi khói, chậm rãi nói: “Lão từng nghe nói đến ngươi, từng muốn tìm ngươi để cụng mấy ly mà đàm đạo hàn huyên. Hôm nay mới biết là nói chuyện với ngươi thật sự rất vui.”


Lý Tầm Hoan mới mỉm cười, Tôn Tiểu Hồng phía sau đã cười thành tiếng rồi nói: “Nhưng nãy giờ Lý huynh mới mở miệng hỏi thăm lão gia gia, chưa nói một chữ nào khác mà?”


Ông lão cười: “Đó chính là ưu điểm của hắn. Chuyện không cần nói, thì nửa câu cũng không nói. Chuyện không cần hỏi, thì nửa câu cũng không hỏi. Nếu là một người khác, thì nhất định đã phải tìm cách dò hỏi lai lịch của ông cháu ta rồi.”


Lý Tầm Hoan mỉm cười: “Có lẽ vì vãn bối đã đoán được lai lịch của tiền bối.”
Ông lão hỏi: “Thật vậy sao?”


Lý Tầm Hoan đáp: “Trong thiên hạ, người có thể đẩy lui được Thượng Quan Kim Hồng nhất định không nhiều.”


Ông lão cười: “Nếu ngươi cho rằng chính lão đã dọa cho Thượng Quan Kim Hồng sợ mà đi, thì ngươi lầm rồi.”


Không đợi Lý Tầm Hoan nói gì, lão nói tiếp: “Võ công của Thượng Quan Kim Hồng thì chắc ngươi cũng đã thấy. Còn gã thiếu niên như cái bóng không rời hắn nửa bước, cũng là một đối thủ rất đáng sợ. Nếu hai người đó liên thủ, e rằng trong thiên hạ không ai đỡ nổi ba trăm chiêu, đừng nói là có thể thắng họ nữa.”


Mắt của Lý Tầm Hoan hơi chớp lên: “Tiền bối cũng không thể...”
Ông lão ngắt lời: “Ta cũng không thể.”
Lý Tầm Hoan nói: “Nhưng họ cũng vẫn phải đi.”


Ông lão cười: “Có thể là họ thấy bây giờ chưa cần giết ta, mà cũng có thể họ đã phát giác là ngươi có mặt, không dám chắc thắng hai chúng ta.”


Lão rít một hơi rồi tiếp: “Những cao thủ tuyệt đỉnh như ngươi, dù là im lặng đứng không nhúc nhích, nhưng chỉ cần trong lòng có ý niệm đối địch với ai, lập tức tỏa ra một loại sát khí.”


Tôn Tiểu Hồng kinh ngạc hỏi: “Sát khí ư?”
Ông lão đáp: “Không sai. Loại sát khí này, cũng chỉ cao thủ như Thượng Quan Kim Hồng mới cảm thấy được.”


Tôn Tiểu Hồng thở ra một hơi: “Gia gia nói chuyện có vẻ huyền diệu quá, cháu thật sự không hiểu.”
Ông lão nghiêm trang đáp: “Võ công vốn rất huyền diệu, người hiểu được võ công thật sự không nhiều.”


Lý Tầm Hoan lên tiếng: “Cho dù họ vì lý do gì mà phải rời khỏi đây, thì sự tương trợ của lão tiền bối cũng...”


Ông lão lại ngắt lời: “Nếu ngươi tưởng là ta đang giúp ngươi, thì lại lầm nữa rồi. Từ trước đến nay, bất cứ chuyện gì ta làm cũng chỉ vì bản thân ta mà thôi.”
Lý Tầm Hoan nói: “Nhưng...”


Ông lão một lần nữa lại cắt ngang câu nói của chàng, mỉm cười: “Ta thích nhìn thấy người như ngươi được sống, bởi vì trên thế gian này, số người sống như ngươi không nhiều lắm.”


Lý Tầm Hoan đành phải mỉm cười, im lặng.


Ông lão nói tiếp: “Ta và ngươi tuy mới gặp nhau lần đầu, nhưng tính khí của ngươi thì ta rất hiểu. Vì ta hiểu, nên hoàn toàn không định khuyên ngươi rời khỏi nơi đây.”


Lão nhìn thẳng vào Lý Tầm Hoan, thần sắc cũng thay đổi thành rất trịnh trọng, nói chậm rãi: “Ta chỉ muốn ngươi hiểu ra một điều.”
Lý Tầm Hoan đáp: “Xin tiền bối chỉ giáo.”


Ông lão nghiêm trang nói: “Lâm Thi Âm không cần ngươi bảo vệ. Ngươi rời khỏi đây, thì chỉ có lợi cho nàng chứ không có hại.”
Lý Tầm Hoan lại im lặng.


Ông lão nói tiếp: “Bản thân Lâm Thi Âm vốn không phải là mục tiêu. Sở dĩ người khác muốn hại nàng, chỉ vì sự có mặt của ngươi. Nói cách khác, người khác muốn hại nàng là vì có mặt ngươi bảo vệ nàng. Vì thế, nếu ngươi không bảo vệ nàng thì không ai hại nàng làm gì cả. Đạo lý này, ngươi có hiểu được không?”


Những lời nói này như những nhát roi quất vào vết thương lòng của Lý Tầm Hoan. Chàng đau đớn đến nỗi toàn thân như co rút lại, tưởng như mình chỉ còn cao ba thước.


Như không để ý đến nỗi đau của chàng, lão già vẫn điềm nhiên nói tiếp: “Nếu ngươi cảm thấy nàng quá tịch mịch, muốn an ủi nàng, thì bây giờ cũng không cần thiết nữa, vì Long Tiêu Vân đã trở về rồi. Ngươi ở lại đây, chỉ khiến nàng thêm phiền não mà thôi.”


Mục quang Lý Tầm Hoan như trống rỗng, đăm đăm nhìn vào bóng tối xa xa, im lặng một hồi rất lâu, rồi từ từ thở ra một hơi rất dài, tự lẩm bẩm: “Ta sai rồi... ta sai rồi...”


Lưng của chàng như bị đè nặng đến còng xuống, tựa hồ khó mà đứng được.
Nhìn vào dáng điệu của Lý Tầm Hoan, Tôn Tiểu Hồng cảm thấy xót xa, thông cảm.


Nàng biết gia gia đang cố ý kích động Lý Tầm Hoan, cố ý làm chàng đau khổ. Nàng cũng biết như thế chỉ có ích cho chàng thôi, nhưng không hiểu tại sao nàng vẫn thấy rất khó chịu đựng.


Ông lão lại nói: “Long Tiêu Vân đột nhiên trở về, vì hắn đã tìm ra một người mà hắn tin rằng có thể đối phó được với ngươi.”


Lý Tầm Hoan gượng cười: “Long huynh hà tất phải tìm người để đối phó với vãn bối. Trước nay, ta vẫn xem huynh ấy là bằng hữu.”


Ông lão nói: “Tiếc rằng hắn lại không nghĩ thế. Ngươi có biết lần này hắn đã tìm được ai không?”
Lý Tầm Hoan đáp: “Hồ Bất Qui.”
Ông lão nói: “Không sai, đúng là gã điên ấy.”


Tôn Tiểu Hồng xen vào hỏi: “Võ công của gã Hồ điên ấy lợi hại lắm sao?”
Ông lão nói: “Trong thiên hạ chỉ có hai người mà ta thực sự không biết võ công thâm sâu đến thế nào.”


Tôn Tiểu Hồng hỏi: “Là hai người nào thế?”
Ông lão mỉm cười nhìn Lý Tầm Hoan: “Một là Lý Thám Hoa, người kia chính là gã điên họ Hồ đó.”


Lý Tầm Hoan cũng mỉm cười đáp: “Tiền bối quá khen rồi. Theo vãn bối biết, thì võ công tiểu bằng hữu A Phi nhất định không thể dưới vãn bối, lại còn Kinh Vô Mạng...”


Ông lão cắt lời chàng: “A Phi và Kinh Vô Mạng thì giống nhau, thật sự không hiểu gì về võ công.”
Lý Tầm Hoan ngạc nhiên hỏi lại: “Tiền bối nói họ không hiểu võ công ư?”


Ông lão đáp: “Không sai. Chẳng những họ không hiểu võ công, mà còn không xứng đáng nói đến võ công.”
Lão lạnh giọng nói tiếp: “Họ biết giết người, và chỉ biết giết người mà thôi.”


Lý Tầm Hoan im lặng một lúc, rồi nói chậm rãi: “Nhưng A Phi và Kinh Vô Mạng vẫn có chỗ khác nhau.”
Ông lão hỏi: “Có gì khác nhau đâu?”


Lý Tầm Hoan đáp: “Có thể phương pháp giết người của họ không khác nhau, nhưng mục đích giết người của họ không giống nhau.”
Ông lão nói: “Vậy hả.”


Lý Tầm Hoan nói: “A Phi chỉ bất đắc dĩ mới giết người, còn Kinh Vô Mạng giết người chỉ để giết người.”


Ông lão chậm chạp gật đầu: “Ngươi nói không sai. Ta biết A Phi là bằng hữu của ngươi, nhưng sao ngươi lại chẳng quan tâm tới hắn chút nào? Sao ngươi không tìm xem hắn đã ra sao?”


Lý Tầm Hoan hơi cúi đầu: “Vãn bối...”
Ông lão nói tiếp: “Nếu ngươi muốn tìm hắn, thì bây giờ đã đến lúc phải tìm. Nếu không, e rằng quá trễ.”


Lý Tầm Hoan đột nhiên vươn người thẳng lên, rồi nói đầy vẻ dứt khoát: “Được lắm! Vãn bối sẽ đi tìm hắn.”


Bây giờ trong ánh mắt ông lão mới lộ vẻ cười: “Ngươi đã biết hắn ở đâu chưa?”
Lý Tầm Hoan đáp: “Vãn bối biết rồi.”


Đột nhiên Tôn Tiểu Hồng bước lên, mắt long lanh: “Có thể huynh tìm không thấy, để muội dẫn huynh đi thì hay hơn.”


Lý Tầm Hoan chưa nói gì, thì lão già đã trầm mặt xuống: “Ngươi còn có chuyện của ngươi. Lý Thám Hoa không cần ngươi dẫn đường.”
Tôn Tiểu Hồng cong môi lên, cúi đầu, mắt hơi ửng đỏ.


Lý Tầm Hoan im lặng một lúc, rồi vòng tay nói: “Xin cáo từ.”
Hình như chàng có nhiều điều muốn nói, nhưng chỉ nói mấy tiếng, vì biết rằng lúc này dù có nói gì, cũng chỉ dư thừa.


Ông lão đưa ngón tay lên khen: “Hay lắm! Nói đi là đi, như vậy mới là nam tử hán đại trượng phu.”
*
* *
Quả nhiên, Lý Tầm Hoan nói đi là đi, không hề quay mặt lại.


Tôn Tiểu Hồng nhìn theo bằng đôi mắt đỏ hoe.
Ông lão vỗ nhè nhẹ lên vai nàng, nói rất dịu dàng: “Trong lòng của ngươi rất khó chịu, có phải không?”


Mắt của Tôn Tiểu Hồng vẫn ngơ ngác nhìn theo Lý Tầm Hoan đến khi mất hút, rồi mới nói: “Không phải...”


Ông lão cười, nụ cười chan chứa yêu thương, rồi lắc đầu nói: “Ngươi dại quá. Ngươi còn tưởng gia gia không hiểu tâm sự của ngươi hay sao?”


Tôn Tiểu Hồng lại cong môi lên, rồi nhịn không nổi, bật ra: “Gia gia đã biết rồi, sao lại không để cháu cùng đi với chàng?”


Ông lão dịu dàng đáp: “Ngươi còn ngu ngốc lắm. Ngươi phải hiểu, nam nhân như Lý Tầm Hoan đâu phải dễ dàng mà được?”


Ánh mắt của lão sáng ngời lên, cái sáng của người hiểu hết chuyện trên đời, mỉm cười nói tiếp: “Nếu ngươi muốn được hắn, trước tiên ngươi phải được lòng của hắn. Chuyện đó không đơn giản chút nào, phải từ từ tìm cách. Nếu ngươi truy đuổi hắn quá gấp rút, sẽ làm hắn sợ mà chạy mất.”


*
* *
Tuy rằng Lý Tầm Hoan nói đi là đi, không quay đầu nhìn lại nhưng trong lòng của chàng vẫn như bị một sợi chỉ vô hình buộc rất chặt.
Chàng biết, lần này ra đi thì không biết bao giờ mới gặp lại Lâm Thi Âm.


Gặp nhau đã là khó, xa nhau càng khó hơn.


Mười mấy năm nay, chàng chỉ gặp Lâm Thi Âm có ba lần, mà lần nào cũng chỉ gặp vội vàng chốc lát, hầu như chưa được nói một câu. Nhưng vẫn có một sợi chỉ buộc vào lòng chàng, đầu chỉ kia vĩnh viễn vẫn nằm trong tay của Lâm Thi Âm. Chỉ cần nhìn thấy bóng nàng, thậm chí chỉ cần cảm giác nàng đang ở gần đâu đó, thì chàng cũng đã mãn nguyện rồi.






Truyện liên quan