Chương 0036 : Tình cảm khó mà giải thích

Mồ hôi trên trán Lam Yết Tử lăn xuống từng giọt, từng giọt, giọt sau lớn hơn giọt trước...
Nàng run giọng quát lớn: “Tại sao phi đao của ngươi không phóng ra? Tại sao ngươi không giết ta đi?”


Lý Tầm Hoan chậm rãi nói từng tiếng một: “Cô nương đã bất chấp tất cả, đến đây trả thù cho Y Khốc, cũng là có chân tình đối với hắn. Hắn đã ch.ết, cô nhất định đã rất bi thương...”


Lý Tầm Hoan nhìn ngọn tiểu đao trong tay mình, ánh mắt như có ẩn tàng một tia đau khổ, nói rất khó khăn: “Ta hiểu nỗi bi thương của cô nương, rất hiểu. Ta chỉ mong cô nghĩ được rằng, nỗi bi thương này tuyệt nhiên không thể làm tiêu tan bằng cách giết người. Dù cô giết bao nhiêu mạng, thì nỗi bi thương ấy cũng không hề giảm bớt.”


Một tia sáng loáng qua, Tiểu Lý Phi Đao đã bay ra.
Chỉ nghe một tiếng “soạt”, con dao nhỏ đã cắm lên cánh cửa, cạnh Lam Yết Tử.
Lý Tầm Hoan khoát tay: “Cô nương đi đi!”
Lam Yết Tử trợn tròn mắt, sững sờ.


Không biết sau bao lâu, đột nhiên nàng hỏi: “Thế thì làm sao mới giảm nhẹ được cái bi thương đó?”


Lý Tầm Hoan thở dài, nói thật chậm: “Ta cũng không biết... Không chừng nếu cô nương gặp một người khác để thay thế hắn, thì nỗi bi thương sẽ giảm đi. Ta chỉ mong rằng cô sẽ gặp được.”




Lam Yết Tử vẫn đứng ngơ ngác nhìn Lý Tầm Hoan, khóe mắt ẩm ướt.
Tôn Tiểu Hồng cũng nhìn Lý Tầm Hoan, nhưng nhìn một cách si mê.


Nàng chưa từng nhìn thấy một nam nhân nào như thế, mà cũng chưa tin rằng trên đời có một nam nhân như thế. Nàng nhìn chàng, như đang muốn nhìn vào chỗ sâu thẳm nhất trong đáy lòng chàng.


Lam Yết Tử đã đi rồi, mang theo những giọt lệ ra đi.
Im lặng một lúc khá lâu, Lý Tầm Hoan chợt bật cười, lên tiếng hỏi: “Muội ngạc nhiên vì ta không giết Lam Yết Tử, có phải không?”
Tôn Tiểu Hồng không đáp.


Lý Tầm Hoan chầm chậm tự trả lời: “Bởi vì từ trước đến nay, ta vẫn nghĩ rằng người nào biết rơi nước mắt thì chưa đáng ch.ết.”


Tôn Tiểu Hồng cũng bật cười: “Muội đã biết huynh không thích giết người. Huynh không giết cô ta, muội không ngạc nhiên chút nào cả. Nhưng muội không hiểu tại sao huynh chưa say, mà lại giả vờ say?”


Lý Tầm Hoan mỉm cười đáp: “Nếu muội thật sự thích uống rượu, cũng nên biết rằng giả say thì thú vị hơn say rất nhiều. Nếu thật sự say bí tỉ, chẳng những ngay lúc đó chẳng thích thú gì, mà sang ngày hôm sau tỉnh dậy sẽ nhức đầu muốn ch.ết.”


Tôn Tiểu Hồng gật đầu: “Có lý!”
Lý Tầm Hoan nói thêm: “Nhưng đã là người biết uống rượu, thì sớm muộn gì cũng có lúc say thật. Muội muốn làm ta say thật sự, chắc chắn còn nhiều cơ hội.”


Tôn Tiểu Hồng thở ra nhè nhẹ, khẽ liếc Lý Tầm Hoan: “Nhưng trong lòng muội thì biết rất rõ, lần này muội đã bỏ qua cơ hội, thì đừng hòng sau này bắt huynh say được nữa.”
Lý Tầm Hoan bật cười: “Thật ra thì...”


Chàng chưa dứt lời, chợt thấy Tôn Đà Tử bước ra sau quầy, xách ra một hũ rượu, phất tay hất văng cái nút, ngửa cổ nốc ừng ực.


Không biết lão đã nốc được bao nhiêu, Tôn Tiểu Hồng vội chạy lại giật hũ rượu trong tay lão, giậm chân nói: “Người ta chỉ giả say chứ không muốn say, còn nhị thúc lại muốn tự chuốc cho mình say ư?”


Tôn Đà Tử ngồi phệt xuống ghế phía sau quầy, mắt trợn trừng lên, nói từ từ: “Đã say rồi thì không phải buồn bã gì nữa. Ta say thì tốt hơn, tốt hơn...”
Tôn Tiểu Hồng hỏi: “Tại sao lại thế?”


Tôn Đà Tử nhảy bắn lên, nói như quát: “Ngươi hỏi tại sao à? Ta nói cho ngươi biết, tại vì trong đời ta, ta không muốn chịu ơn ai cả. Bất luận là ân huệ của ai, ta cũng không muốn nhận, thà bị chặt một nhát còn hơn.”


Lão lại ngồi xuống ghế, đưa tay che mặt lại, buồn bã nói: “Lý Tầm Hoan ơi Lý Tầm Hoan! Tại sao ngươi lại cứu ta? Ta đã bị cứu một lần rồi, quá đủ rồi. Ngươi có biết ta đã phải sống như thế nào không?”


Lý Tầm Hoan rất muốn hỏi lão: “Ai đã từng cứu lão?”
“Tại sao lão lại hứa với người ấy là ở đây mười lăm năm?”
“Lão phải ở đây để làm gì?”


Nhưng tiếng nói của Tôn Đà Tử càng lúc càng nhỏ, không biết là đã say hay đã ngủ.


Lý Tầm Hoan nhìn Tôn Tiểu Hồng, muốn hỏi nàng. Nhưng vừa nhìn thấy đôi mắt to tròn, linh hoạt, láu lỉnh của Tôn Tiểu Hồng, thì chàng lập tức rút lui ý định đó.


Đối với những cô bé như Tôn Tiểu Hồng, bất luận chàng muốn hỏi chuyện gì, nhất định cũng không hỏi được.
Lý Tầm Hoan chỉ còn biết thở dài: “Nhị thúc của muội quả không thẹn là một đại trượng phu.”


Tôn Tiểu Hồng liếc mắt nhìn chàng, mỉm cười hỏi: “Theo huynh thì chỉ có đại trượng phu mới say nhanh như thế hay sao?”


Lý Tầm Hoan nói chậm rãi: “Ta muốn nói là chỉ có đại trượng phu mới có thể xem lời hứa nặng hơn ngàn vàng, hứa một lời thì đến ch.ết cũng không thay đổi. Chỉ có đại trượng phu mới không muốn chịu ơn người, và chỉ có đại trượng phu mới có thể bằng lòng vì người khác mà hy sinh bản thân.”


Tôn Tiểu Hồng chớp chớp mắt, hỏi: “Cũng vì thế mà huynh lưu lại chốn này để bảo vệ người khác, có phải không?”
Lý Tầm Hoan im lặng.


Tôn Tiểu Hồng hỏi thêm: “Bất luận vì lý do gì, huynh cũng không muốn đi, có phải không?”
Lý Tầm Hoan vẫn im lặng.


Tôn Tiểu Hồng lại hỏi nữa: “Nhưng huynh có bao giờ nghĩ đến A Phi không? Huynh có muốn giúp y không? Y không phải là bằng hữu của huynh sao?”


Lý Tầm Hoan im lặng một lúc nữa, rồi cuối cùng cũng lên tiếng: “Ít ra thì y cũng phải biết tự lo lắng cho mình.”


Ánh mắt của Tôn Tiểu Hồng chớp lên, rồi nói: “Muội thường nghe người ta nói, Lâm Tiên Nhi trông giống như tiên nữ trên trời, nhưng lại chuyên môn dẫn nam nhân đi xuống địa ngục.”


Nàng hỏi tiếp, từng tiếng, từng tiếng: “Huynh không sợ bằng hữu của huynh bị cô ta dẫn xuống địa ngục ư?”
Lý Tầm Hoan làm thinh.


Tôn Tiểu Hồng thở một hơi dài: “Muội cũng biết huynh không chịu đi. Vì nàng, chuyện gì huynh cũng buông xuôi, chuyện gì huynh cũng bỏ mặc.”


Đôi mắt nàng vụt trở nên dịu dàng, nhìn Lý Tầm Hoan đầy vẻ tình tứ, thấp giọng hỏi: “Tại sao huynh không tìm một người khác, thay thế cho nàng?”


Trên mặt Lý Tầm Hoan hằn lên những nếp đau khổ, rồi lại gập người xuống ho sặc sụa.


Tôn Tiểu Hồng cúi mặt, mân mê tà áo, nói chậm rãi: “Huynh đã không muốn đi thì muội không ép được. Nhưng ít ra, huynh cũng nên gặp gia gia của muội.”


Lý Tầm Hoan cố nén ho, hỏi: “Tôn... Tôn lão gia đang ở đâu?”
Tôn Tiểu Hồng đáp: “Gia gia đang đợi muội ở Trường Đình ngoài cổng thành.”
Lý Tầm Hoan hỏi: “Trường Đình ư?”


Tôn Tiểu Hồng đáp: “Bởi vì Thượng Quan Kim Hồng nhất định sẽ đi ngang qua đó.”
Lý Tầm Hoan im lặng một lúc, rồi nói: “Cho dù Thượng Quan Kim Hồng có đi ngang nơi ấy, cũng chưa chắc Tôn lão gia đã gặp.”


Tôn Tiểu Hồng đáp: “Nhất định là gặp, bởi vì Thượng Quan Kim Hồng xưa nay không đi xe mà cũng không đi ngựa. Hắn vẫn thích đi bộ, lại thường nói ông trời cho người ta cặp giò là dùng để đi.”


Lý Tầm Hoan dịu dàng cười: “Những chuyện muội biết quả là không ít.”
Tôn Tiểu Hồng mỉm cười đáp: “Quả thật là không ít.”


Lý Tầm Hoan nói: “Chẳng những muội biết Thượng Quan Kim Hồng sẽ đến, mà còn biết hắn từ đâu mà đến. Chẳng những muội biết phong thư đó là của Lâm Tiên Nhi, mà còn biết trong đó ẩn tàng những ý định gì.”


Chàng nhìn thẳng vào mắt Tôn Tiểu Hồng, từ từ hỏi: “Làm sao muội biết được những chuyện này?”
Tôn Tiểu Hồng cắn môi, mỉm cười: “Muội có cách của muội, nhất định không thể nói cho huynh biết.”
*
* *


Đêm đã khá sâu.
Bóng đêm ở ngoại thành bao giờ cũng sâu thẳm hơn ở nội thành.
Đất trời vắng lặng, gió thoảng đưa về tiếng côn trùng não nuột khóc đêm thu.


Bước chân của Tôn Tiểu Hồng thật nhanh, thật nhẹ, tựa như không bao giờ biết mệt mỏi là gì. Bất luận là phải làm việc gì, nàng cũng làm rất hứng thú.


Có thể nói rằng nàng là một con người biết yêu cuộc sống, vì nàng vẫn còn rất trẻ.
Lý Tầm Hoan đi cạnh nàng, quả thật là một đôi rất chênh lệch.


Chàng cảm thấy vô cùng thích thú tuổi trẻ của nàng, thích thú đến mức phát sinh ganh ghét. Đến lúc phát hiện ra sự ganh ghét này, chàng bỗng cảm thấy kinh ngạc: “Ta đã già thật rồi ư?”


Bởi vì chàng biết, chỉ có tuổi già mới sinh lòng đố kÿ với vẻ nhiệt thành của tuổi trẻ. Chàng chợt cười, tiếng cười như tự chế giễu mình, rồi nói chậm rãi: “Nếu là mười năm trước, nhất định ta sẽ không đi gần muội như thế.”


Tôn Tiểu Hồng hỏi: “Tại sao lại thế?”


Lý Tầm Hoan đáp thong thả: “Bởi vì giang hồ đều biết ta là một tên lãng tử, mà muội là một cô gái trẻ. Nếu đi cạnh nhau thế này, thiên hạ không khỏi có lời đồn đại.”


Chàng lại cười, rồi nói tiếp: “May mà bây giờ thì ta đã già rồi. Người khác nhìn thấy, chắc chắn họ sẽ nghĩ ta là phụ thân của muội.”


Tôn Tiểu Hồng la lên: “Phụ thân của muội? Huynh tưởng rằng huynh già thật đấy ư?”
Lý Tầm Hoan đáp gọn: “Dĩ nhiên.”
Tôn Tiểu Hồng bỗng cười khanh khách.
Lý Tầm Hoan hỏi: “Muội cười chuyện gì thế?”


Tôn Tiểu Hồng vừa cười vừa đáp: “Muội cười huynh.”
Lý Tầm Hoan ngạc nhiên hỏi: “Ta có gì đáng cười đâu?”
Tôn Tiểu Hồng đáp: “Bởi vì muội biết, huynh đang sợ muội.”


Lý Tầm Hoan lại càng ngạc nhiên: “Sao ta lại phải sợ muội?”
Đôi mắt của Tôn Tiểu Hồng sáng rực lên, long lanh như những ánh sao đêm.


Nàng vẫn cười khanh khách: “Vì huynh sợ muội nên mới nói như thế. Huynh sợ sẽ đối xử tốt với muội, nên tự nhận là mình đã già. Có đúng thế không?”
Lý Tầm Hoan chỉ còn biết cười trừ.


Tôn Tiểu Hồng nói tiếp: “Thật ra, khi huynh là một lão ông, thì muội cũng là một lão bà rồi!”


Nàng đột nhiên dừng bước, ngẩng lên nhìn thẳng Lý Tầm Hoan, nói rất dịu dàng: “Chỉ có ai tự cảm thấy mình già, mới thật sự là già. Gia gia của muội từ trước tới nay chưa bao giờ tự nhận là mình già cả. Huynh còn rất trẻ. Muội năn nỉ huynh, từ nay về sau đừng bao giờ nói mình già nữa, được không?”


Bóng tối quá dày, không thể nhìn rõ mặt, chỉ thấy đôi mắt tròn to, sáng lung linh. Trong ánh mắt của nàng lộ ra vẻ dịu dàng, vẻ tình tứ rất ngây thơ.


Chỉ có ánh mắt của một thiếu nữ mới có thể chân thật, ngây thơ như thế.
Nhìn đôi mắt ấy, Lý Tầm Hoan chợt nhớ đến Lâm Thi Âm mười mấy năm về trước.


Năm xưa, mục quang của Lâm Thi Âm cũng thuần khiết như thế này. Nhưng bây giờ thì sao?


Lý Tầm Hoan âm thầm thở dài, tránh tia mắt của nàng, nhìn về phía trước rồi đột nhiên cười: “Muội xem, phía trước đã là Trường Đình. Chúng ta hãy đi nhanh lên, đừng bắt gia gia của muội phải đợi lâu.”


Bầu trời không trăng không sao, mặt đất không đèn không đuốc.
Trong màn đêm, chỉ thấy trong Trường Đình có một đốm lửa nhỏ lập lòe. Những lúc đốm lửa hơi sáng lên, có thể nhìn thấy một bóng người.


Tôn Tiểu Hồng hỏi: “Huynh có thấy đốm lửa ấy không?”
Lý Tầm Hoan đáp: “Dĩ nhiên là thấy.”


Ánh mắt của Tôn Tiểu Hồng lấp lánh, cười hỏi: “Huynh đoán xem đó là cái gì? Nếu đoán trúng, muội rất phục huynh.”
Lý Tầm Hoan đáp: “Đó là cái ống điếu của gia gia muội.”


Tôn Tiểu Hồng vỗ tay hoan hô: “Ái chà, huynh đúng là tuổi trẻ tài cao. Muội hết sức khâm phục huynh.”
Lý Tầm Hoan cũng bật cười theo.


Cũng không hiểu tại sao, khi ở cạnh cô gái này, thì Lý Tầm Hoan cười nhiều hơn, mà lại ít ho.
Tôn Tiểu Hồng nói: “Không biết Thượng Quan Kim Hồng đã đến đây chưa, cũng không biết gia gia đã tiễn hắn đi chưa...”


Nàng vừa đi vừa nói, đột nhiên ánh mắt tỏ ra lo lắng: “Chúng ta đi mau một chút xem sao.”
Nàng chưa dứt lời, bỗng nhiên bị Lý Tầm Hoan nắm lấy tay.
Tôn Tiểu Hồng nghe tim mình đập rộn lên, mặt nóng bừng bừng.


Nàng lén liếc nhìn Lý Tầm Hoan, nhưng nhận ra khuôn mặt chàng rất nghiêm chỉnh, đôi mắt sáng rực của chàng đang chăm chú nhìn ra phía xa xa.
Ở xa xa đã nhìn thấy hai ánh lửa.
Đó là hai ngọn đèn lồng.
*
* *


Ngọn đèn lồng được phất bằng giấy màu vàng, treo trên đầu một cần tre nhỏ.


Dưới ánh đèn vàng, có thể thấy người cầm đèn cũng mặc y phục màu vàng. Thậm chí sắc mặt của họ cũng bị ánh đèn nhuộm một màu vàng.
Màu vàng này rất kỳ bí, rất đáng sợ.


Thân hình của Lý Tầm Hoan hơi nhích động, kéo Tôn Tiểu Hồng nép vào một gốc cây bên đường.
Tôn Tiểu Hồng cố gắng nói thật nhỏ: “Kim Tiền Bang.”
Lý Tầm Hoan gật đầu.


Tôn Tiểu Hồng chau mày hỏi: “Thì ra Thượng Quan Kim Hồng bây giờ mới đến. Chẳng lẽ hắn đã gặp chuyện gì dọc đường hay sao?”


Lý Tầm Hoan chậm rãi đáp, cũng rất nhỏ: “Không chừng vì hắn chỉ có hai chân, nên không thể đi nhanh như ngựa có bốn chân.”


Tôn Tiểu Hồng định cười thưởng thức câu nói đó, nhưng chợt ngưng lập tức. Nàng vừa nhận ra phía sau hai ngọn đèn lồng ấy còn có hai ngọn đèn nữa. Hai cặp đèn này cách nhau chừng ba trượng, khoảng giữa còn có hai người. Hai người này một trước một sau, bước rất chậm rãi, nhưng bước rất dài.


Thân hình cả hai đều cao lớn, cũng đều mặc áo màu vàng. Người đi trước mặc áo dài phủ tới gót chân, nhưng khi bước, tà áo vẫn không hề lay động.
Người đi sau mặc áo ngắn hơn, vạt chỉ vừa đến gối.


Họ đều đội nón rộng vành, che tới ngang mày, nên dù ánh đèn rất sáng mà vẫn không thể nhìn rõ mặt.
Tay của người đi phía trước không cầm gì cả, cũng không đeo binh khí gì.


Giữa thắt lưng người đi sau có giắt một thanh kiếm.
Thanh kiếm này không có vỏ.


Lý Tầm Hoan nhận ra người này đeo kiếm rất giống A Phi, chỉ khác là chuôi kiếm của A Phi thì quay về bên phải, còn chuôi kiếm của người này hướng sang bên trái.
Như vậy là hắn thuận tay trái.


Lông mày Lý Tầm Hoan bỗng cau lại. Chàng không thích gặp đối thủ sử kiếm bằng tay trái.


Người dùng tay trái để sử kiếm, chiêu thức hoàn toàn khác biệt với người bình thường, hiểm độc hơn, mà cũng khó lường hơn.
Hơn nữa, thanh kiếm không có vỏ thì khi cần xuất thủ cũng nhanh hơn một chút.


Bằng vào kinh nghiệm nhiều năm, chỉ nhìn qua là Lý Tầm Hoan biết ngay đây là một đối thủ rất đáng sợ.






Truyện liên quan