Chương 0075 : Giữa sinh và tử

Thanh âm chậm rãi đó không cao không thấp, tuyệt không chứa tình cảm, Hướng Tòng nghe rất quen tai. Chỉ có Kinh Vô Mạng mới có thanh âm như thế.
Kinh Vô Mạng!
Hướng Tòng đột ngột quay đầu lại, quả nhiên thấy Kinh Vô Mạng.


Y phục trên người Kinh Vô Mạng đã rách nát, thần sắc rất tiều tụy, nhưng cặp mắt của hắn... Cặp mắt xám xịt như ch.ết đó vẫn lạnh như băng, đủ làm cho ai nhìn vào cũng phải đông cả máu.


Hướng Tòng tránh ánh mắt đó, nhìn vào cánh tay hắn. Tay trái hắn vẫn bó vải chặt, xám ngoét, như mới lấy từ quan tài ra vậy.


Đây vốn là một đôi tay giết người, nhưng bây giờ thì lại làm người ta muốn nôn mửa.


Hướng Tòng mỉm cười: “Tại hạ tuy không biết giết người, nhưng vẫn có thể giết. Kinh tiên sinh tuy biết giết người, nhưng rất tiếc là giết người thì không thể dùng miệng, mà phải dùng tay.”


Tròng mắt Kinh Vô Mạng co rút lại, nhìn hắn trừng trừng, nói từng chữ một: “Ngươi không thấy tay của ta ư?”




Hướng Tòng đáp: “Tay rất có nhiều loại, nhưng cánh tay mà tại hạ đang nhìn thì không phải loại tay để giết người.”
Kinh Vô Mạng hỏi: “Ngươi cho rằng tay phải của ta không thể giết người ư?”


Hướng Tòng mỉm cười: “Người cũng có nhiều loại. Có những người giết rất dễ, có những người không dễ giết.”
Kinh Vô Mạng nói: “Ngươi thuộc về loại nào?”


Đột nhiên Hướng Tòng trầm mặt xuống, nói lạnh nhạt: “Đại khái thì cánh tay của tiên sinh giết ta không ch.ết.”


Trong ánh mắt của hắn tràn đầy thù hận, như đang muốn Kinh Vô Mạng xuất thủ. Hắn muốn tìm lý do để giết Kinh Vô Mạng.


Đột nhiên Kinh Vô Mạng bật cười. Hắn cũng y như Thượng Quan Kim Hồng, lúc cười còn tàn nhẫn hơn lúc không cười, đáng sợ hơn lúc không cười.
Hướng Tòng không tự chủ được, thối lui vài bước.


Kinh Vô Mạng nói: “Thì ra ngươi hận ta.”
Hướng Tòng nghiến chặt răng, cười nhạt: “Người không hận ngươi, e rằng rất ít.”
Kinh Vô Mạng hỏi: “Ngươi muốn giết ta ư?”


Hướng Tòng đáp: “Người muốn giết ngươi, cũng không chỉ có một mình ta.”
Kinh Vô Mạng hỏi: “Nhưng sao ngươi phải đợi đến lúc này?”


Hướng Tòng đáp: “Muốn giết người cũng phải có cơ hội, chắc ngươi cũng biết.”
Kinh Vô Mạng hỏi: “Bây giờ ngươi cho là cơ hội đã đến rồi ư?”
Hướng Tòng đáp: “Không sai.”


Kinh Vô Mạng đột nhiên thở dài: “Tiếc rằng ta còn một bí mật, ngươi chưa biết.”
Hướng Tòng nhịn không nổi, hỏi: “Bí mật gì thế?”


Đôi mắt xám xịt như ch.ết của Kinh Vô Mạng nhìn như chọc vào yết hầu của Hướng Tòng, nói từng tiếng một: “Tay phải của ta cũng có thể giết người, lại còn nhanh hơn tay trái.”


Tiếng nói của Kinh Vô Mạng chưa dứt, mũi kiếm đã xuyên vào yết hầu của Hướng Tòng.
*
* *


Không ai nhìn thấy thanh kiếm này được rút ra như thế nào, cũng không ai biết Kinh Vô Mạng xuất chiêu ra sao. Chỉ thấy ánh thép loáng lên rồi yết hầu của Hướng Tòng phụt ra một vòi máu, sau mấy tiếng ộc ộc thì hơi thở đã ngưng. Hắn ch.ết mà vẫn còn kinh ngạc, tròng mắt trợn lồi hẳn ra ngoài,.


Tròng mắt của hai người mang danh Quỷ Đầu Đao và Táng Môn Kiếm cũng lồi ra. Cả hai lùi dần ra cửa.
Kinh Vô Mạng không thèm quay đầu lại, nói lạnh nhạt: “Các ngươi đã biết bí mật của ta mà còn muốn chạy ư?”


Hàn quang lại nhấp nháy, máu tiếp tục bắn ra. Dưới ánh kiếm, vòi máu trông tươi thắm như một chuỗi mã não đỏ.
*
* *
Thuốc trị bệnh thường là đắng, nhưng độc dược luôn luôn lại ngọt.


Trên thế gian vốn có những việc kỳ lạ và đáng sợ như thế. Những thứ có hại nhất lại thường mỹ lệ hơn, khả ái hơn bất cứ thứ gì.


Vì thế mà kiếm quang giết người mới sáng lòa, máu phun ra cũng rất tươi thắm.
Có người nói: “Cái đẹp chỉ là cảm giác trong chốc lát, chỉ có chân thật mới là vĩnh hằng.”


Như vậy cái chân thật thì không đẹp. Báu kiếm giết người cũng như dao chẻ củi đều rèn bằng sắt, vấn đề ở chỗ người ta sử dụng nó như thế nào.


Nhưng cũng có người nói: “Chỉ cần nắm bắt được cái đẹp trong một khoảnh khắc là đủ, còn việc của vĩnh hằng thì cứ để mặc vĩnh hằng, ta thật sự không cần biết.”
*
* *


Trước khoảnh khắc đó, Hướng Tòng là Phong Vũ Lưu Tinh lừng danh trong võ lâm, còn là Đà chủ Đệ Bát phân đà của Kim Tiền Bang.
Nhưng bây giờ hắn chỉ là một cái xác ch.ết, chẳng khác mấy cái xác kia.


Kinh Vô Mạng cúi nhìn thi thể hắn, trên mặt đột nhiên có vẻ cổ quái, cứ như lần đầu tiên nhìn thấy người ch.ết vậy.
Có lẽ, chỉ vì đến bây giờ hắn mới cảm nhận được cái ch.ết.


Có lẽ, chỉ vì một người đang cô đơn tột bực mới cảm nhận được cái ch.ết.
Cuối cùng, Lâm Tiên Nhi cũng thở ra một hơi rất dài.


Hơi thở này nàng đã nén rất lâu, đến bây giờ mới được thở ra. Nàng liếc nhìn Kinh Vô Mạng, cười mà như không phải cười, giống như đang thổ lộ hay ngưỡng mộ gì đó, khẽ nói: “Thật không ngờ huynh lại đến để cứu muội.”


Kinh Vô Mạng không ngẩng đầu lên, nói lạnh nhạt: “Cô tưởng ta đến cứu cô ư?”
Lâm Tiên Nhi lắc đầu, nói chậm: “Có thể muội biết ý của huynh.”


Kinh Vô Mạng đột nhiên ngẩng lên, nhìn thẳng mặt nàng: “Cô biết cái gì?”
Lâm Tiên Nhi nói: “Huynh đến cứu muội, chỉ vì Thượng Quan Kim Hồng muốn giết muội.”
Kinh Vô Mạng nhìn trừng trừng vào nàng.


Lâm Tiên Nhi tiếp: “Huynh hận lão, vì thế lão định làm bất cứ chuyện gì, huynh cũng quyết phá cho kỳ được.”
Kinh Vô Mạng vẫn nhìn nàng nhưng không nói gì.


Lâm Tiên Nhi thở dài rồi nói: “Đến bây giờ, muội mới biết rõ huynh, và biết Thượng Quan Phi là bị chính tay huynh giết.”


Ánh mắt của Kinh Vô Mạng rời khỏi nàng, nhìn vào thanh kiếm trên tay, nói chậm rãi: “Cô biết khá nhiều rồi.”


Đột nhiên Lâm Tiên Nhi cười: “Muội còn biết là huynh nhất định không giết muội. Chẳng lẽ huynh làm theo ý muốn của Thượng Quan Kim Hồng hay sao?”


Nụ cười của nàng trở nên rất ngọt ngào, rồi nói tiếp: “Chẳng những huynh không giết muội, mà lại còn mang muội đi, có phải không?”
Kinh Vô Mạng ngạc nhiên hỏi: “Mang cô đi ư?”


Lâm Tiên Nhi đáp: “Bởi vì huynh không thể để muội ch.ết dưới tay Thượng Quan Kim Hồng, cũng không muốn muội tiết lộ bí mật của huynh, vì thế nhất định huynh sẽ mang muội đi.”


Âm thanh của nàng thật dịu dàng: “Muội cam tâm tình nguyện đi theo huynh, bất kể huynh đi đến nơi nào, muội có thể đi đến đó.”


Kinh Vô Mạng im lặng một lát, đột nhiên ngẩng lên nhìn A Phi. Hình như mãi đến bây giờ, hắn mới nhận ra là A Phi còn sống.
Nhưng A Phi lại như đã quên mất sự tồn tại của chính mình.


Lâm Tiên Nhi cũng liếc A Phi một cái, rồi bước lại nhổ một bãi nước bọt vào mặt A Phi. Nàng không nói một tiếng nào. Nàng cũng không cần phải nói.
Cuối cùng, Lâm Tiên Nhi cũng đi theo Kinh Vô Mạng. A Phi không hề động đậy.


Nước bọt trên má đã khô. A Phi vẫn không nhúc nhích.
Giấy dán cửa sổ đã có màu xám tro, trời đã sáng. A Phi vẫn không động đậy.


Hắn nằm xuống, nằm trên vũng máu, cạnh những thi thể. Khoảng cách giữa hắn và cái ch.ết chỉ còn là một sợi chỉ.
*
* *
“Ngày... giờ... cách Tây thành mười dặm, trường đình trước khu rừng.
Thượng Quan Kim Hồng”


*
* *


Mùa đông đã đến, chiếc lá khô cuối cùng trên cây đã bị gió thổi lìa cành. Màu sắc bức thư này giống như mảnh lá khô đó, một màu vàng ch.ết chóc, một màu không chút sinh khí, một màu dễ sợ.


Cánh thiếp chỉ vỏn vẹn mấy chữ, cũng giống như phương pháp giết người của Thượng Quan Kim Hồng: rõ ràng, đầy đủ, đơn giản, nhất định không có gì thừa.


Thư do một tên tiểu nhị đưa đến. Bàn tay của hắn đã cầm lá thư này vẫn còn đang run rẩy.


Bây giờ thì Tôn Tiểu Hồng đang cầm cánh thiếp. Nàng cũng cảm thấy hơi lạnh thấu xương, hơi lạnh của sát khí truyền từ bàn tay vào cơ thể.
Ngày hẹn chính là ngày mốt.


Tôn Tiểu Hồng thở ra một hơi, rồi nói chậm rãi: “Theo lịch thì ngày này không được tốt, việc gì cũng không nên làm.”
Lý Tầm Hoan cười: “Giết người thì hà tất phải chọn ngày tốt?”


Tôn Tiểu Hồng nhìn chằm chằm Lý Tầm Hoan rất lâu, rồi đột nhiên hỏi: “Huynh có chắc là giết được lão không?”
Lý Tầm Hoan ngậm miệng, nụ cười biến mất.


Tôn Tiểu Hồng đứng dậy, rảo bước ra ngoài. Lý Tầm Hoan còn chưa đoán được nàng ra ngoài làm gì, nàng đã bưng bút nghiên giấy mực vào trong.


Mực đã mài, giấy đã trải, mà Tôn Tiểu Hồng vẫn chưa ngẩng lên nhìn Lý Tầm Hoan cái nào. Nhưng nàng đột nhiên nói: “Huynh nói cho muội viết.”
Lý Tầm Hoan hơi kinh ngạc: “Nói cái gì?”


Tôn Tiểu Hồng đáp: “Huynh còn tâm nguyện gì chưa hoàn thành, trong lòng còn gì chưa giải tỏa.”
Giọng nói của nàng vẫn điềm tĩnh, nhưng tay hơi run.


Lý Tầm Hoan bật cười: “Muội muốn ta trăn trối bây giờ ư? Ta chưa ch.ết mà?”
Tôn Tiểu Hồng nói: “Lúc huynh ch.ết, thì huynh nói không được nữa.”


Nàng cúi đầu nhìn bàn tay cầm bút của mình, nhưng vẫn không sao tránh khỏi ánh mắt của Lý Tầm Hoan.


Mắt nàng đã hơi ướt, môi cắn chặt: “Bất luận chuyện gì, huynh cũng có thể nói. Chẳng hạn như A Phi, huynh có muốn nói gì với hắn không, còn việc gì cần hắn làm không?”


Ánh mắt của Lý Tầm Hoan chợt lộ vẻ đau khổ, thở một hơi dài: “Không!”
Tôn Tiểu Hồng hỏi: “Không có ư? Không có gì thật ư?”


Lý Tầm Hoan bình tĩnh đáp: “Ta có thể bảo hắn không giết người khác, nhưng không thể bảo hắn không yêu người khác.”
Tôn Tiểu Hồng hỏi: “Nhưng nếu người khác định giết hắn thì sao?”


Lý Tầm Hoan cười đau khổ, chua chát nói: “Bây giờ còn ai muốn giết hắn nữa?”
Tôn Tiểu Hồng nói: “Thượng Quan Kim Hồng...”


Lý Tầm Hoan cắt lời: “Thượng Quan Kim Hồng đã thả hắn đi thì không giết hắn nữa. Nếu không, hắn đã ch.ết rồi.”
Tôn Tiểu Hồng hỏi: “Nhưng sau này thì sao?”


Lý Tầm Hoàn nhìn ra cửa sổ, chậm rãi đáp: “Bất luận giấc mộng dài như thế nào cũng phải có lúc tỉnh. Đợi đến lúc hắn tỉnh dậy thì chuyện gì hắn cũng tự hiểu, còn bây giờ có nói cũng vô dụng thôi.”


Tôn Tiểu Hồng cắn chặt môi, rồi đột nhiên hỏi: “Nàng?”
Chỉ một tiếng, nhưng hình như nàng đã phải dùng hết sức bình sinh mới nói ra được.


Đương nhiên Lý Tầm Hoan biết “nàng” là ai. Ánh mắt chàng càng đau khổ hơn, rồi đột nhiên bước tới đẩy cửa sổ ra.
Tôn Tiểu Hồng cúi đầu: “Nếu huynh còn có lời gì, việc gì...”


Lý Tầm Hoan đột nhiên ngắt lời nàng: “Không có! Không có gì cả.”
Tôn Tiểu Hồng lại hỏi: “Nhưng huynh...”


Lý Tầm Hoan nói: “Nàng sống, dĩ nhiên có người chiếu cố nàng. Nàng ch.ết, cũng sẽ có người mai táng. Bất luận thế nào nàng cũng không cần ta phải quan tâm. Ta ch.ết đi, đối với nàng chỉ có ích mà thôi.”


Giọng nói của chàng rất bình tĩnh, nhưng vẫn không quay đầu lại. Tại sao chàng không dám quay đầu lại?


Tôn Tiểu Hồng nhìn dáng người ốm yếu của chàng, một giọt lệ rơi xuống trang giấy. Nàng kín đáo lau khô mắt rồi hỏi: “Nhưng huynh cũng phải có lời nào để lại chứ? Sao huynh không chịu nói với muội?”


Lý Tầm Hoan hỏi lại: “Sao muội lại nhất định bắt huynh phải nói?”
Tôn Tiểu Hồng đáp: “Huynh nói đi, muội sẽ ghi lại. Nếu huynh ch.ết, muội sẽ làm giúp huynh từng việc một, và sau đó...”


Lý Tầm Hoan đột nhiên quay lại, nhìn sâu vào mắt nàng: “Sau đó thì sao?”
Tôn Tiểu Hồng đáp gọn: “Sau đó muội cũng ch.ết.”


Nàng vươn thẳng người, nhìn thẳng vào Lý Tầm Hoan không tránh né, cũng không giấu giếm.
Lý Tầm Hoan ấp úng: “Muội... Tại sao muội phải ch.ết?”


Tôn Tiểu Hồng đáp: “Muội không thể không ch.ết, vì khi huynh đã ch.ết thì muội sống còn khó chịu hơn ch.ết.”


Nàng vẫn nhìn Lý Tầm Hoan không hề chớp mắt, thần sắc vô cùng bình tĩnh. Bất cứ ai cũng hiểu nàng đã hạ quyết tâm, một quyết tâm không thể thay đổi được.


Lòng của Lý Tầm Hoan đau nhói lên. Chàng không nhịn được, lại khom lưng ho kịch liệt.


Đợi cơn ho dứt, Tôn Tiểu Hồng mới thở ra, khẽ nói: “Nếu huynh muốn muội sống thì bản thân huynh đừng ch.ết. Thượng Quan Kim Hồng cũng không nhất quyết phải tìm huynh quyết đấu, lão đối với huynh cũng có mấy phần sợ sệt.”


Đột nhiên nàng chạy tới, nắm lấy tay Lý Tầm Hoan: “Chúng ta có thể đi, đi rất xa, bất cứ chuyện gì cũng không cần lo nghĩ. Muội... muội có thể dẫn huynh về nhà, nơi đó chẳng ai biết. Giả tỉ Thượng Quan Kim Hồng muốn tìm huynh cũng đừng hòng tìm được.”


Lý Tầm Hoan không nói gì, một chữ cũng không nói. Chàng chỉ im lặng đứng nhìn nàng.
Một cơn gió thoảng qua, như mang theo một màn khói làm mờ mắt chàng.


Thanh âm già cỗi của Tôn Lão Tiên Sinh bỗng vang lên, buồn rầu: “Bất luận ngươi nói thế nào, Thám Hoa cũng không đi đâu.”
Tôn Tiểu Hồng cắn môi, giậm chân: “Sao gia gia biết chàng không đi?”


Tôn Lão Tiên Sinh đáp: “Nếu Thám Hoa là loại người chịu đi trốn, thì ngươi đã không đối xử với Thám Hoa như thế.”
Tôn Tiểu Hồng ngẩn ra một lúc, rồi bỗng quay lưng lại, ôm mặt khóc.


Lý Tầm Hoan thở dài: “Tiền bối! Ngài...”


Tôn Lão Tiên Sinh ngắt lời chàng: “Ta biết ngươi muốn gì, nhưng... Ta có thể bảo nó không giết người khác, nhưng không thể bảo nó không yêu người khác. Có phải vậy không?”


Tình yêu, quả là chuyện này không ai miễn cưỡng được.
Lý Tầm Hoan lại bắt đầu ho, cơn ho lại càng kịch liệt.
*
* *
“Cach Tây thành mười dặm, trường đình trước khu rừng”.


Đó là một cái đình bát giác, dưới chân núi, cạnh rừng rậm. Rừng đã khô, sơn đỏ trên lan can của trường đình cũng đã tróc.
Gió tây tiêu điều, cả trời đất tiêu điều.


Lý Tầm Hoan đang đi qua đi lại trong rừng, như muốn giẫm nát từng tấc đất.
Ngày hẹn chính là ngày mốt.


Mặt trời đã ngả về Tây, một ngày đã sắp hết. Ngày mốt chính ở đây, cũng vào lúc mặt trời ngả về Tây, toàn bộ ân oán giữa Lý Tầm Hoan và Thượng Quan Kim Hồng sẽ kết thúc. Đó có thể chính là trận chiến kinh tâm động phách nhất của võ lâm, từ khi có người ghi lại.


Lý Tầm Hoan thở dài rồi ngẩng đầu lên. Hoàng hôn vẫn đẹp như mọi khi. Nhưng dưới mắt một người sắp ch.ết, mặt trời có phải vẫn diễm lệ vĩnh hằng?


Tôn Lão Tiên Sinh và Tôn Tiểu Hồng ngồi im lặng trong ngôi đình, hoàn toàn không quấy rối chàng. Đột nhiên Tôn Tiểu Hồng hỏi: “Chưa đến lúc quyết đấu, chàng đã đến đây trước để làm gì?”


Tôn Lão Tiên Sinh đáp: “Cao thủ quyết đấu, không chỉ phải xem võ công mạnh yếu, còn phải xem thiên thời địa lợi nhân hòa. Thượng Quan Kim Hồng chọn nơi này làm chiến trường, đương nhiên đã có dụng ý.”


Tôn Tiểu Hồng hỏi: “Là ý gì?”
Tôn Lão Tiên Sinh đáp: “Chắc chắn lão rất quen thuộc địa hình nơi đây, không chừng còn đặt mai phục trước ở chỗ này.”


Tôn Tiểu Hồng nói: “Vì thế chàng cũng đi đến đây để làm quen địa hình, và xem thử Thượng Quan Kim Hồng có thể mai phục ở chỗ nào.”


Tôn Lão Tiên Sinh nói: “Không sai! Danh tướng xưa nay đều đến xem xét chiến trường trước những trận chiến lớn. Bất kể là loại chiến tranh gì, bên nào chiếm địa lợi thì sẽ có ưu thế hơn.”


Tôn Tiểu Hồng hỏi: “Nhưng tại sao chàng cứ đi qua đi lại mãi như thế?”
Tôn Lão Tiên Sinh mỉm cười: “Đương nhiên Thám Hoa cũng có mục đích.”
Tôn Tiểu Hồng hỏi: “Vậy sao?”


Tôn Lão Tiên Sinh đáp: “Thám Hoa muốn đi hết từng tấc đất ở đây, để xem đất cứng hay mềm, khô hay ẩm.”
Tôn Tiểu Hồng hỏi: “Như thế thì có ích gì?”


Tôn Lão Tiên Sinh đáp: “Chất đất khác nhau có thể ảnh hưởng đến khinh công. Khi sử dụng bảy thành công lực như nhau, chỗ đất ẩm ướt chỉ có thể nhảy lên hai trượng, còn chỗ đất cứng khô ráo thì nhảy được hai trượng rưỡi.”


Tôn Tiểu Hồng hỏi: “Sai lệch như thế đâu có nhiều?”
Tôn Lão Tiên Sinh thở dài: “Khi cao thủ tương tranh, dù chỉ một phân một tấc cũng không thể xem thường được.”


Đột nhiên Lý Tầm Hoan bước lại, đứng ngoài đình, đối diện với cánh rừng khô dưới nắng chiều tà. Chàng đứng ngẩn ra, không biết đang nghĩ gì.


Tôn Tiểu Hồng không nhịn nổi, lại khẽ hỏi: “Sao chàng đứng ngơ ngác ở đó?”






Truyện liên quan