Chương 0088 : Thắng bại

Người A Phi cong lên, chân tay như đang bị chuột rút, có cảm giác mình không làm gì được. Mỗi khi có cảm giác này, hắn chỉ muốn phát điên. Nhưng phát điên cũng vô dụng.


Lý Tầm Hoan đang ở sau cánh cửa này, đang chịu hành hạ, đang chờ ch.ết. Họ chỉ có thể ở bên ngoài chờ đợi.


Chờ đợi cái gì? Chờ đợi Thượng Quan Kim Hồng từ cánh cửa này bước ra ư? Khi lão đi ra ngoài, Lý Tầm Hoan chắc chắn không còn sống.


Chờ đợi cái gì? Chẳng qua là chờ đợi cái ch.ết. Dĩ nhiên Thượng Quan Kim Hồng không để họ sống, lúc lão ra đây cũng chính là lúc họ phải ch.ết.


Đột nhiên Tôn Tiểu Hồng bật dậy, ra sức lôi kéo A Phi: “Huynh chạy nhanh lên!”
A Phi hỏi: “Cô... cô bảo ta chạy ư?”
Tôn Tiểu Hồng nói: “Huynh không thể không chạy. Còn muội...”
A Phi hỏi: “Muội thì sao?”


Tôn Tiểu Hồng cắn môi một lúc rồi mới cúi đầu nói: “Muội khác huynh.”
A Phi hỏi: “Khác chỗ nào?”




Tôn Tiểu Hồng nói: “Muội đã từng nói, khi chàng ch.ết thì muội không thể sống một mình được. Nhưng còn huynh...”
A Phi nói: “Ta lại không muốn cùng ch.ết với huynh ấy.”
Tôn Tiểu Hồng nói: “Thế thì huynh nên đi.”


A Phi nói: “Ta cũng không muốn đi.”
Tôn Tiểu Hồng hỏi: “Tại sao?”
A Phi nói: “Cô cũng biết là tại sao rồi.”


Tôn Tiểu Hồng nói: “Muội biết huynh nhất định phải trả thù cho chàng, nhưng đó không phải là chuyện gấp phải làm ngay. Huynh có thể đợi...”
A Phi nói: “Ta không thể đợi.”


Tôn Tiểu Hồng nói: “Không thể đợi thì... thì...”
A Phi hỏi: “Thì sao?”
Môi Tôn Tiểu Hồng đã bị cắn đến rướm máu: “Thì ch.ết.”
A Phi nhìn chằm chằm vào những vết máu đã khô trên thanh kiếm bằng tre.


Tôn Tiểu Hồng nói: “Muội cũng biết huynh nhất định muốn thử, nhưng chỉ vô dụng mà thôi.”
A Phi nói: “Còn cô ở lại đây ch.ết chung với Lý huynh thì có tác dụng gì?”
Tôn Tiểu Hồng không biết nói sao.


A Phi chậm rãi nói tiếp: “Cô ở lại đây cũng chỉ vì một việc, dù biết rõ có làm cũng vô dụng, nhưng lại không thể không làm.”


Tôn Tiểu Hồng thở ra rất dài, rồi nói bình tĩnh hơn: “Cách nói chuyện của huynh càng ngày càng giống huynh ấy.”
A Phi im lặng hồi lâu, cuối cùng gật đầu, không nói gì. Hắn phải thừa nhận, không thể không thừa nhận.


Chỉ cần là người, chỉ cần tiếp xúc lâu ngày với Lý Tầm Hoan thì không thể không bị nhân cách vĩ đại đó làm cảm động. Nếu không gặp Lý Tầm Hoan, e rằng A Phi không thể có lòng tin vào loài người.


“Con không được tin tưởng vào bất kỳ ai, cũng không được nhường nhịn người khác, nếu không con sẽ đau khổ suốt đời.”


Cuộc đời mẹ của A Phi chắc đã tràn đầy đau khổ và bất hạnh, hắn cũng chưa từng thấy mẹ cười. Mẹ hắn ch.ết rất sớm, vì bà ta không còn hứng thú gì đối với cuộc sống của con người.


“Mẹ có lỗi với con, đáng lẽ mẹ phải đợi con lớn lên rồi mới ch.ết, nhưng mẹ không đợi được nữa, mẹ đã quá mệt mỏi rồi. Mẹ không có bất cứ cái gì để lại cho con ngoài câu nói đó. Đó là những bài học mà chính mẹ đã phải trả giá, con nhất định đừng quên.”


Trước nay A Phi không hề quên. Hắn từ nơi hoang dã bước vào xã hội loài người, không phải để tìm cuộc sống tốt hơn, mà để trả thù nhân loại, trả thù cho mẹ hắn. Nhưng người đầu tiên hắn gặp lại là Lý Tầm Hoan.


Lý Tầm Hoan đã khiến hắn cảm thấy đời người không đau khổ như hắn tưởng, mà giết người cũng chưa chắc là ác như hắn tưởng. Trong Lý Tầm Hoan, hắn đã phát hiện được rất nhiều tính tốt. Trước đó hắn không tin rằng trên thế gian vẫn còn tồn tại những đức tính như thế.


Cuộc đời hắn đã chịu ảnh hưởng của Lý Tầm Hoan quá nhiều, thậm chí nhiều hơn cả mẹ hắn, vì Lý Tầm Hoan dạy hắn yêu chứ không phải là hận. Yêu, bao giờ cũng dễ khiến người ta chấp nhận hơn là hận.


Nhưng bây giờ, hắn không thể không hận, hận đến nỗi muốn hủy diệt người khác, hủy diệt bản thân, hủy diệt tất cả. Hắn cảm thấy cuộc đời thật không công bằng, những người như Lý Tầm Hoan thật không nên ch.ết.


Tôn Tiểu Hồng đột nhiên thở ra, đau khổ nói: “Nếu Thượng Quan Kim Hồng biết chúng ta ở đây chờ đợi, nhất định lão sẽ rất sung sướng.”


A Phi nghiến răng: “Thì cứ để cho lão vui mừng. Trên đời chỉ có người tốt mới đau khổ, còn sung sướng là phần của kẻ ác.”
Đột nhiên có người nói: “Ngươi sai rồi!”
*
* *


Cánh cửa sắt rất nặng nề, nhưng khi mở lại hoàn toàn không phát ra âm thanh.
Không biết cửa đã mở từ lúc nào, một người từ từ bước ra, hiển nhiên là Lý Tầm Hoan. Chàng lộ vẻ rất mệt mỏi, nhưng vẫn còn sống.


Còn sống! Đó chính là điều quan trọng nhất trong lúc này.
A Phi cùng Tôn Tiểu Hồng quay lại, ngẩn ra, nước mắt từ từ chảy. Đây là nước mắt vui mừng.


Lúc vui mừng cũng như lúc bi ai, nước mắt nói được nhiều hơn bất cứ lời nào, hơn bất cứ việc gì.


Trên mắt Lý Tầm Hoan cũng giàn giụa lệ nóng, nhưng khóe miệng lộ một nụ cười. Chàng nói chậm rãi: “Ngươi sai rồi! Trên thế gian này, người tốt vĩnh viễn không bị cô đơn, mà kẻ ác cũng phải đau khổ nhiều hơn là sung sướng.”


Tôn Tiểu Hồng đột nhiên chạy tới, sà vào lòng chàng, vẫn không ngừng khóc. Nàng không thể chịu nổi nỗi vui mừng nữa.


Lại qua một hồi lâu, A Phi mới thở ra một hơi rất dài, không nhịn nổi phải hỏi: “Thượng Quan Kim Hồng đâu?”


Lý Tầm Hoan nhẹ nhàng vuốt tóc Tôn Tiểu Hồng, đáp: “Chắc lão phải rất đau khổ, vì cuối cùng lão cũng làm sai một việc.”
A Phi hỏi: “Lão đã làm sai việc gì?”


Lý Tầm Hoan nói: “Lão thật sự có rất nhiều cơ hội để giết ta, thậm chí có thể không cho ta đánh trả, nhưng lão lại cố ý bỏ qua những cơ hội đó.”
Người như Thượng Quan Kim Hồng thì sao có thể bỏ qua cơ hội?


Tôn Tiểu Hồng cũng nhịn không nổi phải hỏi: “Tại sao lại thế?”
Lý Tầm Hoan mỉm cười: “Bởi vì lão cũng muốn thử một chút.”
Tôn Tiểu Hồng hỏi: “Thử ư? Thử cái gì?”


Lý Tầm Hoan đáp: “Lão muốn thử xem mình có tránh được ngọn đao đầu tiên của ta hay không.”
Mắt Tôn Tiểu Hồng lóe sáng: “Chắc lão không tin câu nói Tiểu Lý Phi Đao phóng ra không trật.”


Lý Tầm Hoan nói: “Lão không tin. Trên thế gian này thật sự không có việc gì mà lão tin chắc.”
Tôn Tiểu Hồng hỏi: “Kết quả thì sao?”
Lý Tầm Hoan bình thản đáp: “Lão thua rồi.”
*
* *


“Lão thua rồi!” Đây chẳng qua chỉ là mấy chữ rất đơn giản. Quyết định thắng bại cũng chẳng qua chỉ là việc trong nhấp nháy.


Nhưng cái nhấp nháy này khẩn trương biết bao nhiêu, kích thích biết bao nhiêu? Cái nhấp nháy này ảnh hưởng đến giang hồ sâu xa đến mức độ nào? Ánh đao nhấp nháy đó khiến cho người ta kinh hãi đến thế nào, và tráng lệ đến thế nào?


Tôn Tiểu Hồng chỉ hận mình không được chính mắt nhìn thấy những việc xảy ra trong cái nhấp nháy đó. Cũng không cần phải nhìn thấy, chỉ cần tưởng tượng một chút là hơi thở của nàng như nghẹn lại.


Sao băng rất đẹp, rất tráng lệ. Khi sao băng lóe lên trong đêm tối, thường làm cho người ta phấn chấn, cảm động. Nhưng dù là ánh sáng của sao băng cũng không thể so sánh được với ánh sáng nhấp nháy của ngọn đao đó.


Ánh sáng của sao băng rất ngắn ngủi, ánh sáng của ngọn đao này càng ngắn ngủi hơn, nhưng chỉ nhấp nháy một cái cũng đủ chiếu rọi đến vĩnh hằng.
*
* *
Cửa đã mở.


Không ai có thể vĩnh viễn tự ngăn cách với thế giới bên ngoài cửa. Nếu bạn muốn tự ngăn cách với thế gian, chắc chắn sẽ bị thế gian ruồng bỏ trước.


A Phi bước qua cánh cửa này. Vật đầu tiên hắn nhìn thấy là ngọn đao đó, ngọn đao thần kỳ đó, Tiểu Lý Phi Đao.


Đao không cắm thẳng vào cổ họng Thượng Quan Kim Hồng, nhưng cũng đủ đoạt mạng lão. Lưỡi dao đâm hơi xéo từ dưới cổ họng lên phía trên, đã được phóng ra rất độc.


Tay kiêu hùng nhất đại này ch.ết cũng giống như những người mà lão vốn xem thường, không có gì khác biệt, cũng kinh hãi như nhau, cũng sợ sệt như nhau.


Cuộc sống vốn là bình đẳng, và trước mặt cái ch.ết thì ai cũng bình đẳng. Nhưng có một số người phải đến giây phút cuối cùng mới hiểu được chuyện này.


Trên mặt Thượng Quan Kim Hồng tràn đầy vẻ sợ hãi, hoài nghi, không tin. Lão cũng giống như những người khác, đã không tin ngọn đao này nhanh đến mức độ như thế.


Thậm chí ngay cả A Phi cũng không tin. Hắn không thể đoán được ngọn đao này đã phóng ra như thế nào. Hắn thật lòng mong muốn Lý Tầm Hoan kể lại tình hình lúc đó một cách tỉ mỉ, nhưng hắn cũng biết Lý Tầm Hoan sẽ không nói.


Ánh sáng nhấp nháy đó, tốc độ của ngọn đao đó, thật sự không ai có thể kể lại được.
“Lão thua rồi!”


Thượng Quan Kim Hồng siết chặt tay, hình như còn muốn nắm lấy một cái gì đó, còn chưa chịu thua. Nhưng tiếc là bây giờ lão không còn nắm chặt được gì nữa.


A Phi đột nhiên cảm thấy rất buồn, nổi lòng thương tiếc, nhưng chính hắn cũng không biết vì sao. Có thể không phải hắn thương tiếc Thượng Quan Kim Hồng, mà là thương tiếc chính mình.


Hắn là người, Thượng Quan Kim Hồng cũng là người. Mọi người đều có những nỗi bi ai và thống khổ như nhau.
“Ta không thua, nhưng ta đã nắm được gì, đã đạt được gì?”


Một hồi lâu, A Phi mới quay người lại. Bây giờ hắn mới nhìn thấy Kinh Vô Mạng.
Kinh Vô Mạng hình như không thấy người khác đi vào. Hắn đứng ngay ở cái bàn cạnh A Phi, mà cứ như đang đứng trong một thế giới khác.


Mắt hắn đang nhìn Thượng Quan Kim Hồng, nhưng thật sự là nhìn chính mình. Cuộc sống của Thượng Quan Kim Hồng chính là cuộc sống của hắn. Hắn chính là cái bóng của Thượng Quan Kim Hồng. Người đã ch.ết thì còn gì cái bóng?


Bất cứ ở đâu, chỉ cần có mặt Kinh Vô Mạng là người nào cũng cảm thấy một sự uy hϊế͙p͙ vô hình, một luồng sát khí vô hình. Nhưng bây giờ cảm giác đó không còn nữa.


Lúc A Phi đi vào gian phòng này, thật sự không có cảm giác là có người tồn tại ở đây. Tuy Kinh Vô Mạng vẫn sống, nhưng chỉ còn lại một cái vỏ trống rỗng. Cũng giống như một thanh kiếm mất chủ, cho dù tồn tại cũng không còn ý nghĩa.


A Phi bất giác âm thầm thở dài. Hắn rất hiểu tâm trạng lúc này của Kinh Vô Mạng, vì chính hắn đã trải qua tâm trạng như thế này.


Không biết sau bao lâu, đột nhiên Kinh Vô Mạng bước đến, nhấc thi thể Thượng Quan Kim Hồng lên. Hắn vẫn không nhìn ai, từ từ bước ra cửa.
Đột nhiên A Phi nói: “Ngươi không muốn trả thù sao?”


Kinh Vô Mạng không quay đầu lại, ngay cả bước chân cũng không dừng lại.
A Phi cười lạnh: “Ngươi không dám ư?”
Bước chân của Kinh Vô Mạng đột nhiên dừng lại.


A Phi lại nói: “Thắt lưng ngươi rõ ràng có kiếm, sao không rút ra? Chẳng lẽ thanh kiếm của ngươi chỉ để làm dáng thôi sao?”


Kinh Vô Mạng đột nhiên quay lại. Cái xác rơi chưa tới đất, kiếm đã xuất thủ. Kiếm quang vừa lóe lên là đã gần đến yết hầu A Phi.


Hắn xuất thủ vẫn rất nhanh, thậm chí vẫn nhanh như trước, nhưng không biết vì sao khi kiếm còn cách yết hầu A Phi khoảng nửa thước thì cây kiếm tre của A Phi đã chạm vào yết hầu của hắn.


Vừa rồi A Phi gọt ba thanh kiếm, đây là thanh thứ hai.
Hắn chăm chú nhìn Kinh Vô Mạng, nói chậm: “Ngươi vẫn rất nhanh, nhưng không thể giết người. Ngươi có biết vì sao không?”
Thanh kiếm của Kinh Vô Mạng rơi xuống.


A Phi tiếp: “Khi ngươi muốn ch.ết hơn cả người khác, dĩ nhiên sẽ không giết được người khác.”
Trong ánh mắt tuyệt vô sinh khí của Kinh Vô Mạng đột nhiên lộ ra một tia đau khổ, rồi ảm đạm nói: “Đúng thế.”


A Phi nói: “Ta có thể giết ngươi.”
Kinh Vô Mạng nói: “Đúng thế.”
A Phi nói: “Nhưng ta không giết ngươi.”
Kinh Vô Mạng hỏi: “Sao ngươi không giết ta?”


A Phi đáp: “Ta không giết ngươi, chỉ vì ngươi là Kinh Vô Mạng.”


Mặt của Kinh Vô Mạng đột nhiên co giật. Hắn đã nhớ ra mấy câu này, hoàn toàn giống như lần đầu tiên hắn gặp A Phi. Nhưng ngày đó thì Kinh Vô Mạng nói, còn bây giờ thì A Phi nói.


Hắn ngẫm nghĩ câu nói này thật tỉ mỉ, rồi trong ánh mắt bỗng có lửa chiếu ra, giống như một đống tro tàn đột nhiên bốc cháy.
A Phi chăm chú nhìn hắn, rồi đột nhiên nói: “Ngươi có thể đi.”


Kinh Vô Mạng hỏi: “Đi ư?”
A Phi đáp: “Ngươi đã cho ta một cơ hội, ta cũng cho ngươi một lần.”
A Phi nhìn Kinh Vô Mạng bước ra ngoài, cũng không biết trong lòng có mùi vị như thế nào.


“Dùng răng để trả răng, dùng máu để trả máu.” Trước đây Kinh Vô Mạng đã cho hắn, bây giờ hắn trả lại cho Kinh Vô Mạng.


Khi lòng người đã ch.ết, chỉ có hai thế lực phục sinh được nó, hoặc là yêu, hoặc là hận.


Bản thân A Phi đã dựa vào chữ yêu mà phục sinh, bây giờ hắn muốn dùng chữ hận để kích phát tiềm lực của Kinh Vô Mạng. Hắn muốn Kinh Vô Mạng tiếp tục sống.


Nếu như đây có thể gọi là trả thù, thì cách trả thù như thế này là vĩ đại nhất thế gian. Nếu mọi cuộc trả thù trên đời này đều giống như thế, thì lịch sử của nhân loại chắc chắn sẽ huy hoàng hơn, nhân loại vĩnh viễn trường tồn.


Bất kể như thế nào, trả thù cũng rất vui vẻ. Nhưng bây giờ A Phi có thực sự vui vẻ hay không? Hắn chỉ cảm thấy mệt mỏi, rất mệt mỏi. Thanh kiếm trong tay hắn cũng đã rơi xuống.
*
* *


Tôn Tiểu Hồng vẫn im lặng đứng đó, mãi đến bây giờ mới nhẹ nhàng thở ra.


“Muốn giết một con người thì rất dễ, nhưng muốn người đó sống đàng hoàng thì khó hơn nhiều.” Đây là một câu nói của Lý Tầm Hoan.


Bất kể đối với người nào việc nào, điểm xuất phát của chàng cũng là yêu chứ không phải là hận. Chàng đã biết, hận chỉ tạo nên hủy diệt, còn yêu có thể khiến người ta sống mãi. Tấm lòng của chàng mãi mãi rộng lớn, nhân cách của chàng mãi mãi vĩ đại.


Tôn Tiểu Hồng vừa nghĩ đến chỗ A Phi cũng giống chàng, nàng nhịn không nổi phải liếc nhìn chàng một cái. Lý Tầm Hoan hình như cũng rất mệt mỏi, không muốn nói gì.


Tôn Tiểu Hồng nhìn chàng rất lâu, đột nhiên mỉm cười: “Hai người võ công cao nhất thế gian đã bị các huynh đánh bại. Bang hội có thế lực lớn nhất thiên hạ cũng đã tan rã dưới tay các huynh. Lẽ ra các huynh phải rất vui mừng đắc ý, nhưng xem bộ điệu lúc này của các huynh thì không thấy gì là vui mừng cả, cứ như kẻ bại chính là các huynh vậy.”






Truyện liên quan