Chương 3: Kỳ ngộ và nguy hiểm cùng tồn tại

@ Trần Bách Thành
THÂN XẠ NHÀ THANH
Tác giả: Đông Nhất Phương
Chương 3: Kỳ ngộ và nguy hiểm cùng tồn tại
“Ngô tham tướng, binh sĩ do người suất lĩnh nhiều nhất là sáu ngàn người, có thể ngăn cản Phát phi đang nổi điên sao?”


Một tên Tổng binh chi tiếc rèn sắt không thành thép mà nhìn chằm chằm Ngô Khải Công, quyền phải đánh bang bang ở trên lồng ngực, vẻ mặt đau khổ, vô cùng đau đớn như là ch.ết mẹ ruột nói: “Đại nhân bảo người lãnh binh tấn công Phát phi, ngươi cũng không cần giết Dương


Chính Thanh chứ! Chúng ta chỉ cần đánh bại Phát phi là được, cần gì đuổi tận giết tuyệt thế?”
Tiếng nói hạ xuống, một tên tham tướng khác đứng dậy.


Tham tướng này hung dữ nhìn chằm chằm Ngô Khải Công, lớn tiếng nói: “Phát phì đều là thứ liều mạng, nhất là Phi vương Dương Tú Thanh càng không dễ chọc. Chúng ta giết Dương Chính Thanh, Dương Tú
Thanh sẽ không từ bỏ ý đồ. Nếu vì việc này, làm cho đại doanh Giang


Bắc vừa tổ kiến xảy ra vấn đề, Ngô Khải Công người ch.ết một trăm lần cũng không đến hết tội”.


Một khi có tướng lãnh bắt đầu chỉ trích Ngô Khải Công, người còn lại đều nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng, đều quở trách Ngô Khải Công không đúng, hồn nhiên quên đi sự vui sướng khi bọn họ nhận được tin thủ thắng.




Lý Chấn nhìn tướng lãnh giống đàn bà chanh chua chửi đổng, trong lòng rất mất bình tĩnh.
Hắn bước ra ngoài, thi lễ một cái với Kỳ Thiện.
Kỳ Thiện hỏi: “Lý Chấn, người lại có lời : muốn nói sao?”
Lý Chấn ôm quyền nói: “Đại nhân, lần này chỉ là giết Dương Chính


Thanh, không phải là đã giết Dương Tú Thanh cùng Hồng Tú Toàn, không có gì lớn. Một đám Phát hºà không thành sự, không đáng để lo.


Nếu Dương Tú Thanh dẫn mười vạn Phát phi đánh tới, ty chức nguyện ngăn cản cho đại nhân; nếu Dương Tú Thanh phái mấy vạn người đánh tới, ty chức nguyện quét sạch cho đại nhân”.
"Ha ha ha..."
Đột nhiên, tướng lãnh trong trường đều cất tiếng cười to.


Tất cả mọi người cho rằng Lý Chấn nói lời ngông cuồng, thậm chí cho rằng Lý Chấn sợ tới mức phát điên. Một Bách phu trưởng nho nhỏ, dẫn dắt binh sĩ chưa tới một trăm người, dám nói đánh hạ mười vạn Phát phi, khiến những tướng lãnh này rất khinh thường.


Trong mắt Ngô Khải Công lại hiện lên một tia sáng kỳ dị, vô cùng kích động.
Tiểu tử này không hổ là lính của hắn, là một nam nhi đường đường, không uổng phí hắn dìu dắt.
Kỳ Thiện trầm mặc một lát, thở dài nói: “Lý Chấn, ngươi tru sát


Dương Chính Thanh, lập hạ đại công. Bổn quan niệm tình ngươi là người có công, sẽ không so đo người không biết lựa lời, mặc dù dũng khí đáng khen, nhưng vẫn nên lui ra đi”. Dùng một chút, Kỳ Thiện lại nói: “Chuyện của Dương Chính Thanh tạm thời gác sang một bên, để bổn quan suy nghĩ vài ngày. Thân thể bổn quan mệt mỏi, lui ra cả đi”.


Chúng tướng nghe vậy, đều rời khỏi.
Ngô Khải Công tâm tình uể oải, cũng định xoay người rời đi, nhưng lại bị Lý Chấn giữ chặt.
IM 5
Kỳ Thiện trầm giọng nói: “Các người sao còn không lùi xuống? “
Lý Chấn không kiêu không nịnh hỏi: “Xin hỏi đại nhân, nếu Dương


Tú Thanh phái đại quân giết qua, nhân làm thế nào ngăn địch? Chư tướng trong quân tốt mã dẻ cùi, nhân muốn ngồi nhìn đại doanh Giang Bắc bị tấn công sao?
Kỳ Thiện nhíu mày, mặt lộ ra vẻ suy tư.
Quân Thái Bình đánh tới, ai có thể ngăn địch?


Đối với tướng lãnh dưới trướng, Kỳ Thiện vô cùng minh bạch, gần như tất cả tướng lãnh chỉ biết làm quan chứ không biết làm chuyện thực tế. Kỳ Thiện nhíu mày, hỏi: “Ngô Khải Công, Phát phi đánh tới, có thể thắng sao?”


Ngô Khải Công suy nghĩ một lát, nói: “Đại nhân, dứt khoát để "Hắn" xuất chiến”.
“Hắn?”
Kỳ Thiện kiên quyết nói: “Chưa tới cuối cùng, hắn không xuất chiến”.


Lý Chấn nghe hai người im bặt, không hiểu ra sao. Nhưng Lý Chấn lại muốn tạo ra cơ hội cho mình, cho nên chủ động thinh chiến, cao giọng nói: “Đại nhân, Phát phi chỉ là một đám ô hợp, không được việc gì. Ty chức nguyện vì đại nhân tiêu diệt Phát phi, ổn định đại doanh


Giang Bắc. Nếu đại nhân không tin, ty chức nguyện lập quân lệnh trạng”.
Ngô Khải Công không có đường lui, cũng nói: “Đại nhân, mạt tướng cũng nguyện ý lập quân lệnh trạng”.
Kỳ Thiện trầm ngâm một lát, nói: “Lập quân lệnh trạng thì không
Ngạo Thiên Môn Group
THẦN XẠ NHÀ THANH


Tác giả: Đông Nhất Phương cần, bổn quan tạm thời tin tưởng các người, hy vọng các người có thể lại một lần nữa thủ thắng. Được rồi, xuống dưới chuẩn bị đi”.
@ Trần Bách Thành
"Da!"
Ngô Khải Công và Lý Chấn xoay người, đi ra ngoài doanh trướng.


Lúc này, lại truyền đến thanh âm của Kỳ Thiện: “Lý Chấn à, ngươi đảm lượng mười phần, lại lập được đại công, rất không tồi. Bổn quan để ngươi làm Thiên tổng, hiệp trợ Ngô Khải Công chống đỡ Phát phí”.
“Đa tạ đại nhân!”


Lý Chấn vội vàng xoay người bái tạ, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.
Kỳ Thiện suy nghĩ một lát, lại nói: “Hai người các ngươi chuẩn bị chuyện ngăn cản Phát phi, chắc chắn cần vũ khí, vân vân, có yêu cầu gì, có thể nghĩ một danh sách, bổn quan đáp ứng tất cả”.


Trong lòng Lý Chấn vui mừng, có những lời này của Kỳ Thiện, chuyện càng dễ làm.
Hai người lại thi lễ với Kỳ Thiện, mới xoay người ra khỏi doanh trướng.
Sau khi trở lại doanh địa, hai người lần lượt ngồi xuống.


Ngô Khải Công không kìm được mà nói: “Dương Tú Thanh tức giận không phải là trò đùa, ngươi có nắm chắc không?


Lý Chấn vẻ mặt bình tĩnh, không nhanh không chậm nói: “Tướng quân, chuyện của Dương Chính Thanh rất dễ dàng liền có thể giải quyết, hơn nữa không có nguy hiểm. Bây giờ lực lượng của Dương Thị Thanh đều đặt ở việc Bắc Phạt, mục tiêu là Bắc Kinh, không phải là đại doanh


Giang Bắc. Cho dù Dương Chính Thanh bị giết, cũng không thể nào có đại quân đánh tới, nhiều nhất là hai ba vạn người, không đáng để lo”.
Lần phán đoán suy luận này, là suy đoán do Lý Chấn căn cứ quân
Thái Bình Bắc phạt mà


Trong lịch sử, sau khi quân Thái Bình đánh bạ Nam Kinh, Thống soái Thái Bình Thiên Quốc như Dương Tú Thanh đạt thành ý kiến, bỏ tấn công đại doanh Giang Bắc cùng đại doanh Giang Nam bên ngoài


Nam Kinh, toàn lực Bắc phạt, muốn một kích đánh hạ Bắc Kinh. Trước mắt chính là lúc quân Thái Bình Bắc phạt liên tục chiến thắng, chiến quả to lớn, Dương Tú Thanh không thể nào vì Dương Chính Thanh mà bỏ đại cục của quân Thái Bình.


Ngô Khải Công lại hỏi: “Cho dù là Phát phi số lượng ít đánh tới, có thể thắng sao?”
Lý Chấn cười nói: “Chỉ là chuyện nhỏ! “
Dừng một chút, Lý Chấn căn dặn “Người đâu, cầm bản đồ tới”.


Chỉ lát sau, một tên binh sĩ cầm bản đồ đi tới. Lý Chấn tiếp nhận bản đồ, phất tay bảo binh sĩ lui ra ngoài, sau đó trải bản đồ trên đất, đánh giá cẩn thận bản đồ Dương Châu.
Ngô Khải Công hỏi: “Nhìn ra cái gì? “


Lý Chấn chỉ vào bản đồ nói: “Phát phi phát binh từ Dương Châu, đường đi thông đại doanh Giang Bắc có ba đường. Đường thứ nhất là đường nhỏ, không thích hợp để đại quân hành quân; đường thứ hai là đường thủy, nếu đi thuyền đánh tới, sẽ tiêu hao rất nhiều nhân lực cùng vật lực, cũng không thích hợp; đường thứ ba là quan đạo bằng phẳng.


Ty chức liệu định Phát phì đánh tới từ con 1 đường thứ ba, chúng ta thiết hạ mai phục trên đường, tiêu diệt Phát phi”.
Ngô Khải Công nhíu mày, nói: không dễ dàng!” uốn phục kích Phát phi, cũng


Lý Chấn nói: “Sau khi Dương Chính Thanh bị giết ch.ết, tin tức rơi vào trong tai Dương Tú đến báo thù, một lần đi nhDương Tú Thanh lại phái tướng lãnh lần về cần ít nhất hơn mười ngày. Trong khoảng thời gian này, chúng ta có thể chuẩn bị xong. Ty chức hôm nay ám sát Dương Chính Thanh, lúc Phát phi lại đến, đồng dạng có thể ám sát chủ tướng Phát phi mới, giành được thắng lợi”. anche


Ngô Khải Công cau mày nói: “Ngươi định lặp lại chiêu cũ? “
Lý Chấn gật đầu nói: “Tướng quân anh minh, ty chức đúng là định ám sát chủ tướng Phát phi. Có điều hành động lần này cần an bài cần thận, tranh thủ một kích tiêu diệt Phát phi”.


Ngô Khải Công cắn răng nói: “Ta đã không còn đường lui, chỉ có thể dựa vào người, trận chiến này do ngươi an bài”.


Lá gan của Ngô Khải Công rất nhỏ, không có năng lực thống lĩnh quân tác chiến, nhưng tâm kế không kém. Hắn biết mình và Lý Chấn cột vào một chiếc thuyền, một người vinh cả bọn vinh một người tổn cả bọn tổn. Lý Chấn có đảm lược, có thủ đoạn, cho nên Ngô Khải Công tận khả năng hiệp trợ Lý Chấn. Chỉ cần đánh tan Phát phi, Ngô Khải Công cũng có thể phân một chén canh.


Lý Chấn thấy Ngô Khải Công uỷ quyền, cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cách Dương Tú Thanh phái người báo thù còn thời gian hơn mười ngày, đủ để Lý Chấn chuẩn bị tốt, hơn nữa Lý Chấn cũng phải sửa chữa
Điểu súng trong tay, để tiện hắn ám sát chủ tướng Phát phi.
Ngạo Thiên Môn Group






Truyện liên quan