Chương 4: Súng bắn tỉa của Lý Chấn

THÂN XẠ NHÀ THANH
Tác giả: Đông Nhất Phương
Chương 4: Súng bắn tỉa của Lý Chấn
Thời gian ba ngày, tin tức Dương Chính Thanh bị giết đã truyền ra.
) Trần Bách Thành
Đồng thời, tin tức Ngô Khải Công sắp xuất chiến cũng truyền ra.


Vô số tướng lãnh mia mai Ngô Khải Công không biết tự lượng sức mình, cũng mắng to Lý Chấn muốn ch.ết. Lý Chấn lại không thèm quan tâm, toàn tâm chuẩn bị chuyên nghênh chiến quân Thái Bình. Đây là lần đầu tiên hắn chủ trì đại chiến sau khi xuyên việt, phải đánh cho dứt khoát gọn gàng, hơn nữa quyết không thể thất bại. Có câu biết địch biết ta trăm trận trăm thắng, Lý Chấn phái ra trên trăm thám tử xâm nhập


Dương Châu, tìm hiểu động tĩnh.
Kế tiếp, Lý Chấn lại bắt đầu huấn luyện binh sĩ dưới trướng Ngô
Khải Công.


Binh sĩ dưới trướng Ngô Khải Công biếng nhác, còn lâu mới đạt tới tình trạng kỷ luật nghiêm minh. Trong thời gian ngắn, Lý Chấn muốn huấn luyện ra thành tích gần như là không thể nào, gửi hy vọng ở trên người những binh sĩ này cũng không được.
Vì vậy, Lý Chấn đem trọng tâm chuyển dời vào mặt súng ống.


Lý Chấn đòi hỏi Ngô Khải Công rất nhiều súng kíp, nhưng biết được
Kỳ Thiện có sáng tốt hơn, lại đòi Kỳ Thiện một phen.
Hộ vệ của Kỳ Thiện sử dụng chính là súng Tuyến Thang, càng tiên tiến hơn. n


Súng Tuyến Thang lúc bắn ra viên đạn sẽ vận động xoay tròn, độ chính xác cao, tầm bắn xa, uy lực cũng lớn hơn. Tuy rằng súng Tuyến




Thang cũng chưa đạt tới yêu cầu của Lý Chấn, nhưng trước mắt kỹ thuật không đủ, chỉ có thể xài tạm. Sau khi Lý Chấn nhận được súng, cải biến thô sơ giản lược với súng Tuyến Thang, trọng tân trang một ống nhắm, để tiến hành xạ kích cự ly xa.
Trong giáo trường, Lý hấn đang chuẩn bị thử súng.


Hắn xách súng bắn tỉa chế thô, căn dặn: “Chuẩn bị bước bia ngắm một trăm!”


Lập tức, binh sĩ cầm một bia ngắm đặt ở ngoài trăm bước. Một trăm bước ước chừng 80 mét, khoảng cách như vậy cũng không xa, lại thích hợp để Lý Chấn khảo thí súng bắn tỉa trong tay. Lý Chấn khoát tay bảo binh sĩ tránh ra, tay trái nâng súng ngắm lên, báng súng dựa ở nách, tay phải giữ cò súng, con mắt tới gần kính quang lọc, nhắm ngay mục tiên ngoài trăm bước.


“Phành!!”
Bóp cò, một tiếng trầm đục truyền ra.
Lý Chấn bóp bóp bả vai mỏi nhừ, lực phản chấn của khẩu súng
Tuyển Thang này có hơi lớn, cũng cần cải tiến. Nhưng trước mắt Lý


Chấn không có kỹ thuật và điều kiện, hắn đi nhanh về phía bia ngắm, nhìn bia ngắm hạ trắng hồng tâm, vẫn còn có hơi lệch. Lý Chấn trực tiếp điều chỉnh ở bên cạnh giáo trường, bắt đầu sửa ống nhắm.


Cứ như vậy, Lý Chấn từ một trăm bước, hai trăm bước, cuối cùng đến hai trăm năm mươi bước, đều có thể trúng mục tiêu.
Hai trăm năm mươi bước, đã gần như là 200 mét.


Vượt qua hai trăm mét, ống nhắm không tới được, viên đạn cùng thang súng đều không thể bắn tới, làm cho viên đạn bắn ra không chính xác, cho nên khoảng cách trước mắt của Lý Chấn là 200 mét.
“Thiên tổng đại nhân, Ngô Tướng 1 xin ngài đi một chuyến”.
“Biết rồi!” pub


Lý Chấn xách súng ngắm, bước vào doanh trướng Ngô Khải Công.
Lý Chấn đi vào trong doanh trướng của Ngô Khải Công, hỏi: “Tướng quân, người tìm mạt tướng có chuyện gì sao?”
Ngô Khải Công cảm thán nói: “Lý Chấn, Hà Minh ngáng chân chúng ta”.
“Hà Minh là ai? “Lý Chấn hỏi.


Ngô Khải Công nói: “Hà Minh cũng là tham tướng trong quân, giữa ta và hắn có chút ân oán”.
Lý Chấn hỏi tiếp: “Tướng quân, cụ thể xảy ra chuyện gì?


Ngô Khải Công vẻ mặt bất đắc dĩ, thở dài nói: “Ta vừa nhận được tin tức, Kỳ Thiện đại nhân chuẩn bị đưa người một ngàn hai trăm binh sĩ, trợ giúp chúng ta nghênh chiến Phát phi”.
Lý Chấn cười nói: “Tướng quân, đây là tốt chuyện mà! “


Ngô Khải Công lớn tiếng nói: “Tốt cái rắm, ta cho ngươi biết, vấn đề chính là ở đây. Ngươi trước kia chỉ là một Bách phu trưởng, chức quan hèn mọn, không rõ tình hình trong quân doanh. Trong đại doanh Giang


Bắc, có binh sĩ một doanh cực kỳ nhanh nhẹn dũng mãnh, tất cả binh sĩ trong doanh đều là dạng người rất thích tranh đấu tàn nhẫn, hơn nữa khó có thể quản thúc. Đưa cho ngươi một ngàn hai trăm người, chính là đám binh sĩ kiệt ngạo bất tuân kia”.


Nói đến đây, vẻ dữ tợn trên mặt Ngô Khải Công đều giật giật, lại tiếp tục nói: “Tướng lãnh doanh binh sĩ này là một Thiên tổng, tên là Hoàng


Sĩ Hải. Mặc dù Hoàng Sĩ Hải cũng chỉ là một Thiên tổng, nhưng lại kiệt ngạo bất tuân, ai cũng không phục. Ngay cả là Kỳ Thiện đại nhân cũng ông điều động được Hoàng Sĩ Hải,
Sĩ Hải ném cho ngươi, đây là ném một củ khoai lang phong tay, cầm không tốt sẽ dẫn lửa thiêu thân”. dapur


Trong lòng Lý Chấn vừa | nghĩ tới “Hắn” mà Kỳ Thiện và Ngô
Khải Công nhắc tới, chẳng lẽ Hoàng Sĩ Hải chính là người mà hai người nói với nhau. Lý Chấn hỏi: “Tướng quân, Hoàng Sĩ Hải chính là người mà ngài và đại nhân đề cập sao?


Ngô Khải Công nhẹ gật đầu, nói: “đúng là Hoàng Sĩ Hải”.
Lý Chấn nói: “Tướng quân, nếu là họa, chắc gì không phải là phúc! “
Lý Chấn hiểu là Hà Minh thuyết phục Kỳ Thiện, cố ý dùng Hoàng Sĩ


Hải đối phó hắn, mượn cơ hội đối phó Ngô Khải Công. Nhưng Lý Chấn lại cảm thấy vui, bởi vì Lý Chấn đang cần gấp thành lập thành viê tổ chức của mình.


Ngô Khải Công thấy Lý Chấn rất lạc quan, trầm giọng nói: “Rất nhiều tướng lãnh trong quân thậm chí muốn thu phục Hoàng Sĩ Hải, cũng từng cố gắng, cuối cùng đều mắt xám mày tro. Hà Minh cũng đi qua, lúc ấy Hà Minh thề son sắt ở trước mặt đại nhân nói thu phục


Hoàng Sĩ Hải, cuối cùng lại bị Hoàng Sĩ Hải hành ch.ết đi sống lại”.
Ngạo Thiên Môn Group
THÂN XẠ NHÀ THANH
Tác giả: Đông Nhất Phương
Lý Chấn hỏi: “Nếu Hoàng Sĩ Hải không chịu quản thúc, sao còn giữ?
- Trần Bách Thành
Ngô Khải Công khẽ lên tiếng: “Đại doanh Giang Bắc có một Hoàng


Sĩ Hải không nghe lời, giống như là một cây gai mắc giữa yết hầu, đại nhân nhất định là không thoải mái. Nhưng lại không dám triệt tiêu
Hoàng Sĩ Hải, bởi vì còn có Phát phi đang nhìn chằm chằm. Nếu Hoàng
Sĩ Hải bị rút, trong quân sẽ không còn trụ cột, đại nhân ngủ cũng không yên”.


Lý Chấn nhẹ gật đầu, hiểu rõ tình cảnh của Hoàng Sĩ Hải.
Kỳ Thiện không thích Hoàng Sĩ Hải, nhưng lại cần Hoàng Sĩ Hải duy trì cục diện, cho nên chỉ có thể giấu Hoàng Sĩ Hải đi. Một khi đại doanh
Giang Bắc xuất hiện nguy cơ, mới để cho Hoàng Sĩ Hải xuất chiến.


Chỉ cần không phải là chuyện đặc biệt nguy hiểm, Hoàng Sĩ Hải cũng chỉ có phần thủ doanh.
Lý Chấn nghe xong, lại càng thêm hưng phấn.
Hắn muốn đặt chân ở quân doanh, vậy cần một đám tâm phúc.


Hoàng Sĩ Hải kiệt ngạo bất tuân, là cá biệt của đại doanh Giang Bắc, ngay cả Kỳ Thiện cũng không quản được, rõ ràng cho thấy cô lập ở trong quân. Nếu Lý Chấn thu phục được Hoàng Sĩ Hải, tuyệt đối là người tâm phúc.
Cơ hội!
Đây là cơ hội của hắn! an.vn


Trong lòng Lý Chấn kích động, 1 sắc mặt bình tĩnh nói: “tướng quân, ngài dân quân nghênh chiến Phát phi, tướng quân khác đều chờ ngài bại trận. Nhất là Hà Minh, càng là như vậy. Hôm nay Hà Minh chủ động đẩy Hoàng Sĩ Hải tới, chính là cơ hội của tướng quân. Chỉ cần lấy được sự ủng hộ của Hoàng Sĩ Hải, có một nhóm binh sĩ có thể chinh thiện chiến, tướng quân liền thành trụ cột của đại doanh Giang Bắc, cho dù Hà Minh và tướng lãnh còn lại muốn công kích tướng quân, đều không thể nào thành công”.


Ngô Khải Công lộ ra ý động, lại nói: “Tuy là nói vậy, nhưng không dễ làm!”
Lý Chấn nói: “Tướng quân, hết thảy giao cho ty chức xử lý”.


Ngô Khải Công hít một hơi thật sâu, nói: “Tốt, ngươi cứ phóng tay mà làm. Chỉ cần ta nhậm chức ở trong quân, sẽ không để người chịu ảnh hưởng”. Ngô Khải Công nhìn chằm chằm Lý Chấn, cảm thấy người trước mắt không phải là một kẻ tiểu tốt, là một người có đại khát vọng.


Lý Chấn kích động vạn phần nói: “Tướng quân yên tâm, ty chức nhất định không để cho tướng quân thất vọng”.
“Hắc hắc... hay cho cậu không thất vọng nha!”
Rèm cửa doanh trướng lần nữa nhấc lên, ngoài doanh trướng đi vào một người. Lý Chấn ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện người đến là Hà


Minh. Hà Minh đi nhanh vào, trên mặt mang theo nụ cười thản nhiên, cười lạnh nói: “Kỳ Thiện đại nhân truyền lệnh, ra lệnh Lý Chấn tiếp nhận một doanh binh sĩ dưới trướng Hoàng Sĩ Hải. Lý Chấn à, đại nhân kỳ vọng người rất cao, đừng để cho đại nhân thất vọng”.


Hà Minh cười tủm tỉm nhìn chằm chằm Ngô Khải Công, lộ ra vẻ có chút hả hê.
Đây, chính là kết cục đối nghịch với hắn.
Lý Chấn không quen nhìn thần thái đắc ý càn rỡ của Hà Minh, trầm giọng nói: “Hà Tướng quân, mời người chuyển cáo tới đại nhân, nói Lý


Chấn sẽ không cô phụ sự kỳ vọng của đại nhân, sẽ hoàn thành nhiệm vụ mà đại nhân bố trí”. yalivit


Dừng một chút, Lý Chấn lại nói: “Ta nghe nói Hà tướng quân đã từng muốn bắt Hoàng Sĩ Hải, đáng tiếc thất bại thảm hại. Hừ, không phải ai cũng diễu võ dương oai đi tới, sau đó xám xịt chạy về như Hà tường quân đầu. Lý Chấn ta ra ngựa, nhất định không cô phụ sự kỳ vọng của đại nhân, chắc chắn áp chế được Hoàng Sĩ Hải, huấn luyện ra một nhóm binh sĩ nghe chỉ huy”.


“Ngô Khải Công, chúng ta chờ xem thử”.
Trong mắt Hà Minh lóe ra vẻ phẫn hận, xoay người rời đi.
Ngô Khải Công nhìn bóng lưng Hà Minh rời đi, nói: “Lý Chấn, ngươi không nên khích Hà Minh”.
Lý Chấn nói: “Tướng quân, ngài và Hà Minh có cơ hội hoà giải không? “


Ngô Khải Công gượng cười hai tiếng, biết hoà giải là không thể nào.
Lời nói xoay chuyển, Ngô Khải Công trầm giọng nói: “Trước mắt, nhiệm vụ chủ yếu của chúng ta là đánh tan Phát phi. Chỉ cần đánh bại
Phát phi báo thù thay cho Dương Chính Thanh, mọi chuyện đều dễ nói.


Lý Chấn à, hiện giờ không thể lơ là, phải làm hết sức cẩn thận, hiểu chưa?”
Lý Chấn cất cao giọng nói: “Tướng quân yên tâm, ty chức hiểu”.
“Báo!”
Ngoài doanh trướng, đột nhiên truyền đến thanh âm hùng hậu.
Thân thể Ngô Khải Công run lên, bị
Lý Chấn bình tĩnh hô: “vào đi! and other


Rèm cửa doanh trướng xốc một đại hán ngang tàng khôi ngô đi vào. Người này dáng người khôi ngô cao lớn, hai lọn tóc mai như dao, hai con người giống như điện, trán rộng, mũi cao, môi dày, râu hùm dưới hàm như cương châm dựng đứng, hai tay tráng kiện có lực, eo tròn vai rộng. Đứng ở trong đại trướng, lộ ra một cổ khí thế như núi cao.


Lý Chấn khẽ gật đầu, trong lòng nhịn không được tán thưởng một tiếng hảo hán tử, có suy đoán đối với thân phận người này. Hán tử ngẩng đầu nhìn về phía Ngô Khải Công, vẻ mặt ác liệt, ánh mắt lạnh lẽo, dọa Ngô Khải Công sợ tới mức không tự chủ mà lui về phía sau một bước.


Ngô Khải Công ra vẻ trấn định, ngẩng đầu, ngoài mạnh trong yếu quát: “Hoàng Sĩ Hải, ngươi tới làm cái gì?
Khóe miệng Lý Chấn cong lên, người này quả nhiên là Hoàng Sĩ
Hải, đúng là một viên hổ tướng!
Ngạo Thiên Môn Group






Truyện liên quan