Chương 7

3. Gấp bảy (tt)


Cậu nhìn cô khi cô chạy qua đường và lên bậc thềm nhà chú Luke. Ngày mai. Cậu tự hỏi kể từ lần cuối cậu không gặp Clary trong vài ngày tới nay đã bao lâu rồi. Cậu không biết cuộc sống của một kẻ đào tẩu và lang thang trên thế giới này, giống như Camille đã nói, sẽ ra sao. Giống như Raphael đã nói. Tiếng của máu em ngươi từ dưới đất kêu thấu đến Ta. Cậu không phải Cain, người đã sát hại em trai, nhưng lời nguyền tin cậu đã làm điều đó. Cậu thấy thật lạ khi phải chờ đợi mất đi mọi thứ mà không thể biết liệu điều đó có xảy ra hay không.


Cánh cửa đóng lại sau lưng Clary. Simon quay đầu trở về đại lộ Kent, về phía trạm tàu điện G thành phố Lorimer. Giờ trời đã sắp tối, bầu trời trên cao vần vũ sắc xám và đen. Simon nghe thấy tiếng bánh xe phanh rít trên con đường đằng sau, nhưng cậu không quay lại. Lúc nào chẳng có những chiếc xe chạy rầm rầm trên đường, dù đường đã nứt nẻ và đầy ổ gà. Mãi tới khi chiếc xe van màu xanh lam tiến tới đậu bên cạnh thì cậu mới quay lại nhìn.


Tài xế xe van tắt động cơ, rút chìa khóa khỏi ô và mở cửa. Đó là một người đàn ông - dáng người lêu nghêu, mặc đồ gió có mũ màu xám và đi giày vải, chiếc mũ kéo sùm sụp che gần hết khuôn mặt.
Gã nhảy xuống khỏi ghế tài xế và Simon thấy có một con dao dài lóe sáng trên tay hắn.


Sau này Simon nghĩ lúc đó cậu nên chạy. Cậu là ma cà rồng nên nhanh nhẹn hơn loài người nhiều. Cậu có thể chạy nhanh hơn bất cứ ai. Đáng ra cậu nên chạy, nhưng cậu bị giật mình; cậu đứng như trời trồng khi gã đàn ông lăm lăm con dao tiến tới. Gã gầm ghè gì đó bằng một thứ ngôn ngữ mà Simon không hiểu.


Simon thối lui. “Nghe này,” cậu nói và cho tay vào túi. “Anh có thể lấy ví của tôi -“




Người đàn ông lao vào Simon, con dao lăm lăm định đâm vào ngực cậu. Simon choáng váng nhìn xuống. Mọi thứ dường như đang diễn ra rất chậm, như thể thời gian đang bị kéo dãn. Cậu thấy mũi dao gần chạm ngực, đầu dao đâm lõm lớp vải áo khoác da - và rồi nó cong sang một bên, như có ai đó nắm lấy tay kẻ tấn công và kéo. Người đàn ông hét lên khi bay lên trời như một con rối bị giật dây.


Simon hoảng hốt nhìn quanh - hẳn phải có người nghe thấy hay nhận thấy vụ náo động chứ, nhưng hóa ra, chẳng có ai nhìn thấy gì hết.
Người đàn ông vẫn la hét và quẫy đạp điên cuồng, trong khi vạt áo trước, như bị một bàn tay vô hình xé, rách toạc.


Simon hoảng hốt nhìn. Những vết thương lớn xuất hiện trên thân gã đàn ông. Cái đầu gã ngửa ra sau, và máu phun ra từ đằng miệng. Tiếng hét của gã bỗng dưng ngừng bặt - và rồi gã rơi xuống, như thể bị cái bàn tay vô hình kia buông ra. Hắn rơi xuống và vỡ tan như thủy tinh, thành hàng ngàn mảnh vụn sáng lấp lánh trải khắp vỉa hè.


Simon khuỵu xuống. Con dao định dùng để lấy mạng cậu giờ nằm cách một quãng ngắn, ngay trong tầm với của cậu. Tất cả những gì còn lại của kẻ dám tấn công cậu chỉ là đám vụn pha lê sáng lấp lánh đã bắt đầu bị cơn gió mạnh cuốn bay đi mất. Cậu thận trọng chạm vào một mảnh.


Đó là tinh thể muối. Cậu nhìn xuống tay mình. Chúng đang run lẩy bẩy. Cậu biết chuyện gì đã xảy ra và lí do. Đức Jehovah phán rằng: Bởi cớ ấy, nếu ai giết Cain, thì sẽ bị báo thù gấp bảy. Và gấp bảy là thế này đây.
Cậu chỉ vừa tới rảnh nước liền cúi gập xuống và nôn thốc nôn tháo.


Ngay khi Simon mở cửa, cậu biết mình đã tính sai giờ rồi. Cậu cứ tưởng giờ mẹ đang ngủ, nhưng không phải vậy. Mẹ vẫn còn thức, đang ngồi trên ghế tựa nhìn ra cửa trước, điện thoại nằm trên bàn bên cạnh, và mẹ ngay lập tức thấy máu trên áo cậu.


Cậu ngạc nhiên vì mẹ không hét, nhưng mẹ đưa tay che miệng. “Simon.”
“Đây không phải máu của con,” cậu vội nói. “Con sang nhà Eric, và Mat bị chảy máu mũi -”


“Mẹ không muốn nghe điều đó.” Giọng mẹ sắc lạnh hiếm thấy; nó làm cậu nhớ lại cái cách mẹ nói chuyện với cậu trong những tháng cuối cùng khi bố bị ốm, tới sự căng thẳng như lưỡi dao trong giọng mẹ. “Mẹ không muốn nghe con nói dối thêm nữa.”
Simon vứt chìa khóa lên bàn cạnh cửa. “Mẹ à -”


“Tất cả những gì còn làm, con nói đều để lừa mẹ. Mẹ quá mệt mỏi rồi.”
“Không đúng,” cậu nói nhưng trong lòng thấy rệu rã vô cùng vì điều mẹ cậu vừa nói là sự thật. “Chỉ là do có quá nhiều chuyện xảy ra với con vào thời điểm này.”


“Mẹ biết.” Mẹ đứng dậy; mẹ cậu luôn luôn có vóc dáng thon thả, và giờ mẹ trông còn gầy dơ xương, mái tóc đen giống màu tóc cậu, giờ đã điểm nhiều sợi bạc hơn người mẹ trong trí nhớ của cậu, buông quanh gương mặt.
“Cậu, đi với tôi. Ngay lập tức.”


Bối rối, Simon đi theo mẹ vào căn bếp nhỏ sơn màu vàng sáng sủa. Mẹ dừng lại và chỉ vào kệ bếp. “Có muốn giải thích về ba cái thứ đó không?”


Miệng Simon khô khốc. Xếp dọc kệ bếp giống như một hàng lính đồ chơi là những bình máu cậu vẫn để trong tủ lạnh mi ni sau tủ quần áo. Một lọ đã vơi nửa, các lọ khác còn đầy nguyên, chất lỏng đỏ bên trong sáng lên như những lời buộc tội. Mẹ cũng tìm thấy những túi đựng máu rỗng không đã được cậu rửa sạch và cẩn thận xếp trong túi đựng hàng trước khi ném vào thùng rác của cậu. Chúng cũng nằm lăn lóc trên kệ, giống như những món đồ trang trí kệch cỡm.


“Lúc đầu mẹ tưởng những bình đó đựng rượu,” bà Elaine Lewis run rẩy nói. “Rồi mẹ tìm thấy mấy cái túi. Thế là mẹ mở một bình. Nó đựng máu. Có phải không?”
Simon không nói gì. Giọng nói của cậu dường như đã bỏ cậu đi đâu mất rồi.


“Dạo gần đây con hành xử kỳ lạ lắm,” mẹ nói tiếp. “Suốt ngày, con chẳng ăn uống, ngủ có tí xíu, con có những người bạn mẹ chưa từng gặp, chưa từng nghe đến. Con nghĩ mẹ không thể biết con đang nói dối mẹ? Mẹ biết chứ, Simon. Mẹ còn tưởng con bị nghiện cơ đấy.”


Simon đã nói lại được. “Vậy nên mẹ xét phòng con?”


Mẹ đỏ mặt. “Mẹ phải làm vậy! Mẹ tưởng - mẹ tưởng nếu mẹ tìm được thuốc phiện trong đó, mẹ có thể giúp con, có thể đưa con tham gia chương trình cai nghiện, nhưng cái này ư?” Mẹ hoảng hốt vẫy tay về mấy cái bình. “Mẹ không biết phải nghĩ gì về chúng nữa. Chuyện gì thế này hả Simon? Con tham gia một nhóm hội tôn giáo gì đó sao?”


Simon lắc đầu.
“Vậy nói cho mẹ nghe,” đôi môi mẹ run run cất tiếng. “Vì những lời giải thích mẹ có thể nghĩ ra được thật kinh khủng và ghê rợn. Simon, làm ơn -”


“Con là ma cà rồng,” Simon nói. Cậu không biết cậu đã nói thế nào hay vì sao nói. Nhưng cậu đã nói rồi. Những lời đó lơ lửng giữa họ như khí độc vậy.
Đầu gối mẹ bất lực và mẹ ngồi phịch xuống ghế trong nhà bếp. “Con nói cái gì?” mẹ thở hổn hển.


“Con là ma cà rồng,” Simon nói. “Con đã như thế khoảng hai tháng nay rồi. Con xin lỗi đã không nói với mẹ. Con không biết phải mở miệng ra làm sao.”
Mặt bà Elaine Lewis trắng bệch như phấn. “Ma cà rồng không tồn tại, Simon.”


“Có chứ ạ,” cậu nói. “Họ có tồn tại. Mẹ nghe con này, con không tự nguyện biến mình thành ma cà rồng. Con bị tấn công. Con không còn lựa chọn. Con sẽ thay đổi điều đó nếu có thể.” Cậu hoảng loạn nghĩ tới cuốn sách Clary đã đưa cậu cách đây khá lâu, cuốn nói về cách thú nhận với bố mẹ. Lúc đó cậu tìm thấy một phiên bản thú tội khá buồn cười; nhưng giờ thì không.


“Con nghĩ con là ma cà rồng,” mẹ Simon đờ đẫn nói. “Con nghĩ con cần uống máu.”
“Con phải uống máu,” Simon nói. “Con uống máu động vật.”
“Nhưng con ăn chay cơ mà.” Mẹ cậu như sắp khóc.


“Đúng, nhưng giờ thì không rồi mẹ ạ. Con không thể. Con phải sống nhờ máu.” Cổ họng Simon nghẹn lại. “Con chưa từng làm hại một ai. Con chưa bao giờ uống máu ai. Con vẫn làm chủ được mình. Con vẫn là con.”
Mẹ dường như đang cố kiểm soát cảm xúc. “Những người bạn mới của con - họ cũng là ma cà rồng sao?”


Simon nghĩ tới Isabelle, Maia, Jace. Cậu không thể giải thích thêm về vụ Thợ Săn Bóng Tối và người sói nữa. Thế quá nhiều.
“Không. Nhưng - họ biết con là ai.”
“Họ - họ cho con uống thuốc sao? Bắt con dùng gì đó? Gì đó khiến con bị ảo giác?” Mẹ dường như không nghe thấy câu trả lời của cậu.


“Không. Mẹ, con nói thật mà.”
“Không phải,” mẹ thì thào. “Con nghĩ nó là thật thôi. Ôi Chúa ơi. Simon. Mẹ rất xin lỗi. Đáng ra mẹ phải nhận thấy chứ. Mẹ sẽ tìm người giúp. Chúng ta sẽ tìm một ai đó. Một bác sĩ. Dù đắt đỏ thế nào -”
“Con không thể tới gặp bác sĩ đâu mẹ.”


“Có, con có thể. Con cần tới đâu đó. Một bệnh viện, có thể là -”
Cậu giơ cổ tay cho mẹ. “Bắt mạch cho con đi,” cậu nói.
Mẹ bối rối nhìn cậu. “Cái gì?”
“Bắt mạch,” cậu nói. “Thử đi mẹ. Nếu con có mạch, tốt thôi. Con sẽ tới bệnh viện cùng mẹ. Nếu không, mẹ phải tin con.”


Mẹ lau nước mắt và từ từ cầm lấy cổ tay cậu. Sau một thời gian dài chăm sóc bố Simon trong thời gian ông bị bệnh, mẹ đã bắt mạch giỏi như các y tá. Mẹ ấn đầu ngón trỏ vào mặt trong cổ tay cậu, và chờ đợi.


Cậu quan sát trong khi nét mặt mẹ thay đổi; từ buồn bã đau khổ sang bối rối, rồi hoảng sợ. Mẹ đứng dậy, buông cậu ra và tránh xa cậu. Mắt mẹ mở lớn và tối sầm lại trên gương mặt trắng bệch. “Cậu là ai?”
Simon thấy buồn ghê gớm. “Con nói rồi. Con là ma cà rồng.”


“Cậu không phải con trai tôi. Cậu không phải Simon.” Mẹ đang run lẩy bẩy. “Làm gì có thứ sinh vật nào không có mạch đập chứ? Cậu là dạng quái vật gì thế này? Cậu đã làm gì với con tôi?”
“Con là Simon…” Cậu tiến một bước về phía mẹ.


Mẹ thét lên. Cậu chưa từng thấy mẹ gào thét như vậy và cậu không bao giờ muốn nghe thêm một lần nào hết. Đó là một âm thanh khủng khiếp.
“Tránh xa tôi ra.” Giọng mẹ vỡ ra. “Đừng lại gần thêm.” Mẹ bắt đầu thều thào. “Barukh ata Adonai sho’me’a t’fila…”


Simon nhận ra rằng mẹ đang cầu kinh và giật mình. Mẹ quá sợ nên đã cầu cho cậu biến đi, cho cậu tan xác. Và tệ hơn là cậu có thể cảm thấy nó. Tên của Chúa đang bóp chặt lấy bụng cậu và khiến cổ họng cậu đau đớn.


Cậu nghĩ mẹ có quyền cầu kinh, để giết linh hồn cậu. Cậu đã bị nguyền rủa. Cậu không thuộc về thế giới này. Làm gì có thứ sinh vật nào không có mạch đập chứ?
“Mẹ,” cậu thì thào gọi. “Mẹ, dừng lại.”
Mẹ nhìn cậu, mắt mở to, miệng vẫn lẩm nhẩm.


“Mẹ, mẹ không cần buồn như vậy.” Cậu nghe thấy giọng mình như từ xa xăm vọng tới, nhẹ nhàng và trấn an, là giọng một người lạ. Cậu nhìn thẳng vào mẹ trong khi nói, nhìn thẳng vào mắt mẹ như kiểu mèo nhìn chuột. “Chẳng có chuyện gì cả. Mẹ ngủ quên trên ghế tựa trong phòng khách. Mẹ gặp ác mộng rằng con về nhà và nói với mẹ rằng con là ma cà rồng. Nhưng điều đó thật điên rồ. Chuyện đó chưa từng xảy ra.”


Mẹ ngừng cầu nguyện. Mẹ chớp mắt. “Tôi đang mơ,” mẹ lặp lại.


“Mẹ gặp ác mộng,” Simon nói. Cậu tiến tới và đặt tay lên vai mẹ. Mẹ không đẩy ra. Đầu mẹ gục xuống như một đứa trẻ mệt mỏi. “Chỉ là một giấc mơ. Mẹ không tìm thấy gì trong phòng con. Chẳng có gì xảy ra hết. Mẹ đang ngủ, có thế thôi.”


Cậu nắm lấy tay mẹ. Mẹ để cậu dẫn vào phòng khách, nơi cậu đặt mẹ xuống ghế tựa. Mẹ mỉm cười khi cậu choàng khăn lên người mẹ, và nhắm mắt lại.


Cậu trở lại nhà bếp và nhẹ nhàng dọn sạch những cái chai và túi đựng máu vào túi đựng rác. Cậu buộc túi lại và mang lên phòng, nơi cậu thay cái áo khoác dính đầy máu sang một cái áo mới, và ném vài thứ vào ba lô. Cậu tắt đèn và bỏ đi, đóng cửa lại sau lưng.


“Con sẽ đi vắng vài ngày,” cậu thì thầm vào tai mẹ. “Nhưng mẹ đừng lo. Mẹ không cần đợi con. Mẹ nghĩ con đang đi thám hiểm nghiên cứu với trường. Mẹ không cần gọi điện cho con đâu. Mọi chuyện đều ổn.”


Cậu rụt tay lại. Trong ánh sáng tù mù, mẹ trông vừa già vừa trẻ hơn cậu vẫn nhớ. Mẹ nhỏ nhắn như một đứa trẻ, nằm co mình trong chăn, và có thêm vài nếp nhăn mà cậu không nhớ có thấy trên gương mặt mẹ hồi trước.


“Mẹ,” cậu thì thào. Cậu chạm vào tay mẹ và mẹ hơi nhúc nhích người. Không muốn đánh thức mẹ dậy, cậu rụt tay và im lặng ra cửa, cầm lấy chìa khóa.


Học Viện khá yên ắng. Trong những ngày này nó luôn yên ắng như vậy. Jace đã quen để cửa sổ mở cả đêm, nhờ đó, anh có thể nghe thấy âm thanh ồn ã của phố phường, và thi thoảng là tiếng còi xe cứu thương hụ lên trong đêm cùng tiếng còi xe trên Đại lộ York. Anh còn nghe thấy cả những âm thanh người thường không nghe được, chúng vang trong đêm và len lỏi trong những giấc mơ của anh - tiếng xe ma cà rồng rít đi trong không khí, tiếng vỗ cánh của một yêu tinh, và tiếng sói tru trăng từ xa vọng lại.


Hôm nay, trăng gần tròn và tỏa ánh sáng đủ cho anh thoải mái nằm đọc trên giường. Anh mở chiếc hộp bạc của bố trước mặt và đang đọc qua những thứ trong đó. Một trong những thanh stele của bố nằm trong đó cùng con dao đi săn cán bạc với vài con chữ viết tắt SWH trên cán dao và - cái làm Jace thích thú nhất - một chồng thư.


Suốt sáu tuần qua, anh đã đọc chúng hàng đêm, cố tìm hiểu người đàn ông là bố đẻ của mình. Một bức tranh từ từ hiện lên, với những đường nét khắc họa một người đàn ông trẻ tuổi trầm tư, trưởng thành dưới sự chỉ dẫn của ông bố bà mẹ nghiêm khắc, đã tới với Valentine và Hội Kín vì con người kia và hội nhóm kia cho bố cơ hội làm mình nổi bật trong thế giới này. Bố vẫn viết thư Amatis kể cả sau khi họ li dị, đó là điều lúc trước cô không nhắc tới. Trong những lá thư đó, sự vỡ mộng của bố với Valentine và phát ốm với những hoạt động của Hội Kín quá rõ ràng, dù bố hiếm khi, nếu không muốn nói là không bao giờ, nhắc tới mẹ của Jace, Céline. Cũng dễ hiểu thôi - cô Amatis không muốn nghe về người thay thế vị trí của mình - nhưng Jace không thể nào không ghét bố một chút vì điều đó. Nếu bố không quan tâm tới mẹ thì vì sao bố lại đồng ý kết hôn chứ? Nếu bố căm ghét Hội Kín đến thế, sao bố không rời bỏ nó? Valentine có thể điên rồ, nhưng ít ra ông ta cũng sống theo nguyên tắc của mình.


Và rồi, tất nhiên, Jace chỉ cảm thấy tệ hơn khi thích Valentine hơn bố đẻ của mình. Bố đẻ của anh thật ra là người thế nào?
Một tiếng gõ cửa kéo anh ra khỏi giấc trầm tư; anh đứng dậy và ra mở cửa, đoán là Isabelle, muốn mượn đồ hay phàn nàn gì đó.


Nhưng người ngoài cửa không phải Isabelle. Đó là Clary.


Cách ăn mặc của Clary không giống thường lệ. Cô đang mặc chiếc áo dây đen trễ nải, bên ngoài khoác áo sơ mi chiết eo, một chiếc váy dài tới nửa đùi lộ những đường cong của đôi chân. Cô bện tóc thành hai bím, những sợi tóc loăn xoăn bết theo hai bên thái dương như thể ngoài trời đang mưa vậy.


Thấy anh, cô mỉm cười làm đôi lông mày theo đó mà cong lên. Chúng có màu đồng, giống như đôi lông mi đẹp viền ngoài đôi mắt xanh lá của cô. “Anh không định để em vào sao?”


Anh nhìn khắp hành lang. Cảm ơn Chúa là bên ngoài chẳng có ai. Nắm lấy tay Clary, anh lôi cô vào trong và đóng cửa lại. Dựa người lên cửa, anh nói, “Em làm gì ở đây? Mọi chuyện đều ổn chứ?”


“Mọi chuyện ổn cả.” Cô đá giày đi và ngồi xuống mép giường. Chiếc váy co lên khi cô chống tay xuống giường, để lộ đùi nhiều hơn. Nó khiến Jace không tập trung nổi. “Chỉ là em nhớ anh thôi. Mà mẹ với chú Luke đều ngủ cả rồi. Họ không biết em đã đi đâu.”


“Em không nên ở đây.” Lời nói rời khỏi miệng anh như một tiếng rên rỉ. Anh ghét phải nói dù biết cần phải nói ra, vì những lý do cô không hề biết. Và anh mong cô sẽ không bao giờ biết.


“Nếu anh muốn em đi, em sẽ đi.” Cô đứng dậy. Đôi mắt màu xanh lá của cô sáng long lanh. Cô bước tới gần anh thêm một bước. “Nhưng em đã đi cả chặng đường tới đây. Ít nhất anh phải hôn tạm biệt em chứ.”


Anh vươn tay, kéo cô lại gần và hôn. Có vài điều bạn luôn muốn làm, dù nó tệ đến mức nào. Cô nép trong lòng anh như một dải lụa mỏng manh. Anh vuốt ve mái tóc cô, tháo bím tóc cho tới khi tóc cô đổ xuống vai đúng như anh thích. Anh nhớ đã muốn làm điều này ngay từ lần đầu tiên gặp cô, nhưng đành bỏ qua vì cho rằng nó quá điên rồ. Lúc đó, anh chỉ nghĩ rằng cô là người thường, là một con người xa lạ, vì thế anh không thể nào muốn cô được. Và rồi lần đầu tiên anh đặt nụ hôn lên bờ môi cô, trong căn nhà kính, và nó làm anh suýt phát điên. Họ xuống nhà và bị Simon xen ngang, và anh chưa bao giờ muốn giết ai như muốn giết Simon trong giây phút đó, dù lý trí anh thừa hiểu rằng Simon chẳng làm gì sai. Nhưng cảm xúc của anh không liên quan tới lý trí và khi anh nghĩ tới cảnh cô rời bỏ anh để đến với Simon, ý nghĩ đó làm anh phát bệnh và sợ hãi theo cách chưa một con quỷ nào gây ra được.


Và khi Valentine bảo họ là anh em, Jace nhận ra có những thứ tệ hơn, những thứ cực kỳ tệ hơn việc Clary rời bỏ anh để đến với một người khác - và rằng biết anh yêu cô là một thứ tình cảm loạn luân; rằng thứ tinh khiết nhất và khó chạm tới nhất trong đời anh giờ hoàn toàn ngoài tầm với. Anh nhớ ông ta đã nói khi các thiên thần ngã xuống, họ rơi xuống tận cùng đau khổ, bởi lẽ trong quá khứ, họ là bộ mặt của Chúa, còn giờ đây, họ đã là một thứ khác. Anh nghĩ anh hiểu được cảm nhận của các thiên thần đó.


Nhưng điều đó không làm anh bớt khao khát cô; nó chỉ biến nỗi khát khao ấy thành một sự tr.a tấn. Đôi lúc bóng đen của cực hình đó phủ lên kí ức của anh kể cả khi anh đang hôn cô như lúc này, và khiến anh ôm cô chặt hơn. Cô kêu lên ngạc nhiên nhưng không chống cự, kể cả khi anh bế thốc cô và đặt cô lên giường.


Họ lăn lên giường cùng nhau và đè nhàu vài bức thư, Jace đá cái hộp sang bên cho rộng chỗ. Trái tim anh đập liên hồi trong lồng ngực. Họ chưa bao giờ nằm trên giường cùng nhau, không hẳn như thế này. Họ có nằm bên nhau vào một đêm trong phòng của cô tại Idris, nhưng họ hầu như chẳng chạm vào nhau. Cô Jocelyn luôn cẩn trọng không bao giờ để người này ở qua đêm tại nơi người kia sống. Jace nghi ngờ cô Jocelyn không thích anh nhiều, và anh cũng không trách gì cô. Hẳn chính anh cũng không yêu quý gì anh, nếu anh rơi vào vị trí của cô Jocelyn.


“Em yêu anh,” Clary thì thầm. Cô đã cởi áo anh, và những đầu ngón tay đang lang thang trên những vết sẹo tại lưng anh, và vết sẹo hình ngôi sao trên bả vai giống hệt của cô, một biểu tượng của thiên thần đã cho máu họ. “Em không bao giờ muốn mất anh.”


Anh đưa một tay xuống tháo nút áo cô. Tay kia, chống trên nệm, chạm phải con dao đi săn nghe lành lạnh; chắc nó bị vương vãi trên giường cùng các vật khác trong hộp. “Chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra.”
Cô ngước nhìn anh bằng đôi mắt long lanh. “Sao anh chắc chắn vậy?”


Tay anh nắm lấy chuôi dao. Ánh trăng tràn qua ô cửa số lóe sáng trên lưỡi sao khi anh giơ nó lên. “Anh chắc,” anh nói và đâm dao xuống. Con dao xuyên qua da thịt cô như rọc giấy, và miệng cô há hốc trong bất ngờ và máu túa ra khắp ngực áo trước, và anh nghĩ, Ôi không, không phải thế chứ.


Thức dậy khỏi cơn ác mộng giống như phải đập vỡ lớp kính cửa sổ dày cui vậy. những mảnh vỡ sắc như dao cạo dường như xẻ Jace ra kể cả khi anh thoát khỏi nó và ngồi dậy, thở dốc. Anh lăn khỏi giường, theo bản năng muốn trốn xa nó, và hạ cánh xuống sàn nhà lát đá bằng tay và đầu gối. Không khí lạnh ùa qua cửa sổ để mở khiến anh rùng mình nhưng cũng giúp anh xua đi những xúc tu cuối cùng còn lại của giấc mơ đang bám dính trên người anh.


Anh nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay. Chúng không hề dính lấy một giọt máu. Giường ngủ cực lộn xộn, chăn và ga giường gom thành đống do anh xoay người và cái hộp đựng kỉ vật của bố vẫn nằm trên tủ đầu giường, nơi anh để trước khi đi ngủ.


Trong vài lần đầu tiên gặp ác mộng, anh thức giấc và nôn mửa. Giờ anh đã biết cẩn thận không ăn uống gì trong nhiều giờ trước khi đi ngủ, để tránh việc cơ thể anh trả thù bằng cách co bóp dạ dày khiến anh phát bệnh. Giờ bụng dạ anh đang co thắt, hơi thở thì hổn hển và nặng nề cho tới khi cảm giác sợ hãi qua đi.


Tới khi đó, anh áp đầu xuống sàn nhà đá mát lạnh. Mồ hôi làm mát người anh, áo anh dính dính và anh tự hỏi, không phải nghĩ vẩn vơ, liệu giấc mơ có thể giết người không. Anh đã dùng đủ cách để loại bỏ nó - thuốc ngủ, chữ rune ru ngủ cũng như chữ rune yên bình và trị thương. Chẳng cái nào có tác dụng. Những giấc mơ giống như thuốc độc đầu độc anh đầu óc anh, và anh hoàn toàn bó tay không biết xua nó đi bằng cách nào.


Kể cả lúc thức, anh vẫn thấy khó lòng nhìn Clary. Cô luôn hiểu thấu anh hơn bất cứ ai, và nếu biết những chuyện anh mơ thấy, không hiểu cô sẽ nghĩ gì. Anh nằm nghiêng và nhìn cái hộp trên bàn đang sáng lấp lánh dưới ánh trăng. Và anh nghĩ tới Valentine.


Valentine, người đã hành hạ và giam cầm người phụ nữ duy nhất ông ta yêu, người đã dạy con trai ông ta - cả hai người con trai - rằng yêu thương là hủy diệt.


Đầu óc anh quay cuồng khi anh nói những lời đó với mình, hết lần này tới lần khác. Nó giống như một câu tụng niệm với anh, và giống như những câu tụng niệm khác, các từ bắt đầu mất đi ý nghĩa riêng rẽ của chúng.
Mình không phải Valentine. Mình không muốn giống ông ta. Mình sẽ không giống ông ta. Không bao giờ.


Anh đã thấy Sabastian - phải gọi là Jonathan mới đúng - một người có thể được coi là anh trai anh, cười nhăn nhở với anh qua mái tóc lòa xòa màu trắng bạc, đôi mắt đen sáng lên với vẻ vui sướng tàn độc. Và anh thấy con dao của mình cắm vào Jonathan và rút ra, rồi cơ thể Jonathan đổ gục xuống dòng sông bên dưới, máu hòa cùng cỏ dại mọc ở triền sông.


Mình không giống Valentine.
Anh không hối hận vì đã giết Jonathan. Nếu tình huống đó lại xảy ra, anh vẫn lặp lại hành động của mình.
Mình không muốn giống ông ta.


Tất nhiên giết người chẳng phải chuyện bình thường - nhất là giết người anh nuôi của mình - và cảm thấy nhẹ bẫng sau khi làm điều đó cũng chẳng bình thường nốt.
Mình sẽ không giống ông ta.


Nhưng bố đã dạy anh giết người không chớp mắt là đức tính tốt, và có lẽ bạn sẽ không bao giờ quên được điều bố mẹ dạy bạn. Dù bạn muốn quên đến mức nào.
Mình sẽ không giống ông ta.
Nhưng có lẽ non sông dễ đổi, còn bản tính thì khó dời.
Không bao giờ.






Truyện liên quan