Chương 20

Phần hai: Vì người
Trên đời chẳng ai cho không ai cái gì. Mọi thứ đều có giá của nó.
Để có cái này bạn phải chấp nhận mất cái khác.


Cuộc sống phải đánh đổi bằng cái ch.ết. Kể cả âm nhạc của ngươi, thứ chúng ta đã nghe quá nhiều, cũng phải có giá của nó. Vợ ngươi chính là cái ngươi phải đánh đổi để có âm nhạc của mình. Giờ địa ngục đã thỏa mãn rồi đó.
- Ted Hughes, “The Tiger’s Bones”
10. Số 232 Đường Riverside


Simon ngồi ở chiếc ghế tựa tại phòng khách nhà Kyle và nhìn chằm chằm vào hình ảnh bị dừng lại trên màn hình TV ở góc phòng. Đó là hình ảnh thuộc về một trò chơi Jace và Kyle đang chơi dở, và nó có vẻ là một đường hầm ngầm ẩm ướt với một đống xác ch.ết chồng đống và vài vũng máu trông rất thật. Cảnh đó thật khó chịu, nhưng Simon chẳng còn năng lượng hay ý muốn tắt TV đi. Những hình ảnh đang chạy rần rần trong đầu cậu cả đêm qua còn ghê hơn nhiều.


Ánh nắng chiếu vào phòng qua những ô cửa sổ đã ánh bình minh nhoang nhoáng như nước loang sang thứ ánh sáng nhàn nhạt của ban sớm, nhưng Simon chẳng buồn để ý. Cậu cứ nghĩ mãi tới cơ thể èo uột của Maureen trên mặt đất cùng mái tóc vàng bết máu của cô bé. Cảnh cậu loạng choạng bước vào màn đêm, máu cô bé đang ca vang trong những mạch máu của cậu. Và rồi Maia lao bổ vào Kyle, dùng móng vuốt cào xé anh ta. Kyle đã nằm trơ ra đó, không hề có ý định chống trả. Chắc anh ta sẵn sàng để Maia giết mình nếu Isabelle không can thiệp bằng cách kéo Maia ra và ghì cô nàng trên vỉa hè, giữ im tại đó tới khi cơn giận dữ của cô nàng chuyển thành những dòng lệ. Simon đã cố tới bên cô nàng, nhưng Isabelle đã lườm cậu bắt cậu tránh xa, cánh tay ôm lấy cô gái kia, tay giơ lên xua cậu.


“Đi khỏi đây,” cô đã nói vậy. “Và đưa anh ta đi cùng. Tôi không biết anh ta đã làm gì Maia, nhưng hẳn là một điều kinh khủng lắm.”


Isabelle đã đoán đúng. Simon biết cái tên Jordan. Cậu đã từng nghe cái tên đó, khi cậu hỏi Maia về nguyên nhân biến cô thành người sói. Cô nàng đã bảo là do bạn trai làm. Anh ta đã tấn công cô với tất cả sự hung dữ và độc ác trong người, và rồi sau đó bỏ chạy, để lại cô tự lo cho mình.




Lúc đó tên anh ta là Jordan.


Đó là lý do Kyle chỉ có một cái tên ngắn ngủn gắn trên chuông cửa. Bởi vì đó là họ của anh. Simon nhận ra tên đầy đủ của anh ta hẳn phải là Jordan Kyle. Cậu thật ngu ngốc, ngu ngốc không bút nào tả xiết vì không nghĩ ra chuyện đó. Nhưng giờ cậu đâu cần thêm một lý do nữa mới căm ghét bản thân!


Kyle – hay đúng hơn, Jordan – là người sói; anh ta lành vết thương rất nhanh. Khi Simon lôi anh ta tới xe, những vết cào sâu ở cổ họng và bên dưới lớp vải áo rách bươm đã liền thành những vết sẹo đã đóng vẩy. Simon đã lấy chìa khóa và lái xe chở họ trở lại Manhattan. Họ đã im lặng gần như suốt chặng đường. Jordan chỉ ngồi gần như bất động trên ghế hành khách, mắt đăm đăm nhìn đôi bàn tay đầy những máu.


“Maureen vẫn ổn,” đến lúc lên cầu Williamsburg anh ta mới cất tiếng thông báo. “nhưng chuyện có vẻ tệ hơn bề ngoài. Cậu chưa giỏi trong việc hút máu người, vì thế cô bé không mất nhiều máu lắm. Tôi đã đưa cô bé lên tắc xi. Cô bé không nhớ gì. Cô bé tưởng đã ngất trước mặt cậu và ngượng ngùng lắm.”


Simon biết cậu nên cảm ơn Jordan, nhưng không nổi. “Anh là Jordan,” cậu nói. “Bạn trai cũ của Maia. Kẻ đã biến bạn ấy thành người sói.”


Giờ họ đã tới Kenmare; Simon rẽ sang hướng bắc, tiến tới khi Bowery có những ngôi nhà trọ và những cửa hàng vẫn sáng đèn. “Ờ,” cuối cùng Jordan lên tiếng. “Kyle là họ của tôi. Tôi bắt đầu sử dụng tên đó khi tham gia Vệ Đoàn.”
“Nếu Isabelle để kệ thì chắc Maia đã xử anh rồi.”


“Maia hoàn toàn có quyền giết tôi nếu muốn,” Jordan nói, rồi im lặng. Anh ta chẳng nói gì thêm nữa khi Simon tìm được chỗ đậu xe và bắt đầu bước trên cầu thang dẫn lên căn hộ. Anh ta vào phòng mà không buồn cởi cái áo khoác đầy máu và đóng sầm cửa lại.


Simon đã nhét đồ đạc vào ba lô và định rời khỏi căn hộ. Nhưng sau đó cậu do dự. Ngay cả lúc này cậu vẫn chẳng hiểu vì sao cậu lại quyết định bỏ túi xuống cạnh cửa và ngồi vào cái ghế này, và cứ ở đây suốt đêm.


Cậu ước có thể gọi cho Clary, nhưng giờ còn quá sớm. Hơn nữa, Isabelle đã bảo Clary và Jace đã đi cùng nhau, và ý nghĩ xen ngang giây phút đặc biệt của họ không hay cho lắm. Cậu băn khoăn không biết giờ mẹ ra sao rồi. Nếu mẹ thấy cậu vào đêm qua, với Maureen, mẹ chắc chắn càng thêm tin cậu là quỷ.


Có lẽ đó thật sự là bản chất của cậu.


Cậu ngước nhìn khi cánh cửa phòng Jordan hé mở và anh ta bước ra. Anh ta đi chân trần, vẫn mặc cái quần bò và áo phông hôm qua. Những vết sẹo trên cổ đã nhạt đi thành những đường đỏ. Anh ta nhìn Simon. Đôi mắt màu nâu lục nhạt, thường rất sáng và vui tươi, giờ ngập tràn bóng tối. “Tôi nghĩ cậu sẽ bỏ đi,” anh ta nói.


“Tôi cũng định vậy,” Simon nói. “Nhưng rồi tôi nghĩ nên cho anh một cơ hội giải thích.”
“Chẳng có gì phải giải thích cả.” Jordan bước vào bếp và lục lọi ngăn kéo cho tới khi tìm thấy cái phin pha cà phê. “Không cần biết Maia đã nói gì về tôi, nhưng tất cả đều không sai đâu.”


“Maia nói anh đã đánh bạn ấy,” Simon nói.
Jordan, trong bếp, đứng rất im lặng. Anh ta đang nhìn cái phin như thể chẳng biết nó có công dụng gì.


“Maia nói hai người đã hẹn hò nhiều tháng và mọi chuyện đều tuyệt vời,” Simon tiếp tục. “Rồi anh trở nên bạo lực và hay ghen. Khi bạn ấy buộc tội anh, anh đánh bạn ấy. Bạn ấy chia tay anh, và rồi một đêm khi Maia về nhà, có gì đã tấn công và suýt giết ch.ết bạn ấy. Và anh – anh rời khỏi thị trấn. Không xin lỗi, không giải thích.”


Jordan đặt cái phin xuống bàn bếp. “Sao Maia lại tới đây? Sao Maia tìm ra đàn của Luke Garroway?”
Simon lắc đầu. “Maia nhảy lên một con tàu tới New York và tìm ra đàn. Maia là kẻ sống sót. Bạn ấy không để điều anh làm hủy hoại bạn ấy. Nếu là người khác hẳn đã ch.ết lâu rồi.”


“Đó là lý do cậu ở lại sao?” Jordan hỏi. “Để nói cho tôi biết là thằng khốn nạn? Cái đó tôi biết.”


“Tôi ở lại,” Simon nói. “Vì điều tôi làm tối qua. Nếu hôm qua tôi biết anh là ai, tôi sẽ bỏ đi. Nhưng sau điều tôi làm với Maureen…” Cậu cắn môi. “Tôi tưởng mình đã kiểm soát được mình nhưng sự thật hóa ra không phải thế, và tôi đã làm tổn thương một người không đáng bị như thế. Chính vì lí do đó mà tôi ở lại.”


“Vì nếu tôi không phải quái vật, cậu cũng thế.”


“Vì tôi muốn biết cách để thoát khỏi nó, và tôi nghĩ anh có thể cho tôi câu trả lời.” Simon nhoài người lên. “Vì từ khi tôi gặp anh, anh đã là một người tốt. Và tôi nghĩ với Vệ Đoàn Sói và câu chuyện của anh về việc anh gia nhập tổ chức này do đã làm một việc tệ hại. Và tôi nghĩ Maia chính là điều tệ hại anh đang cố gắng đền đáp.”


“Đúng,” Jordan xác nhận. “Chính là Maia.”
Clary ngồi cạnh bàn trong phòng ngủ nho nhỏ dành cho khách của chú Luke với miếng vải lấy từ nhà xác của Beth Israel trải trước mặt. Cô dùng bút chì cắm nó xuống và thanh stele cầm trên tay giơ ở trên, cố nhớ lại chữ rune đã tới với cô lúc ở bệnh viện.


Tập trung thật chẳng dễ dàng chút nào! Cô cứ nghĩ mãi tới Jace, tới đêm hôm qua. Nơi anh có thể tới. Lý do anh không vui đến mức đó. Cô không biết tới khi nhận ra chính anh cũng chẳng sung sướng hơn cô, và điều đó làm trái tim cô tan nát. Từ lúc trở về nhà đã mấy lần cô định gọi cho anh, nhưng cuối cùng lại thôi. Nếu anh muốn thổ lộ nỗi lòng, anh đã nói mà không cần cô hỏi. Cô hiểu anh quá mà.


Cô nhắm mắt, bắt mình nghĩ tới chữ rune kia. Cô khá chắc đây không phải chữ rune do cô nghĩ ra. Đó là một biểu tượng thật sự tồn tại, dù cô không chắc có thấy nó trong Sách Xám chưa. Với cô, hình dáng của nó mang ý nghĩa tiết lộ nhiều hơn là dịch nghĩa, nó cho cô thấy một cái gì đó bị ẩn dưới, như kiểu bạn thổi bay lớp bụi phủ lên bề mặt một thứ gì đó và từ từ đọc văn bản bên dưới…


Thanh stele giật giật trong những ngón tay cô, rồi cô mở mắt và thấy ngạc nhiên thay, cô đã vẽ một họa tiết nho nhỏ ở góc mảnh vải. Nó trông khá giống vết vảy mực, với những cái chấm kỳ lạ ở khắp các hướng. Cô nhíu mày, tự hỏi có phải mình đang mất năng lực không. Nhưng tấm vải bắt đầu rung rinh, giống như hơi nóng bốc lên từ mặt đường rải nhựa nóng. Cô nhìn chằm chằm trong khi những con chữ hiện dần trên mảnh vải như được viết bởi một bàn tay vô hình nào đó.






Truyện liên quan