Chương 21

Tài sản của Nhà Thờ Talto. 232 Đường Riverside.
Cơn sóng kích động tràn qua người cô. Nó là một bằng chứng, một bằng chứng thật sự. Và cô tự mình tìm thấy mà không cần tới sự giúp sức của bất kì ai.


232 Đường Riverside. Cô nhớ nơi đó thuộc khu Upper West Side, cạnh Công viên Riverside, chỉ cách New Jersey một khúc sông. Không xa lắm. Nhà Thờ Talto. Clary đặt thanh stele xuống mà nhíu mày lo lắng. Dù cho nó là gì đi nữa, có vẻ nó không tốt lành gì. Cô đẩy ghế tới bên cái máy tính bàn cũ kỹ của chú Luke và vào mạng. Cô không hề bất ngờ khi gõ “Nhà Thờ Talto” và không ra kết quả khả quan. Cái được viết ở góc mảnh vải hẳn phải viết bằng tiếng Purgatic hay Cthonian, hoặc một dạng ngôn ngữ quỷ nào khác.


Nhưng có một điều cô rất chắc: dù Nhà Thờ Talto là gì, nó nằm trong vùng bí mật và có vẻ không phải làn nơi tốt lành. Nếu nó liên quan tới việc biến những đứa trẻ sơ sinh thành những thứ có móng vuốt, nó không thể là thánh địa của một tôn giáo thật sự. Clary tự hỏi liệu người mẹ đã vứt con mình ở gần bệnh viện có phải tín đồ của nhà thờ đó, và liệu trước khi đứa bé ra đời, cô ta có ý thức được mình vướng vào rắc rối nào không.


Cô thấy lạnh toàn thân khi với tay lấy điện thoại – và sựng lại với điện thoại trong tay. Cô định gọi cho mẹ, nhưng cô không thể nói cho mẹ nghe chuyện này. Mẹ chỉ vừa mới ngừng khóc và đồng ý ra ngoài với chú Luke để xem nhẫn cưới. Clary nghĩ dù mẹ đủ mạnh mẽ để đương đầu với bất cứ vấn đề nào từ mảnh vải này mang tới, nhưng mẹ chắc chắn sẽ nguy to với Clave vì dám điều tr.a quá sâu khi mà họ chưa mảy may hay biết gì.


Chú Luke. Nhưng chú đang đi cùng mẹ. Cô không thể gọi chú.


Maryse, có lý. Ý tưởng gọi cho cô ấy nghe chừng lạ lẫm và đáng sợ làm sao ấy. Thêm nữa, Clary biết – mà không muốn thừa nhận đó là một tác nhân – rằng nếu cô để Hội Clave lo liệu việc này, cô sẽ bị ra rìa. Bị đẩy ra rìa của một bí ẩn có khả năng liên quan tới cá nhân cô. Đấy là còn chưa kể tới cảm giác như mình đã bán đứng mẹ vì Hội Clave đó nhé!




Nhưng nếu tự mình lo chuyện trong khi không biết cái gì đang chờ đợi cô trước mắt… Đúng, cô đã được huấn luyện, nhưng chưa nhiều lắm. Và cô biết cô có xu hướng làm trước nghĩ sau. Lưỡng lự một lúc cô kéo điện thoại lại gần, ngần ngừ thêm một hồi – rồi mới nhắn một tin ngắn: 232 ĐƯỜNG RIVERSIDE, GẶP MÌNH Ở ĐÓ. CHUYỆN QUAN TRỌNG. Cô nhấn nút gửi và ngồi một lúc cho tới khi màn hình điện thoại sáng cùng tiếng rung báo tin nhắn tới: OK.


Thở dài thườn thượt, Clary đặt điện thoại xuống và đi lấy vũ khí.


“Tôi yêu Maia,” Jordan nói. Hiện tại anh ta đã ngồi xuống đệm sau khi đã pha xong cốc cà phê, dù chẳng buồn uống lấy một ngụm. Anh ta ôm khư khư cái cốc trong tay, vừa xoay tròn vừa nói. “Cậu phải biết điều này trước khi tôi kể tiếp. Chúng tôi cùng đến từ khu nghèo mạt rệp thuộc một thị trấn ở New Jersey, và Maia vô cùng khốn khổ vì có bố da đen và mẹ da trắng. Maia có một ông anh trai – một thằng thần kinh. Tôi không biết Maia có kể cho cậu nghe về hắn ta chưa. Daniel.”


“Không nhiều,” Simon nói.


“Với từng đó điều, Maia như sống ở đáy địa ngục, nhưng Maia không để điều có hạ gục mình. Tôi đã gặp Maia ở một cửa hàng bán băng đĩa nhạc lúc đang mua vài cái đĩa cũ. Của nhóm nhạc Vinyl thì phải. Chúng tôi nói chuyện và tôi nhận ra về cơ bản Maia là cô nàng hay ho nhất trong phạm vi nhiều dặm quanh đó. Xinh đẹp. Và dễ thương nữa.” Ánh mắt Jordan trở nên xa xăm. “Chúng tôi hẹn hò và chuyện đó thật tuyệt. Chúng tôi yêu nhau say đắm. Theo cách chúng ta yêu vào năm mười sáu tuổi. Rồi tôi bị cắn. Tôi vướng vào một vụ ẩu đả ở một câu lạc bộ trong một đêm nọ. Tôi cũng chẳng lạ gì với việc đánh đấm. Tôi bị thụi thì nhiều nhưng bị cắn ư? Tôi nghĩ gã cắn tôi đúng là đồ khùng, nhưng tôi cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều. Tôi tới bệnh viện, khâu vết thương và quên bẵng đi.


“Khoảng ba tuần sau đó, nó bắt đầu hại đời tôi. Những cơn giận dữ không kiểm soát nổi. Tôi như thể bị ngất đi và sau đó không biết có chuyện gì. Tôi đấm tan kính cửa sổ chỉ vì ngăn kéo bị kẹt. Tôi luôn ghen tuông vì Maia, nghĩ Maia đang nhìn một gã trai khác, rằng… tôi không biết mình đã nghĩ gì nữa. Tôi chỉ biết tôi điên tiết. Tôi đánh Maia. Tôi muốn nói tôi không nhớ, nhưng tôi đã làm thế đấy. Và rồi khi Maia chia tay với tôi…” Giọng anh ta nhỏ dần. Anh ta nhấp một ngụm cà phê; Simon thấy trông anh ta như đang bị ốm vậy. Hẳn anh ta không hay kể chuyện này. Hoặc có thể là chưa từng. “Hai đêm sau đó tôi tới một bữa tiệc và gặp Maia ở đó. Khiêu vũ cùng một gã khác. Hôn hắn như muốn chứng minh cho tôi thấy chuyện giữa chúng tôi đã kết thúc. Đêm đó hóa kinh khủng chỉ vì sự lựa chọn của Maia, dù Maia đâu có biết. Đó là đêm trăng tròn đầu tiên sau khi tôi bị cắn.” Những đốt ngón tay anh ta trắng bệch do ôm chặt cái cốc. “Lần đầu tiên tôi bị Biến Hình. Quá trình đó chạy khắp mình mẩy và xé toạc bộ xương cùng da tôi ra. Tôi điên tiết không chỉ vì riêng cảm giác đó. Tôi muốn Maia, muốn cô ấy trở lại, muốn giải thích, nhưng những gì tôi làm được là cất tiếng tru. Tôi chạy khắp những con phố, và tôi thấy Maia băng qua công viên gần nhà. Maia đang về nhà…”


“Và anh đã tấn công,” Simon nói. “Anh đã cắn Maia.”


“Ờ,” Jordan có vẻ đắm chìm trong quá khứ. “Khi tôi tỉnh dậy vào sáng hôm sau, tôi biết mình đã làm gì. Tôi đã cố tới nhà Maia, cố giải thích. Tôi đang đi được nửa đường thì bị một người đàn ông to lớn chặn đường và nhìn tôi. Ông ta biết tôi là ai, biết mọi thứ về tôi. Ông ta giải thích mình thuộc Vệ Đoàn Lupus và có nhiệm vụ chăm sóc tôi. Ông ta không vui vì đã tới quá muộn, vì rằng tôi đã cắn người. Ông ta không chịu cho tôi tới gần Maia. Ông ta nói tôi chỉ làm chuyện tệ hơn. Ông ta hứa Vệ Đoàn Sói sẽ bảo vệ Maia. Ông ấy cũng bảo vì tôi đã cắn người, vốn là một việc bị cấm ngặt, cách duy nhất để tôi thoát khỏi trừng phạt là gia nhập Vệ Đoàn và học cách khống chế mình.”


“Tôi không muốn làm điều đó. Tôi muốn nhổ toẹt vào mặt ông ta và chịu bất cứ hình phạt nào. Tôi đã ghét bản thân mình nhiều tới mức đó. Nhưng khi ông ta giải thích rằng tôi có thể giúp đỡ những người giống mình, có thể ngăn điều đã xảy ra với tôi và Maia lặp lại, tôi có cảm giác như mình được nhìn thấy mặt trời trong bóng tối, được nhìn thấy tương lai. Như thể tôi có một cơ hội để sửa lỗi.”


“Được rồi,” Simon chậm rãi nói. “Nhưng không phải hơi kì lạ khi một cách rất tình cờ, anh phải lo việc của tôi sao? Một gã đang hẹn hò với cô gái mà anh từng cắn và biến cô ta thành người sói?”


“Không hề vô tình,” Jordan nói. “Hồ sơ của cậu nằm trong một chồng tôi được giao. Tôi chọn cậu vì trong dữ liệu nhắc tới Maia. Một người sói hẹn hò với ma cà rồng. Cậu biết đó, đây là chuyện động trời. Đó là lần đầu tiên tôi biết cô ấy đã trở thành người sói sau khi tôi – sau chuyện tôi làm.”


“Anh chưa bao giờ kiểm tr.a sao? Điều đó có vẻ -”


“Tôi đã thử. Vệ Đoàn không muốn, nhưng tôi đã làm những điều cần thiết để tìm hiểu về chuyện xảy ra với Maia sau đó. Tôi biết Maia đã bỏ nhà đi, nhưng đằng nào cuộc sống ở nhà của Maia đâu có vui vẻ gì, vì thế tôi chẳng nghĩ ngợi nhiều. Vả lại trong giới người sói làm gì có cái nào gọi là ủy ban tạm trú tạm vắng cho tôi tìm hiểu chứ. Tôi chỉ… mong Maia không bị Biến Hình.”


“Vậy anh phụ trách tôi là vì Maia?”
Jordan đỏ mặt. “Tôi nghĩ nếu tôi gặp cậu, tôi có thể biết chuyện gì đã xảy đến với Maia. Rằng Maia có sống tốt không.”
“Đó là lý do anh rầy la tôi về vụ bắt cá hai tay,” Simon nghĩ lại và nói. “Anh muốn bảo vệ cô ấy.”


Jordan lườm cậu qua vành cốc. “Ừ, ờ, cậu làm chuyện khốn kiếp.”


“Và anh là người đã nhét tờ rơi quảng bá buổi biểu diễn của ban nhạc xuống khe cửa. Đúng không?” Simon lắc đầu. “Vậy việc anh làm loạn chuyện tình yêu của tôi là một phần của nhiệm vụ hay anh để cảm xúc cá nhân xen vào công việc đây nhỉ?”


“Tôi đã làm náo động cuộc đời Maia,” Jordan nói. “Tôi không muốn người khác một lần nữa làm điều đó với cô ấy.”


“Và anh có bao giờ nghĩ nếu cô ấy xuất hiện lúc chúng ta đang biểu diễn, cô ấy sẽ nhào tới rạch mặt anh không? Nếu Maia không đến muộn, có lẽ cô ấy sẽ làm điều đó khi anh đang trên sân khấu ấy chứ. Hẳn khán giả sẽ phấn khích lắm đấy nhỉ?”


“Tôi không biết,” Jordan nói. “Tôi không nhận ra Maia lại ghét tôi nhiều vậy. Tôi muốn nói, tôi không ghét kẻ đã Biến Hình tôi. Tôi cũng hiểu có lẽ lúc đó hắn không kiểm soát nổi bản thân.”


“Ờ,” Simon nói, nhưng anh chưa từng yêu kẻ đó. Anh chưa từng hẹn hò với kẻ đó. Maia yêu anh. Cô ấy nghĩ anh đã cắn cô ấy rồi cúp đuôi bỏ chạy không thèm nghĩ gì tới cô ấy nữa. Lòng thù hận của cô ấy với anh phải ngang bằng tình yêu từng có thời cô ấy dành cho anh vậy.”


Trước khi Jordan kịp trả lời, chuông cửa reo vang – không phải chuông báo có người dưới nhà gọi tên, mà là kiểu có người đứng ngoài cửa nhà họ bấm chuông. Hai cậu con trai bối rối nhìn nhau. “Anh có chờ ai tới không?” Simon hỏi.


Jordan lắc đầu và đặt cốc cà phê xuống. Cả hai cùng bước vào lối vào chật hẹp. Jordan ra hiệu cho Simon đứng sau trước khi anh ta mở cửa. Không có ai ở đó. Thay vào đó là một mẩu giấy gấp gọn gàng đặt trên thảm chùi chân, bị đè bên dưới một hòn đá. Jordan cúi xuống rút mẩu giấy, vuốt phẳng phiu rồi nhíu mày. “Của cậu,” anh ta nói và đưa cho Simon.


Simon bối rối mở giấy. Viết bằng chữ vuông vức như chữ trẻ con là dòng tin nhắn:
SIMON LEWIS. BỌN TAO CÓ BẠN GÁI MÀY. MÀY PHẢI TỚI 232 ĐƯỜNG RIVERSIDE NGAY HÔM NAY. CÓ MẶT Ở ĐÓ TRƯỚC KHI TRỜI TỐI HOẶC KHÔNG, CHÚNG TAO SẼ CẮT CỔ NÓ.


“Một trò đùa ấy mà,” Simon nói, đờ đẫn nhìn mẩu giấy. “Hẳn là vậy.”


Không nói không rằng, Jordan nắm lấy tay Simon và lôi xềnh xệch vào phòng khách. Thả cậu ra, anh ta lục tìm cái điện thoại không dây. “Gọi cho cô ấy,” anh ta nói và vỗ cái điện thoại lên ngực Simon. “Gọi cho Maia và hỏi xem cô ấy có ổn không?”


“Nhưng có thể bức thư không nói tới Maia.” Simon nhìn xuống cái điện thoại trong khi ý thức về mức độ kinh khủng của vấn đề đang ong ong đầu cậu như một con ma cà rồng lảng vảng quanh ngôi nhà, nài nỉ được bước vào. Tập trung, cậu tự chủ. Đừng hoảng. “Có thể nó nói tới Isabelle.”


“Ôi, lạy Chúa,” Jordan lườm cậu. “Cậu còn cô bạn gái nào nữa không? Chúng ta cần lên danh sách để gọi không?”
Simon cầm phắt lấy cái điện thoại và quay người, ấn số.
Maia nhấc máy vào hồi chuông thứ hai. “A lô?”
“Maia – Simon đây.”


Giọng cô nàng không còn chút thân thiện nào nữa “À. Cậu muốn gì?”
“Mình chỉ muốn kiểm tr.a xem cậu có ổn không thôi.”
“Tớ ổn.” Cô nàng nói sống sượng. “Dù sao chuyện giữa hai ta cũng nghiêm túc lắm. Tớ không vui, nhưng tớ vẫn sống tốt. Nhưng cậu vẫn là một thằng khốn.”


“Không,” Simon nói. “Ý mình là mình muốn kiểm tr.a xem cậu có ổn không ấy.”


“Có phải Jordan không?” Cậu nghe ra sự giận dữ căng thẳng khi cô nói tên anh ta. “Đúng rồi. Hai người đi cùng nhau, phải không? Hai người là bạn bè hay gì đó đại loại, phải không? Vậy cậu có thể bảo anh ta tránh xa tớ ra. Thật ra, cả hai tránh xa tớ ra.”


Cô cúp máy. Tiếng tút tút vang lên nghe đập cánh của một con ong nóng nảy.
Simon nhìn Jordan. “Maia ổn. Cô ấy ghét hai chúng ta, nhưng có vẻ chẳng gặp chuyện gì hết.”
“Được rồi,” Jordan nói cụt lủn. “Gọi cho Isabelle.”


Phải gọi hai lần Izzy mới thèm bắt máy; Simon suýt hoảng hồn thì nghe thấy giọng cô vang lên, nghe có vẻ bực mình và khó chịu. “Dù là ai ở đầu dây kia, mong là đằng ấy mang lại tin tốt lành.”
Sự an tâm chảy rần rần trong khắp huyết quản Simon. “Isabelle. Simon đây.”
“Ôi, vì Chúa. Cậu muốn gì?”


“Mình chỉ muốn chắc chắn là cậu vẫn ổn -”
“Ồ, cái gì đây, tôi phải sống khốn khổ vì cậu đã lừa dối tôi, chơi trò bắt cá hai tay với tôi hay sao -”
“Không.” Chuyện này đánh gục Simon đến nơi rồi. “Mình muốn nói cậu ổn không? Cậu không bị bắt cóc hay gì chứ?”


Một quãng im lặng kéo dài. “Simon,” cuối cùng Isabelle lên tiếng. “Đây thật sự, chính xác, là lời xin lỗi ngu ngốc nhất đối với một cuộc gọi điện làm lành mà mình từng, từng được nghe. Cậu bị làm sao thế?”


“Mình không chắc nữa,” Simon nói và cúp máy trước khi cô nàng kịp dập máy trước. Cậu đưa điện thoại cho Jordan. “Isabelle cũng ổn.”
“Tôi không hiểu.” Jordan có vẻ bối rối. “Vậy ai lại đi đe dọa như thế khi chúng không nắm được ai trong tay? Cậu thừa sức kiểm tr.a và nhận thấy đây là trò bịp mà.”


“Chắc chúng tưởng tôi ngu,” Simon dợm nói rồi sựng lại, một ý nghĩ kinh khủng đè nặng lên cậu. Cậu giật lấy cái điện thoại khỏi tay Jordan và bắt đầu hoảng hồn bấm số.
“Ai đó?” Jordan hỏi. “Cậu gọi cho ai vậy?”


Điện thoại của Clary đổ chuông khi cô vừa rẽ vào góc đường Chín mươi sáu dẫn sang đường Riverside. Cơn mưa dường như đã rửa sạch toàn bộ bụi bặm thường ngày của thành phố. Mặt trời từ bầu trời trong sáng tỏa nắng xuống dải xanh rì của khu công viên chạy dọc theo dòng sông. Hôm nay, nước sông gần như xanh biếc. Cô cho tay vào túi xách để lấy điện thoại và mở máy. “A lô?”


Giọng Simon vang lên trong đường dây. “Ôi cảm ơn -” Cậu ngừng lại. “Cậu ổn không? Cậu không bị bắt cóc hay gì chứ?”


“Bắt cóc á?” Clary nheo mắt nhìn những số nhà cô vừa đi qua. 220,224. Cô không chắc mình đang tìm gì nữa. Nó có giống một nhà thờ không? Hay một thứ khác, được ẩn dưới dáng vẻ của một khu đất hoang? “Cậu say rượu à?”


“Say giờ này xem chừng hơi sớm.” Sự nhẹ nhõm trong giọng cậu rất rõ ràng. “Không, mình chỉ - mình nhận được một tin nhắn kì lạ. Có ai đó đe dọa sẽ tấn công bạn gái mình.”
“Cô nào?”


“Ha ha.” Simon cười nghe chẳng vui gì cả. “Mình đã gọi cho Maia và Isabelle, và cả hai đều ổn. Rồi mình nghĩ tới cậu – ý mình là, chúng ta dành nhiều thời gian đi chơi cùng nhau. Có thể có kẻ hiểu nhầm. Nhưng giờ mình không biết nghĩ sao nữa.”


“Mình không biết.” Số 232 Đường Riverside lù lù trước mắt Clary, một tòa nhà đá vuông vức đồ sộ với mái hình chóp. Nó có thể là một nhà thờ vào một thời nào đó, dù giờ thì không giống lắm.


“Đêm qua, Maia và Isabelle đã biết về nhau rồi. Và không hề hay chút nào,” Simon bổ sung. “Cậu đã đúng về chuyện đùa với lửa.”


Clary xem xét mặt tiền ngôi nhà 232. Hầu hết những dinh thự dọc theo đường này đều là những căn chung cư cao cấp với người gác cửa đứng sau cửa. Nhưng cái này, chỉ có một cặp cánh cửa gỗ với nóc cong cong, và tay cầm bằng kim loại kiểu cổ điển thay cho nắm đấm. “Ôi, đau nhỉ. Xin lỗi nhé, Simon. Có ai trong hai người nói chuyện với cậu không?”


“Không hẳn.”
Cô cầm lấy tay nắm và kéo. Cánh cửa hé mở với tiếng rin rít nho nhỏ. Clary hạ giọng. “Hay một trong hai cô gái bỏ thư lại?”
“Không giống phong cách của họ cho lắm.” Simon nói, có vẻ cực kỳ bối rối. “Cậu có nghĩ Jace sẽ làm chuyện như thế không?”


Nghe thấy tên anh giống như cô bị lãnh một cú đấm vào bụng vậy. Clary hít một hơi nói, “mình không cho rằng anh ấy sẽ làm chuyện đó, kể cả nếu tức giận.” Cô giơ điện thoại ra xa tai. Nheo mắt nhìn vào cánh cửa hơi hé mở, cô có thể thấy điều khiến cô an tâm là bên trong giống một nhà thờ bình thường – những hành lang dài, những ánh sáng hấp háy như ánh nến. Hẳn vào nhòm chút đỉnh cũng chẳng tổn hại gì. “Mình phải đi đây, Simon,” cô nói. “Mình sẽ gọi cho cậu sau.”


Cô cúp điện thoại và bước vào trong.
“Cậu thật sự nghĩ đây là một trò đùa không?” Jordan đi đi lại lại rong căn hộ như một con hổ đang lượn lờ trong cái chuồng tại sở thú. “Tôi chẳng hiểu nổi. Tôi thấy nó như một trò đùa bệnh hoạn vậy.”


“Là tôi, tôi sẽ không nói nó bệnh đâu.” Simon liếc nhìn mảnh giấy; nó nằm trên bàn cà phê, những con chữ in vuông vức vẫn cực kỳ rõ ràng dù cách cậu một quãng xa. Chỉ cần nhìn nó thôi cậu cũng thấy bụng dạ nôn nao, dù cậu biết nó chẳng có nghĩa gì. “Tôi đang cố nghĩ xem ai là tác giả đây. Và vì sao?”


“Có lẽ tôi nên nghỉ một ngày để trông chừng cậu và để ý tới cô ấy,” Jordan nói. “Cậu biết đó, để đề phòng thôi mà.”
“Chắc anh đang nói tới Maia,” Simon nói. “Tôi biết anh có ý tốt, nhưng tôi không nghĩ cô ấy muốn có anh lẩn quẩn bên cạnh. Trong bất cứ tình huống nào.”


Jordan cắn chặt răng. “Tôi sẽ giữ khoảng cách để cô ấy không thấy tôi.”
“Ồ, anh vẫn thích Maia, đúng không?”
“Tôi có trách nhiệm mang tính cá nhân,” Jordan nói nghe ngượng ngùng. “Còn những vấn đề khác tôi không quan tâm.”
“Anh có thể làm gì anh muốn,” Simon nói. “Nhưng tôi nghĩ -”


Tiếng chuông cửa lại vang lên. Hai cậu con trai nhìn nhau một cái trước khi cả hai đều lao ra hành lang hẹp dẫn tới cửa. Jordan tới đó trước. Anh ta nắm lấy cây treo quần áo cạnh cửa, vứt mấy cái áo khoác xuống và mở rộng cửa; cây treo quần áo giơ cao trên đầu anh ta như một mũi lao.


Ở bên kia cửa là Jace. Anh chớp mắt. “Đó là cái cây treo quần áo phải không?”
Jordan vứt cây treo quần áo xuống sàn và thở dài. “Nếu anh là ma cà rồng thì cái này hẳn sẽ có tác dụng hơn nhiều.”
“Đúng,” Jace nói, “Hoặc, với một người có kha khá áo khoác đấy nhé.”


Simon thò đầu ra và nói. “Xin lỗi. Chúng tôi có một buổi sáng khó chịu.”
“Ừ, ờ,” Jace nói. “Giờ nó sắp khó chịu hơn này. Tôi đến để đưa cậu tới Học Viện, Simon ạ. Concleve muốn gặp cậu, và họ không thích chờ đợi.”


Khi cánh cửa Nhà Thờ Talto đóng lại sau lưng Clary, cô cảm thấy như mình đang ở một thế giới khác, những mọi tiếng động và sự náo nhiệt của thành phố New York đã hoàn toàn biến mất. Không gian bên trong nhà thờ rộng và thoáng đãng với mái trần cao vút. Giữa những hàng ghế nguyện là hành lang hẹp, dọc những cái giá trên tường là những cây nến lớn màu nâu đang bập bùng cháy. Clary thấy bên trong hơi tù mù, nhưng có thể đó là do cô đã quen với ánh sáng rực rỡ của ngọn đèn phù thủy rồi.


Cô di chuyển dọc theo hành lang, đôi giày bước nhẹ nhàng trên nền đá phủ bụi. Cô thấy thật lạ khi nhà thờ mà lại chẳng có lấy một ô cửa sổ. Ở cuối hành lang là chỗ tụng niệm, nơi một cầu thang đá dẫn lên bệ thờ bên trên. Cô chớp mắt ngước nhìn, nhận ra một điều kỳ lạ khác: Trong nhà thờ không có những cây thánh giá. Thay vào đó là một bia đá dựng thẳng đứng trên bệ thờ với một con cú đá khắc bên trên. Trên tấm bia đó viết:


VÌ NHÀ NÓ XIÊU QUA SỰ CHẾT,
VÀ CON ĐƯỜNG NÓ DẪN ĐẾN CHỐN KẺ THÁC.
CHẲNG AI ĐI ĐẾN NÀNG MÀ TRỞ VỀ
HOẶC ĐƯỢC TỚI CÁC LỐI SỰ SỐNG.


Lary chớp mắt. Cô không thuộc nằm lòng Kinh Thánh – cô chắc chắn không giống như Jace, có thể nhớ gần như chính xác từng đoạn lớn – nhưng dù nó nghe như được trích trong Kinh Thánh, nhưng cũng quá lạ khi có người dùng nó trong nhà thờ. Cô rùng mình và tới gần bệ thờ, nơi đang có một cuốn sách để gập. Hình như một trang sách được đánh dấu; khi Clary tới mở sách, cô nhận ra cái cô tưởng là cái đánh dấu sách hóa ra lại là một con dao cán đen khắc những biểu tượng kỳ bí. Cô đã thấy những biểu tượng này trong giáo trình. Con dao này được gọi là anthame, thường được dùng trong nghi lễ triệu hồi quỷ dữ.


Dạ dày cô lạnh buốt, nhưng cô vẫn cúi xuống để đọc lướt qua trang sách được đánh dấu, quyết khám phá ra một điều gì đó cho bằng được – nhưng cô chỉ thấy nó được viết tay với những con chữ loằng ngoằng và cô cũng chẳng hiểu nó có phải là tiếng Anh hay không nữa. Không phải; trên trang sách là những con chữ nhọn hoắt cô chưa từng thấy bao giờ. Những con chữ bên dưới hình minh họa mà theo Clary nhận ra thì đó là vòng tròn triệu hồi – một dạng họa tiết các pháp sư vẽ trên đât trước khi đọc thần chú. Những vòng tròn dùng để tập trung và lôi kéo phép thuật. Cái này, vẽ trải trên mặt giấy bằng mực xanh lá, trông giống hai vòng tròn đồng tâm với một ô vuông ở chính giữa. Ở giữa hai vòng tròn là những chữ rune rối rắm. Clary không đọc được, nhưng cô cảm nhận được ý nghĩa của chúng và nó làm cô rùng mình. ch.ết chóc và máu me.


Cô vội lật trang và một loạt những hình minh họa tiếp theo làm cô nghẹt thở.


Chúng được bắt đầu bằng hình vẽ một người phụ nữ với con chim đậu trên vai trái. Con chim, có lẽ là quạ, trông có vẻ ranh ma xảo quyệt. Ở bức hình thứ hai con chim biến mất còn người phụ nữ có lẽ đang mang thai. Ở bức hình thứ ba, người phụ nữ nằm trên một cái bệ thờ chẳng khác gì cái trước mặt Clary lúc này. Một kẻ mặc áo choàng đứng trước mặt cô ta, nhưng trên tay cầm một ống tiêm to tướng trông khá hiện đại. Ống tiêm chứa đầy chất lỏng màu đỏ sậm. Người phụ nữ rõ ràng biết cô ta sắp bị tiêm, vì cô ta đang hét.


Ở bức hình cuối cùng là người phụ nữ đó đang ngồi với đứa bé trong lòng. Đứa bé trông khá bình thường ngoại trừ đôi mắt đen kịt, không hề có lòng trắng. Người phụ nữ cúi nhìn đứa bé với vẻ mặt kinh hoàng.


Clary dựng tóc gáy. Mẹ cô đã đúng. Có ai đang cố tạo thêm những đứa trẻ giống Jonathan. Trên thực tế, họ đã bắt tay vào làm công việc đó rồi.


Cô lùi khỏi bệ thờ. Mọi dây thần kinh trong cơ thể cô đang gào thét rằng nơi này cực kỳ không ổn. Cô không nghĩ mình có thể ở nơi này thêm một giây nào nữa; cô nên ra ngoài và đợi bạn. Có thể cô đã tự mình tìm ra bằng chứng này, nhưng kết quả đã vượt mức cô tự xoay sở được.


Rồi cô nghe có tiếng động.


Đó là một tiếng rì rầm, giống như một cơn thủy triều chậm rãi tiến tới, dường như đang lừ lừ đến từ bên trên đầu cô. Cô ngước lên, thanh athame cầm chắc trong tay. Và nhìn. Ở tầng trên là không biết bao nhiêu bóng người đứng im lặng. Họ ăn vận từ trên xuống dưới một màu xám xịt – giày thể thao, áo len chui và áo khoác kéo khóa với cái mũ kéo lên sùm sụp che đi gương mặt. Họ đứng im lặng như tượng, bàn tay đặt lên lan can, mắt dõi xuống. Đúng ra cô đoán là họ đang nhìn. Gương mặt họ hoàn toàn ẩn trong bóng tối; cô không nhận ra nổi họ là đàn ông hay đàn bà.


“Tôi… tôi xin lỗi,” cô nói. Giọng cô âm âm vang trong căn phòng đá. “Tôi không định đột nhập, hay…”
Cô chẳng nhận được câu trả lời nào ngoài im lặng. Im lặng đè nặng lên cô. Trái tim Clary bắt đầu đập nhanh hơn.


“Vậy thì tôi đi vậy,” cô nói, nuốt khan. Cô bước tới, đặt thanh athame lên bệ, và quay người định đi. Bỗng cô ngửi thấy cái mùi đó trong không khí vào cái tích tắc trước khi cô quay đi – cái mùi rác thối rữa quen thuộc. Chắn giữa cô và cánh cửa, lừng lững như một bức tường là cơn ác mộng được tạo nên bởi da có vảy, những chiếc răng sắc như lưỡi dao và những móng vuốt đang vươn ra.


Trong suốt bảy tuần qua, Clary được huấn luyện để đương đầu với một con quỷ, kể cả những con quỷ lớn xác. Nhưng khi chuyện đó thật sự xảy ra, mọi điều cô có thể làm là thét lớn.






Truyện liên quan