Chương 22

11. Giống nòi của chúng ta
Con quỷ nhảy xổ vào Clary, và cô ngừng hét ngay tức thì rồi lộn ra sau, băng qua bệ thờ- một cú nhào lộn hoàn hảo, và trong một giây kỳ quặc, cô ước Jace có mặt ở đây mà chứng kiến. Cô rơi xuống đất trong tư thế co người, như một vật thể rơi uỵch xuống bệ và làm nó rung bần bật.


Một tiếng tru vang vọng trong nhà thờ. Clary loạng choạng quỳ dậy và nhìn qua rìa bệ thờ. Con quỷ không lớn như cô tưởng lúc đầu, nhưng nó cũng chẳng bé - chỉ bằng cỡ cái tủ lạnh ấy mà, với ba cái đầu đang ngật ngừ trên cổ. Ba cái đầu đều bị mù, đều có những cái miệng tô hố mở to nhểu nước xanh lét xuống. Cái đầu bên trái của nó hình như đã va phải bệ thờ trong lúc cố tóm lấy cô, vì hiện giờ nó đang lắc đầu cho tỉnh táo.


Clary vội vã liếc quanh, nhưng những kẻ mặc đồ xám vẫn đứng nguyên chỗ cũ. Không kẻ nào nhúc nhích. Họ dường như đang quan sát chuyện xảy ra với vẻ hứng thú đặc biệt. Cô quay phắt lại và nhìn ra sau, nhưng có vẻ không còn lối nào để thoát khỏi nhà thờ ngoại trừ cánh cửa cô vừa bước vào, và con quỷ đang chặn mất nó rồi. Nhận thấy mình đang phí phạm từng giây quý báu, cô loạng choạng đứng dậy và nắm lấy thanh athame. Cô giật nó khỏi bệ thờ và rút ra ngay khi con quỷ tiếp tục lao tới. Cô lăn sang bên khi một cái đầu khật khừ trên cái cổ to tướng thò lên bệ thờ và rồi nó thè cái lưỡi đen sì dày khự để tìm kiếm cô. Thét vang một tiếng, cô đâm một nhát athame vào cổ con quỷ rồi giật dao ra, chuệnh choạng lùi lại tránh đường.


Con quái vật gào rú, cái đầu ngật ra sau, dòng máu đen tóe ra từ vết thương. Nhưng đó không phải cú đâm chí mạng. Kể cả trong lúc Clary đang quan sát, vết thương dần lành, làn da màu xanh đen của con quỷ dính lại nhau như một miếng vải được vá. Trái tim cô chùng xuống. Tất nhiên rồi. Toàn bộ lý do mà Thợ Săn Bóng Tối sử dụng các loại vũ khí có khắc chữ rune trên đó là vì những biểu tượng này ngăn chặn quá trình tái tạo của quỷ.


Cô vươn tay trái sờ tìm thanh stele ở thắt lưng và rút nó vừa kịp lúc con quái vật lao tới tóm cô lân nữa. Cô nhảy sang bên và lao uỵch xuống cầu thang, lăn người tới khi dựa vào hàng ghế nguyện đầu tiên. Con quái vật quay lại, ì ạch một chút khi di chuyển và tới tóm cô lần nữa. Nhận ra mình vẫn còn cầm cả thanh stele lẫn con dao găm - thật ra con dao đã cắt vào da thịt cô lúc cô lăn xuống và máu nhanh chóng nhuộm đỏ vạt áo khoác - cô chuyển dao sang tay trái, tay phải cầm thanh stele và bằng những cử động uyển chuyển trong tuyệt vọng, cô khắc chữ rune enkeli vào chuôi athame.


Những biểu tượng khác trên chuôi dao bắt đầu tan chảy khi chữ rune mang sức mạnh thiên thần bắt đầu phát huy sức mạnh. Clary ngước nhìn; con quỷ đã sắp tới chỗ cô, ba cái đầu đang vươn ra, những cái miệng há ngoác. Cố đứng vững trên đôi chân, cô giơ cao con dao rồi đâm xuống bằng tất cả sức lực. Cô vô cùng ngạc nhiên khi nhát dao trúng vào giữa sọ của cái đầu ở giữa, cắm ngập tới tận chuôi. Cái đầu ngửa ra sau khi con quái vật hét - trái tim Clary nảy lên - và rồi cái đầu cứ thế gục xuống, đập mạnh xuống đất với tiếng thịch nghe ghê tai. Con quái vật vẫn tiếp tục tiến tới, kéo theo cái đầu giờ đã ch.ết trên cái cổ èo uột sau khi tiến tới chỗ Clary.




Tiếng bước chân của rất nhiều người vang lên trên đầu cô. Clary ngước nhìn. Những kẻ mặc áo gió đã đi mất và hiện tại toàn bộ tầng trên vắng tanh. Cảnh tượng đó không làm cô yên tâm hơn. Với trái tim đang nhảy tango trong lồng ngực, Clary quay người và lao ra cửa trước, nhưng con quái vật đã nhanh chân hơn. Với một tiếng hét lấy sức, nó lao qua đầu cô và chặn cửa trước. Đoạn, nó rít lên và tiến tới, hai cái đầu còn sống ngọ nguậy rồi ngẩng lên, vươn dài hết cỡ để tấn công -


Cái gì đó lóe lên trong không khí, một ngọn lửa màu vàng bàng bạc vụt qua. Hai cái đầu của con quỷ xoắn ra sau, tiếng rít vang lên thành tiếng thét, nhưng đã quá muộn - cái vật màu bạc kia đã cuốn chặt lấy chúng, và cùng với trận mưa máu đen, hai cái đầu bị giật phăng khỏi cổ. Clary lăn sang bên khi máu bắn tung tóe lên người cô. Sau đó cô cúi đầu khi cái thân thể không đầu lảo đảo rồi đổ về phía cô -


Và biến mất. Lúc gục xuống, con quỷ hóa vào hư không, bị hút trở lại không gian quê nhà của nó. Clary cảnh giác ngẩng đầu. Cửa trước của nhà thờ mở rộng, và đứng tại lối vào là Isabelle, đi bốt và mặc váy đen, ngọn roi điện nắm trong tay. Cô nàng đang chậm rãi cuốn nó lại quanh cổ tay, vừa làm vừa ngó quanh nhà thờ một lượt, đôi lông mày đen nhíu lại tỏ ý vừa lo lắng vừa hiếu kì. Và khi nhìn tới Clary, cô nàng cười toe toét.


“Cô bạn của tôi ơi,” cô nàng nói. “Giờ cậu lại tự lao vào rắc rối gì thế này?”


Cái chạm của những kẻ hầu ma cà rồng vào da Simon nghe lành lạnh và nhẹ nhàng, như cái chạm của đôi cánh bằng băng vậy. Cậu hơi rùng mình khi họ tháo dải bịt mắt, làn da khô quắt của họ ram ráp trên da cậu, trước khi họ cúi đầu lùi xuống.


Cậu nhìn quanh, chớp mắt. Lúc trước, cậu còn đang đứng trong ánh nắng vàng ruộm của góc đường Bảy mươi tám và Đại lộ số Hai - địa điểm đó cách Học Viện một khoảng an toàn để khi cậu liên lạc, Camille sẽ không nghi ngờ gì. Giờ cậu đứng trong căn phòng khá rộng tù mù sáng, sàn được lát đá cẩm thạch trơn bóng và những cột đá cẩm thạch duyên dáng chống giữ mái trần cao cao. Dọc theo bức tường bên trái là một dãy những căn phòng nhỏ có một bức tường bằng kính, mỗi phòng đều có gắn một tấm biển bằng đồng ghi THU NGN. Một tấm biển đồng khác trên tường cho biết nơi này là NGN HÀNG QUỐC GIA DOUGLAS. Nền nhà và các quầy từng là nơi người ta đứng viết séc hoặc rút phiếu đổi tiền bị phủ một lớp bụi dày, còn những ngọn đèn bọc đồng trên trần nhà đã bị gỉ xanh lét.


Giữa phòng đặt một chiếc ghế tựa cao, và Camille đang ngồi ở đó. Mái tóc màu bạch kim buông dài thả xuống vai như những sợi kim tuyến. Khuôn mặt xinh đẹp của cô ta không hề được trang điểm nhưng đôi môi vẫn rất đỏ. Ở trong cái ngân hàng tù mù sáng này, sắc đỏ đó gần như là màu duy nhất Simon thấy.


“Tôi thường không thích gặp mặt vào ban ngày đâu, Ma cà rồng Ưa sáng ạ,” cô ta nói. “Nhưng vì cậu, tôi đành dành ra một ngoại lệ vậy.”


“Cảm ơn.” Cậu nhận thấy ở đây không có ghế cho cậu, vì thế cậu tiếp tục đứng đực ra đó. Cậu nghĩ nếu trái tim cậu còn đập hẳn nó đang phi nước đại trong ngực cậu rồi. Khi cậu đồng ý làm điều này cho Conclave, cậu đã quên mất Camille khiến cậu e dè đến độ nào. Dù biết cảm xúc đó thật lãng nhách - cô ta thì làm gì được cậu nào - nhưng cậu vẫn sợ.


“Tôi nghĩ cuộc gặp này chứng tỏ cậu đã cân nhắc xong lời đề nghị của tôi”, Camille nói. “Và cậu chấp nhận.”
“Sao cô nghĩ tôi chấp nhận cơ chứ?” Simon nói, rất mong cô ta không bỗng dưng nhận thấy mục đích câu giờ của câu hỏi này.


Cô ta hơi mất kiên nhẫn. “Cậu hẳn sẽ không tự thân tới đây chỉ để từ chối tôi. Cậu sợ tôi giận mà.”
“Tôi nên sợ cô nổi giận sao?”


Camile ngồi dựa lưng vào ghế và mỉm cười. Cái ghế trông hiện đại và sang trọng đến lạc lõng trong cái không gian của ngân hàng bị bỏ hoang này. Chắc nó được mang tới từ một nơi nào đó, có lẽ bởi những kẻ hầu của Camille hiện đang đứng hai bên hệt như hai bức tượng câm lặng. “Rất nhiều người sợ,” cô ta nói, “Nhưng cậu chẳng có lý gì phải sợ cả. Tôi vẫn hài lòng với cậu dù đợi mãi tới phút cuối, cậu mới chịu liên lạc với tôi. Tôi thấy cậu đã quyết định đúng.”


Điện thoại của Simon chọn đúng lúc này mà rung liên tục. Cậu nhảy dựng lên, cảm thấy những giọt mồ hôi lạnh đang lăn trên lưng. Cậu nhanh chóng rút nó ra khỏi túi. “Xin lỗi,” cậu nói và mở điện thoại. “Điện thoại.”
Camille có vẻ hoảng sợ. “Đừng trả lời.”


Simon đang đưa điện thoại lên tai. Trong lúc đó, cậu cố bấm nút chụp ảnh vài lần. “Chỉ một giây thôi mà.”
“Simon.”
Cậu nhấn nút gửi và rồi nhanh chóng gập điện thoại lại. “Xin lỗi. Tôi không nghĩ là cô khó chịu với điện thoại tới vậy.”


Ngực Camille phập phồng giận dữ, dù cô ta chẳng hề thở. “Tôi cần những người hầu cận biết tôn trọng tôi hơn,” cô ta rít lên. “Cậu không bao giờ được làm thế, hoặc không -”


“Hoặc không thì sao nào?” Simon nói. “Cô, cũng như những người khác, không thể làm tôi bị thương. Và cô nói tôi không phải làm người hầu kẻ hạ cho cô. Cô nói tôi là bạn chung chiến hào với cô.” Cậu ngừng lại, để tiết chế đủ lượng kiêu ngạo trong giọng mình. “Có lẽ tôi nên cân nhắc lại chuyện có nên chấp nhận lời đề nghị của cô hay không.”


Đôi mắt Camille tối sầm lại. “Ôi, vì Chúa. Đừng ngốc nghếch thế chứ.”
“Sao cô có thể nói từ đó?” Simon hỏi.
Camille nhướn đôi lông mày đẹp. “Từ nào? Cậu bực vì tôi bảo cậu ngốc sao?”
“Không. À đó nhưng không phải từ tôi muốn nói. Cô vừa bảo ‘Ôi, vì –’”


“Vì tôi không tin vào ông ta, ngốc tử ạ,” Camille nói. “Và cậu vẫn tin.” Cô ta nghiêng đầu, nhìn cậu theo cách một chú chim quan sát con sâu bò trên vệ đường và cân nhắc xem có nên ăn nó hay không. “Tôi nghĩ giờ là lúc tiến hành huyết thệ rồi nhỉ?”


“Huyết... huyết thệ sao?” Simon tự hỏi liệu cậu có nghe đúng không.


“Tôi quên mất kiến thức của cậu về phong tục của giống nòi chúng ta rất hạn hẹp” Camile lắc lắc mái tóc bạch kim. “Tôi sẽ yêu cầu cậu dùng máu ký vào một lời tuyên thệ rằng cậu sẽ luôn trung thành với tôi. Nó sẽ ngăn cậu không bất tuân lời tôi trong tương lai. Coi đó như một dạng... hôn khế đi.” Cô ta mỉm cười, và cậu thoáng thấy những chiếc răng nanh lóe sáng. “Tới đây.” Cô ta búng ngón tay, và những kẻ hầu cận vội vàng tới, cái đầu xám xịt của họ cúi rạp xuống. Kẻ đầu tiên đưa ả ta cái gì đó trông giống một cây bút thủy tinh cổ, dạng có một đầu xoắn ốc để giữ mực. “Cậu sẽ phải nhỏ máu và viết bằng máu mình,” Camille nói. “Thường tôi sẽ tự làm, nhưng Ấn Ký của cậu sẽ gây khó khăn cho tôi. Vì thế, chúng ta phải thay đổi đôi chút.”


Simon lưỡng lự. Điều này tệ đây. Rất tệ. Qua những kiến thức của cậu về thế giới siêu nhiên, cậu biết với cư dân Thế Giới Ngầm, lời thề có ý nghĩa như thế nào. Bạn không thể cứ thích thì thề, không thích thì nuốt lời được. Chúng thật sự ràng buộc người đã thề, giống như một cái cùm vô hình vậy. Nếu cậu ký, cậu sẽ thật sự phải trung thành với Camille. Có thể là mãi mãi.


“Làm thôi,” Camille nói, trong giọng có chút mất kiên nhẫn. “Không cần lãng phí thời gian nữa đâu.”


Nuốt khan, Simon bước một bước lên phía trước trong tâm trạng bị ép buộc rồi thêm bước nữa. Một kẻ hầu bước tới trước, chắn đường cậu. Hắn giơ dao ra cho Simon, một thứ sắc bén với lưỡi mảnh như đầu kim. Simon cầm lấy và giơ trên cổ tay. Rồi cậu hạ dao xuống. “Cô biết không,” cậu nói. “Tôi không thích bị đau. Hay dao –”


“Làm đi,” Camille gầm lên.
“Phải có cách khác chứ”.






Truyện liên quan