Chương 29

Clary ngạc nhiên quay lại. Giọng đó không hề quen. Đứng ở đó là một cô gái cao ráo thanh mảnh tầm đôi mươi. Da chị ta trắng như sữa nổi rõ những đường gân mang màu xanh của nhựa cây, và mái tóc vàng cũng có những dải mang màu xanh tương tự. Đôi mắt chị màu xanh lam giống màu đá cẩm thạch, và chị mặc chiếc váy tiệp màu, quá mỏng khiến Clary lo chị ta sẽ ch.ết cóng mất. Ký ức từ nơi nào sâu thẳm trong não bộ cô dần hiện ra.


“Kaelie,” Clary chậm rãi nói, nhận ra nàng tiên phục vụ trong quán Taki’s đã phục vụ cô và anh em nhà Lightwood hơn một lần. Chút kí ức gợi nhắc cô rằng Kaelie và Jace từng qua lại, nhưng chuyện đó quá nhỏ nhặt so với những việc khác nên cô chẳng bận tâm gì. “Tôi không nhận ra - chị quen chú Luke sao?”


“Đừng nhầm tôi là khách dự tiệc chứ,” Kaelie nói, bàn tay thon gầy chuyển động hờ hững trong không khí. “Nữ Hoàng phái tôi tìm em - chứ không phải dự tiệc.” Cô ta tò mò nhìn qua vai Clary, đôi mắt xanh toàn phần sáng lên. “Dù tôi không hề biết mẹ em sẽ kết hôn với một người sói đấy.”


Clary nhướn mày. “Và?”
Kaelie tò mò nhìn cô khắp lượt. “Nữ Hoàng bảo em khá cứng đầu cứng cổ, dù người nhỏ nhắn. Tại Triều Đình, em sẽ bị coi thường vì vóc người thấp bé thế này đấy.”


“Chúng ta không ở trong Triều Đình,” Clary nói. “Và chúng ta cũng chẳng có mặt tại Taki"s, điều này có nghĩa là chị đến tìm tôi, chị có năm giây để cho tôi biết Nữ Hoàng Seelie muốn gì. Tôi không thích bà ta lắm, và tôi cũng không có hứng chơi cùng bà ta.”


Ngón tay mảnh khảnh với móng sơn xanh lá của Kaelie chỉ lên cổ Clary. “Nữ Hoàng muốn hỏi em,” chị ta nói, “Vì sao em đeo nhẫn nhà Morgenstern. Có phải để thừa nhận ông ta là bố em không?”




Bàn tay Clary lần lên cổ. “Đó là vì Jace - vì Jace đưa nó cho tôi,” cô buột miệng không kịp suy nghĩ và rồi thầm chửi rủa mình. Nói với Nữ Hoàng Seelie nhiều hơn mức cần thiết thật chẳng khôn ngoan chút nào.


“Nhưng anh ta không phải người nhà Morgenstern,” Kaelie nói, “mà là thành viên gia đình Herodale, và họ có nhẫn riêng. Mang hình con diệc chứ không ngôi sao mai. Chẳng phải anh ấy giống một cánh chim bay liệng trên trời cao hơn một ngôi sao sa như Lucifer à?”
“Kaelie,” Clary nghiến răng. “Nữ Hoàng Seelie muốn gì?”


Tiên nữ cười. “Muốn gì à,” chị ta nói, “tôi đến để đưa em cái này.” Chị ta giơ thứ nắm trong tay, một mặt dây chuyền hình quả chuông bạc nhỏ xíu. Khi Kaelie đưa tay ra, chiếc chuông khẽ rung nhẹ và nghe êm tai như tiếng mưa.


Clary lùi lại. “Tôi không muốn những món quà từ Nữ Hoàng của chị,” cô nói, “vì chúng mang theo dối trá và mong đợi hão huyền. Tôi không muốn nợ Nữ Hoàng điều gì.”


“Đây không phải một món quà,” Kaelie bực bội đáp. “Nó là phương tiện triệu hồi. Nữ Hoàng tha thứ cho sự cứng đầu lúc trước của em. Người mong sẽ sớm tới lúc em cần Người giúp. Người vui lòng giúp, nếu em cầu xin Người. Chỉ cần rung cái chuông này, một nô bộc của Triều Đình sẽ tới đưa em đi gặp Người.”


Clary lắc đầu. “Không.”
Kaelie nhún vai. “Nhưng nhận nó, em cũng đâu thiệt hại gì.”
Như trong mơ, Clary thấy mình đưa tay, những ngón tay nắm lấy cái chuông.


“Em sẽ làm mọi điều để cứu anh ấy,” Kaelie nói, giọng thanh thanh và ngọt ngào như tiếng chuông, “dù em phải trả giá thế nào, dù có phải chịu ơn của Địa Ngục hay Thiên Đường đi chăng nữa, đúng không?”


Những giọng nói trong quá khứ ong ong trong tai Clary. Cô có bao giờ tự hỏi mẹ cô còn giấu cô những gì, và vì mục đích gì mẹ cô lại kể những điều đó? Cô có thực sự nghĩ mình biết tất cả những bí mật trong quá khứ của cô không?
Quý Bà Dorothea nói Jace đã yêu nhầm người.


Anh ấy không phải vô phương cứu chữa. Chỉ là khó thôi.
Tiếng chuông kêu lanh canh khi Clary cầm lấy, nắm trong lòng bàn tay. Kaelie mỉm cười, đôi mắt xanh lam sáng lên như những hạt đậu bằng thủy tinh. “Một sự lựa chọn thông minh.”


Clary lưỡng lự. Nhưng trước khi cô kịp ném trả cái chuông cho nàng tiên kia, cô nghe có ai gọi tên mình và quay lại thấy mẹ đang đi qua đám đông, tiến về phía cô. Cô vội vàng quay lại, nhưng không ngạc nhiên khi Kaelie đã đi mất, khuất trong đám đông hệt như sương tan dưới ánh mặt trời ban sớm.


“Clary,” Jocelyn gọi và đưa tay ra, “mẹ đang tìm con, và rồi chú Luke chỉ cho mẹ thấy con đang đứng một mình ở đây. Ổn cả chứ con?”
Đứng một mình. Clary tự hỏi Kaelie đã dùng loại phép ẩn thân nào; mẹ cô hẳn phải nhìn thấu hầu hết chứ. “Con ổn mà mẹ.”


“Simon đâu rồi? Mẹ tưởng thằng bé sẽ đến.”
Tất nhiên mẹ sẽ nghĩ tới Simon trước Jace rồi, Clary nghĩ. Kể cả khi Jace được mời, và với tư cách bạn trai Clary, lẽ ra anh phải có mặt từ sớm. “Mẹ,” cô nói rồi ngừng lại. “Mẹ có cho rằng rồi một lúc nào đó mẹ sẽ thích Jace không?”


Đôi mắt xanh lá của mẹ Jocelyn dịu lại. “Mẹ có nhận thấy cậu ta không ở đây, Clary. Mẹ chỉ không biết con có muốn tâm sự về chuyện đó không thôi.”
“Có chứ ạ,” Clary khẳng định. “Mẹ nghĩ anh ấy có điểm nào đó làm mẹ thích anh ấy không?”


“Có,” mẹ Jocelyn nói. “Thằng bé làm con hạnh phúc.” Mẹ chạm nhẹ lên gương mặt Clary, và Clary nắm chặt tay lại, cảm nhận chiếc chuông ấn nhẹ trong lòng bàn tay.


“Anh ấy có làm con hạnh phúc chứ mẹ,” Clary nói. “Nhưng anh ấy không thể kiểm soát mọi chuyện trên thế giới này được mẹ ạ. Có những chuyện khác xảy tới – ” Cô lúng túng tìm từ. Làm sao cô có thể vừa giải thích cho mẹ biết không phải Jace, mà là việc xảy tới với anh đang làm cô buồn vừa không để lộ chuyện chứ?


“Con yêu thằng bé đó rất nhiều,” mẹ Jocelyn nhẹ nhàng nói. “Điều đó làm mẹ sợ. Mẹ luôn muốn bảo vệ con.”


“Và xem nó dẫn tới đâu nào,” Clary dợm nói và rồi nhẹ giọng lại. Giờ không phải lúc trách cứ hay tranh cãi với mẹ. Không phải khi chú Luke đang nhìn họ từ cửa, gương mặt ánh lên niềm yêu thương và căng thẳng. “Giá mà mẹ hiểu anh ấy,” cô nói, có chút vô vọng. “Nhưng chắc mọi người đều nói như vậy về bạn trai mình.”


“Con nói đúng,” mẹ Jocelyn nói, khiến cô ngạc nhiên. “Mẹ không hiểu rõ về thằng bé. Mẹ gặp nó, và nó làm mẹ hơi nghĩ tới mẹ của nó. Mẹ không biết vì sao - nó không giống cô ấy, trừ việc cô ấy cũng đẹp, và ở cô ấy có một sự mỏng manh dễ vỡ kinh khủng giống Jace –”


“Mỏng manh dễ vỡ?” Clary kinh ngạc. Cô chưa từng nghĩ có ai đó ngoài cô nghĩ Jace dễ bị tổn thương.


“Ồ, đúng,” Jocelyn nói. “Mẹ muốn ghét cô ấy vì đã cướp Stephen khỏi Amatis, nhưng con không thể nào không muốn bảo vệ Céline đâu. Jace có một chút cái đó.” Mẹ có trầm tư. “Hoặc đó chỉ là những gì đẹp đẽ đều dễ bị thế giới này làm tan vỡ.” Mẹ hạ tay xuống. “Nhưng không sao đâu. Mẹ có những ký ức liên quan tới nó, nhưng chúng là của mẹ. Jace không đáng phải chịu đựng chúng. Nhưng mẹ sẽ nói với con một điều. Nếu thằng bé không còn yêu con như bây giờ - và tình cảm đó hiện hết lên nét mặt nó khi nó nhìn con đấy nhé - mẹ sẽ không tha thứ cho nó một giây nào. Vậy hãy nhớ lấy mỗi khi con giận mẹ.”


Mẹ không cho Clary phản đối rằng cô không giận mẹ bằng một nụ cười và vỗ nhẹ vào má cô rồi trở lại với chú Luke kèm một gợi ý cuối cùng là Clary đi giao lưu với những vị khách khác. Clary gật đầu và không nói gì, nhìn theo bước mẹ đi, và cảm thấy cái chuông nhói lên trong lòng bàn tay cô khi cô nắm lấy nó, như một que diêm đang cháy.


Xung quanh Ironworks hầu như toàn nhà kho và phòng trưng bày nghệ thuật, thường hoàn toàn vắng bóng người vào đêm tối, vì thế Jordan và Simon chẳng mất nhiều thời gian để tìm chỗ đậu xe. Simon nhảy xuống khỏi chiếc xe tải, thấy Jordan đã đứng trên vệ đường, dành cho cậu một ánh nhìn trách móc.


Simon chẳng mang theo mấy bộ quần áo bảnh bảnh nào khi rời nhà - cậu chẳng còn bộ đồ nào trông ngon trai hơn chiếc áo khoác da từng thuộc về bố cậu - vậy nên cậu đã cùng Jordan dành cả buổi chiều lượn lờ khu East Village để tìm đồ cũ. Cuối cùng họ cũng tìm thấy một bộ vét Zegna trong một cửa hàng gửi bán mang tên Love Saves The Day, hầu như chỉ bán mấy đôi bốt đế cao lấp lánh ánh kim và những chiếc khăn Pucci của thập niên sáu mươi. Simon ngờ đây chính là nơi Magnus mua hầu hết đống phục trang quần áo.


“Sao nào?” giờ cậu nói, tự ý thức kéo tay áo xuống. Nó hơi ngắn so với cậu, dù Jordan đã an ủi rằng nếu cậu không mở cúc tay áo thì sẽ chẳng ai để ý. “Trông tôi tệ thế nào nào?”


Jordan nhún vai. “Cậu sẽ không làm vỡ cái gương nào đâu,” anh ta nói. “Tôi chỉ tự hỏi liệu cậu muốn mang vũ khí theo không thôi. Cậu thích dùng gì? Dao găm nhé?” Anh ta he hé kéo áo vét ra và Simon thấy một vật dài bằng kim loại sáng lấp loáng bên trong.


“Thế nào anh và Jace quý nhau thế. Cả hai đều là những kho vũ khí biết đi điên khùng.” Simon lắc đầu mệt mỏi và quay đầu đi về lối vào Ironworks. Nó bên kia đường, một mái hiên rộng màu vàng tỏa bóng xuống một đoạn vỉa hè hình chữ nhật trải một tấm thảm đỏ sậm có họa tiết một con sói vàng trên đó. Simon không thể nào kìm nổi lòng hiếu kì.


Dựa người vào cây cột chống mái hiên là Isabelle. Cô đã buộc tóc cao và mặc chiếc váy dài màu đỏ xẻ một bên, khoe gần hết một bên chân. Những chiếc khuy móc màu vàng kéo dài khắp tay phải. Chúng giống những chiếc vòng, nhưng Simon biết chúng thật ra là chiếc roi điện của cô. Người cô đầy những Ấn Ký. Chúng vằn vện khắp hai tay, đùi, ôm quanh cổ, và trang trí khắp ngực cùng rất nhiều những Ấn Ký rõ rành rành ở chỗ khác mà cậu thấy được nhờ cổ áo trễ nải. Simon phải cố lắm mới không nhìn đắm đuối.


“Này Isabelle,” cậu gọi.
Bên cạnh cậu, Jordan cũng phải cố lắm mới không dán mắt vào. “Ờ,” anh ta nói. “Chào. Tôi là Jordan.”
“Chúng ta gặp nhau rồi,” Isabelle lạnh lùng nói, lờ tịt bàn tay đang giơ ra của anh ta. “Maia đã cố cào rách mặt anh. Mà làm thế cũng phải thôi.”


Jordan có vẻ lo lắng. “Maia có đây không? Em ấy ổn không?”
“Có,” Isabelle nói. “Nhưng giờ chuyện bạn ấy thấy thế nào đâu liên quan tới anh…”
“Tôi cảm thấy có trách nhiệm,” Jordan nói.
“Và cái cảm thấy của anh nằm ở đâu? Trong quần hả?”
Jordan có vẻ bực.


Isabelle vung vẩy bàn tay mảnh dẻ đầy những Ấn Ký. “Nghe này, dù anh đã làm gì thì đó cũng là quá khứ rồi. Tôi biết giờ anh là Vệ Binh Lupus, và tôi đã nói cho Maia biết đó là gì. Cô ấy chấp nhận rằng anh ở đây và sẽ lờ anh đi. Nhưng đây là tất cả những gì anh có. Đừng làm phiền Maia, đừng cố bắt chuyện, nhìn cũng cấm luôn, hoặc không tôi sẽ gấp anh lại thành phiên bản sói origami đấy.”


Simon khụt khịt mũi.
“Cấm cười.” Isabelle chỉ vào cậu. “Cô ấy cũng không muốn nói chuyện với cậu. Mặc dù hôm nay trông cô ấy cực kỳ xinh đẹp dễ thương - và nếu tôi thích con gái, tôi sẽ nhào vào cô ấy ngay - cả hai đều không được nói chuyện với Maia. Hiểu chưa?”


Họ gật đầu, nhìn xuống giày mình như những học sinh trung học vừa bị cấm túc.
Isabelle không dựa người vào cột nữa. “Tuyệt. Giờ chúng ta vào trong thôi.”






Truyện liên quan