Chương 28

14. Mơ mang đến gì


Jace trằn trọc trên chiếc giường hẹp của Thành phố Câm Lặng. Anh không biết các Tu Huynh ngủ ở đâu, và họ dường như cũng chẳng định tiết lộ. Có lẽ nơi duy nhất dành cho anh là một cái xà lim bên dưới Thành phố, thường được dùng để giam giữ tù nhân. Họ để cửa mở để anh không có cảm giác bị nhốt, nhưng cái chốn này không thể cho anh chút gì gọi là thoải mái cả.


Không khí ngột ngạt khó chịu; anh cởi áo và chỉ mặc độc cái quần bò rồi nằm trên giường, nhưng vẫn thấy nóng. Những bức tường xám xịt. Có ai đó đã khắc chữ JG lên phần tường đá ngay đầu giường, thế là anh vẩn vơ nghĩ ngợi xem đó viết tắt cho từ gì. Trong xà lim chẳng có gì ngoài chiếc giường, tấm gương vỡ cho anh thấy chính mình qua những mảnh rạn nứt cùng một cái bồn rửa mặt. Đấy là chưa kể tới những ký ức khó chịu đang ùa về.


Các Tu Huynh đã ra vào đầu óc anh cả đêm, tới khi anh cảm thấy như một tấm vải rách tơi bời mới thôi. Vì họ quá bí mật về mọi chuyện nên anh không biết liệu họ đã tiến triển thêm chút nào chưa. Họ có vẻ không hài lòng, nhưng xét cho cùng, họ có bao giờ hài lòng với gì đâu chứ.


Anh biết bài kiểm tr.a thực sự là giấc ngủ. Anh sẽ mơ thấy gì? Đề ngủ: ngẫu nhiên mơ. Anh trằn trọc, vùi mặt vào cánh tay. Anh không nghĩ có thể chịu được thêm một giấc mơ mình làm Clary bị thương nữa. Anh nghĩ có thể anh thực sự mất trí, và điều đó làm anh sợ. Đối với anh, cái ch.ết chưa từng làm anh hãi hùng, nhưng anh cảm thấy viễn cảnh mình bị điên quá kinh khủng. Nhưng đi ngủ là cách duy nhất để biết. Anh nhắm mắt và mong muốn ngủ.


Anh ngủ, và anh mơ.




Anh trở lại thung lũng - thung lũng ở Idris nơi anh đã sống mái cùng Sebastian và suýt ch.ết. Tiết trời đang độ thu chứ không phải giữa hè như lần cuối anh ở đó. Lá cây mang sắc vàng, nâu đỏ, vàng cam và đỏ sậm. Anh đứng ở bên bờ con sông nhỏ - thật ra là một dòng suối - cắt đôi thung lũng. Từ đằng xa có người nào đó đang tiến tới với anh, một người anh chưa nhìn ra, nhưng sải bước người đó rất có chủ đích và hướng thẳng tới nơi này.


Anh rất chắc người kia là Sebastian cho tới khi người đó tới gần. Người này không thể là Sebastian được. Sebastian cao, cao hơn Jace, nhưng người này rất thấp bé - gương mặt ẩn trong bóng tối, nhưng thấp hơn anh tới một hai cái đầu - và mảnh mai, với đôi vai gầy của trẻ con, cổ tay xương xương thò ra khỏi tay áo cũn cỡn.
Max.


Nhìn thấy cậu em nhỏ khiến Jace cảm thấy như bị ăn đấm, và anh quỵ xuống nền cỏ xanh. Anh không thấy đau. Mọi thứ trong giấc mơ luôn thế. Max luôn như vậy. Một cậu bé gầy nhỏ sắp vào độ dậy thì và chưa bước khỏi tuổi niên thiếu. Giờ nhóc đó sẽ không bao giờ lớn hơn được nữa.


“Max,” Jace nói. “Max, anh rất xin lỗi.”
“Jace,” Max vẫn đứng đó. Một cơn gió nhẹ thổi tới hất bay bay những lọn tóc nâu khỏi gương mặt cậu nhóc. Đôi mắt, dưới cặp kính, rất già dặn. “Em không tới vì bản thân em,” cậu bé nói. “Em không tới đây để ám anh hay làm anh thấy có lỗi.”


Tất nhiên rồi, một giọng nói vang lên trong đầu Jace. Max luôn yêu mến mày, kính trọng mày, nghĩ mày thật tuyệt vời.
“Giấc mơ của anh,” Max nói. “Chúng là những thông điệp.”
“Những giấc mơ đó là ảnh hưởng của quỷ, Max à. Các Tu Huynh Câm nói”


“Họ nhầm!” Max vội nói. “Giờ nhóm đó chỉ còn vài người và sức mạnh của họ đã yếu đi nhiều. Những giấc mơ đó muốn nói với anh vài điều. Anh luôn hiểu nhầm chúng. Chúng không bảo anh làm tổn thương chị Clary. Chúng nhắc anh là ai.”
Jace chầm chậm lắc đầu. “Anh không hiểu.”


“Các thiên thần gửi em tới nói chuyện với anh vì em biết anh,” Max nói bằng cái giọng lanh lảnh của một đứa trẻ. “Em biết anh sẽ đối xử thế nào với những người anh yêu mến và anh sẽ không bao giờ cố ý làm tổn thương họ. Nhưng anh chưa xóa sạch ảnh hưởng của Valentine lên anh. Giọng nói của ông ta vẫn thì thầm bên tai anh, anh có thể nghĩ mình không nghe thấy, nhưng có đó. Nhưng giấc mơ đang nói với anh rằng chỉ khi anh giết đi phần đó nơi anh, anh mới có thể ở cùng chị Clary.”


“Vậy anh sẽ giết nó,” Jace nói. “Anh sẽ làm mọi điều cần thiết. Em hãy nói cho anh biết đi.”


Max mỉm cười rạng rỡ và giơ ra cái gì đó. Đó là con dao chuôi bạc - của nhà Herodale, con dao nằm trong hộp. Jace nhận ra ngay tức thì. “Cầm đi,” Max nói. “Và đâm anh. Cái phần trong anh đang ở tại giấc mơ này cùng em sẽ ch.ết. Sau đó anh sẽ thanh thản.”
Jace cầm con dao.


Max mỉm cười. “Tốt. Rất nhiều người ở thế giới bên kia lo lắng cho anh. Bố anh cũng ở đây.”
“Không phải Valentine –”
“Bố đẻ của anh ấy. Chú ấy bảo em nhắn anh hãy dùng nó. Nó sẽ cắt đi mọi thứ thối rữa trong tâm hồn anh.”


Max cười như thiên thần khi Jace quay dao về mình, mũi hướng vào trong. Rồi vào giây phút cuối, Jace lưỡng lự. Điều này quá giống với điều Valentine đã làm với anh - đâm xuyên tim anh. Anh cầm dao và cắt một đường dài trên cẳng tay phải, từ cổ tay tới khuỷu tay. Không đau. Thế là anh cầm dao sang tay phải và làm điều tương tự với tay kia. Máu ứa ra từ những vết rạch dài trên tay anh, đỏ hơn máu thật, máu mang màu của hồng ngọc. Nó ứa trên da và rơi tí tách xuống cỏ.


Cậu nghe tiếng Max thở khe khẽ. Cậu bé cúi xuống và chạm những ngón tay bên bàn tay phải vào máu. Khi cậu nhóc giơ tay lên, chúng mang sắc đỏ lấp lánh. Cậu bé bước một bước, rồi thêm bước nữa. Gần thế này, Jace đã nhìn rõ gương mặt Max - Jace không nhớ mắt cậu nhóc màu đen. Max đặt tay lên ngực Jace, ngay trên tim cậu, và với máu, cậu bé vẽ một biểu tượng lên đó, một chữ rune. Jace chưa từng thấy cái biểu tượng này bao giờ. Nó có những góc vuông và góc cạnh kỳ lạ khác đè lên nhau.


Xong xuôi, Max hạ tay xuống và lùi lại, đầu nghiêng sang bên như một nghệ sĩ ngắm nghía tác phẩm mới ra đời. Một cảm giác đau thấu gan xuyên qua Jace. Anh có cảm giác phần da ngực đang cháy bỏng. Max đứng quan sát, mỉm cười, vung vẩy bàn tay dính máu. “Có đau không, Jace Lightwood?” cậu bé nói, và giọng không còn là của Max nữa, mà là một thứ khác, cao, quen thuộc và khô khốc.


“Max -” Jace thì thào.
“Vì mày từng chịu đau, vậy mày nên chịu đau,” Max, giờ gương mặt bắt đầu mờ đi và thay đổi. “Vì mày đã gây ra nỗi buồn, mày phải chịu đựng buồn thương. Giờ mày là của tao, Jace Lightwood. Mày là của tao.”


Đau thấu trời. Jace đổ về trước, tay cào lên ngực, và chìm vào bóng tối.
Simon ngồi trên ghế, mặt vùi trong tay. Đầu óc cậu vẫn đang ong ong. “Đây là lỗi của tôi,” cậu nói. “Có lẽ chính tôi đã giết ch.ết cô bé trong lúc hút máu. Cô bé ch.ết vì tôi.”


Jordan ngồi trên ghế tựa đối diện. Anh mặc quần bò và áo phông xanh lá bên ngoài chiếc áo len dài tay có vài lỗ thủng nơi cổ tay áo; anh đang nhét ngón trỏ qua đó, và lo lắng cho chất liệu. “Thôi nào,” anh ta nói. “Cậu không thể biết chuyện sẽ ra như thế. Cô bé vẫn ổn khi tôi đưa cô bé vào taxi. Hẳn những kẻ đó đã tóm được cô bé rồi giết.”


Simon chóng mặt. “Nhưng tôi đã cắn cô bé đó. Cô bé sẽ không sống lại, đúng không? Cô bé sẽ không trở thành ma cà rồng chứ?”


“Không. Thôi nào. Cậu hiểu chuyện như tôi mà. Cậu phải cho cô bé chút máu thì cô bé mới thành ma cà rồng được. Nếu cô bé uống máu cậu và rồi ch.ết, ờ, chúng ta sẽ phải ra nghĩa địa canh. Nhưng không hề. Ý tôi là, chắc cậu phải nhớ chuyện này ra sao chứ.”


Simon nếm thấy vị máu chua chua trong họng. “Chúng nghĩ cô bé là bạn gái tôi,” cậu nói. “Chúng cảnh báo sẽ giết cô bé nếu tôi không xuất hiện, và khi tôi không đến, chúng đã cắt cổ cô bé. Cô bé hẳn đã đợi cả ngày, mong chờ tôi đến. Mong tôi xuất hiện...”" Dạ dày cậu đảo lộn tùng phèo, và cậu cúi gập người, thở dốc, cố không nôn ọe.


“Ờ,” Jordan nói, “nhưng vấn đề là, chúng là ai?” Anh ta chăm chú nhìn Simon. “Tôi nghĩ có lẽ giờ là lúc cậu gọi cho Học Viện rồi. Tôi không thích cánh Thợ Săn Bóng Tối, nhưng tôi luôn được nghe rằng những chiến công của họ thật đáng kinh ngạc. Có lẽ họ sẽ tìm được gì đó về địa chỉ trên thư.”


Simon lưỡng lự.
“Thôi nào,” Jordan nói. “Cậu đã làm đủ những điều kinh khủng cho họ rồi. Hãy để họ làm gì cho cậu chứ.”
Với một cái nhún vai, Simon đi lấy di động. Trở lại phòng khách, cậu gọi cho Jace. Isabelle cầm máy ở chuông thứ hai. “Lại là cậu à?”


“Xin lỗi,” Simon ngượng ngùng trả lời. Rõ ràng cuộc tâm tình nho nhỏ của họ lúc ở Thánh Địa không làm giảm bớt thái độ của cô như cậu hy vọng. “Mình đang tìm Jace, nhưng không có thì nói chuyện với cậu cũng được –”


“Vẫn biết ăn nói như mọi khi,” Isabelle nói. “Mình tưởng Jace đang ở cùng cậu.”
“Không.” Simon hơi khó chịu. “Ai bảo cậu thế?”


“Clary.” Isabelle nói. “Có lẽ họ trốn đi làm gì cùng nhau rồi.” Cô có vẻ không lo lắng, cũng đúng thôi; người cuối cùng nói dối nếu như Jace gặp rắc rối là Clary. “À mà Jace để quên điện thoại trong phòng. Nếu cậu gặp Jace, nhớ nhắc anh ấy phải có mặt tại bữa tiệc Ironworks tối nay nhé. Nếu anh ấy không tới, Clary giết anh ấy đấy.”


Simon suýt thì quên rằng cậu phải có mặt vào bữa tiệc tối nay.
“Ờ,” cậu nói. “Nghe mình này, Isabelle. Mình gặp rắc rối rồi.”
“Vui quá. Mình thích rắc rối.”


“Mình không biết cậu có thích cái này không,” cậu nghi ngờ, và nói vắn tắt cho cô nghe về tinh hình hiện tại. Cô hơi thở dốc khi nghe tới đoạn Simon cắn Maureen, và cậu thấy cổ họng nghẹn lại.
“Simon,” cô thì thào.


“Mình biết, mình biết,” cậu mệt mỏi nói. “Cậu nghĩ mình không thấy tội lỗi sao? Mình hơn cả hối hận ấy chứ.”
“Nếu cậu giết cô bé, cậu đã phá Luật. Cậu là kẻ ngoài vòng pháp luật. Mình sẽ phải giết cậu.”


“Nhưng mình không hề giết cô bé đó,” cậu nói, giọng hơi run. “Không phải mình. Jordan thề là cô bé còn sống lúc được anh ấy đưa lên taxi. Còn bài báo nói cô bé bị cứa cổ. Mình không làm chuyện đó. Có ai đã làm hòng tóm được mình. Nhưng mình không rõ vì sao nữa.”


“Chúng ta chưa kết thúc chuyện này ở đây đâu.” Giọng cô nghiêm nghị. “Nhưng trước tiên, cậu đi lấy lá thư chúng để lại xem nào. Đọc cho mình nghe.”
Simon làm như được bảo, và được thưởng bằng một hơi hít sâu của Isabelle.


“Mình nghĩ địa chỉ đó quen quen,” cô nói. “Đó là nơi Clary bảo mình tới gặp vào hôm qua. Đó là một nhà thờ, ở khu uptown. Đại bản doanh của một giáo phái thờ phụng quỷ dữ.”


“Một giáo phái thờ quỷ thì muốn gì ở mình chứ?” Simon nói và nhận được cái nhìn tò mò từ Jordan, nãy giờ chỉ nghe được nửa cuộc hội thoại.


“Mình không biết. Cậu là Ma cà rồng Ưa sáng. Cậu mạnh ch.ết đi được. Cậu là mục tiêu của lũ thần kinh và pháp thuật hắc ám. Chuyện sẽ như thế đấy.” Simon cảm thấy có vẻ Isabelle hơi thông cảm với cậu. “Nghe này, cậu sẽ tới tiệc Ironworks, đúng không? Chúng ta sẽ gặp nhau ở đó rồi tính tiếp. Mình sẽ bảo với mẹ mình về chuyện xảy ra với cậu. Họ đang tiến hành điều tr.a Nhà Thờ Talto, vì thế họ sẽ thêm chuyện này vào chồng thông tin thôi.”


“Chắc vậy,” Simon nói. Điều cuối cùng cậu thấy thích sẽ là tới một bữa tiệc.
“Và đưa Jordan đi cùng,” Isabelle nói. “Cậu có thể dùng anh ta làm vệ sĩ.”
“Không được. Maia sẽ tới đó.”


“Mình sẽ nói chuyện với bạn ấy,” Isabelle nói. Cô tự tin hơn cái anh chàng Simon trong tình huống tương tự. “Gặp cậu ở đó.”
Cô cúp máy. Simon quay sang Jordan, lúc này đang nằm trên đệm, gối đầu lên một chiếc gối đã sờn. “Anh nghe đến đâu rồi?”


“Đủ để biết chúng ta sẽ đi dự tiệc,” Jordan nói. “Tôi có nghe về Ironworks. Tôi không thuộc đàn của chú Garroway, vì thế tôi không được mời.”
“Tôi đoán giờ cậu là bồ của tôi rồi.” Simon nhét điện thoại vào túi.


“Tôi đủ nam tính để chấp nhận điều này,” Jordan nói. “Nhưng chúng ta phải kiếm đồ đẹp cho cậu diện thôi,” anh ta gọi với theo khi Simon trở lại phòng. “Tôi muốn cậu trông xinh xinh tý.”


Nhiều năm trước, vào thời Long Island City còn là trung tâm công nghiệp chứ không phải là một khu vực thức thời với những phòng trưng bày nghệ thuật và các quán cà phê, Ironworks là một xưởng dệt. Giờ nó là một khu nhà cỡ lớn xây bằng gạch với không gian bên trong được trang hoàng tuyệt đẹp. Sàn nhà ghép từ nhiều lớp thép mạ màu; những thanh thép mảnh cong cong trên cao được những sợi dây đèn nhỏ xíu màu trắng. Cầu thang xoắn ốc bằng sắt uốn dẫn lên những hành lang hẹp được trang trí bằng những chậu cây treo. Một trần nhà bằng kính catilen nhìn ra bầu trời đêm. Bên ngoai còn có một bao lơn hướng ra East River nhìn xuống xuống cầu Phố Năm mươi chín sừng sững bên trên dòng nước, trải dài từ Queens tới Manhattan như một ngọn giáo băng đá rắc kim tuyến.


Những người sói dưới quyền chú Luke đã làm hết sức để làm nơi này tuyệt nhất có thể. Những chiếc lọ thiếc lớn được sắp đặt rất nghệ thuật cắm những bông hoa trắng ngà cuống dài và những chiếc bàn phủ vải lanh trắng muốt xếp thành vòng tròn bao quanh một cái bục. Trên đó một nhóm bốn nghệ sĩ người sói đang chơi nhạc cổ điển. Clary chỉ ước gì Simon ở đây; cô khá chắc cậu sẽ thấy Tứ Tấu Người Sói là một cái tên tuyệt cú mèo cho ban nhạc của mình.


Clary đi lang thang từ bàn này sang bàn khác, sắp xếp các thứ không cần sắp xếp, vân vê những bông hoa và vuốt thẳng những đồ bằng bạc không hề bị cong. Giờ mới có vài người khách tới, và cô chẳng quen ai trong số họ. Mẹ và chú Luke đang đứng gần cửa, mỉm cười đón khách, chú Luke có vẻ không thoải mái lắm với bộ complê, còn mẹ Jocelyn trông thật lộng lẫy với chiếc váy xanh lam đặt may. Sau những sự kiện trong mấy ngày qua, Clary rất mừng khi thấy mẹ vui vẻ, dù cô vẫn tự hỏi liệu bao nhiêu phần trong vẻ hân hoan trên nét mặt là thật và bao nhiêu là giả. Miệng mẹ hơi mím chặt khiến Clary lo lắng - mẹ có thật sự hạnh phúc hay chỉ cười để nén nỗi đau?


Không phải Clary không biết mẹ cảm thấy ra sao. Bất cứ lúc nào, dù làm gì, cô vẫn nghĩ đến Jace. Các Tu Huynh Câm đang làm gì anh chứ? Anh có ổn không? Họ có thể chữa lành cho anh, ngăn chặn sự ảnh hưởng của lũ quỷ đến anh chứ? Cô đã trằn trọc suốt đêm qua trước khi nhìn vào bóng tối của phòng ngủ và lo lắng tới khi cảm thấy thật sự mệt rã rời.


Vào lúc này cô chỉ ước giá như anh ở đây. Chiếc váy cô mặc tối nay là do cô tự chọn - một chiếc váy màu vàng nhạt và vừa vặn với cơ thể hơn những trang phục thường ngày – với hy vọng Jace sẽ thích; giờ anh sẽ không thấy cô trong chiếc váy này. Cô biết đó chỉ là lo lắng vặt vãnh; cô sẵn sàng tròng một cái thùng vào người và đi vòng vòng trong suốt phần còn lại của cuộc đời nếu như điều đó có thể làm Jace khỏe lên. Hơn nữa, anh luôn nói cô xinh đẹp, và anh chưa từng phàn nàn về chuyện gần như lúc nào cô cũng làm bạn với quần bò và giày vải, nhưng cô nghĩ anh sẽ thích chiếc váy này.


Đứng trước gương tối nay, cô thấy mình cũng được đấy chứ. Mẹ luôn bảo Clary là một đóa hoa nở muộn, và khi cô nhìn vào mình trong gương, cô đã tự hỏi liệu điều tương tự có xảy tới với mẹ không. Cô không còn phẳng lì trước sau như một nữa - từ năm ngoái cỡ áo ngực của cô đã tăng lên - và nếu đứng nghiêng, cô nghĩ cô có thể thấy - đúng, rõ ràng có hông. Cô có những đường cong. Hơi hơi thôi, nhưng bạn phải bắt đầu từ đâu đó chứ.


Cô hạn chế dùng đồ trang sức - rất hạn chế.


Cô đưa tay chạm vào chiếc nhẫn Morgenstern đeo trên dây chuyền. Sáng nay, sau bao nhiêu ngày cất nó sang bên, cô lại đeo nó. Cô cảm thấy đó là tiếp thêm can đảm cho Jace, cho anh thấy cô nhất mực tin tưởng anh, kệ cho anh có biết hay không. Cô quyết định sẽ đeo nó cho tới lúc gặp lại anh.


“Clarissa Morgenstern?” một giọng khe khẽ vang lên bên vai cô.






Truyện liên quan