Chương 31

Cô trông thật nhỏ bé - nhỏ bé như cái hồi lớp một, khi cậu đưa cô tới trước cửa căn nhà cô ở và ngắm nhìn cô bước lên cầu thang; nhỏ bé và sải bước vững chắc, cái hộp đựng cơm trưa đánh nhịp vào đầu gối theo từng bước cô đi. Cậu cảm thấy trái tim mình, giờ chẳng còn đập nữa, nảy lên, và cậu tự hỏi liệu có gì trong cái thế giới này có thể làm cậu đau như cảm giác bất lực không thể bảo vệ người mình yêu không.


“Trông cậu mệt mỏi quá,” một giọng nói vang lên ngang tầm khuỷu tay cậu. Khàn khàn, quen thuộc. “Đang nghĩ về việc cậu làm người tệ thế nào hả?”


Simon quay lại thấy Maia đang dựa người vào một cây cột sau lưng cậu. Một sợi dây đèn nho nhỏ sáng trắng quanh cổ cô, và gương mặt cô đỏ lên vì rượu sâm panh và hơi ấm trong phòng.


“Hoặc có lẽ tớ nên nói, “cậu làm ma cà rồng tệ hại thế nào. Trừ việc điều đó nghe có vẻ cậu chẳng giỏi làm ma cà rồng.”
“Mình thật sự chẳng giỏi làm ma cà rồng,” Simon nói. “Nhưng không có nghĩa mình cũng không giỏi làm bạn trai.”


Cô cười tinh quái. “Bat nói tớ không nên quá đáng với cậu,” cô nói. “Anh ấy nói con trai thường làm điều ngu ngốc khi liên quan tới con gái. Đặc biệt những gã mọt sách mà trước đây chẳng gặp may với phái nữ.”
“Có vẻ anh ấy nhìn thấu linh hồn mình đấy.”


Maia lắc đầu. “Thật khó mà giận cậu được,” cô nói. “Nhưng tớ sẽ cố.” Cô quay người bỏ đi.
“Maia,” Simon gọi. Đầu cậu bắt đầu đau và cậu thấy hơi váng vất. Nhưng nếu giờ cậu không nói chuyện với Maia, cậu sẽ chẳng còn cơ hội mất. “Làm ơn. Đợi chút.”




Cô quay lại và nhìn cậu, hai hàng lông mày nhướn lên dò hỏi.
“Mình xin lỗi vì điều đã làm,” cậu nói. “Mình biết mình đã nói rồi, nhưng mình thực lòng đấy.”
Cô nhún vai, không tỏ thái độ, cũng chẳng nói gì.


Cậu kìm cơn đau đầu xuống. “Có lẽ Bat đúng,” cậu nói. “Nhưng mình nghĩ còn nhiều nguyên nhân hơn. Mình muốn ở bên cậu vì - điều này nghe có vẻ ích kỷ - cậu khiến mình cảm thấy bình thường. Giúp mình có cảm giác mình vẫn là con người như xưa.”


“Mình là người sói, Simon. Không hẳn là bình thường.”


“Nhưng cậu - cậu là thế,” cậu nói, hơi vấp váp đôi chút. “Cậu có thật - một trong những người thật nhất mình từng biết. Cậu muốn tới chơi Halo. Cậu muốn nói về truyện tranh, tới các buổi hòa nhạc, đi nhảy nhót và làm những điều bình thường. Và cậu đối xử với mình như mình là người. Cậu chưa bao giờ gọi mình là “Ma cà rồng Ưa sáng,” hoặc “anh chàng ma cà rồng,” hoặc bất cứ điều gì. Lúc nào với cậu, mình cũng là Simon.”


“Đó là điều bạn bè làm cho nhau thôi mà,” Maia nói. Cô lại dựa người vào cây cột, đôi mắt hơi sáng lên trong khi cất tiếng. “Không phải những điều bạn gái làm cho bạn trai.”
Simon chỉ nhìn cô. Cơn đau đầu của cậu giần giật như nhịp tim.


“Và rồi cậu tới,” cô nói thêm, “mang theo Jordan. Cậu nghĩ gì vậy?”
“Điều này không công bằng,” Simon phản đối. “Mình không biết anh ta là bạn trai cũ –”
“Tớ biết. Isabelle nói rồi,” Maia ngắt lời. “Tớ muốn dằn vặt cậu ấy mà.”


“Ờ vậy hả.” Simon liếc nhìn Jordan, đang ngồi trơ trọi tại cái bàn tròn phủ khăn linen, trông như một cậu nam sinh tới dự tiệc prom mà cô bạn nhảy không xuất hiện. Simon đột nhiên thấy rất mệt - mệt vì phải lo lắng cho mọi người, mệt vì cảm giác tội lỗi vì những chuyện đã làm và có lẽ sẽ làm. “Ờ, Izzy có nói với cậu rằng Jordan đã nhận phụ trách mình để được gần cậu không? Cậu nên nghe thấy cách anh ấy hỏi về cậu. Thậm chí cách anh ấy gọi tên cậu. Trời ơi, cái cách anh ấy chì chiết mình khi nghĩ mình đang lừa dối cậu –”


“Cậu không lừa dối mình. Chúng ta có chính thức hẹn hò đâu. Lừa dối thì khác –”
Simon cười khi Maia ngừng nói, đỏ mặt. “Hẳn là tốt khi cậu ghét anh ấy tới mức chịu về phe mình,” cậu nói.


“Đã nhiều năm rồi,” cô nói. “Anh ấy chưa từng tìm cách liên lạc với mình. Không lấy một lần.”
“Anh ấy đã thử,” Simon nói. “Cậu có biết cái đêm anh ấy cắn cậu là vào lần đầu tiên Biến Hình không?”


Cô lắc đầu, những lọn tóc xoăn nảy lên, đôi mắt màu hổ phách rất nghiêm túc. “Không. Mình tưởng anh ấy biết –”


“Rằng anh ấy là người sói? Không. Anh ấy biết mình bị mất kiểm soát, nhưng ai mà biết được họ đang biến thành người sói chứ? Một ngày sau khi cắn cậu, anh ấy đã đi tìm cậu, nhưng bị Vệ Đoàn ngăn lại. Mình nghĩ không một ngày nào trong hai năm qua anh ấy không tự hỏi cậu ở đâu –”


“Vì sao cậu bào chữa cho anh ấy?” cô thì thầm.
“Vì cậu nên biết,” Simon nói. “Mình là một gã bạn trai khốn nạn, và mình nợ cậu. Cậu nên biết anh ấy không muốn bỏ rơi cậu. Anh ấy chọn phụ trách mình vì tên cậu được nhắc trong những hồ sơ của mình.”


Đôi môi cô hé mở. Khi cô lắc đầu, những ngọn đèn trên sợi dây chuyền nhấp nháy tựa những ngôi sao. “Tớ không biết mình nên làm gì nữa, Simon ạ. Tớ nên làm gì đây?”


“Mình không biết,” Simon nói. Đầu cậu có cảm giác bị ai đó đóng đinh vào. “Nhưng mình có thể nói với cậu một điều. Mình là người cuối cùng trên thế giới này có thể cho cậu một lời khuyên về chuyện tình cảm.” Cậu ấn tay vào đầu. “Mình sẽ ra ngoài. Hít thở chút. Jordan ở bàn bên kia nếu cậu muốn nói chuyện với anh ấy.”


Cậu chỉ cái bàn rồi quay đi, tránh đôi mắt đang lộ ý dò hỏi của cô, rời khỏi tầm mắt của mọi người trong phòng, khỏi âm thanh những giọng nói ồn ã và những tiếng cười và loạng choạng ra cửa.


Clary mở cửa dẫn ra ngoài hiên và được chào đón bằng một đợt gió lạnh. Cô rùng mình, ước gì đã mang theo áo khoác nhưng lại không muốn trở vào lấy. Cô bước ra hiên và đóng cửa lại.


Phần hiên rộng được lát đá và bao quanh bởi hàng lan can bằng sắt uốn. Những ngọn đuốc tượng trưng cháy trong những tay cắm đuốc; nhưng chúng chẳng tỏa nhiều hơi ấm – thể nào trừ Jace ra chẳng có ai ở ngoài này cả. Anh đứng tại lan can, đưa mắt nhìn dòng sông.


Cô muốn chạy đến bên anh, nhưng lưỡng lự. Anh đang mặc bộ vét đen, áo khoác để mở mặc ngoài áo sơ mi trắng, và đầu nghiêng nghiêng, không nhìn về phía cô. Cô chưa bao giờ thấy anh ăn mặc thế này, và nó khiến anh già dặn và xa cách ít nhiều. Những cơn gió từ sông thổi tới làm tung bay mái tóc vàng, và cô thấy vết sẹo nhỏ dọc một bên cổ ở nơi Simon từng cắn anh, và cô nhớ rằng Jace đã kệ cho mình bị cắn, đã liều mạng mình, vì cô.


“Jace,” cô nói.
Anh quay sang nhìn cô và mỉm cười. Nụ cười quen thuộc và dường như đã mở khóa cho điều gì đó trong cô, cho cô chạy qua sàn lát đá và đưa tay ôm anh. Anh nâng cô lên và giữ cô trên mặt đất trong một lúc lâu, gương mặt vùi vào hõm cổ cô.


“Anh ổn rồi,” cuối cùng cô lên tiếng, khi anh đặt cô xuống. Cô cất lực chùi những giọt nước mắt đang tuôn rơi. “Ý em là - các Tu Huynh Câm sẽ không để anh đi nếu anh chưa ổn - nhưng em tưởng họ nói nghi thức sẽ kéo dài mà? Thậm chí là vài ngày?”


“Không đâu.” Anh ôm lấy gương mặt cô và mỉm cười. Đằng sau anh, cây cầu Queensboro cong cong trên mặt nước. “Em biết các Tu Huynh Câm mà. Họ thích làm mọi vấn đề nghe to tát thôi. Nhưng thật ra đó là một buổi lễ đơn giản.” Anh cười toe toét. “Anh thấy thật ngốc quá đi. Đó là buổi lễ dành cho mấy đứa con nít, nhưng anh cứ tự dặn mình rằng nếu nó qua nhanh, anh sẽ được thấy em trong chiếc váy dự tiệc gợi cảm. Nhờ vậy mà anh qua được đấy.” Đôi mắt anh nhìn cô khắp lượt. “Và để anh nói em nghe, anh không hề thất vọng. Em thật xinh đẹp.”


“Anh cũng tuyệt mà.” Cô mỉm cười qua dòng nước mắt. “Em còn chẳng biết anh có một bộ vét cơ đấy.”
“Anh không có. Anh phải mua đấy.” Anh trượt ngón tay cái trên đôi gò má nơi nước mắt đã khiến chúng ướt đẫm. “Clary –”


“Sao anh lại đến đây?” cô hỏi. “Ngoài này lạnh lắm. Anh không muốn vào trong sao?”
Anh lắc đầu. “Anh muốn nói chuyện riêng với em.”


“Vậy nói thôi,” Clary nói khẽ. Cô kéo tay anh xuống và đặt lên thắt lưng mình. Nỗi mong muốn được anh ôm thấy quá sức chịu đựng. “Có chuyện gì sao anh? Anh sẽ ổn chứ? Làm ơn đừng giấu em. Sau những chuyện đã xảy ra, anh nên hiểu em có thể xử lý bất kỳ tin xấu nào.” Cô biết mình đang cà lăm vì lo lắng, nhưng cô không dừng được. Cô có cảm giác tim mình đang đập một ngàn nhịp một phút. “Em chỉ muốn anh ổn thôi,” cô nói bình tĩnh hết sức có thể.


Đôi mắt vàng của anh sẫm lại. “Anh đã lục hết cái hộp. Xem xét những thứ thuộc về bố anh. Anh chẳng biết cảm nhận được gì về nó hết. Những lá thư, những bức ảnh. Anh không biết những người trong đó là ai. Họ không thật với anh. Valentine mới là thật.”


Clary chớp mắt; đó không phải điều cô nghĩ anh sẽ nói. “Hãy nhớ, em đã nói sẽ mất một thời gian –”
Anh dường như còn chẳng nghe thấy cô nói. “Nếu anh thực sự là Jace Morgenstern, liệu em có yêu anh không? Nếu anh là Sebastian, em có yêu anh không?”
Cô nắm chặt tay anh. “Anh sẽ không bao giờ giống thế.”


“Nếu Valentine làm điều tương tự với Sebastian trên anh, liệu em có yêu anh không?"
Có một sự giục giã trong câu hỏi đó mà Clary không hiểu. Clary nói, “Nhưng nếu vậy, anh sẽ không yêu em.”


Hơi thở anh sựng lại, gần như thể điều cô vừa nói làm tổn thương anh - nhưng sao có thể chứ? Đó là sự thật mà. Anh không hề giống Sebastian. Anh là chính anh mà thôi. “Anh không biết mình là ai nữa,” anh nói. “Anh nhìn mình trong gương và thấy Stephen Herodale, nhưng anh hành động như một người nhà Lightwood và nói chuyện như bố anh - như Valentine. Vậy nên anh xem anh là ai trong mắt em, và anh cố làm người đó, vì em tin vào người đó và anh nghĩ niềm tin là đủ để biến anh thành người em muốn.”


“Anh đã là người em muốn rồi. Anh luôn luôn là vậy,” Clary nói, nhưng cô không tài nào kìm cảm giác rằng cô đang bị gọi vào một căn phòng trống. Như thể Jace không thể nghe thấy cô, dù cho cô nói yêu anh bao nhiêu lần. “Em biết anh cảm thấy không biết mình là ai, nhưng em biết. Em biết. Và rồi sẽ có ngày anh biết. Và trong lúc đó anh không thể cứ mãi lo mất em, vì chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra.”


“Có một cách...” Jace nhướn mắt nhìn cô. “Đưa tay em cho anh.”


Ngạc nhiên, Clary đưa tay ra, nhớ lại lần đầu tiên anh nắm lấy tay cô như thế này. Giờ cô đã có một chữ rune, chữ rune khai nhãn, ở mu bàn tay, chữ rune hồi đó anh tìm mà không thấy. Chữ rune vĩnh cửu đầu tiên của cô. Anh lật tay cô, ngửa cổ tay, để lộ lớp da mỏng manh.


Cô rùng mình. Cơn gió lạnh từ triền sông thổi tới như len lỏi vào tận xương thịt. “Jace, anh đang làm gì vậy?”


“Nhớ điều anh nói về đám cưới của Thợ Săn Bóng Tối không? Thay vì trao nhẫn, chúng ta sẽ Đánh Dấu nhau bằng chữ rune tình yêu và chung thủy?” anh nhìn cô, đôi mắt mở lớn lộ vẻ dễ bị tổn thương dưới hàng lông mi vàng. “Anh muốn Đánh Dấu em theo cách sẽ ràng buộc chúng ta với nhau, Clary ạ. Chỉ là một Ấn Ký nhỏ, nhưng là vĩnh viễn. Em đồng ý chứ?”


Cô chần chừ. Một chữ rune vĩnh cửu, khi họ còn quá trẻ - mẹ cô sẽ điên tiết lên mất. Nhưng dường như ngoài điều này ra thì chẳng lời nào của cô có thể thuyết phục anh. Có lẽ điều này sẽ làm được. Im lặng, cô rút thanh stele và đưa cho anh. Anh cầm lấy, khẽ chạm qua những ngón tay của cô. Giờ cô còn run dữ dội hơn, không khí lạnh bao trùm khắp chốn trừ nơi anh chạm vào. Anh ôm lấy cánh tay cô và hạ thấp thanh stele, khẽ chạm vào da cô, nhẹ nhàng vẽ các đường lên xuống, và rồi, khi cô không chống cự, anh dùng nhiều lực hơn. Dù cô lạnh đến thế, cảm giác bỏng giẫy của thanh stele thật sung sướng. Cô quan sát khi những đường đen uốn lượn xuất hiện từ mũi stele, tạo thành một họa tiết gồm những đường nét góc cạnh, cứng cỏi.


Các dây thần kinh của cô run lên vì sợ hãi. Họa tiết này không nói về tình yêu và chung thủy; nó mang ý nghĩa khác, một ý nghĩa hắc ám hơn, về kiểm soát và phục tùng, về lạc lối và bóng tối. Anh nhầm sao? Nhưng đây là Jace; chắc chắn anh biết rõ chứ. Nhưng cái cảm giác mờ mịt bắt đầu lan tỏa ngược lên tay cô từ nơi thanh stele chạm vào - một cảm giác ngứa ngứa phát đau, như thể các dây thần kinh thức dậy - và cô chóng mặt, như mặt đất dưới chân đang di chuyển -


“Jace.” Giọng cô lên cao, mang hơi hướm căng thẳng. “Jace, em không nghĩ anh vẽ đúng –”
Anh thả tay cô ra. Anh hờ hững giữ thanh stele thăng bằng trong tay với vẻ duyên dáng như khi anh giữ bất cứ món vũ khí nào. “Anh xin lỗi, Clary,” anh nói. “Anh thật sự muốn ràng buộc với em. Anh không bao giờ nói dối về chuyện đó.”


Cô mở miệng định hỏi anh đang nói cái khỉ gió gì, nhưng không thốt nổi lên lời. Bóng tối tràn đến quá nhanh. Điều cuối cùng cô cảm nhận được là cánh tay Jace ôm trọn lấy cô khi cô ngã xuống.


Sau một khoảng thời gian dài như vô tận đi vòng vòng tại cái bữa tiệc được Magnus coi là chán chẳng buồn ch.ết, cuối cùng anh cũng thấy Alec đang ngồi một mình tại cái bàn trong góc, đằng sau những bông hoa hồng bạch giả. Có kha khá ly sâm panh trên bàn, hầu hết còn đầy một nửa, như thể những khách dự tiệc khi ngang qua đó đã bỏ chúng lại. Alec có vẻ như bỏ chính mình lại. Cậu tì cằm lên tay và nhìn xa xăm. Cậu không ngước nhìn lên, kể cả khi Magnus móc lấy cái ghế đối diện quay nó về phía anh, và ngồi xuống, dựa tay vào lưng ghế.


“Em muốn trở lại Vienna không?” anh hỏi.
Alec không trả lời, chỉ nhìn chăm chăm vào không khí.


“Hay chúng ta có thể tới nơi khác,” Magnus nói. “Bất cứ nơi nào em muốn. Thái Lan, Bắc Carolina, Brazil, Peru - à, đợi đã, không, anh bị cấm tới Peru. Anh quên mất. Đó là một câu chuyện dài, nhưng nghe cũng thú vị ra phết. Nếu em muốn anh sẽ kể.”


Thái độ của Alec cho thấy cậu cực kỳ không muốn nghe. Một cách châm chọc, cậu quay người và nhìn sang bên kia phòng như thể ban tứ tấu đàn dây người sói làm cậu hứng thú vậy.


Vì bị Alec lờ đi, Magnus quyết định tự mua vui bằng cách thay đổi màu sâm panh trong các ly trên bàn. Anh tạo ra một ly xanh lam, một hồng, và đang dở tay biến sang xanh lá thì Alec vươn tay sang và đấm vào cổ tay anh.
“Ngừng ngay,” cậu nói. “Mọi người đang nhìn đấy.”


Magnus cúi nhìn những ngón tay, giờ đang sáng lên những tia lửa xanh lam. Có lẽ hơi lộ liễu. Anh nắm tay lại. “Ờ thì,” anh nói. “Anh phải làm gì đó để khỏi ch.ết vì chán chứ, em đâu có chịu nói chuyện với anh.”
“Không hề,” Alec nói. “Em muốn nói rằng em im lặng với anh.”


“Vậy sao?” Magnus nói. “Anh chỉ hỏi em có muốn tới Vienna, Thái Lan, hay lên Mặt trăng, và anh không nhớ đã nghe thấy câu trả lời từ em.”


“Em không biết mình muốn gì.” Alec cúi đầu nghịch cái đĩa nhựa bị bỏ chổng chơ trên bàn. Qua đôi mắt đang cụp xuống, cậu vẫn nhìn thấy đôi đồng tử màu xanh lam nhạt bên dưới mí mắt trắng xanh và đẹp như giấy da dê. Magnus luôn thấy con người là sinh vật đẹp nhất trên Trái đất này, và thường phân vân không biết nguyên nhân do đâu. Camille từng nói họ chỉ có vài năm sống ngắn ngủi trước khi trở về với cát bụi. Nhưng chính cuộc sống ngắn ngủi đó đã cho họ được là họ, giống như ngọn lửa cháy sáng trong khoảnh khắc vẫn rực rỡ hơn những ánh nến hắt hiu. Có một thi nhân từng viết cái ch.ết là bà mẹ của sắc đẹp. Cậu tự hỏi liệu Thiên Thần đã từng có ý định biến những kẻ thờ phụng ngài, những Nephilim, thành bất tử chưa. Không rồi, vì dù họ mạnh đến mức nào, họ vẫn ch.ết hệt như bao nhiêu thế hệ con người đã ngã xuống trong những cuộc chiến trong suốt chiều dài lịch sử.


“Anh lại có vẻ mặt đó rồi,” Alec cáu kỉnh nói, ngước nhìn qua hàng lông mi. “Như anh đang nhìn một thứ em không thể thấy. Anh dang nghĩ về Camille à?”
“Không hẳn,” Magnus đáp. “Em đã nghe được bao nhiêu phần trong cuộc nói chuyện của anh với cô ta rồi?”


“Hầu hết.” Alec dùng dĩa chọc chọc khăn trải bàn. “Em nghe qua cánh cửa. Nghe đủ những gì cần nghe.”
“Anh nghĩ là chưa đủ.” Magnus lườm cái dĩa và nó bắn khỏi tay Alec và tiến tới anh ta. Anh ta chẹn tay lên nó và nói, “Dừng lo lắng vẩn vơ đi em. Có điều gì anh nói với Camille làm em buồn bực vậy?”


Alec ngước đôi mắt xanh. “Will là ai?”


Magnus cười. “Will. Ôi lạy Chúa lòng lành. Đó là chuyện lâu lắm rồi. Will là một Thợ Săn Bóng Tối giống như em. Và đúng, cậu ta rất giống em, nhưng em chẳng giống cậu ta tí nào. Jace giống Will hơn, ít ra là về cá tính - và quan hệ của anh có với em không hề giống với Will. Có phải điều đó làm em buồn bực không?”


“Em không ưa ý nghĩ anh ở bên em vì em giống một gã tình nhân đã xuống mồ từ đời tám hoánh nào của anh.”
“Anh chưa bao giờ nói thế. Camille ám chỉ điều đó. Cô ta là bậc thầy nói bóng nói gió và thao túng người khác. Cô ta luôn vậy.”
“Anh không nói cô ta sai.”


“Nếu em để mặc Camille, cô ta sẽ tấn công em từ mọi hướng. Phòng thủ hướng này cô ta sẽ tấn công hướng kia. Cách đối phó duy nhất là em giả vờ cô ta không thể làm gì em hết.”


“Cô ta nói anh chỉ thích tuýp con trai đẹp mã,” Alec nói. “Nghe giống như em chỉ là một trong một dãy đồ chơi dài dằng dặc của anh mà thôi. Nếu như có ai đó ch.ết hoặc bỏ đi, anh sẽ có người khác. Em chẳng là gì. Em là - thứ tầm thường.”
“Alexander –“


“Điều đó,” Alec tiếp tục, lại nhìn xuống bàn. “Cực kỳ không công bằng, vì em chưa từng nghĩ anh là thứ tầm thường. Cuộc đời em thay đổi vì anh. Nhưng anh chẳng thể thay đổi vì bất cứ điều gì, đúng không? Chắc sống bất tử là thế. Chẳng điều gì quan trọng mấy.”
“Em quan trọng lắm chứ -”


“Sách Trắng,” Alec đột ngột hỏi. “Sao anh lại muốn nó tới vậy?”
Magnus bối rối nhìn cậu. “Em biết lý do mà. Nó là cuốn sách chứa nhiều quyền phép.”


“Nhưng phải có một lí do đặc biệt nên anh mới cần nó tới thế, đúng không? Một câu thần chú trong đó chăng?” Alec thở hổn hển. “Anh không phải trả lời; nhìn nét mặt anh là em biết. Đó có phải - đó có phải câu thần chú ban cho em cuộc sống bất tử không?”


Magnus run rẩy tới tận xương tủy. “Alec,” anh thì thào. “Không. Không - anh sẽ không làm điều đó.”
Alec dành cho anh ánh mắt xanh lam kiên định- “Sao không? Vì sao suốt bao nhiêu năm với những mối quan hệ anh có, anh chưa từng biến ai thành bất tử như anh chứ? Nếu anh có thể có em vĩnh viễn sống cùng anh, sao anh lại không muốn?”


“Tất nhiên anh muốn chứ!” Magnus, nhận ra anh đang nói gần như hét, cố lắm mới hạ giọng được. “Nhưng em không hiểu. Trên đời này chẳng có cái gì là cho không hết. Cái giá phải trả cho cuộc sống bất tử -”


“Magnus,” đó là Isabelle, đang vội vã chạy về phía họ, điện thoại nắm trong tay. “Magnus, tôi cần nói chuyện với anh.”
“Isabelle.” Bình thường, Magnus thích cô em gái của Alec. Nhưng giờ thì không. “Isabelle xinh đẹp, cá tính ơi. Em làm ơn đi chỗ khác chơi nhé? Giờ thật sự không phải lúc.”


Isabelle hết nhìn Magnus lại nhìn ông anh cả. “Vậy, anh không muốn tôi báo tin Camille vừa trốn khỏi Thánh Địa và mẹ tôi đang ra lệnh cho anh trở lại Học Viện để giúp chúng tôi tìm cô ta hả?”
“Không,” Magnus nói. “Tôi không muốn nghe em nói chuyện đó.”


“Ối, quá tệ,” Isabelle nói. “Vì tin đó là thật đấy. Ý tôi là, chắc hai người không cần đi, nhưng –”


Phần còn lại bị bỏ lửng, nhưng Magnus biết điều cô bé kia không nói. Nếu anh không đi, Hội Clave sẽ nghi ngờ anh có dính dáng tới vụ đào tẩu của Camille, và đó là điều cuối cùng anh muốn. Maryse sẽ giận, và thế là mối quan hệ giữa anh và Alec sẽ thêm phần rắc rối. Và rồi -


“Cô ta trốn?” Alec nói. “Chưa từng có ai thoát được khỏi Thánh Địa.”
“Ờ,” Isabelle nói. “Giờ thì có rồi đó.”
Alec càng ngồi thấp hơn trên ghế. “Đi đi,” Alec nói. “Đây là trường hợp khẩn cấp. Anh cứ đi đi. Chúng ta sẽ nói chuyện sau.”


“Magnus...” Isabelle có vẻ hơi hối lỗi, nhưng trong giọng cô có sự giục giã không thể chối cãi.
“Được.” Magnus đứng dậy. “Nhưng,” anh bổ sung, dừng lại gần ghế của Alec và hơi ngả người lại gần. “Em không hề tầm thường.”
Alec đỏ mặt. “Nếu anh đã nói vậy,” Alec nói.


“Anh nói vậy đấy,” Magnus nói, và anh ta quay lại đi theo Isabelle rời phòng.


Trên con đường vắng tanh vắng ngắt, Simon dựa vào tường gạch phủ đầy thường xuân của Ironworks và và ngước mắt nhìn bầu trời. Ánh sáng hắt tới từ cây cầu làm lu mờ hoàn toàn ánh sao nên trên kia chẳng có gì ngoài một bầu trời đêm đen mượt như nhung. Thốt nhiên, cậu cực kỳ muốn được hít thở luồng khí lạnh cho đầu óc thanh tĩnh, muốn có thể cảm nhận gió phả tạt vào mặt, lướt trên da thịt. Cậu chỉ mặc độc một chiếc áo sơ mi mỏng, vậy mà cậu chẳng cảm thấy gì. Cậu chẳng thể rùng mình, và thậm chí cái kí ức về cảm giác rùng mình cũng đang dần từng chút từng chút, ngày qua ngày rời xa cậu, trôi xa như một miền kí ức của kiếp trước.


“Simon?”
Cậu đứng im tại chỗ. Giọng nói nhỏ nhẹ và quen thuộc đó mảnh như sợi chỉ trong luồng không khí lạnh. Cười nào. Đó là lời cuối cô bé nói với cậu.
Nhưng không thể nào. Cô bé ch.ết rồi.


“Anh không nhìn em sao, Simon?” Giọng cô bé nhỏ hơn bao giờ hết, gần giống một hơi thở. “Em ở ngay đây này.”
Cảm giác sợ hãi len lỏi suốt sống lưng cậu. Cậu mở mắt và từ từ quay đầu.


Maureen đứng trong vòng sáng của ngọn đèn đường nơi góc Đại lộ Vernon. Cô bé mặc chiếc váy dài mang màu trắng tinh khôi. Mái tóc dài buông xõa xuống vai ánh sắc vàng dưới ngọn đèn đường. Vẫn còn chút đất nghĩa địa dính trên đó. Cô bé đi đôi giày mềm nhỏ xinh màu trắng. Gương mặt cô mang sắc trắng ch.ết chóc, trên má là một vòng phấn hồng còn môi thì hồng sậm như được tô bằng bút dạ vậy.


Đầu gối Simon bủn rủn. Cậu trượt dài trên bức tường sau lưng, tới khi ngồi phịch xuống đất, đầu gối co lên. Đầu cậu như sắp nổ tung.
Maureen cất tiếng cười khúc khích của một cô bé và bước ra khỏi vùng sáng của đèn đường. Cô bé tiến tới và nhìn xuống với vẻ hài lòng thích thú.


“Em nghĩ anh sẽ ngạc nhiên,” cô bé nói.
“Em là ma cà rồng,” Simon nói. “Nhưng - bằng cách nào? Anh không làm điều đó với em. Anh biết mà.”


Maureen lắc đầu. “Không phải anh. Nhưng chuyện này xảy ra là vì anh. Anh biết không, họ tưởng em là bạn gái anh. Họ đưa em rời phòng ngủ trong đêm và nhốt em trong lồng suốt cả ngày hôm sau. Họ bảo em không phải lo vì anh sẽ tới cứu em. Nhưng anh đã không xuất hiện. Anh không hề đến.”


Maureen hất mái tóc vàng qua vai bằng động tác làm Simon đột ngột và đau đớn nghĩ tới Camille. “Không sao rồi,” cô bé nói bằng giọng của bé gái. “Khi mặt trời lặn, họ bảo em hãy lựa chọn hoặc ch.ết hoặc chọn sống như thế này. Như một ma cà rồng.”
“Và em chọn cái này?”


“Em không muốn ch.ết,” cô bé thốt lên. “Và giở em sẽ xinh đẹp và trẻ trung mãi mãi. Em có thể thức trọn hằng đêm, và sẽ chẳng bao giờ phải về nhà. Và bà ấy sẽ chăm sóc em.”


“Em đang nói về ai thế? Bà ấy là ai? Em muốn nói Camille sao? Nghe này, Maureen, cô ta bị điên đấy. Em không nên nghe lời cô ta.” Simon loạng choạng đứng dậy. “Anh có thể giúp em. Tìm cho em một chốn nương thân. Dạy em cách làm ma cà rồng –”


“Ôi Simon.” Cô bé mỉm cười, và những chiếc răng trắng nhỏ xíu lộ ra theo một hàng đều tăm táp. “Em không nghĩ anh biết cách làm ma cà rồng đâu. Dù không muốn nhưng anh đã cắn em. Em nhớ mà. Đôi mắt anh đen kịt lại như mắt cá mập và rồi anh cắn em.”
“Anh rất xin lỗi. Nếu em để anh giúp-”


“Anh có thể đi cùng em,” cô bé nói. “Điều đó sẽ giúp em.”
“Tới đâu?”


Maureen ngước nhìn khắp con đường vắng. Cô bé trông như một bóng ma trong chiếc váy trắng mỏng. Cơn gió thổi váy bay phất phơ, nhưng rõ ràng cô bé không còn biết lạnh là gì nữa rồi. “Anh được chọn,” cô bé nói. “Vì anh là Ma cà rồng Ưa sáng. Những người làm điều này với em muốn anh. Nhưng họ biết giờ anh có Ấn Ký. Họ không thể bắt anh nếu anh không chịu đi cùng họ. Vậy nên họ gửi em đi làm đại sứ.” Cô bé nghiêng đầu như một chú chim. “Có thể em chẳng là gì với anh,” cô bé nói, “nhưng những người tiếp theo thì có đó. Họ sẽ còn tiếp cận những người anh yêu quý tới khi chẳng còn ai sống sót, rồi anh sẽ vẫn phải đi cùng em và tìm hiểu xem họ muốn gì.”


“Em có biết không?” Simon hỏi. “Em biết họ muốn gì không?”
Cô bé lắc đầu. Cô bé quá trắng, lại dưới ánh sáng khuếch tán của ngọn đèn đường nên màu trắng ấy tưởng chừng như trong suốt, như thể Simon nhìn xuyên qua cô bé được. Có lẽ theo cách cậu luôn có thể.


“Có được không?” cô bé nói và chìa tay.
“Được,” cậu nói. “Ừ, anh nghĩ là được.” Và cậu nắm lấy tay cô bé.






Truyện liên quan