Chương 36

18. Những vết sẹo lửa


Những đám mây trôi lững lờ trên dòng sông đêm như thi thoảng vẫn vậy, mang theo sương mù dày đặc bao phủ vạn vật. Nó không che nổi điều đang xảy ra trên mái nhà, chỉ phủ chút sương mờ lên những thứ khác. Các tòa nhà xung quanh trông như những cột sáng mờ đục còn mặt trăng tỏa ánh sáng yếu ớt như những mảnh băng qua lớp mây là là mặt đất. Những mảnh kính vỡ của cỗ quan tài và Lilith, phát sáng nhờ nhờ dưới ánh trăng, quan sát Simon khi cậu cúi xuống và uống máu từ cái thân thể bất động của Sebastian.


Clary không dám nhìn. Cô biết Simon ghét việc mình đang làm; cô biết cậu làm vì cô. Vì cô, và thậm chí có một chút vì Jace. Và cô biết bước tiếp theo trong nghi lễ. Simon tự nguyện dâng máu mình cho Sebastian rồi ch.ết. Ma ca rồng có thể ch.ết khi bị rút cạn máu. Cậu sẽ ch.ết và cô sẽ mất bạn mãi mãi, và điều đó có thể - hoàn toàn – là lỗi của cô.


Cô cảm nhận được sự hiện diện của Jace phía sau, cánh tay anh ôm chặt lấy cô cùng nhịp đập khe khẽ và đều đặn của trái tim anh qua xương vai mình. Cô nhớ cách anh ôm cô lúc ở Sảnh Hiệp Định Idris. Tiếng gió thổi qua tán lá khi anh hôn cô, hơi ấm bàn tay anh nơi gương mạt cô. Hồi đó, cô cảm nhận được nhịp đập của trái tim anh; cô đã nghĩ rằng trái tim anh là độc nhất vô nhị trên thế giới này, là trái tim duy nhất đồng nhịp đập với trái tim cô.


Anh phải ở một nơi nào đó. Cũng như Sebastian đang trong cái nhà tù bằng kính của hắn. Hẳn phải có cách nào để tiếp cận với anh chứ.
Lilith quan sát Simon gập người xuống Sebastian, đôi mắt đen của cậu mở to nhìn trân trối. Hình như với bà ta, Clary và Jace không có mặt tại đây.


“Jace, ” Clary thì thầm gọi. “Jace, em không muốn nhìn.”
Cô dựa lưng vào anh như đang cố vùi mặt vào cánh tay anh, sau đó vờ nhăn mặt khi lưỡi dao thít vào cổ.
“Em xin anh đấy, Jace,” cô thì thào. “Anh không cần con dao này. Anh thừa biết em sẽ không làm hại anh mà.”
“Nhưng vì sao -”




“Em chỉ muốn nhìn anh. Em muốn nhìn mặt anh.”
Cô cảm thấy ngực anh phập phồng một lần, rất nhanh. Anh rùng mình như đang tranh đấu, đương đầu với cái gì đó. Sau đó anh di chuyển theo cách chỉ anh mới làm được: lẹ làng tự như một tia chớp. Tay phải anh vẫn ôm chặt lấy cô còn tay trái nhét dao vào thắt lưng.


Trái tim cô đập mạnh. Mình chạy được, cô nghĩ, nhưng anh sẽ tóm được cô chỉ sau một tích tắc. Và rồi vài giây sau đó, cả hai cánh tay kia sẽ lại giữ chặt lấy cô, kéo cô trở lại. Cô cảm thấy những ngón tay anh trượt trên lưng cô, xuống cánh tay trần đang run rẩy và anh xoay cô đối diện với anh.


Giờ cô không nhìn thấy Simon hay con quỷ cái kia nữa, những vẫn cảm nhận được sự hiện diện của họ ở sau lưng. Họ làm cô sởn gai ốc. Cô ngước mắt nhìn Jace. Gương mặt anh quá đỗi thân quen. Những đường nét gương mặt, cách những sợi tóc rủ xuống trán, vết sẹo mờ trên má anh, một vết khác ở thái dương. Hàng lông mi đậm hơn màu tóc. Đôi mắt mang màu vàng cát nhạt. Đó chính là cái khác nơi anh. Anh vẫn giống Jace, trừ đôi mắt trong suốt và vô hồn, khiên cô có cảm giác mình đang nhìn qua cửa sổ vào một căn phòng trống hoác.


“Em sợ,” cô nói.
Anh vuốt lưng cô, khiến những dây thần kinh của cô nghe nhột nhạt; cô mệt mỏi khi nhận thấy cơ thể mình vẫn phản ứng trước những đụng chạm từ anh. “Anh sẽ không để chuyện gì xảy ra cho em đâu.”


Cô cứ nhìn anh không thôi. Anh thật sự nghĩ vậy sao? Anh không hề thấy sự khác biệt giữa hành động và ý nghĩ của anh. Không hiểu sao ả đã lấy mất điều đó của anh.
“Anh không ngăn được ả đâu,” cô nói. “Ả sẽ giết em đó, Jace.”
Anh lắc đầu. “Không. Phu nhân sẽ không làm vậy.”


Clary muốn hét, nhưng cô vẫn giữ giọng bình tĩnh, cẩn trọng và rõ ràng. “Em biết anh ở đó, Jace. Anh thật sự ấy.” Cô nép sát vào anh hơn. Mặt thắt lưng của anh chọc vào eo cô. “Anh có thể chống lại ả…”


Cô đã nói nhầm rồi. Người anh căng lên, và cô nhìn thấy nỗi tức giận trong đôi mắt anh – đôi mắt của một con thú bị giam cầm. Chỉ trong tích tắc nó chuyển thành khắc nghiệt. “Anh không thể.”


Cô rùng mình. Vẻ mặt anh rất tệ, quá tệ. Thấy cô rùng mình, ánh mắt anh liền dịu lại. “Em lạnh sao?” anh nói và chỉ trong một khoảnh khắc anh đã trở lại thành Jace luôn quan tâm tới cô. Điều đó làm cổ họng cô bỏng rát.


Cô gật đầu, dù lúc này, cái lạnh trên da thịt không phải cái cô đang để ý nữa. “Em cho tay vào trong áo anh được không?”


Anh gật đầu. Áo anh không đóng cúc; cô thò tay vào trong, bàn tay nhè nhẹ áp trên lưng anh. Mọi thứ im lặng đến kỳ lạ. Thành phố dường như bị đóng băng trong một lăng trụ lạnh lẽo. Kể cả ánh sáng tỏa ra từ những tòa nhà xung quanh cũng ngưng lại và phả hơi giá.


Anh thở chậm và đều đặn. Cô thấy chữ rune trên ngực anh qua lớp vải áo bị xé rách. Nó dường như đang đập theo nhịp thở của anh. Cô thấy nó thật ghê tởm khi nó dán chặt vào cơ thể anh, như một con đỉa đang hút lấy những gì tốt đẹp, những gì là Jace.


Cô nhớ lại điều chú Luke nói về cách hủy một chữ rune. Nếu cháu làm nó biến dạng ở một mức nào đó, cháu có thể giảm thiểu hoặc hủy đi quyền năng của nó. Thi thoảng trong trận chiến, kẻ thù sẽ cố đốt cháy hoặc lọc da các Thợ Săn Bóng Tối, chỉ để tước quyền năng chữ rune khỏi họ.


Cô vẫn nhìn đăm đăm gương mặt Jace. Quên chuyện đang xảy ra đi, cô nghĩ. Quên Simon, quên con dao đi. Lời mày nói lúc này quan trọng hơn bất cứ điều gì mày từng nói đấy.
“Nhớ điều anh nói với em lúc ở công viên chứ?” cô thì thầm.
Anh giật mình nhìn cô. “Sao cơ?”


“Khi em bảo em không biết tiếng Ý. Em nhớ điều anh đã nói với em, câu đó có nghĩa gì. Anh nói tình yêu là điều mạnh nhất thế giới này. Tình yêu có thể làm tất cả.”
Một đường hằn nhỏ xuất hiện giữa hai lông mày anh. “Anh không…”


“Có, anh có.” Cẩn thận vào, cô tự nhủ, nhưng cô không ngăn nổi sự căng thẳng đang len lỏi vào giọng mình. “Anh nhớ mà. Anh nói đó là thứ có sức mạnh lớn nhất. Mạnh hơn Thiên đường hay Địa ngục. Như vậy, nó mạnh hơn Lilith.”


Không ăn thua. Anh vẫn nhìn cô như không nghe thấy. Cô cảm thấy như mình đang hét vào một đường hầm tối om, rỗng hoác. Jace, Jace, Jace. Em biết anh ở đó.


“Có một cách để anh bảo vệ được em mà vẫn làm theo điều ả muốn,” cô nói. “Thế không phải tốt nhất sao?” Cô nép sát thêm vào lòng anh mà cảm thấy dạ dày nôn nao. Cô như vừa ôm Jace vừa ôm một thứ không phải, niềm vui và kinh sợ hòa trộn với nhau. Cô có thể cảm nhận thân thể anh phản ứng với cô, tiếng tim anh đập rộn ràng bên tai cô, trong mạch đập của cô; anh không ngừng muốn cô, dù Lilith có đặt trùng trùng lớp lớp kiểm soát lên anh.


“Em sẽ nói nhỏ điều này vào tai anh,” cô nói, đôi môi khẽ chạm lên cổ anh. Cô hít hà mùi hương quen thuộc như mùi da cô vậy. “Nghe nhé.”


Cô ngẩng đầu, và anh cúi xuống lắng nghe cô – và tay cô di chuyển từ eo anh xuống, cầm lấy chuôi dao đang ở thắt lưng. Cô giật phắt dao hệt như anh đã dạy, cầm gọn trong lòng bàn tay và cô chém ngang ngực trái tim anh thành một đường vòng cung rộng nhưng nông. Jace thét lên – chắc vì ngạc nhiên nhiều hơn là đau – và máu ứa ra từ vết thương hở, chảy tràn xuống da anh, che khuất chữ rune. Anh đặt tay lên ngực; khi tay anh nhuốm đỏ, anh nhìn cô với đôi mắt mở to như anh đau thật sự, cực kỳ không tin nổi cô dám phản bội anh.


Clary quay phắt lại khi nghe Lilith thét. Simon không còn cúi người trên Sebastian nữa; cậu đang đứng thẳng và nhìn Clary, mu bàn tay đặt trên miệng. Máu đen nhỏ xuống từ cằm xuống áo sơ mi trắng. Đôi mắt cậu mở lớn.
“Jace,” Giọng Lilith dâng cao thành kinh ngạc. “Jace, giữ lấy cô ta – ta ra lệnh -”


Jace không nhúc nhích. Anh đang nhìn Clary, nhìn Lilith, nhìn bàn tay đẫm máu rồi nhìn lại một lượt. Simon bắt đầu đi xa Lilith; bỗng cậu sững lại và gập người, khuỵa gối. Lilith không thèm nhìn Jace nữa mà lao về phía Simon, gương mặt độc ác méo xệch. “Đứng dậy!” ả ré lên. “Đứng lên. Cậu đã uống máu nó. Giờ nó cần máu cậu!”


Simon cố ngồi, rồi lại trượt dần xuống đất. Cậu co quắp, cố ho ra máu đen. Clary nhớ lại hồi ở Idris, cậu đã bảo máu Sebastian giống như một thứ thuốc độc. Lilith co chân định đá cậu – rồi loạng choạng lùi lại như có một bàn tay vô hình xô mạnh ả. Lilith ré lên – không thành tiếng, chỉ như tiếng cú kêu. Đó là âm thanh của sự thù hận và thịnh nộ ngút trời.


Đó không phải âm thanh của con người; nó giống như những mảnh gương nhọn hoắt đâm thẳng vào lỗ tai Clary.Cô hét lên. “Để Simon yên! Cậu ấy quá mệt rồi. Cô không thấy sao?”


Cô tức khắc hối hận vì điều vừa nói. Lilith chầm chậm quay lại, ánh mắt chuyển sáng Jace, lạnh lẽo và độc địa. “Ta bảo cậu rồi, Jace Herodale.” Ả rít lên the thé. “Đừng để cô gái rời vòng tròn. Hãy cướp lấy vũ khí của nó.”


Giờ Clary mới nhận ra mình vẫn cầm con dao. Cô lạnh tới sắp mụ mị, nhưng cảm giác đó đang che giấu những cơn sóng thịnh nộ giành cho Lilith –cho mọi thứ. Nó giúp cô nhúc nhích tay. Cô phi dao xuống đất. Nó trượt trên lớp gạch lát nền, cắm phập dưới chân Jace. Anh đờ đẫn nhìn nó, như chưa từng trông thấy một món vũ khí nào như vậy.


Miệng Lilith chỉ còn là một đường kẻ đỏ chót. Lòng trắng trong mắt ả đã biến mất; đôi mất ả chỉ toàn lòng đen. Ả không còn giống người nữa rồi. “Jace,” ả rít lên. “Jace Herodale, cậu nghe rồi đấy.Và cậu sẽ nghe lời ta.”


“Cầm đi,” Clary nói và nhìn Jace. “Cầm lên và chọn: giết ả hoặc giết em. Tùy anh.”
Rất chậm, Jace cúi xuống và cầm con dao.
Alec cầm thanh Sandalphon ở một tay, và Hachiwara –hữu dụng trong việc đỡ nhiều đòn tấn công -ở tay kia. Ít nhất sáu kẻ thờ quỷ nằm dưới chân anh, hoặc ch.ết hoặc bất tỉnh.


Trong đời, Alec đã đối đầu với không biết bao nhiêu con quỷ, nhưng chiến đấu với những kẻ cuồng tín của Nhà Thờ Talto thật kì dị. Họ nhất tề di chuyển, theo cách không giống người mà giống một cơn thủy triều hắc ám kỳ quặc hơn –kỳ quặc bởi họ quá im lặng, quá khỏe và nhanh tới khó tin. Dù Alec và Isabelle đã hét đe dọa, yêu cầu họ lùi lại, nhưng họ cứ lừ lừ tiến về phía hai Thợ Săn Bóng Tối như một bầy chuột lem ʍút̼ điên rồ đua nhau lao xuống vách núi hòng từ tử tập thể. Họ dồn Alec và Isabelle đi qua hành lang vào một căn phòng lớn, rộng rãi đầy những bệ đá.


Tiếng ẩu đả đã kéo Jordan và Maia chạy tới: Jordan trong dạng sói, Maia vẫn là người, nhưng bộ vuốt của cô nàng đã dài ra.


Những kẻ cuồng tín dường như chẳng nhận ra sự hiện diện của hai người kia. Họ điên cuồng chiến đấu, kẻ này ngã xuống thì kẻ kia xông tới, còn Alec, Maia và Jordan đối phó với họ bằng dao, vuốt và kiếm. Ngọn roi cua Isabelle tạo nên những hình thù mờ mờ ảo ảo trong không khí khi quật vào những thân thể, làm máu bắn tung tóe trong căn phòng. Maia xử lí việc của mình đặc biệt tốt. Ít nhất một tá kẻ cuồng tín nằm co quắp dưới chân cô nàng và cô nàng đang giận dữ đè lên một kẻ khác, bàn tay vuốt đỏ tới tận khuỷu.


Một kẻ cuồng tín vỉa vào đườn của Alec và lao vào anh với đôi tay dang rộng. Y đội mũ sùm sụp nên anh không nhìn được mặt y, cũng không biết giới tính hay độ tuổi của y như thế nào. Anh đâm sụt Sandalphon vào sườn trái của y. Y hét lên – đó là tiếng hét của đàn ông: lớn và khàn khàn. Y sụp xuống, ôm lấy ngực: ở đó, những ngọn lửa đang tham lam đánh chén rìa lỗ hổng trên áo. Alce quay đi vì buồn nôn. Anh ghét nhìn chuyện xảy ra khi con dao thiên thần xé toạc da thịt con người.


Đột nhiên anh bỏng rát thấu trời ở ngang lưng, và quay lại thì thấy kẻ cuồng tín thứ hai đang cầm mẩu giàn giáo lởm chởm. Người này không đội mũ – một người đàn ông, gương mặt gầy đến độ da gò má dính vào xương. Hắn rít lên, lao vào Alec; anh nhảy sang bên và nghe tiếng món vũ khí kia rít vù bên tai. Anh quay phắt lại và đá bay nó khỏi tay kẻ cuồng tín; nó rơi xuống sàn, kêu rổn rang còn và kẻ cuồng tín lùi lại, suýt vấp phải một thi thể khác – và bỏ chạy.


Alec lưỡng lự trong thoáng chốc. Kẻ cuồng tín vừa tấn công anh sắp chạy tới cửa rồi. Alec biết mình nên đuổi theo – theo tất cả những gì anh biết, gã kia đang chạy đi báo tin cho lũ đồng bọn hoặc xin cứu viện – nhưng anh đã mệt rũ, kinh tởm và hơi buồn nôn. Những kẻ đó có lẽ bị ám; có lẽ họ không còn là người nhưng khi lưỡi dao của anh đâm vào thân xác họ, anh vẫn thấy mình vừa giết một con người.


Anh tự hỏi Magnus sẽ nói gì, nhưng thành thật mà nói, anh biết thừa. Alec từng chiến đấu với những kẻ thờ phụng quỷ dữ. Quỷ dữ đang hút gần như toàn bộ phần con người của họ để lấy năng lượng, chỉ để lại phần ham muốn giết chóc và cái thân xác đang đau đớn ch.ết dần mòn. Chẳng ai giúp nổi họ nữa: họ đã vô phương cứu chữa. Alec nghe thấy giọng Magnus thì thầm bên tai như thể vị pháp sư đang đứng cạnh anh: Giết chúng là nhân từ nhất với chúng.


Nhét hachiwara vào thắt lưng, Alec co giò chạy khỏi cửa, vào hành lang, đuổi theo gã cuồng tín đang hớt hải bỏ chạy. Hành lang vắng tanh choe chóe tiếng còi báo động điếc tai, thang máy xa nhất bị kẹt mở. Dọc đó có vài cánh cửa để ngỏ. Alec nhún vai, xông bừa vào một phòng.


Anh thấy mình đứng trong một mê cung những gian phòng nhỏ còn chưa hoàn thành – những bức tường trát vữa nham nhở, và những bó dây đủ màu sắc thò ra từ những cái lỗ trên tường. Con dao thiên thần chiếu sáng dọc những căn phòng trong khi anh cẩn trọng di chuyển qua từng gian, những dây thần kinh đều đề cao cảnh giác. Khi ánh sáng bắt được một chuyển động, anh giật mình nhảy dựng lên. Hạ thấp dao xuống, anh thấy một cặp mắt đỏ và một cơ thể xám xịt nhỏ thó đang nhúc nhích chui vào một cái lỗ. Miệng Alec giật giật. Đó chính là New York của bạn: Kể cả tòa nhà mới cũng có chuột.


Những gian phòng dẫn tới một không gian rộng hơn – không lớn bằng căn phòng có những bệ đá, nhưng rộng rãi hơn những gian phòng khác. Ở đây có một bức tường kính được bìa các tông che từng phần.


Một bóng đen ngồi thu lu trong góc, gần hệ thống ống dẫn lòi ra ngoài. Alec cẩn trọng tiếng tới. Chẳng nhẽ đây là một trò chơi khăm của ánh sáng sao? Không, cái bóng đó là người, đang ngồi co lại trong đống vải đen. Chữ rune nhìn trong đêm của Alec nhói lên khi anh nheo mắt, tiến tới. Bóng đen đó hóa ra là một người phụ nữ gầy gò, đi chân trần, hai bàn tay bị khóa vào một đoạn ống. Cô ta ngẩng đầu khi Alec tiến tới, và ánh sáng mù mờ rọi vào qua ô cửa ssor tòa chiếu mái tóc màu bạch kim của cô ta.


“Alexander?” cô ta nói, giọng tràn ngập sự choáng váng khó tin. “Alexander Lightwood?”
Đó là Camille.
“Jace.” Giọng Lilith vang xuống như một ngọn roi quất vào da thịt; ngay đến Clary cũng giật mình trước âm thanh đó. “Ta ra lệnh cho cậu -”


Tay Jace giơ ra – Clary căng thẳng, người căng như dây đàn – và anh phóng dao về phía Lilith. Nó bay xé gió và cắm vào ngực ả; ả loạng choạng lùi bước. Gót giày của Lilith kêu kin kít trên nền đá trơn nhẵn; sau đó, con quỷ cái đứng vững lại rồi nhe răng gầm ghè, đưa tay giật con dao khỏi lồng ngực. Ả xì xồ thứ ngôn ngữ Clary không hiểu nổi, rồi vứt dao xuống. Nó rơi lanh canh trên sàn, lưỡi dao bị ăn mòn đến nửa, như thể bị ngâm trong a xít mạnh.


Ả quay phắt sáng Clary. “Cô đã làm gì với cậu ta? Cô đã làm gì?” Đôi mắt ả đã đen kịt từ lúc trước và giờ, chúng dường như đang lồi ra và phình to. Đám rắn đen nhỏ xíu thò thụt từ hai hốc măt; Clary hét lên và lùi lại, suýt ngã chới với khỏi rìa thềm. Đây chính là Lilith mà cô thấy trong giấc mơ Ithruriel ban cho, với đôi mắt đầy những xúc tu rắn và giọng nói khàn khàn vang vọng. Ả tiến tới chỗ Clary –


Và đột nhiên Jace đứng giữa họ, chặn đường Lilith. Clary nhìn chăm chú. Anh lại là anh rồi. Dường như trong anh đang cháy lên ngọn lửa công lý, giống như Raziel ở hồ Lyn vào cái đêm kinh hoàng đó. Anh đã rút con dao thiên thần khỏi thắt lưng; lưỡi dao trắng bạc in trong đôi mắt anh; máu nhỏ xuống từ vết rách ở áo và loang trên da anh. Cách anh nhìn Lilith khiến Clary có cảm tưởng: nếu những thiên thần bay ra khỏi Địa ngục, hẳn họ cũng giống thế này. “Micheal,” anh nói và Clary không chắc do sức mạnh của cái tên hay cơn giận dữ trong giọng nói anh đã khiến lưỡi dao chói sáng hơn bất cứ con dao thiên thần nào cô từng thấy. Cô quay mặt sang bên vì chói mắt và thấy Simon co quắp bên cỗ quan tài kính của Sebastian.


Trái tim cô quặn lại trong ngực. Nếu như máu quỷ của Sebastian đầu độc cậu ấy thì sao? Ấn Ký Cain không thể giúp cậu. Bởi đó là điều cậu đã tự làm cho mình. Vì cô. Simon ơi.
“À, Michael.” Giọng Lilith ngập ý cười khi ả tiến về phía Jace. “Tổng lãnh thiên thần của Chúa. Ta biết hắn.”


Jace giơ con dao thiên thần và nó tỏa sáng như sao, giống như một ngọn đèn hiệu xiên thẳng bầu trời. Clary tự hỏi liệu dân toàn thành phố này có nhìn thấy nó không. “Đừng tới gần hơn.”


Ngạc nhiên thay, Lilith dừng lại thật. “Michael đã giết ch.ết Sammuel, người yêu của ta,” ả nói. “Này Thợ Săn Bóng Tối bé nhỏ, vì sao đám thiên thần của các người lại lạnh lùng và vô cảm thế chứ? Vì sao chúng giết những kẻ không phục tùng chúng?”


“Tôi không biết rằng bà ủng hộ tinh thần tự nguyện đấy,” Jace nói, và cách anh nói, giọng anh tràn ngập ý mỉa mai. Nhờ vậy, Clary thêm an tâm rằng anh đã là anh, chứ không phải thứ gì khác. “Vậy sao bà không để chúng tôi rời mái nhà chứ? Tôi, Simon và Clary? Bà tính sao hả, quỷ cái? Chuyện kết thúc rồi. Bà không còn kiểm soát tôi nữa. Tôi sẽ không làm Clary bị thương, và Simon không nghe lời bà. Và cái thứ bẩn thỉu mà bà cố làm thức tỉnh – tôi khuyên nên vứt hẳn đi trước khi hắn thối rữa. Vì hắn sẽ không sống lại đâu. Hơn nữa hắn bị ôi rồi đấy.”


Lilith cau mặt. Ả nhổ nước bọt vào Jace, chỉ có điều nước bọt là một cầu lửa đen sì. Khi chạm đất, nó hóa thành một con rắn trườn ngoằn ngoèo về phía anh với cái mồm há ngoác. Anh dẫm bẹp nó dưới gót giày và lao về phía con quỷ cái, con dao giơ cao; nhưng Lilith đã biến mất như một cái bóng và hiện lại sau lưng anh. Khi anh quay lại, ả lười nhác đưa tay lên, ấn vào ngực anh.


Jace bay đi, Micheal tuột khỏi tay anh và trượt dài trên nền đá. Jace bay chới với trong không trung và rơi xuống mái nhà tường thấp, làm vỡ nhiều hàng đá. Sau đó, anh rơi mạnh xuống đất, rõ ràng bị choáng.


Thở dốc, Clary chạy về nơi con dao thiên thần rơi xuống, nhưng không chạm nổi. Lilith tóm Clary trong đôi bàn tay mỏng quẹt và lạnh băng rồi ném cô bay đi với một lực mạnh không ngờ nổi. Clary rơi xuống một bụi cây thấp, những cành cây rung dữ dội, rạch những vết xước dài trên da cô. Cô vùng vẫy cố thoát, nhưng chiếc váy vướng vào hàng rào. Cô nghe tiếng vải rách toạc khi thoát ra và quay lại thấy Lilith đang lôi Jace dậy, bàn tay giữ chắc tà áo trước đẫm máu của anh.


Ả cười với anh, hàm răng đen sì hệt như đôi mắt và tỏa sáng như kim loại. “Ta mừng là cậu đã đứng dậy, Nephilim nhỏ bé ạ. Ta muốn nhìn thấy mặt cậu khi ta kết liễu đời cậu, chứ không phải kiểu đâm sau lưng như cậu đã làm với con trai ta.”






Truyện liên quan