Chương 37

Jace lau ống tay áo ngang mặt, vết xước dài trên má anh đang chảy máu, và ống tay áo nhuốm đỏ. “Hắn không phải con trai bà. Bà đơn giản là người hiến máu cho hắn thôi. Không phải vì lẽ đó mà hắn biến thành con trai bà. Mẹ của pháp sư -” Anh quay đầu nhổ ra một búng máu. “Bà chẳng là mẹ ai hết.”


Đôi mắt rắn của Lilith sừng sộ đảo liên tục. Clary, cuối cùng cũng thoát khỏi bụi cây sau một màn vật lộn đau đớn, nhìn thấy mỗi cái đầu rắn có hai con mắt riêng, sáng và đỏ. Dạ dày Clary quặn lại khi những con rắn di chuyển, ánh mắt chúng lướt khắp cơ thể Jace. “Dám cắt chữ rune của ta. Thật hỗn láo,” ả quát.


“Nhưng hiệu quả,” Jace nói,
“Cậu không thắng nổi ta đâu, Jace Herodale,” ả nói. “Cậu có thể là Thợ Săn Bóng Tối giỏi nhất trên thế giới trên thế giới này, nhưng ta còn hơn một Đại Quỷ.”


“Vậy, chiến thôi,” Jace nói. “Tôi sẽ đưa vũ khí cho bà, còn tôi dùng con dao thiên thần. Chiến đấu một chọi một và chúng ta sẽ thấy ai thắng ai bại ngay.”


Lilith nhìn anh và chậm rãi lắc đầu, mái tóc tóc đen uốn lượn quanh đầu ả tựa như sương khói. “Ta là con quỷ già nhất,” ả nói. “Ta không phải con người. Ta không có lòng tự trọng của con người; vì thế trò khích tướng của ngươi không hiệu quả với ta, và ta cũng chẳng hứng đấu một chọi một. Nói đúng hơn, lòng tự trọng là điểm yếu của phái nam các ngươi, chứ không phải của ta. Ta thuộc phái nữ. Ta sẽ sử dụng tất cả và bất kì thứ vũ khí nào ta muốn.” Nói rồi, ả thả anh ra với một cái đẩy nhẹ hều; Jace hơi loạng choạng rồi nhanh chóng lấy lại thăng bằng và cúi nhặt con dao thiên thần Micheal.


Anh vừa nắm lấy nó thì Lilith cười và giơ tay. Những cái bóng hình bán nguyệt nổ trên hai lòng bàn tay bà ta. Kể cả Jace cũng choáng khi thấy những cái bóng đặc lại thành hình những con quỷ đen đúa giống nhau như lột và đang nhe nanh múa vuốt. Clary ngạc nhiên khi nhận thấy chúng là hai con chó đen dữ dằn, người thuôn dài, na ná giống chó Doberman.




“Chó địa ngục,” Jace rít lên. “Clary -”
Anh ngừng nói khi một trong hai con nhào vào anh với cái miệng mở to như hàm cá mập, tiếng tru lớn nghẹt trong họng nó. Một lát sau con thứ hai nhảy lên, nhắm Clary thẳng tiến.
“Camille.” Alec choáng váng cực độ. “Cô làm gì ở đây?”


Anh ngay lập tức nhận thấy mình nói như một thằng ngố. Anh cố ngăn cảm giác muốn tét trán. Điều cuối cùng anh muốn là hành động như ngố trước mặt cô bạn gái cũ của Magnus.


“Do Lilith,” ả ma cà rồng run rẩy nói lí nhí. “Ả cho những kẻ cuồng tín đột nhập vào Thánh Địa. Ở đó không giăng kết giới ngăn con người, mà chúng lại là người – gần như thôi. Chúng cắt xích và mang tôi tới đây, tới gặp ả.” Cô ta giơ tay, những sợi xích xích cổ tay cô ta và đường ống kêu loảng xoảng. “Chúng đánh đập tôi.”


Alec cúi xuống nhìn vào mắt Camille. Ma cà rồng không bị bầm tím – họ lành vết thương rất nhanh – nhưng nửa bên trái của mái tóc cô ta bết máu, qua đó, anh biết cô ta đang nói thật. “Cứ cho là tôi tin cô đi,” anh nói “Ả ta muốn gì từ cô chứ? Những tài liệu về Lilith mà tôi biết không hề nhắc tới việc bà ta thích ma cà rồng.”


“Cậu biết lí do Hội Clave giam giữ tôi,” cô ta nói. “Chắc cậu đã nghe rồi.”
“Cô giết ba Thợ Săn Bóng Tối. Magnus nói cô công nhận làm chuyện đó theo lệnh một kẻ khác -” anh ngừng lại. “Là Lilith sao?”


“Nếu tôi nói, cậu có giúp tôi không?” Môi dưới Camille run run. Đôi mắt màu xanh lá của cô ta mở lớn, tràn đầy ý cầu khẩn. Cô ta rất đẹp. Alec tự hỏi liệu cô ta đã bao giờ nhìn Magnus thế này chưa. Điều này làm anh chỉ muốn tống khứ cô ta đi.


“Có thể,” anh nói, kinh ngạc trước sự lạnh lùng trong giọng mình. “Cô đâu mặc cả được ở đây. Tôi có thể bỏ đi và mặc cô cho Lilith xử, và như thế chẳng có khác biệt gì với tôi hết.”


“Đúng,” Cô ta nói. Giọng cô ta rất nhỏ. “Nhưng Magnus yêu cậu. Anh ấy không yêu cậu nếu cậu là dạng người có thể bỏ mặc kẻ yếu.”
“Anh ta từng yêu cô,” Alec nói.
Cô ta cười tiếc nuối. “Có vẻ qua ngày đó, anh ấy đã rút ra được bài học rồi.”


Alec dồn trọng tâm trên gót giầy, hơi ngửa ra sau. “Nghe này,” anh nói. “Nói thật cho tôi biết. Sau đó, tôi sẽ giúp cô thoát xích và đưa cô về Clave. Họ sẽ đối xử với cô tốt hơn Lilith.”


Cô nhìn xuống cổ tay bị xích vào đường ống. “Hội Clave đã xích tôi,” cô ta nói. “Lilith cũng vậy. Tôi chẳng thấy nhiều khác biệt trong cách đối xử của hai bên.”
“Vậy tùy cô chọn. Tin tôi, hoặc tin ả ta,” Alec nói. Anh biết mình đang đánh cược.


Anh căng thẳng chờ đợi tới khi cô ta lên tiếng. “Rất tốt. Nếu Magnus tin cậu, tôi cũng sẽ tin cậu.” Cô ta ngẩng đầu, cố tỏ ra cao quý trong bộ đồ rách rưới và mái tóc bết máu. “Lilith tới gặp tôi, chứ không phải tôi tới gặp ả. Hẳn ả ta đã nghe được chuyện tôi muốn lấy lại vị trí trưởng ma cà rồng từ Raphael Santiago. Ả nói sẽ giúp tôi, nếu tôi giúp ả.”


“Bằng cách giết các Thợ Săn Bóng Tối à?”


“Ả ta muốn máu của họ,” Camille nói. “Để cho những đứa trẻ. Ả tiêm máu Thợ Săn Bóng Tối và máu quỷ vào những người mẹ, cố lặp lại điều Valentine đã làm với cậu con trai. Nhưng chuyện không thành công. Những đứa trẻ biến thành thứ dị dạng – và chúng ch.ết.” Thấy vẻ ghê tởm của anh, cô ta nói, “Lúc đầu tôi không biết ả muốn máu làm gì. Cậu không phải nghĩ về tôi nhiều làm gì, nhưng tôi không có hứng giết người vô tội.”


“Cô không cần làm vậy,” Alec nói, “chỉ vì ả đề nghị.”


Camille cười mệt mỏi. “Khi cậu nhiều tuổi như tôi,” cô ta nói. “cậu phải học cách chơi đúng – kiếm đúng đồng minh vào đúng thời điểm. Không đơn giản kết bạn với kẻ có quyền, mà là với kẻ có thể đưa cậu tới đỉnh danh vọng. Tôi biết nếu không giúp Lilith, tôi sẽ ch.ết. Quỷ là lũ tráo trở, và có biết bà ta nghĩ rồi tôi sẽ tâu lên Hội Clave về kế hoạch giết Thợ Săn Bóng Tối, mặc cho tôi có thề sẽ im như thóc. Tôi nắm lấy cơ hội rằng Lilith nguy hiểm hơn nhiều so với các cậu.”


“Và cô không ngại giết các Thợ Săn Bóng Tối.”
“Họ là thành viên Hội Kín,” Camille nói. “Chúng đã tàn sát chúng tôi. Và các cậu nữa.”
“Thế còn Simon Lewis? Cô có hứng thú gì với cậu ta chứ?”


“Mọi người đều muốn có Ma cà rồng Ưa sáng bên mình.” Camille nhún vai. “Và tôi biết cậu ta có Ấn Ký Cain. Một trong những ma cà rồng con của Raphael vẫn trung thành với tôi. Cậu ta cho tôi biết tin đó. Một vài cư dân Thế Giới Ngầm biết. Chính vì thế cậu ấy là một đồng minh vô giá.”


“Đó là điều Lilith muốn từ cậu ta sao?”


Đôi mắt Camille mở lớn. Da cô ta rất trắng, và dưới đó Alec có thể thấy những mạch máu đen lại, bắt đầu lan khắp gương mắt cô như vết nứt trên sứ. Rõ ràng khi đói, những ma cà rồng sẽ trở nên độc ác, và nếu thiếu máu quá lâu, họ sẽ mất ý thức. Càng lớn tuổi, họ càng chịu đói giỏi hơn, nhưng Alec vẫn lấn cấn chuyện cô ta đã uống máu cách đây bao lâu rồi. “Ý cậu là sao?”


“Lilith đã triệu tập Simon,” Alec nói. “Họ đang ở đâu đó trong tòa nhà này.”


Camille nhìn một lúc lâu hơn, rồi cười lớn. “Mỉa mải thay,” cô ta nói. “Ả chưa từng nhắc tới Simon trước mặt tôi, và cả hai người chúng tôi cùng theo đuổi cậu ta vì mục đich cuối cùng của riêng mình. Nếu ả muốn cậu ta thì đó là vì máu,” cô ta bổ sung. “Nghi lễ ả sắp thực hiện cần một trong những dòng máu chứa nhiều ma thuật nhất. Máu của cậu ta – hòa trộn giữa dòng máu của cư dân Thế Giới Ngầm và Thợ Săn Bóng Tối – cực kỳ có ích đấy.”


Alec đột nhiên thấy khó chịu. “Nhưng bà ta đâu thể làm gì Simon. Ấn Ký Cain -”
“Bà ta sẽ tìm ra cách,” Camille nói. “Bà ta là Lilith, mẹ của pháp sư. Bà ta đã sống rất lâu, Alexander ạ”
Alec đứng dậy. “Vậy tôi nên đi tìm hiểu xem bà ta làm gì.”


Những sợi xích của Camille kêu lủng xoảng khi cô ta cố ngồi trên đầu gối. “Đợi đã – cậu đã nói sẽ thả tự do cho tôi.”
Alec quay lại nhìn cô ta. “Tôi không nói thế. Tôi bảo tôi sẽ giao cô về cho Hội Clave.”


“Nhưng nếu cậu bỏ tôi lại đây, chẳng điều gì ngăn Lilith tìm thấy tôi trước cả.” Cô ta hất mái tóc bết ra sau, những nếp nhăn hiện rõ trên gương mặt của cô ta. “Alexander, làm ơn. Tôi cầu xin cậu -”
“Will là ai?” Alec nói. Những lời đó đột ngột vang lên, và khiến cậu cực kỳ hoảng hốt.


“Will?” Trong một lúc gương mặt cô ta tỏ rõ vẻ bối rối; rồi chúng nhăn lại thành cái vẻ tò mò khi hiều chuyện. “Cậu đã nghe cuộc nói chuyện giữa tôi và Magnus.”


“Chút chút.” Alec thận trọng thở dài. “Will đã ch.ết, đúng không? Ý tôi là, Magnus nói đã anh ấy đã biết người đó lâu rồi…”


“Tôi biết chuyện gì làm cậu phiền lòng rồi, Thợ Săn Bóng Tối nhỏ bé ạ.” Giọng Camille êm ái và vang như tiếng nhạc. Đằng sau cô ta, qua những ô cửa sổ, Alec thấy ánh đèn nháy của chiếc máy bay vụt ngang qua thành phố. “Lúc đầu cậu hạnh phúc. Cậu nghĩ về giây phút đó, chứ không phải tương lai. Giờ cậu phải nhìn vào thực tế. Cậu rồi sẽ già đi, và một ngày kia sẽ ch.ết. Nhưng Magnus thì không. Anh ta sẽ sống tiếp. Hai người sẽ không già đi cùng nhau. Rồi hai người sẽ đường ai nấy đi thôi.”


Alec nghĩ tới những hành khác trong máy bay, đang lượn trên bầu trời giá rét và lạnh căm căm và nhìn xuống thành phố giống như một cánh đồng đầy những viên pha lê sáng lấp lánh. Anh đoán được cảm nhận của họ: lẻ loi, cô độc, bị tách biệt với thế giới. “Cô không thể biết,” anh nói. “Rằng chúng tôi có chia tay hay không.”


Cô ta cười thương hại. “Giờ cậu còn rất đẹp,” cô ta nói. “Nhưng cậu sẽ thế nào sau hai mươi năm nữa chứ? Ở tuổi bốn mươi? Năm mươi? Anh ta còn yêu đôi mắt xanh lam của cậu khi chúng đã mờ đi, làn da mịn màng của cậu bị tuổi tác khắc những dấu vết của thời gian lên đó? Tay cậu chúng nhăn nheo và run rẩy, tóc cậu khi chúng bạc trắng -”


“Im ngay.” Alec nghe giọng mình run rẩy, và xấu hổ. “Im đi. Tôi không muốn nghe.”
“Không cần phải thế đâu.” Camille nhoài tới, đôi mắt xanh lá sáng lên. “Nếu tôi nói cậu không phải già đi thì sao hả? Sẽ không phải ch.ết?”


Alec cảm nhận thấy một cơn sóng giận giữ đang tràn tới. “Tôi không có hứng thành ma cà rồng. Đừng nghĩ tới việc chào mời tôi. Làm như những lựa chọn khác đều không khả thi cả đó.”


Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi nhất gương mặt cô ta nhăn lại. Nó biến đi trong chớp mặt khi cô ta tự chủ lại; cô ta mím môi và nói, “Đó không phải gợi ý của tôi. Tôi nói cho cậu cách khác thì sao? Một cách khác để hai người có thể ở bên nhau mãi mãi?”


Alec nuốt khan. Miệng anh khô như giấy. “Nói đi,” anh nói.
Camille giơ tay. Sợi xích kêu loảng xoảng. “Cởi xích cho tôi.”
“Không. Cô nói trước đã.”


Cô ta lắc đầu. “Còn lâu.” Gương mặt lẫn giọng nói của cô ta đều khô như đá. “Cậu nói tôi chẳng có gì để đem ra mặc cả với cậu. Nhưng tôi có. Và tôi sẽ không vứt nó đi.”


Alec chần chừ. Trong đầu cậu nghe thấy giọng nói dịu dàng của Magnus. Cô ta là bậc thầy nói bóng nói gió và thao túng người khác. Cô ta luôn vậy.


Nhưng Magnus, Alec nói. Anh chưa từng nói với em. Chưa bao giờ cảnh báo với em rằng sẽ có một ngày em thức giấc và nhận ra anh đã tới một nơi em không tới được. Rằng chúng ta căn bản không giống nhau. Sẽ chẳng có phần “cho tới khi cái ch.ết chia lìa chúng ta” đối với những người không bao giờ ch.ết.


Anh dấn thêm một bước về phía Camille, rồi thêm bước nữa. Giơ tay phải, anh dùng hết sức chém con dao thiên thần xuống. Nó cắt qua những kim loại của sợi xích; cổ tay cô tách ra, bị còng nhưng đã tự do. Cô ta giơ tay lên, ngập tràn sự ngạo nghễ chiến thắng.


“Alec.” Tiếng Isabelle vang lên từ ngoài cửa. Alec quay lại thấy cô em đang đứng đó, cái roi buông bên mình. Sợi roi lẫn bàn tay và chiếc váy lụa đều dính máu. “Anh đang làm gì thế?”


“Không có gì. Anh -” Alec xấu hổ và hoảng hốt; gần như không suy nghĩ, anh tiến lên đứng chắn trước Camille, như kiểu anh có thể che chắn cho Camille khỏi tầm mắt của cô em gái vậy.


“Chúng ch.ết cả rồi.” Isabelle có vẻ buồn. “Những kẻ cuồng tín ấy. Bọn em giết hết rồi. Chúng ta đi thôi. Chúng ta phải tìm Simon.” Cô nheo mắt nhìn Alec. “Anh ổn không? Trông anh xanh lắm.”
“Anh đã giải thoát cho cô ta,” Alec cà lăm nói. “Đáng ra anh không nên. Chỉ là -”


“Giải thoát cho ai?” Isabelle tiếng một bước vào phòng. Ánh đèn thành phố bao quanh họ chiếu vào chiếc váy, khiến cô sáng mờ như một bóng ma. “Alec, anh đang nói ba lăng nhăng gì đấy?”


Cô bối rối, không hiểu. Alec quay lại, nhìn theo và thấy – không có gì. Đường ống vẫn ở đó, sợi xích dài nằm cạnh, lớp bụi trên sàn chỉ hơi xáo trộn. Nhưng Camille đã biến mất.


Clary gần như chẳng còn thời gian giơ tay khi con chó địa ngục lao vào cô, hệt như một quả đạn đại bác của những cơ bắp, xương xẩu và hơi thở nóng hổi, hôi thối. Chân cô khuỵu xuống; cô nhớ Jace đã chỉ cô ngã thế nào đỡ đau nhất, để bảo vệ cơ thể, nhưng lời chỉ bảo đã bay biến khỏi đầu óc cô. Cô ngã bổ chửng, khuỷu tay chống xuống đất, cảm giác đau đớn chạy dọc khắp người khi da bị toạc ra. Một lát sau con chó đã đè nghiến cô, móng vuốt cào lên ngực cô, cái đuôi trông như cành cây của nó đánh từ bên này sang bên kia giống như một phiên bản bị lỗi của cách vẫy đuôi ở những con chó bình thường. Chóp đuôi của nó có những cái mẩu nhọn như đinh, như những cây chùy thời trung cổ, và tiếng gầm ghè phát ra từ cơ thể lực lưỡng của nó quá lớn và mạnh khiến xương cô rung bần bật.


“Giữ cô ta ở đó! Xé họng cô ta ra nếu cô ta cố thoát!”. Lilith ra chỉ thị khi con chó địa ngục thứ hai lao vào Jace. Anh đang vật lộn với nó, lăn lộn và lăn lộn, như một cơn cuồng phong của răng và cánh tay, chân và cái đuôi như một ngọn roi kinh hoàng. Clary đau đớn quay đầu sang bên và thấy Lilith rảo bước tới cái quan tài bằng kính. Simon vẫn nằm co quắp bên cạnh. Sebastian đang trôi trong cỗ quan tài, im lìm như người ch.ết đuối; màu nước màu trắng đục chuyển sang đen, có lẽ vì máu hắn.


Con chó săn ghim cô xuống đất và gầm ghè bên tai cô. Âm thanh đó làm nảy sinh một nỗi sợ hãi trong cô –và cùng với đó, là bực bội. Bực Lilith, và bực bản thân. Cô là Thợ Săn Bóng Tối! Bị quỷ Ravener đánh bại khi chưa biết gì về Nephilim là một chuyện. Giờ cô đã được huấn luyện. Cô phải làm tốt hơn mới đúng.


Mọi thứ đều có thể là vũ khí. Jace đã nói như vậy với cô trong công viên. Trọng lượng của chó săn địa ngục đè nghiến lên cô; cô kêu khò khè trong họng và đưa tay lên cổ, như thể cố hít thở. Nó sủa và nhe răng gầm ghè; những ngón tay cô cầm chặt sợ dây chuyền đeo chiếc nhẫn Morgenstern. Cô giật mạnh và sợi dây đứt tung; cô quất nó vào mặt con chó, gây ra một vết thương rất sâu ngang mắt nó. Con chó lùi lại, rú lên đau đớn, còn Clary lăn sang bên, loạng choạng ngồi dậy. Mắt rướm máu, con chó co người, sẵn sàng nhảy lên. Sợi dây chuyền đã rơi khỏi tay Clary, chiếc nhẫn lăn đi mất; cô cố sờ tìm dây chuyền khi con chó nhảy –


Một lưỡi dao sáng xẻ dọc xuyên màn đêm, chém xuống chỉ cách mặt Clary vài inch, làm con chó bay đầu. Nó chỉ kịp tru lên một tiếng và biến mất, để lại một vết sém trên đá cộng với mùi quỷ ám trong không khí.


Một đôi bàn tay đưa tới, nhẹ nhàng kéo Clary dậy. Đó là Jace. Anh đã nhét con dao thiên thần rực sáng vào thắt lưng, và anh ôm cô bằng cả hai tay, nhìn cô với vẻ kỳ quặc. Cô không thể tả nổi, hay thậm chí vẽ được – tất cả: hy vọng, choáng váng, yêu thương, thèm muốn và giận dữ tất cả đều hòa trộn vào nhau trong biểu cảm của anh. Áo anh rách ở vài chỗ và đầm đìa máu; chiếc áo khoác của anh biến đâu mất, mái tóc vàng bết mồ hôi cùng máu. Trong một lúc họ chỉ nhìn nhau, anh nắm tay cô chặt tới phát đau. Rồi cả hai đồng thanh nói:


“Anh có -” Cô mở lời.
“Clary.” Vẫm giữ tay cô, anh đẩy cô ra xa một chút, tránh xa vòng tròn và về con đường dẫn ra thang máy. “Đi,” anh hổn hển nói. “Rời khỏi đây đi, Clary.”
“Jace -”


Anh thở dài run rẩy. “Làm ơn,” anh nói và rồi thả cô ra, rút con dao thiên thần khỏi thắt lưng khi trở lại vòng tròn.
“Đứng dậy,” Lilith gầm lên. “Đứng dậy.”


Một bàn tay rung vai Simon, khiến đầu cậu quay cuồng. Cậu đang trôi trong bóng tối; cậu mở mắt và nhìn lên bầu trời đêm: những vì sao và gương mặt trắng bệch của Lilith lù lù trước mắt. Đôi mắt ả đã được thay thế bằng những con rắn đen đúa đang rít lên từng hồi. Trước quang cảnh ghê rợn đó khiến Simon đứng phắt dậy.


Ngay giây phút cậu đứng được trên đôi chân mình, cậu nôn ọe và suýt đổ sụp xuống lần nữa. Nhắm mắt ngăn cơn buồn nôn, cậu nghe thấy tiếng Lilith rít tên mình và bàn tay ả đặt trên cánh tay cậu, dẫn cậu tiếng tới. Cậu kệ. Miệng cậu đầy dịch nôn và vị đắng của máu Sebastian; nó lan khắp các mạch máu trong cơ thể cậu, khiến cậu thấy mệt mỏi, yếu ớt và run lẩy bẩy. Đầu cậu có cảm giác như nặng cả ngàn tấn và cơn váng vất cứ đến rồi lại đi.


Đột ngột cái nắm lạnh lẽo của Lilith biến mất. Simon mở mắt và thấy mình đang đứng cạnh quan tài kính, hệt như lúc trước. Sebastian trôi trong dung dịch màu đen, đùng đục, gương mặt không tì vết và cổ không có mạch đập. Hai cái lỗ đen do Simon cắn họng hắn nhìn rất rõ ràng.


Cho hắn máu của cậu, giọng Lilith vang vọng, không lớn nhưng ở trong đầu cậu. Ngay!
Simon đờ đẫn ngước nhìn. Trước mắt cậu là những thứ mờ mờ ảo ảo. Cậu cố nheo mắt nhìn Clary và Jace qua bóng tối đen đặc.
Dùng răng nanh ấy, Lilith nói. Cắn rách cổ tay ra. Cho Jonathan máu của cậu. Chữa lành cho thằng bé.


Simon đưa cổ tay lên miệng. Chữa lành cho thằng bé. Hồi sinh ai đó phức tạp hơn chữa lành cho họ nhiều. Có lẽ tay của Sebastian sẽ đen dần lại. Có lẽ đó là điều bà ta muốn nói. Cậu đợi nhưng răng nành không dài ra nồi. Hẳn cậu đã mệt đến độ chẳng biết đói là gì nữa rồi. Nghĩ đến dây, cậu cố nén cười.


“Tôi không thể,” cậu nói, hơi hụt hơi. “Tôi không thể -”


“Lilith!” Tiếng Jace cắt qua màn đêm; Lilith quay lại, rít lên tỏ ý nghi ngờ. Simon từ từ hạ cổ tay xuống, cố nhìn rõ. Cậu tập trung vào luồng sáng trước mắt, và nó trở thành ánh sáng chói lòa của lưỡi dao thiên thần, nằm ở tay trái của Jace. Simon nhìn rõ anh, một hình ảnh không thể lẫn vào bóng tối. Jace không còn mặc áo khoác, áo sơ mi rách rưới và thẫm vết máu, người ngợm bẩn thỉu nhưng đôi mắt sáng ngời, kiên định và tập trung. Ở Jace đã không còn cái vẻ của một thây ma sống hay một kẻ đang du hành trong ác mộng.


“Cô ta đâu?” Lilith nói, đôi tròng rắn lồi ra khỏi cuống mắt. “Cô gái kia đâu?”


Clary. Đôi mắt mờ mịt của Simon lướt khắp vùng tối quanh Jace, nhưng cậu không thấy cô bạn đâu. Thị lực của cậu bắt đầu rõ hơn. Cậu có thể thấy vết máu bết trên sàn nhà cùng những mảnh vải sa tanh bị rách toạc dính vào những cành cây bụi sắc nhọn. Có gì đó giống những vết chân động vật quệt trên vết máu. Tim Simon nghẹn lại. Cậu vội nhìn Jace. Jace có vẻ giận – rất rất giận – nhưng không theo kiểu đau khổ như Simon nghĩ nếu có chuyện gì xảy ra với Clary. Vậy cô đâu rồi?


“Clary chẳng liên quan gì tới chuyện này,” Jace nói. “Này quỷ cái, bà nói tôi không thể giết bà. Tôi bảo tôi làm được đấy. Để xem ai đúng nhé.”


Lilith di chuyển rất nhanh, khiến ả như một cái bóng mờ. Một giây trước ả còn ở cạnh Simon vậy mà chỉ giây sau, ả đã xuất hiện trên bậc thang trước mặt Jace. Tay ả chém xuống Jace; anh cúi tránh, xoay ra sau, quét con dao thiên thần ngang vai ả. Ả thét lên, lồng lộn quay lại, máu túa ra từ vết thương. Máu mang màu đen lấp lánh như đá mã não. Ả chập tay lại như thể định đè bẹp lưỡi dao giữa đôi tay. Chúng vỗ vào nhau vang như sấm động, nhưng Jace đã tránh được, nhảy tránh xa vài foot. Ánh sáng từ lưỡi dao thiên thần nhảy múa trước mắt Simon hệt như một con mắt hấp háy trêu ngươi cậu.


Simon đồ rằng nếu kẻ đang đối đầu với Lilith ngoài kia là một Thợ Săn Bóng Tối khác không phải Jace thì người đó hẳn đã ch.ết rồi. Cậu nghĩ tới điều Camille nói, Con người không thể chiến thắng thần thánh. Dù trong người Thợ Săn Bóng Tối chảy dòng máu của thiên thần thì họ vẫn chỉ là người, mà Lilith thì không đơn giản là quỷ.


Cơn đau chạy khắp mình mẩy Simon. Ngạc nhiên, cậu nhận ra răng cậu cuối cùng cũng thòi ra và cắm vào môi dưới. Cơn đau và vị tanh của máu giúp cậu tỉnh táo hơn. Cậu từ từ đứng dậy, ánh mắt khóa chặt lấy Lilith. Rõ ràng ả không để ý tới cậu hay điều cậu đang làm. Trong mắt ả chỉ có Jace. Với một tiếng gầm đột ngột, ả nhào vào anh. Simon có cảm giác mình đang nhìn thấy hai con bướm đêm đập cánh bay tới lui, quan sát chúng chiến đấu với nhau trên mái nhà. Kể cả thị lực của ma cà rồng cũng khó lòng theo kịp chuyển động của họ: họ hết nhảy qua những bụi cây lại lao qua giữa những lối đi. Lilith dồn Jace vào chân tường thấp bao quanh một cái đồng hồ mặt trời: những con số trên đó lóe lên ánh vàng. Jace di chuyển nhanh gần như biến thành một bóng mờ, ánh sáng của Michael loang loáng quanh Lilith như thể ả bị kẹt trong một cái lưới kết bằng những sợi dây tóc bóng đèn. Những người khác hẳn sẽ bị cắt thành từng dải chỉ trong vài giây. Nhưng Lilith di chuyển như một làn nước đen, như mây khói. Ả biến mất rồi lại xuất hiện tùy ý và dù Jace không mệt mỏi nhưng thất vọng thì không thể tránh khỏi.


Cuối cùng nó cũng xảy ra. Jace hằm hè chém Lilith – và ả tóm được nó, tay cầm chắc lưỡi dao. Tay ả đẫm máu đen khi kéo con dao về phía mình. Những giọt máu rơi xuống, hóa thành những con rắn màu đá vỏ chai nhỏ xíu, bò lổm ngổm trên đất.


Cầm con dao bằng cả hai tay, ả giơ lên cao. Máu như từng dòng hắc ín chảy xuống cổ tay và cẳng tay trắng bệch. Nở nụ cười xấu xí, ả bẻ đôi con dao; một nửa biến thành bụi sáng trong tay bà ta, nửa còn lại – chuôi dao và một phần lưỡi dao lởm chởm – kêu xèo xèo trong ngọn lửa đen tới khi hóa thành tro bụi.


Lilith mỉm cười. “Tội nghiệp Michael bé nhỏ,” ả nói. “Hắn luôn yếu ớt vậy mà.”


Jace toát mồ hôi, tay nắm chặt bên người, tóc bết vào trán. “Bà và cái câu cửa miệng của bà,” anh nói. “‘Tôi biết Michael’, ‘Tôi biết Sammael.’ ‘Thiên thần Gabriel làm tóc cho tôi’. Nó nghe như Tôi cùng ban nhạc với những nhân vật trong Kinh Thánh ấy.”


Simon thấy Jace thật dũng cảm và ngạo nghễ vì anh nghĩ Lilith sẽ giết anh và vì anh ta muốn được ch.ết trong tư thế ngẩng cao đầu. Như một chiến binh. Theo cách của các Thợ Săn Bóng Tối. Khúc tráng ca về cái ch.ết của anh sẽ như thế này: anh tỏ vẻ đùa cợt, châm chọc và vờ ngạo mạn, còn cái nhìn trong đôi mắt anh đang nói Tôi giỏi hơn bà. Trước đây Simon không nhận thấy điều này ở anh.


“Lilith,” Jace tiếp tục, cố gằn mỗi từ nghe như lời chửi thề. “Tôi đã học về cô. Ở trường. Thiên đường đã nguyền rủa cô. Bà có sinh một ngàn đứa nhỏ thì chúng đều ch.ết hết. Phải vậy không nhỉ?”


Lilith cầm lưỡi dao sáng đen, gương mặt vô cảm. “Cẩn thận đấy, Thợ Săn Bóng Tối nhỏ bé.”
“Không thì sao nào? Bà sẽ giết tôi chắc?” Máu chảy xuống từ vết thương trên má Jace; anh không thèm lau đi. “Cứ tự nhiên.”


Không. Simon cố bước lên; đầu gối cậu oặt xuống và cậu ngã, đập mạnh tay xuống đất. Cậu hít một hơi sâu. Cậu không cần ôxi, nhưng cách đó sẽ giúp cậu trấn tĩnh. Cậu giơ tay với lấy rìa bệ đá, mượn lực đứng dậy. Gáy cậu đang đau kinh khủng. Không kịp mất. Lilith chỉ cần cắm đoạn dao lởm chởm kia vào –


Nhưng ả không làm vậy. Ả nhìn Jace không chớp và đột nhiên mắt anh sáng lên, đôi môi thả lỏng. “Bà không thể giết tôi,” anh cao giọng nói. “Điều bà nói lúc trước – tôi là đối trọng. Tôi là thứ duy nhất giữ hắn lại” – anh chỉ thẳng tay vào cái quan tài kính của Sebastian. “với thế giới này. Trạng ch.ết chúa cũng băng hà thôi. Không phải sao?” Anh lùi lại một bước. “Giờ tôi có thể nhảy khỏi mái nhà,” anh nói. “Tự kết liễu đời mình. Chuyện đến đây là hết.”


Và đây là lần đầu tiên Lilith thật sự kích động. Ả lắc đầu quầy quậy, đôi mắt rắn run lên như đang tìm không khí. “Cô ta đâu? Cô gái đâu?”


Jace lau máu và mồ hôi trên mặt rồi cười với ả; môi anh đã bị dập và máu chảy xuống cằm. “Quên đi. Tôi đã đưa Clary xuống tầng trong khi bà không để ý rồi. Clary đi rồi – bà đừng hòng đụng tới cô ấy nữa.”
Lilith gầm ghè. “Nói dối.”


Jace lùi thêm một bước. Một vài bước nữa sẽ đưa anh xuống tường thấp, rìa tòa nhà. Simon biết Jace đã sống sót qua nhiều vụ, nhưng nhảy từ tầng bốn mươi xuống có lẽ là quá ư quá sức, kể cả với anh.


“Cậu quên rồi,” Lilith nói. “Ta đã ở đó, Thợ Săn Bóng Tối ạ. Ta quan sát cậu gục ngã. Tôi quan sát Valentine khóc thương thân xác cậu. Và rồi tôi quan sát khi Thiên Thần hỏi Clarissa muốn gì và điều cô ta muốn hơn bất cứ cái gì trên thế giới này là cậu. Cả hai người đã nghĩ cậu có thể hồi sinh mà không có hậu quả gì, đúng không? Lũ ngốc.” Lilith nhổ nước bọt. “Hai người yêu nhau – ai cũng thấy, nhìn cậu đi – đâm đầu vào thứ tình yêu tưởng chừng có thể phá hủy hay cứu rỗi thế giới này. Không, cô ta sẽ không bao giờ rời khỏi cậu. Nhất là khi cô ấy nghĩ cậu gặp nguy hiểm.” Ả hất hàm, giơ tay, những ngón tay cong lại thành móng vuốt. “Kia kìa.”


Một tiếng hét vang lên, và một bụi cây tách ra, để lộ Clary đang ngồi thu lu trốn ở giữa. Cô vùng vẫy đạp trong khi bị lôi lên, những móng tay cào trên đất, cố bấu víu bất cứ thứ gì trong vô vọng. Bàn tay cô để lại những vết máu dài trên nền gạch.


“Không!” Jace định tiến lên, rồi đứng im khi Clary bị quăng vào không trung. Cô trôi lững lờ trước mặt Lilith. Clary đi chân trần, chiếc váy sa tanh – giờ rách bươm và bẩn thỉu, ngả sang màu đen và đỏ chứ không phải vàng như trước – phất phơ xung quanh cô. Một bên vai váy bị rách và rũ ra. Tóc cô xổ khỏi những cái kẹp lấp lánh và đổ xuống vai. Đôi mắt xanh lá nhìn Lilith tràn ngập thù hận.


“Đồ quỷ cái!” cô nói.


Jace kinh hoàng. Simon nhận thấy Jace tưởng Clary đã đi thật. Anh nghĩ cô đã an toàn. Nhưng Lilith nói đúng. Giờ ả đang hả hê, đôi mắt rắn nhảy múa khi bàn tay bà ta động đậy tựa như người khiển rối, và Clary lộn nhào và thở dốc trong không khí. Lilith nhúc nhích những ngón tay, và có gì đó giống như một sợi roi bạc vụt ngang người Clary, xé tung chiếc váy và làn da dưới đó. Cô hét lên và ôm chặt lấy vết thương, máu đổ xuống sàn nhà thành một cơn mưa đỏ sậm.


“Clary.” Jace lao tới Lilith. “Được rồi,” anh nói. Giờ gương mặt anh trắng bệch, vẻ can đảm đã biến mất; tay anh bóp chặt tới mức các mấu tay trắng bệch. “Được rồi. Hãy để Clary đi, và tôi sẽ làm theo lời bà – Simon cũng vậy. Chúng tôi sẽ để bà -”


“Để ta?” Bằng cách nào đó cấu trúc mặt ả tự sắp xếp lại: Lũ rắn ngọ nguậy trong trong mắt, làn da trắng quá căng và sáng, miệng quá rộng, mũi gần như biến mất. “Cậu đâu còn quyền lựa chọn. Và hơn nữa, cậu đã chọc giận ta. Tất cả các cậu. Có lẽ nếu hai cậu làm theo lệnh của ta, ta sẽ thả các cậu đi. Các người không hề nghĩ tới khả năng đó, đúng không?”


Simon buông xuống bệ đá, lảo đảo và cố lấy lại thăng bằng lại. Rồi cậu bắt đầu bước. Đặt chân xuống, chân này rồi chân kia. Cậu thấy như đang vác những bao lớn đựng đầy cát ướt đi xuống vách đá. Mỗi lần chân chạm đất, cậu thấy mình mẩy đau nhức dữ dội. Cậu tập trung tiến lên, từng bước từng bước.


“Có lẽ ta không thể giết cậu,” Lilith bảo Jace. “Nhưng ta có thể tr.a tấn cô ta đến mức cô ta không thể chịu nổi – làm cô ta phát điên – và để cậu nhìn. Có nhiều thứ đáng sợ hơn cái ch.ết đấy, Thợ Săn Bóng Tối ạ.”


Ả lại nhúc nhích các ngón tay, và sợi roi bạc vụt xuống, quất ngang vai Clary, tạo ra một vết thương há miệng rất rộng. Clary giật mình nhưng không hét, nhét tay vào miệng, cuộn tròn như thể để bảo vệ mình khỏi Lilith.


Jace định lao vào Lilith – và thấy Simon. Họ bắt gặp ánh mắt của nhau. Trong một lát, toàn bộ thế giới dường như đều treo lơ lửng, chứ không chỉ mình Clary. Simon nhìn Lilith: ả đang dồn hết sự tập trung vào Clary, bàn tay giơ ra sau, sẵn sàng tặng cho cô thêm một cú đòn đau nữa. Gương mặt Jace trắng lên sự giận dữ, đôi mắt tối lại khi bắt gặp ánh nhìn của Simon – rồi anh nhận ra và hiểu.


Jace lùi lại.


Thế giới quanh Simon mờ mờ ảo ảo. Khi nhảy tới, cậu nhận ra hai điều. Một, cậu không thể chạm tới Lilith vào đúng thời điểm; tay ả đã giơ lên và không khí trước mặt ả bừng lên với những ánh bạc cuộn xoáy. Và hai là, lúc nãy cậu không biết ma cà rồng nhanh tới mức nào. Cậu cảm nhận các thớ thịt trên bắp chân, lưng, đang toạc ra, những khúc xương trong chân và mắt cá vỡ rạn –


Và cậu ở đó, trượt tới giữa Lilith và Clary khi tay con quỷ cái hạ xuống. Một sợ dây dài màu bạc sắc như dao cạo rạch chéo qua mặt và ngực cậu – giây phút với cơn đau thấu xương thấu thịt – và rồi không khí dường như nổ tung chung quanh cậu tựa như hoa kim tuyến, và Simon nghe thấy tiếng Clary hét, một tiếng hét rõ ràng vì choáng váng và ngạc nhiên cắt qua bóng tối. “Simon!”


“Gấp bảy,” cô thì thào – và đột ngột bị cắt ngang bởi ánh huỳnh quang chói lòa trong đêm. Simon hoa mắt. Khi luồng lửa dữ dội đổ từ trên trời xuống Lilith, Simon bỗng nghĩ tới những con kiến bị thiêu rụi dưới luống sáng hội tụ qua kính lúp. Ả cháy sáng rực trong bóng tối suốt một thời gian dài, bị nhốt trong ngọn lửa chói lòa, miệng há hốc như một đường hầm trong tiếng hét câm lặng. Tóc ả bay lên, giống như một búi sợ dây tóc bóng đèn rực sáng trong bóng tối – và rồi người ả chuyển sang màu vàng trắng, bị bóng tối đè dẹp lép – cuối cùng, ả hóa thành muối, hàng ngàn những tinh thể muối đổ xuống chân Simon, đẹp một cách đáng sợ.


Ả biến mất.






Truyện liên quan