Chương 38

19. Địa ngục đã thỏa nguyện


Ánh sáng chói lòa đến khó tin in trong đáy mắt Clary dần biến thành bóng đen. Một bóng đen rộng đáng ngạc nhiên từ từ nhường chỗ cho màu xám lúc có lúc không, với những cái bóng điểm xuyết thêm. Một vật cứng lạnh ép lên lưng cô, và toàn bộ người cô đau nhức. Cô nghe thấy những giọng nói thì thầm bên trên, tạo ra một cơn đau xuyên vào đầu cô. Một bàn tay nhẹ nhàng chạm vào họng cô rồi rụt lại. Cô hít một hơi sâu.


Cô đau khắp mình mẩy. Cô hé mắt nhìn xung quanh, cố không động đậy nhiều. Cô đang nằm trên nền gạch cứng của khu vườn trên mái, một phiến đá lát nền chọc vào lưng cô. Cô đã rơi xuống đất khi Lilith biến mất, và khắp người cô toàn những vết xước và bầm tím, đôi giày đã bay đâu mất, đầu gối chảy máu, còn chiếc váy bị toạc ra ở nơi bị lĩnh đòn của ngọn roi ma thuật, lớp ren váy lụa thấm đượm máu.


Simon quỳ nhìn cô, gương mặt căng thẳng. Ấn Ký Cain vẫn tỏa ánh sáng trên trán cậu. “Mạch đập ổn định,” cậu đang nói, “nhưng thôi nào. Đáng ra anh mới cần những chữ rune trị thương này. Hẳn anh phải làm gì cho bạn ấy chứ -”


“Nhưng cần thanh stele. Lilith đã bắt tôi ném thanh stele của Clary đi để cô ấy không cướp được nó khi thức giấc.” Giọng đó là của Jace, trầm và căng thẳng với sự bực bội cố dồn nén. Anh quỳ đối diện Simon, ở phía bên kia cô, gương mặt chìm trong bóng tối. “Cậu bế Clary xuống tầng được không? Nếu chúng ta có thể đưa Clary đến Học Viện -”


“Anh muốn tôi bế Clary?” Simon có vẻ ngạc nhiên; Clary không trách cậu.
“Tôi không nghĩ Clary muốn bị tôi chạm vào.” Jace đứng dậy, như anh không ngồi yên một chỗ được. “Nếu cậu có thể -”




Giọng anh run run, và anh quay đi, nhìn chăm chăm vào nơi Lilith vừa đứng một lúc trước, giờ là một phiến đá giờ trắng muối. Clary nghe tiếng Simon thở dài - cố ý - và cậu nhoài người tới, đặt tay lên cánh tay cô.


Tới đó, cô mở mắt và ánh mắt họ giao nhau. Dù cô biết cậu nhận ra cô đã tỉnh, nhưng cả hai đều không nói gì. Cô khó lòng nhìn cậu, nhìn gương mặt quen thuộc với ấn ký cô tặng cho đang lóe sáng như một ngôi sao trắng phía trên đôi mắt cậu.


Cô thừa biết tặng cho cậu Ấn Ký Cain là một điều vĩ đại, một điều kinh khủng và khác thường mà hậu quả thế nào thì họ không lường được. Nếu được chọn, cậu vẫn sẽ làm vậy để cứu mạng cô. Nhưng, khi cậu đứng đó, Ấn Ký cháy sáng hệt như một tia chớp khi Lilith – Đại Quỷ có tuổi đời bằng loài người – cháy thành muối. cô nghĩ Mình đã làm gì thế này?


“Mình ổn rồi,” cô nói. Cô chống người trên khuỷu tay ngóc dậy; chúng đau kinh khủng. Bằng cách nào đó cô chống vững tay. “Mình đi được.”


Nghe thấy giọng cô, Jace quay lại. Nhìn anh làm lòng cô đau đớn. Người anh thâm tím và máu me be bét đến dọa người, một vết xước dài chạy dọc má anh, môi dưới sưng tấy, và có hàng tá vết rách dính máu trên quần áo anh. Cô không thường thấy anh trong tình trạng tơi tả thế này – nhưng tất nhiên, nếu anh không có thanh stele để chữa lành cho cô, anh cũng chẳng có thanh nào để chữa lành cho mình.


Nét mặt anh hoàn toàn vô cảm. Kể cả Clary, đã quen đọc nét mặt anh dễ như đọc sách, cũng chẳng hiểu được gì. Ánh mắt anh hạ xuống cổ họng cô, nơi cô vẫn cảm thấy đau nhoi nhói, máu khô đặc lại tại nơi con dao anh cầm cứa vào cổ cô. Cái mặt nạ vô cảm trên gương mặt anh nứt ra, và anh nhìn đi chỗ khác trước khi cô thấy vẻ mặt anh thay đổi.


Từ chối bàn tay chìa ra giúp đỡ của Simon, cô cố đứng lên trên đôi chân mình. Một cơn đau thấu trời chạy khắp mắt cá chân cô, thế là cô kêu lên, rồi cắn môi. Cô nhắc mình nhớ Thợ Săn Bóng Tối không kêu đau mà chịu đựng nó. Không than vãn.


“Mắt cá chân mình,” cô nói. “Mình nghĩ chắc mình bị bong gân hay gãy chân rồi.”
Jace nhìn Simon. “Bế Clary đi,” anh nói. “Như tôi bảo.”


Lần này Simon không đợi Clary trả lời; cậu luồn tay qua mắt cá chân cô và một tay nữa dưới vai rồi nâng cô lên; cô ôm chặt lấy cổ cậu. Jace đi tới đỉnh vòm nhà và cánh cửa dẫn vào trong đó. Simon đi theo, bế Clary cẩn thận như thể cô là một món đồ sứ dễ vỡ. Clary suýt quên cậu khỏe thế nào – giờ cậu đã là ma cà rồng rồi. Cô thấy mùi hương quen thuộc ở cậu – mùi xà phòng và nước dùng sau khi cạo râu rẻ tiền (mà cậu không hề cần) cùng với mùi kẹo cao su quế cậu thích – đã không còn. Cô thấy tiếc Simon đó. Tóc cậu vẫn có mùi dầu gội quen thuộc, nhưng theo cách khác cậu lại chẳng có mùi gì, và da cậu rất lạnh. Cô ôm chặt lấy cổ cậu, ước gì người cậu có hơi ấm. Các đầu ngón tay của cô tím xanh còn người cô thì đờ đẫn.


Jace đi trước, xô mở cánh cửa kính đôi. Rồi họ vào trong, rất may là nơi đó ấm hơn nhiều. Clary thấy thật lạ khi được ôm bởi một người mà ngực không hề phập phồng khi thở. Một luồng điện kì lạ dường như vẫn bám lấy Simon, có lẽ đó là chút tàn dư của luồng sáng kinh khủng bùng phát trên mái nhà khi Lilith bị tiêu diệt. Cô muốn hỏi cậu thấy sao, nhưng sự im lặng đáng sợ của Jace đã làm cô im re.


Anh nhấn nút gọi thang máy, nhưng trước khi ngón tay anh chạm vào nó, cửa đã tự mở. Isabelle vọt từ trong ra, ngọn roi vàng trắng kéo lê sau cô nàng tựa như một cái đuôi sao chổi. Alec nện gót giày theo sau; thấy Jace, Clary và Simon ở đó, Isabelle dừng sựng lại, Alec suýt đâm sầm vào cô em. Trong những tình huống khác, cảnh này hoạt kê phải biết!


“Nhưng -” Isabelle há hốc miệng. Cô bị thương và chảy máu, chiếc váy đỏ xinh đẹp rách tả tơi xung quanh đầu gối, mái tóc đen xõa xuống khỏi búi tóc, những lọn tóc bết máu. Alec có vẻ chỉ khá hơn đôi chút; một ống tay áo khoác của anh bị xé toạc dọc một bên, dù có vẻ phần da dưới đó không hề bị tổn hại. “Mọi người đang làm gì ở đây?”


Jace, Clary và Simon đều bối rối nhìn cô, sốc đến không biết trả lời ra sao. Cuối cùng Jace đều đều đáp, “Bọn anh cũng định hỏi em như thế.”
“Em không – Bọn em tưởng anh và Clary đang ở buổi tiệc.” Isabelle nói. Clary hiếm khi thấy Isabelle mất kiềm chế như lúc này. “Bọn em đang tìm Simon.”


Clary cảm thấy ngực Simon nhô lên, và cậu thở ra một tiếng ngạc nhiên rất con người. “Thật sao?”
Isabelle đỏ mặt. “Mình…”


“Jace?” Đó là Alec nghe như thể không tin nổi. Anh dành cho Clary và Simon cái nhìn kinh ngạc, nhưng rồi như thường lệ, sự chú ý của anh chuyển sang Jace. Có thể anh không còn yêu Jace nữa, nhưng Jace luôn là mối quan tâm hàng đầu của anh trong bất cứ cuộc chiến nào. “Cậu làm gì ở đây? Và vì Thiên Thần, cậu bị sao thế?”


Jace nhìn Alec, như thể không biết anh ta là ai. Jace giống một người trong cơn ác mộng, đang xem xét một vùng đất mới không phải vì nó gây cho anh ngạc nhiên hay lạ lẫm, mà để chuẩn bị đón nhận những điều kinh khủng nó sắp tiết lộ. “Stele,” cuối cùng anh run rẩy nói. “Cậu có cầm thanh stele theo không?”


Alec bối rối sờ thắt lưng. “Tất nhiên là có.” Anh giơ thanh stele cho Jace. “Nếu cậu cần iratze -”


“Không phải cho mình,” Jace nói, vẫn bằng giọng run run kì lạ như cũ. “Cho Clary.” Anh chỉ. “Cô ấy cần nó hơn.” Ánh mắt anh và Alec, vàng và xanh lá, giao nhau. “Làm ơn đi, Alec,” anh nói, sự khắc nghiệt đã biến mất khỏi giọng nói anh đột ngột như khi nó tới. “Vì mình mà giúp Clary đi.”


Anh quay người đi về phía kia phòng, nơi có cánh cửa kính. Anh đứng đó, nhìn qua họ - nhưng để ngắm khu vườn bên ngoài hoặc nhìn bản thân trong gương thì Clary không biết.


Alec nhìn Jace một hồi, sau đó tiến tới chỗ Clary và Simon với thanh stele cầm trong tay. Anh ta ra hiệu cho Simon hạ Clary xuống. Cậu làm rất nhẹ nhàng, để cô dựa lưng vào tường. Cậu lùi lại khi Alec quỳ xuống cạnh cô. Cô có thể thấy sự bối rối trên gương mặt Alec và vẻ ngạc nhiên khi thấy những vết thương trên tay và bụng cô. “Ai làm em ra nông nỗi này?”


“Em -” Clary nhìn thấy Jace một cách vô vọng, Jace vẫn quay lưng với bọn họ. Cô có thể thấy hình anh trong kính cửa, gương mặt trắng bệch, hơi sậm lại đây đó do những vết bầm tím. Thân trước áo của anh đen lại vì máu. “Rất khó giải thích.”


“Sao cậu không gọi bọn mình?” Isabelle hỏi, giọng hơi mang màu bị phản bội. “Sao cậu không gọi bọn tớ khi đến đây? Sao cậu không gửi thư lửa, hay bất cứ thứ gì? Cậu biết bọn mình sẽ đến khi cậu cần mà.”


“Không có thì giờ,” Simon nói. “Và mình đâu có biết Clary và Jace cũng tới đây. Mình tưởng chỉ có mỗi một mình thôi. Và có vẻ mình không nên kéo cậu vô rắc rối của mình.”


“Kéo mình vô rắc rối của cậu?” Isabelle lắp bắp. “Cậu -” cô mở lời – và rồi khiến mọi người, và bản thân cô nàng ngạc nhiên, cô lao về phía Simon, ôm choàng lấy cổ cậu. Cậu loạng choạng lùi vài bước bởi không ngờ được cú nhào tới, nhưng cậu khôi phục rất nhanh. Tay cậu ôm lấy cô gái kia, gần như nghiến đôi cây roi, và cậu ôm cô rất chặt, mái tóc đen của cô ngay dưới cằm cậu. Clary không biết – Isabelle nói rất khẽ - nhưng có vẻ cô nàng đang thì thào chửi mắng Simon.


Hàng lông mày của Alec nhướn tít lên nhưng anh không nói một lời nào khi cúi xuống với Clary, che khuất Isabelle và Simon khỏi cô. Anh chạm thanh stele vào da cô, và cô nhảy dựng lên trước cảm giác đau nhói. “Tôi biết là đau,” anh nói nhỏ. “Tôi nghĩ em bị cụng đầu vào đâu rồi. Magnus sẽ khám cho cô. Còn Jace thì sao? Cậu ấy bị thương nặng tới mức nào?”


“Em không biết.” Clary lắc đầu. “Anh ấy đâu có cho em lại gần.”
Alec đặt tay dưới cằm cô, quay mặt cô sang hai bên, và phác thêm một chứ iratze thứ hai lên cổ, ngay dưới xương quai hàm của cô. “Cậu ấy làm chuyện gì mà lại nghĩ đó là chuyện rất kinh khủng?”


Cô ngước mắt nhìn anh. “Sao anh nghĩ anh ấy đã làm gì đó?”
Alec buông tay khỏi cằm cô. “Vì anh biết cậu ấy. Và cái cách cậu ấy tự trừng phạt mình. Không cho em lại gần là hình thức trừng phạt cậu ấy, chứ không phải trừng phạt em.”


“Anh ấy không muốn em lại gần,” Clary nói, nghe ra sự phản kháng trong chính giọng mình và ghét bản thân vì nhỏ mọn.


“Em là mọi thứ cậu ấy muốn.” Alec nói bằng giọng nhẹ nhàng đáng ngạc nhiên, và anh ngồi trên mắt cá, vén lọn tóc đen dài rủ xuống mắt. Clary thấy dạo này Alec có vẻ gì khang khác. Ở anh có một sự chắc chắn về bản thân mà Alec của ngày trước không có, một cái gì đó cho phép anh hào phóng với những người khác dù trước đây anh chưa từng có thái độ đó với chính mình. “Mà sao hai em lại tới nơi này? Bọn anh còn chẳng để ý thấy em rời bữa tiệc cùng Simon -”


“Họ không đi cùng tôi,” Simon nói. Cậu và Isabelle đã tách nhau ra, nhưng vẫn đứng sóng vai nhau. “Tôi một mình đến đây. À, không hẳn là một mình. Tôi bị - triệu tập.”
Clary gật đầu. “Đúng thế. Bọn em không rời bữa tiệc cùng cậu ấy. Khi Jace đưa em tới đây, em không hề biết Simon cũng có mặt.”


“Jace đưa cậu tới đây?” Isabelle ngạc nhiên. “Jace, nếu anh biết về Lilith và Nhà Thờ Talto, đáng ra anh phải nói chứ.”
Jace vẫn đứng nhìn qua cánh cửa. “Chắc anh quên,” anh đáp không lạnh không nóng.


Clary lắc đầu khi Alec và Isabelle chuyển chủ ý từ người anh em nuôi sang cô, như thể chờ đợi cô lý giải cho hành động của anh. “Đó không hẳn là Jace,” cuối cùng cô nói. “Anh ấy… bị khống chế. Bởi Lilith.”
“Bị nhập á?” Đôi mắt của Isabelle mở to ngạc nhiên. Bàn tay cô nàng vô thức nắm chặt cán roi.


Jace quay lại. Anh từ từ đưa tay lên kéo cái áo rách để tất cả có thể nhìn thấy chữ rune nhập hồn xấu xí, cùng vết thương ứa máu chạy ngang nó. “Cái đó,” anh nói, vẫn bằng giọng đều đều như cũ, “là dấu ấn của Lilith. Nhờ thế mà ả khống chế được anh.”


Alec lắc đầu; anh có vẻ cực kỳ khó chịu. “Jace, cách duy nhất để thoát khỏi tầm khống chế của một con quỷ là giết con quỷ đó. Lilith là con quỷ mạnh nhất từng -”
“Ả ch.ết rồi,” Clary ngắt lời. “Bị Simon giết. Hoặc anh có thể nói Ấn Ký Cain đã giết ả.”


Tất cả đều giương mắt nhìn Simon. “Còn hai người thì sao? Sao hai người lại có mặt ở đây?” Simon hỏi, để bảo vệ mình.


“Tìm cậu.” Isabelle nói. “Bọn mình tìm thấy tấm card chắc hẳn do Lilith đưa cho cậu. Trong căn phòng chung cư. Jordan cho bọn mình vào. Giờ anh ấy đang ở dưới tầng cùng Maia.” Cô nhún vai. “Những chuyện Lilith đã làm – cậu không thể tin nổi đâu - quá quá kinh khủng -”


Alec giơ hai tay lên trời. “Từ từ đã mọi người. Chúng tôi sẽ giải thích chuyện của chúng tôi, sau đó tới Simon. Clary, em nói cuối cùng.”


Chuyện giải thích tốn ít thời gian hơn Clary tưởng, với Isabelle là phát ngôn viên chính với những cái phát tay phóng khoáng. Và đôi khi, cô nàng còn khiến những cẳng tay cẳng chân chẳng được bảo vệ của những người bạn ăn roi. Alec nhân cơ hội đi ra ngoài mái trên gửi thư lửa cho Hội Clave, thông báo mấy người bọn họ đang ở đâu và xin trợ giúp. Jace lẳng lặng bước sang bên để Alec đi lên rồi quay lại. Anh không hề nói gì trong lúc Simon và Clary giải thích chuyện trên mái nhà, kể cả khi họ nói đến đoạn Raziel đã hồi sinh Jace lúc ở Idris. Izzy xen ngang khi Clary giải thích chuyện Lilith là “mẹ” của Sebastian và ả đã bảo quản thân xác hắn trong quan tài kính.


“Sebastian?” Isabelle quất roi xuống đất một lần nữa làm nứt đá cẩm thạch. “Sebastian ở ngoài đó? Và chưa ch.ết?” Cô quay sang nhìn Jace, lúc này đang dựa vào kính cửa, tay khoanh ngang ngực, không biểu lộ cảm xúc. “Mình thấy hắn đã ch.ết. Mình thấy Jace đâm vào giữa sống lưng hắn, và mình thấy hắn lộn xuống sông. Và giờ cậu nói với mình rằng hắn còn sống?”


“Không,” Simon vội trấn an. “Thân xác hắn ngoài đó, nhưng hắn không còn sống. Lilith không hoàn thành được nghi lễ.” Simon đặt tay lên vai cô, nhưng cô xua đi. Giờ sắc mặt cô trắng bệch như người ch.ết.


“Không hẳn sống không có nghĩa là ch.ết với mình,” cô nói. “Mình sẽ ra ngoài đó và sẽ cắt hắn thành hàng ngàn mảnh.” Cô quay ra cửa.
“Iz!” Simon đặt tay lên vai cô. “Izzy. Đừng.”


“Đừng?” Cô ngờ vực nhìn cậu. “Cho mình một lý do vì sao mình không chặt hắn thành một đám hoa giấy theo chủ đề thằng khốn nạn vô giá trị đi.”


Đôi mắt Simon đảo khắp phòng, dừng lại ở Jace, như thể cậu ngờ anh sẽ chêm vào một lời nhận xét. Nhưng không; anh còn chẳng buồn nhúc nhích. Cuối cùng Simon nói, “Nghe này, cậu hiểu về nghi lễ, đúng không? Vì Jace đã được hồi sinh, nên Lilith có quyền cứu sống Sebastian. Và để làm vậy, ả cần Jace còn sống và ở đó, làm – như bà ta nói -”


“Đối trọng,” Clary nói nốt.
“Ấn ký trên ngực Jace. Ấn ký của Lilith.” Trong một cử chỉ vô thức, Simon chạm lên ngực mình, ngay trái tim. “Sebastian cũng có.Tôi thấy chúng đồng thời lóe lên khi Jace bước vào vòng tròn.”


Isabelle, ngọn roi động đậy bên cạnh, răng cắn vào đôi môi đỏ, bực bội nói. “Và?”
“Mình nghĩ bà ta đã tạo một mối ràng buộc giữa họ,” Simon nói. “Nếu Jace ch.ết, Sebastian không thể sống. Nếu cậu chém Sebastian thành từng mảnh -”


“Nó có thể làm hại tới Jace,” Clary nói, những lời tràn khỏi cô khi cô nhận ra. “Ôi chúa ơi. Ôi, Izzy, đừng mà.”
“Vậy chúng ta cứ để hắn sống sao?” Isabelle có vẻ nghi ngờ.
“Cứ cắt hắn thành từng mảnh nếu em muốn.” Jace nói. “Anh đồng ý.”


“Im ngay.” Alec nói. “Dừng hành động như thể tính mạng cậu chẳng là gì đi. Iz, em không nghe sao? Sebastian không còn sống đâu.”
“Nhưng hắn cũng chưa ch.ết. Chưa ch.ết đủ.”


“Chúng ta cần Hội Clave,” Alec nói. “Chúng ta sẽ giao hắn chao hội Tu Huynh Câm. Họ sẽ giải quyết mối liên hệ giữa Sebastian và Jace. Sau đó em tùy nghi trả nợ máu, Iz ạ. Hắn là con trai Valentine. Và hắn là kẻ sát nhân. Mọi người đều mất người thân hoặc biết người phải chịu nỗi đau đó trong trận chiến ở Alicante. Em nghĩ họ sẽ tha cho hắn sao? Họ sẽ từ từ xẻ hắn thành từng mảnh trong khi hắn còn sống đấy.”


Isabelle ngước nhìn anh trai. Nước mắt chậm chậm ầng ầng trong mắt, chảy tràn xuống má, tạo nên những dòng đất bẩn và máu trên da cô nàng. “Em ghét anh đúng.”
Alec kéo em gái lại gần và hôn lên đỉnh đầu cô em. “Anh biết.”


Cô nắm chặt tay anh trai một lúc rồi rụt lại. “Được rồi,” cô nói. Em sẽ không động vào Sebastian. Nhưng em không thể ở gần hắn đâu.” Cô nhìn qua cánh cửa kính. Jace vẫn đứng đó. “Chúng ta xuống dưới thôi. Chúng ta có thể đợi Clave ở ngoài sảnh. Và chúng ta cần tìm Maia và Jordan nữa; có lẽ họ đang không biết chúng ta lạc đâu mất rồi.”


Simon húng hắng. “Cần có người ở đây để mắt tới – nhiều thứ. Để mình.”
“Không.” Jace lên tiếng. “Cậu xuống nhà đi. Tất cả chuyện này đều là lỗi của tôi. Đáng ra tôi nên kiểm tr.a xem Sebastian ch.ết hẳn chưa khi có cơ hội. Và vì phút bất cẩn của tôi mà…”


Giọng anh nhỏ dần. Nhưng Clary nhớ tới anh đã chạm vào mặt cô trong hành lang tối om của Học Viện, nhớ anh đã thì thầm, Meaculpa, mea maxima culpa.






Truyện liên quan