Chương 55: Chuyện xưa (thượng)

Dương Thủ Văn im lặng.
Hắn không biết nên đánh giá chuyện này thế nào, đã có sự chuẩn bị cho kết quả này cho nên hắn cũng không cảm thấy khiếp sợ.
Lư Vĩnh Thành làm chủ bộ ở Xương Bình đã 20 năm rồi.


Trong 20 năm, triều đình xảy ra bao nhiêu biến đổi lớn, bao nhiêu người phải vứt bỏ tính mạng? Tuy Xương Bình là biên hoang, nhưng nội bộ đấu tranh lại vô cùng gay gắt. Không giống với những biến đổi lớn trên triều đình, cuộc đấu tranh của triều đình cũng rất thảm thiết, nhưng do trở ngại và thân phận, hoặc nhiều hoặc ít đều có người được giữ lại, ít nhất ngoài mặt của họ cũng tỏ ra bình tĩnh.


Nhưng là địa phương, đặc biệt lại là một địa phương cấp huyện, quyền lực đấu tranh vốn là đao quang kiếm ảnh, mọi người càng dễ ra tay tranh đấu với nhau. Thủ đoạn đấu tranh không đa dạng như trong triều đình, nhưng thẳng tay và hung ác hơn.


Năm 28 tuổi Lư Vĩnh Thành đã đến Xương Bình làm chủ bộ, thời gian 20 năm, huyện lệnh Xương Bình đã thay đổi mười mấy người, huyện thành cũng thay đổi bảy, tám người. Nhưng chỉ có Lư Vĩnh Thành vẫn ngồi vững trên ghế chủ bộ không ai có thể làm dao động.


Dương Thừa Liệt cũng đã tốn mấy mấy chục năm mới củng cố được quyền lực của Huyện úy.
Ngoài mặt ông và Lư Vĩnh Thành một văn, một võ, không can thiệp vào công việc của nhau. Nhưng trên thực tế, hai người đấu tranh nhau cũng không ít.


Một người giỏi về đấu tranh như vậy, tinh thông đấu đá như vậy tuyệt đối đừng cho rằng y chỉ là một con dê không ăn thịt người. Kẻ như vậy thực sự rất đáng sợ. Cho nên khi Dương Thủ Văn nghe thấy tin Khấu Tân và Lư Thanh ch.ết thì lại càng không thấy có gì là khác lạ, thậm chí hắn còn cảm thấy xảy ra chuyện này là một kết quả nên có.




Nhẹ nhàng phả ra một ngụm khí, Dương Thủ Văn mỉm cười.
- Cha, kết quả này không phải rất bình thường sao? Hôm đó Cái Gia Vận khai ra hai cái tên này, là con đã biết rồi…
- Mẹ cái thằng lão tặc.
Đột nhiên Dương Thừa Liệt mắng:
- Hủy Tử, vì sao con không thể để cho lòng ta thỏa mãn chứ?


Ngụ ý là nói: Vì sao con lại như vậy? Vì sao lại tỏ ra không hề khiếp sợ, để cho ta thỏa mãn hư vinh một chút?
Dương Thủ Văn nghe thấy vậy lập tức há mồm, trọn mắt tỏ ra khiếp sợ.
- Khấu Tân và Lư Thanh ch.ết rồi?
- Cút đi!


Dương Thừa Liệt cười mắng một câu, rồi cầm bát rượu lên uống một hơi lớn.
Dương Thụy ở bên cũng không nhịn được cười thành tiếng, hạ giọng nói:


- Trên đường đệ và cha còn đánh cược nói chắc chắn đại huynh sẽ giật mình. Cha nói, chắc chắn huynh sẽ không giật mình… Kết quả xem ra vẫn là cha hiểu đại huynh.
Hôm nay, nhìn cảm xúc của Dương Thụy có vẻ không bình thường.


Câu này vừa nói ra khỏi miệng đã khiến Dương Thủ Văn có một cảm giác mất mát.
Dương Thừa Liệt liếc nhìn Dương Thụy một cái ra hiệu.
Ông ta lại rót đầy một chén rồi hạ giọng nói:


- Làm Huyện úy thái bình 10 năm, vốn tưởng sóng gió đã qua đi, không ngờ… Thế cục năm nay, so với hai năm trước còn hiểm ác hơn lúc Lý Tận Trung tiến binh đánh U Châu, càng khiến ta đoán không ra. Đặc biệt là mấy vụ án mạng này, càng ngày càng quái dị, cảm giác trong lòng ta thấy không yên bình.


- Huyện tôn nói thế nào?
Dương Thủ Văn nghe ra sợ lo âu trong lời nói của Dương Thừa Liệt.
Ông ta nói:
- Ý của Huyện tôn là như vậy thì thôi… Khấu Tân và Lư Thanh rõ ràng là một vụ xảy ra ngoài ý muốn.
- Sao lại ngoài ý muốn?
Rốt cuộc Dương Thụy cũng không kìm nổi, kích động nói:


- Rõ ràng Khấu Tân là bị người ta mưu sát… Nói ch.ết đuối vì say rượu thì sao có thể? Con đã thăm dò, thân thủ của Lư Thanh không tồi, hơn nữa tửu lượng của khá cao, sao có thể ch.ết đuối được?
- Không phải là ch.ết đuối thì thủ phạm là ai?
- Rõ ràng chính là Lư Vĩnh Thành…


- Chứng cớ!
Dương Thừa Liệt vỗ tay lên mặt bàn, trầm giọng nói:
- Theo Tái Sơ Luật, con chính là đang phỉ báng quan trên, theo luật phải sung quân.
- Con…
Dương Thủ Văn ấn Dương Thụy xuống, vỗ nhẹ vào vai y, ra hiệu hãy bình tĩnh.


Tái Sơ Luật này cũng chính là dựa theo “Trinh Quán luật” thi hành trong 10 năm mà được sửa đổi, bổ sung. Ở hậu thế, Tái Sơ Luật này là “Đường luật sơ nghị” do Trưởng Tôn Vô Kỵ biên soạn, sau Trinh Quán được sửa đổi, bổ sung 3 lượt, cũng chính là Tái Sơ Luật hiện tại.


Dường như Dương Thừa Liệt cũng không quá tức giận, ông trừng mắt nhìn Dương Thụy:


- Lư Vĩnh Thành là chủ bộ Cửu phẩm, cấp phẩm của cha con còn nhỏ hơn ông ta nửa bậc. Ông ta nói Lư Thanh ch.ết đuối không cớ chứng cớ ta tìm ông ta gây phiền được sao? Y là cấp trên của ta, nếu ta phải điều tra, giải quyết vụ án này thì cũng không thể tránh được tai mắt của ông ta, thì lại càng không thể điều tr.a ra kết quả gì.


Nếu Huyện tôn đồng ý cho ta điều tr.a và giải quyết vụ án này… thì ta mới có lý do hợp lý.
Nhưng bây giờ, Huyện tôn cũng không muốn ta nhúng tay vào chuyện này, muốn ta lơ đi. Con muốn Huyện úy ta xuống tay thế nào đây?
Dương Thừa Liệt nói đến đây, liền cười tự giễu.


- Huyện úy, Huyện úy… Nhưng 10 năm thái bình của Huyện úy, con thực sự cho rằng cha con một tay có thể che trời sao?
Dương Thụy cúi đầu không nói gì thêm.
Nhưng Dương Thủ Văn có thể nhìn ra trong mắt anh ta một sự cam lòng rất rõ ràng.
Loại không cam lòng này, Dương Thủ Văn thấy rất quen.


Kiếp trước, lúc hắn mới đi làm cũng đã gặp tình huống như vậy, cũng từng không cam lòng. Sau khi hắn cố chấp truy ra được, đến cuối cùng là phải nằm liệt trên gường. Tuy vụ án kia cuối cùng cũng được phá, tội nhân phải đền tội. Nhưng ai mà nhớ, mười năm trước đã có một thanh niên trẻ tuổi không muốn sống, vì thế đã bỏ mất tuổi xanh xuân đẹp nhất của mình?


Ở trên giường bệnh, Dương Thủ Văn đọc rất nhiều sách, suy nghĩ rất nhiều năm.
Cuối cùng hắn cũng hiểu một câu: Người làm, trời nhìn, không phải không báo mà thời cơ chưa đến.
Chỉ là vì hiểu ý nghĩa đích thực của câu nói này…


Cảm giác không khí có hơi căng thẳng, Dương Thủ Văn cười nói:
- Được rồi, được rồi, chuyện này dừng ở đây, chúng ta không nói nữa.
- Ừ, không nói nữa, không nói nữa!
Dương Thừa Liệt không tỏ ra tức giận nữa, đổi lại là một khuôn mặt tươi cười.


Dương Thủ Văn lại cùng ông ta uống rượu, thấy Dương Thừa Liệt tỏ ra mệt mỏi liền cáo từ về thiện phòng.
Dương Thụy ở phía sau hắn, im lặng không nói gì.
Hai người đi đến ngoài cửa Đại Hùng Bảo Điện, thấy ánh trăng chiếu trên sân, không khí thêm phần trong trẻo.


Ban ngày, có mưa nên không khí trên núi rất mát mẻ.
Chỉ là sau cơn mưa nhỏ kia, đã khiến không khí xuống thấp, cho nên khi có một cơn gió thổi qua khiến Dương Thụy sợ run cả người.
Ngoài thiền phòng, Bồ Đề dẫn theo bốn con chó nhỏ lên cửa hiên.
Trong bếp, Dương thị vẫn đang tất bất ra vào dọn dẹp.


Tinh thần của Thanh Nô vẫn chưa tốt, vì thế đêm này đã theo Tống thị đi nghỉ sớm.
Chỉ còn lại một mình Ấu Nương đang ngồi bên cạnh giếng, chăm chú giặt quần áo nhìn thấy Dương Thủ Văn và Dương Thụy, cũng không chào hỏi.
Lúc không có Dương Thừa Liệt, Ấu Nương rất thoải mái.


Nhưng có Dương Thừa Liệt, cô tỏ ra rất chừng mực.
Tiểu nha đầu này còn nhỏ tuối, nhưng rất hiểu chuyện, biết khi nào nên hoạt bát, khi nào nên im lặng.
- Nhị Lang, tại sao không nói chuyện?
Dương Thụy ngẩng đầu như lấy hết dũng khí nói:
- Đại huynh, hay là đệ thỉnh cầu cha để huynh làm Chấp y nhé.
- Ta?


Dương Thủ Văn lắc đầu như trống bỏi.
- Ta không muốn đến nha môn bị giày vò… Đệ nhìn ta đi, bây giờ vui vẻ biết bao! Vô âu, vô lo, hà tất phải đến nha môn tu hành?
- Nhưng…
Dương Thụy tỏ ra buồn rầu gãi gãi đầu, khiến cho mái tóc rối bời. Cậu ta hạ giọng nói:


- Nhưng đệ cảm thấy mình thật là ngốc! Bị Cái Gia Vận đùa giỡn, vậy mà đệ còn tưởng y rất sợ mình. Hôm nay, đệ đến hiện trường, nhìn thấy thi thể của Lư Thanh. Đệ có ngốc cũng nhìn ra Thanh Lư không phải là ch.ết duối, nhưng cha nói ch.ết đuối, nói chuyện vui vẻ với Lư Vĩnh Thành, dường như chưa có chuyện gì xảy ra.


Đại huynh, đệ thực sự hồ đồ rồi!
Trước kia, đệ cảm thấy mình rất thông minh, thậm chí trước khi đại huynh tỉnh táo, đệ vẫn cho rằng như vậy.
Nhưng…
Dương Thụy nói xong, liền ngồi xổm xuống đất hai tay ôm đầu.


Dương Thủ Văn có thể hiểu tâm trạng hiện tại của cậu ta, đó là kiểu đau đớn tự cho rằng “Mọi người đều say, chỉ có mình ta tỉnh”.
Như đó có thể thấy, Dương Thụy vẫn là một cậu thanh niên yêu chính nghĩa.
Chí có điều cậu ta vẫn chưa hiểu ý nghĩa của nhẫn nại.


Dương Thủ Văn vỗ vỗ vai của Dương Thủ Văn rồi ngồi xuống bên cạnh anh ta.


- Nhị Lang, đệ nhìn đi ánh trăng thật đẹp? Ta rất thích, nhưng lại không thể nắm bắt. Đệ nhắm mắt lại, cẩm thận chút gió, dịu dàng biết bao. Nhưng ta lại không nhìn thấy, đệ ngửi hương hoa, thơm biết bao nhưng ta lại không thể giữ lại được.
- Đại huynh, huynh đang nói gì vậy?


Dương Thụy bị câu chuyện của Dương Thủ Văn làm cho hồ đồ, liền quay đầu nhìn hắn.
Dương Thủ Văn mỉm cười:
- Ta đang nói nhảm thôi!
lại kể chuyện xưa.






Truyện liên quan