Chương 56: Chuyện xưa (hạ)

- À…
- Kỳ thật, ý của ta là, đệ là người lớn không cần để ý như vậy.


- Nhị Lang, đệ rất thông minh, điểm này đệ không cần hoài nghi. Chẳng qua từ nhỏ đệ được cưng chiều, cha hay a nương đều cưng chiều đệ trong lòng bàn tay, vì thế đệ căn bản không nhìn thấy được sự ghê tởm giấu ở trong âm u trên thế giới này. Hiện tại, đệ lập tức sẽ đối diện với những việc đáng ghê tởm này, có chút không thể chấp nhận, thậm chí lúc bắt đầu sẽ tiến hành phủ nhận bản thân.


- Ha hả, nếu ta nói… lớn cũng không phải là tốt.
Bồ Đề từ trên cửa hiên nhảy xuống, chạy tới bên cạnh Dương Thủ Văn nằm xuống.
Tay của Dương Thủ Văn vùi vào bộ lông dày của Bồ Đề, cảm giác được hơi nóng tỏa ra từ thân của Bồ Đề.


- Lúc nhỏ Cái Gia Vận lớn lên ở khách điếm Lão Quân, đã gặp qua rất nhiều việc đáng ghê tởm.


- Đệ dùng suy nghĩ của đệ tiếp cận gã, kết giao với gã, gã chắc chắn sẽ không làm bạn với đệ, thậm chí sẽ khinh thường đệ. Trên thực tế, kết giao với người như vậy cần gì phải trả giá thật lòng? Lộ ra thực lực của đệ, cho gã biết đệ mạnh hơn gã, gã tự nhiên sẽ cúi đầu trước đệ. Chờ sau khi gã cúi đầu trước đệ, đệ lại mượn sức gã, cái này gọi là vừa đánh vừa xoa.


- Đối phó với một tên bướng bỉnh khó thuần phục này, đệ nhất định phải giống như thuần ưng, sau khi nó thuần phục đệ, lại tiến hành mượn sức.
- Ồ!
Dương Thụy sau khi nghe xong, có chút hiểu được.
Dương Thủ Văn nói tiếp:
- Về phần việc trong nha môn, đệ phải học được tính nhẫn nại.




- Ta kể với đệ một chuyện xưa… Đã từng có hai tên quan sai, đều tràn đầy nhiệt huyết, đều cực kỳ căm ghét cái ác. Có một lần, hai tên quan sai phát hiện một vụ án, mà đằng sau vụ án này lại cất giấu một kẻ chủ mưu. Một người trong hai người vì tinh thần vì chính nghĩa, muốn đi trừng phạt cái ác biểu dương cái thiện. Mà một người khác thì phản đối chủ trương của người kia. Vì thế, hai người cuối cùng mỗi người đi một ngả, thậm chí trở thành kẻ thù. Người có tinh thần chính nghĩa liều tính mạng muốn lôi kẻ chủ mưu ra trước công lý. Nhưng kết quả thì sao? Y bại lộ, cuối cùng biến thành tàn phế.


- Mà tên quan sai còn lại, còn lá mặt lá trái, vừa giao thiệp với đối phương, vừa ở trong bóng tối yên lặng thu thập chứng cớ. Sau khoảng mười năm, y đã thu thập đầy đủ chứng cớ, đồng thời bản thân y cũng đã ở địa vị cao, sau đó đánh một kích chí mạng… Kẻ chủ mưu sau vụ án bị giết ch.ết rồi, y cũng thành anh hùng, được tăng lương thăng chức, còn được mỹ nhân coi trọng.


Dương Thủ Văn nói là chuyện xưa của hắn.
Dương Thụy nghe say mê, không kìm nổi hỏi:
- Còn người tàn phế thì sao?
Dương Thủ Văn ung dung mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu nói:


- Tên ngu ngốc kia nằm ở giường bệnh mười năm, bạn gái hắn yêu nhất đi rồi, trong nhà vì chữa bệnh cho hắn nên đã táng gia bại sản. Nhưng sau mười năm, không ai còn nhớ rõ nỗ lực cố gắng mà hắn đã trả giá. Cho dù là có thì cũng là sau lưng chế nhạo hắn… Nhị Lang, nếu đổi lại là đệ, đệ sẽ làm như thế nào?


- Ta...
Dương Thủ Văn vuốt vuốt mặt, vỗ Bồ Đề, từ dưới đất đứng dậy.
- Chính đệ suy nghĩ thật kỹ, đừng cứ suy nghĩ theo lối thư sinh… Về phần lựa chọn như thế nào thì phải xem chính đệ rồi.
- Ngẫm lại a nương, ngẫm lại Thanh Nô, ngẫm lại cha.


- Đệ là người thông minh như vậy, ta tin tưởng đệ nhất định có thể hiểu. Nếu nghĩ mãi mà không rõ, vậy đệ cứ đi ch.ết đi.
Nói xong, Dương Thủ Văn mang theo Bồ Đề nghênh ngang rời đi.
- Ấu Nương, muốn ta giúp đỡ không?
- Hủy Tử ca ca thật ngốc, càng giúp càng rối thêm.


- Ai nói vậy, ta rất lợi hại đó… Nào, để ta giúp muội vắt khô quần áo.
Còn chưa dứt lời, chợt nghe đến xoẹt một tiếng, Dương Thủ Văn dùng lực quá mạnh, xé rách quần áo mới giặt xong của Ấu Nương.
- Hủy Tử ca ca, đã nói không cần huynh giúp rồi mà, huynh đừng quấy rối... Tránh ra, mau tránh ra!


Ấu Nương tức giận rít gào, Dương Thủ Văn mang theo Bồ Đề chán nản rời khỏi giếng nước.
Nhìn bộ dáng hài hước của huynh trưởng đần độn mười bảy năm này, Dương Thụy không kìm nổi ngồi dưới đất cười ha ha.


- Đại huynh nói không sai, nếu ta còn không hiểu được thì không bằng đâm đầu ch.ết đi!
***
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Dương Thủ Văn kéo Dương Mạt Lỵ từ trên giường dậy.


Dương Mạt Lỵ sau khi bị đánh mặt mũi bầm dập vì không chịu thức dậy, cuối cùng khuất phục dưới uy thế của Dương Thủ Văn, quỳ rạp trên mặt đất giả bộ dáng con cóc.
- Dương Mạt Lỵ, con cóc, oa oa oa, nhảy không ngừng...


Ấu Nương đứng thế nhị tự kiềm dương mã ở trên quảng trường, vừa luyện công dưới sự chỉ đạo của Dương Thủ Văn, vừa cười nhạo Dương Mạt Lỵ.
- A Lang, vì sao Ấu Nương có thể đứng, Dương Mạt Lỵ lại phải nằm úp sấp chứ?
Dương Mạt Lỵ tủi thân hô:
- Ta không muốn làm cóc.


Nhưng, ai lại để ý đến gã?
- Ấu Nương, làm theo ta, ra quyền, hít khí, thu quyền, thở ra… Giữa hai chân giống như kẹp một con dê… Đúng, là bộ dáng như vậy. Duy trì hơi thở, ra quyền, thu quyền. Động tác không cần quá nhanh, chậm chậm thôi, cảm thụ dê đang giãy dụa.


Dương Thủ Văn dạy cho Dương Ấu Nương là những thứ thấy được trong sách ở kiếp trước.
Sau khi kết hợp Kim thiềm dẫn đạo thuật và Kim cương bát thức, biến thành một bộ công phu thuộc về hắn.
Ấu Nương đi theo Dương Thủ Văn, chậm chậm tập luyện.


Khi mặt trời mọc lên cao, khuôn mặt nhỏ nhắn của Ấu Nương đỏ bừng, trên trán đổ đầy mồ hôi, nhưng tinh thần lại vô cùng tốt.
- Đại huynh, huynh đang làm gì vậy?
- Dạy Ấu Nương luyện quyền.
- Muội cũng muốn luyện!


Nghỉ ngơi hai ngày, Thanh Nô đã khôi phục hơn nửa, vì thế trời vừa sáng liền chạy ra ngoài.


Hoàn toàn không thấy Dương Mạt Lỵ đang quỳ trên mặt đất luyện tập Kim thiềm dẫn đạo thuật, Dương Thanh Nô chạy tới bên người Dương Thủ Văn, sóng vai đứng thẳng với Ấu Nương, học bộ dáng của Ấu Nương bắt đầu luyện tập.


Dương Thừa Liệt và Tống thị từ trong thiện phòng đi ra, nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt như thế trên quảng trường, cũng nhịn không được lộ ra vẻ tươi cười.
- Sau khi Hủy Tử minh mẫn, trong nhà càng lúc càng náo nhiệt rồi.


- Đúng vậy, tối hôm qua Nhị Lang còn chạy đến tìm ta nhận lỗi, đứa nhỏ này cũng là càng ngày càng hiểu chuyện.
Dương Thừa Liệt nhìn Dương Thủ Văn đang đắm chìm dưới ánh mặt trời, luyện công cùng hai tiểu nha đầu, vẻ vui mừng trong mắt càng lúc càng đậm.
Ông đi qua, gọi Dương Thủ Văn đến.


- Hôm nay con và Mạt Lỵ xuống núi một chuyến, lấy thêm hai vò rượu đến đây.
- Thuận tiện mua thêm một ít thức ăn nhắm rượu, ngày mai khách tới tránh cho không đủ.
Dương Thủ Văn trợn to mắt nhìn Dương Thừa Liệt:
- Cha, rốt cục cha có mấy người bạn cũ sắp tới vậy?
- Một người thôi.


- Trên núi có năm vò rượu đấy.
- À, tối hôm qua ta đã uống một vò… Hôm nay sẽ uống hai vò, còn lại hai vò, ngày mai chắc chắn là không đủ.
Cha là muốn uống rượu một mình đúng không?
Dương Thủ Văn liếc mắt, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Cha nói rất hiên ngang lẫm liệt, sắc mặt lo nghĩ vì khách.


- Được rồi, vậy lát nữa con xuống núi với Mạt Lỵ.
Dương Thủ Văn nói xong, liền cáo từ rời đi. Chỉ có điều sau khi đi được hai bước, hắn dừng lại, quay đầu nhìn Dương Thừa Liệt, nghi hoặc hỏi:
- Cha, hôm nay cha không trực ở nha môn sao?
- Có cái gì mà trực? Chẳng lẽ muốn bị người tính kế tiếp à?


- Hôm qua ta đã bẩm báo với Huyện tôn, trong người không khỏe nên cần nghỉ dưỡng hai ngày. Để cho ông ta trước đấu hai ngày với Lư Vĩnh Thành đi. Đợi khi ông ta biết được ích lợi của ta, tự nhiên sẽ thay đổi. Ta cũng thừa dịp hai ngày này nghỉ ngơi thật tốt.
- Ích lợi?


Cha, người cũng thật biết dùng từ đó!
Tư tưởng phạm tội, A Di Đà Phật... Dương Thủ Văn nhe răng, liền lắc đầu rời đi.
Chỉ còn lại Dương Thừa Liệt vẻ mặt mờ mịt, quay đầu nói với Tống thị:
- Nương tử, Hủy Tử hắn có ý tứ gì vậy?
- Hả?


- Ta nói xong, vì sao hắn lại lắc đầu? Vừa rồi ta nói sai cái gì sao? Thái độ này của hắn là sao vậy?
Vẻ mặt Tống thị mờ mịt, nhìn Dương Thừa Liệt, lại nhìn vào hai mắt của Dương Thủ Văn.
Cuối cùng, bà nói:


- Chớ không phải là dòng họ Dương gia của lão gia đều mắc bệnh đần độn à? Trước kia là Hủy Tử, ngày hôm qua là Nhị Lang, hôm nay đến lượt ông. Hủy Tử chỉ lắc đầu, ông lại ở chỗ này suy nghĩ lung tung, A Lang không cảm thấy mệt sao?
Nói xong, Tống thị uốn éo rời đi.
- Ta nghĩ ngợi lung tung sao?


Dương Thừa Liệt đứng ở nơi đó suy nghĩ một lát, cuối cùng lắc đầu, thấp giọng thầm nói:
- Có thể ta thật là nghĩ ngợi lung tung rồi... Nhưng vì sao ta cảm thấy nụ cười vừa rồi của Hủy Tử có chút quái dị, mang đến cho ta một loại cảm giác xấu đây?
***


Không nói đến Dương Thừa Liệt ở trên núi nghĩ ngợi lung tung.
Dương Thủ Văn cùng với Ấu Nương luyện công xong, liền kéo Dương Mạt Lỵ cùng đi xuống núi.
Lần này hắn xuống núi, còn có việc khác.


Ở dưới chân núi, đầu tiên hắn đi đến nhà Điền thôn chính gửi nhờ ngựa, sau đó lại chạy tới nhà của Lão Hồ Đầu.
Lấy ra một bản vẽ, đặt ở trước mặt của Lão Hồ Đầu.
- Lão Hồ Đầu, dựa theo số liệu trong bản vẽ này, trước làm cho ta hai mươi cái.
- Đây là cái gì?


Lão Hồ Đầu nhìn móng ngựa sắt trong bản vẽ, vẻ mặt mờ mịt.
Dương Thủ Văn nói:
- Lão hỏi nhiều như vậy để làm gì? Làm được cái này không? Không làm được thì ta vào thành tìm người khác làm.


- Đừng nói giỡn, thứ đồ chơi này nếu ta không làm được, sao còn dám xưng là thợ thủ công giỏi nhất ở Hổ Cốc Sơn chứ?
Lão Hồ Đầu vừa nghe, giận tím mặt.
Ông ta không nói hai lời, đoạt lấy bản vẽ:


- Làm một cái ba mươi văn, hai mươi cái năm trăm văn, ba ngày sau ngươi lại đây lấy là được.
Tay nghề của Lão Hồ Đầu không tệ, chỉ có điều có đôi khi rất thích lải nhải.


Dương Thủ Văn cười, từ trong nhà Lão Hồ Đầu đi ra ngoài, đang chuẩn bị vào cửa hàng trong thôn mua một ít rượu và thức ăn, lại nghe có người hô lớn:
- Thiếu niên lang, xin dừng bước.






Truyện liên quan