Chương 69: Bất động như núi (thượng)

Gì chứ, các ngươi nói chuyện có thể đừng uể oải như vậy không?


Dương Thụy phát hiện xem ra y vẫn chưa đủ thông minh, nghe nửa ngày trời vẫn không hiểu Dương Thủ Văn muốn giúp Cái Lão Quân thế nào, mà vì sao Cái Lão Quân lại từ chối. Nghe hai người họ nói chuyện, nội dung thì rất giản đơn, nhưng nếu cẩn thận suy xét thì quả thật không hiểu họ đang mưu tính những gì nữa, Dương Thụy quả thật cảm thấy rất mông lung.


Cái Lão Quân cười rất sảng khoái, mà Dương Thủ Văn lại rất bình tĩnh.
Hắn ngồi ngay ngắn, hai tay đặt trên đùi, chỉ lẳng lặng nhìn Cái Lão Quân, không nói một lời nào.
Cái Lão Quân mỉm cười rồi đột nhiên dừng lại.


Y nhìn Dương Thủ Văn, mà Dương Thủ Văn cũng nhìn lại. Hai người giống như sắp biến thành hai pho tượng đá, ai cũng không nói chuyện, ai cũng bất động, cứ như vậy ngồi lẳng lặng, lẳng lặng quan sát, ánh mắt càng ngày càng đối chọi gay gắt.
Không khí trong phòng như ngưng tụ lại.


Dương Thụy thấy hơi khát, đúng lúc này bưng bát nước mật ong lên uống một ngụm.


Nhưng bất thình lình không khí ngưng đọng khiến y rất khó xử. Miệng ngậm một ngụm nước mật ong, tay vẫn bưng bát nước. Y hết nhìn Cái Lão Quân lại quay sang nhìn Dương Thủ Văn, hừm một tiếng rồi nuốt ngụm nước mật ong ấy xuống.




Dương Thủ Văn và Cái Lão Quân đột nhiên chuyển ánh nhìn thẳng vào Dương Thụy.
Dương Thụy bị dọa một trận, rụt rè nói:
- Có phải ta không nên uống nước không…
Dương Thủ Văn lập tức mỉm cười, mà Cái Lão Quân cũng lập tức mỉm cười.


- Văn Tuyên huynh có con như vậy, thật khiến người khác ngưỡng mộ.
Cái Lão Quân thở dài, rồi chuyển đề tài, trầm giọng nói:
- Nói vậy Hủy Tử vừa rồi ở bên ngoài, đã nhìn ra điểm gì đó rồi.
Dương Thủ Văn gật đầu:
- Kỳ thật, tình thế của cha ta và Lão Quân cũng không khác là bao.


- Ngươi nói là...
Dương Thủ Văn nói:
- Có người không an phận, muốn phá hư cục diện hiện nay mà khó khăn lắm Xương Bình mới có được.
Dương Thủ Văn nói xong, dừng lại một chút, trầm giọng nói:


- Hẳn Lão Quân có thể nhìn ra được, vừa rồi những người đó cũng không phải tự nhiên đứng ra đối đầu với Lão Quân. Cha ta từng nói, từ ngày Lão Quân quản lý các đoàn đầu ở Xương Bình đến nay đều thưởng phạt phân minh, bọn thủ hạ đều rất phục tùng. Nhưng đột nhiên lại có nhiều người chống đối như vậy, Lão Quân đương nhiên hiểu được nội tình bên trong.


Cái Lão Quân trầm ngâm một chút, gật đầu nói:
- Hủy Tử nói không sai, là có người đang gây xích mích nội bộ, muốn thay thế ta.
Lão Quân giữ chức Đại đoàn đầu Xương Bình đã mười bảy năm, đã gặp qua không biết bao nhiêu tình huống tương tự.


Nhưng lúc này đây, khí thế hung hiểm… Một đám hạ lưu, khiến ta cuối cùng chỉ có thể lựa đường tránh tai họa. Nếu chúng không có người chống lưng, Lão Quân xử lý chuyện này sẽ dễ như trở bàn tay. Hôm nay giết Đông Cửu Lang chỉ là kế thị uy tạm thời. Phường Hòa Bình là khu trọng điểm của huyện Xương Bình, các phường hội khác chắc chắn sẽ liều mạng tranh giành lợi ích ở đây.


Ta cũng muốn nhân cơ hội này, có thể tìm ra kẻ nào muốn đối phó ta, rồi tính toán những chuyện tiếp sau.
Dương Thủ Văn hạ giọng nói:
- Huyện Xương Bình lớn như vậy, người có thể động đến Lão Quân không quá mười đầu ngón tay.


Huyện tôn, Huyện thừa, cha ta và Lư chủ bộ. Cha ta không đối phó ngài, điểm này ta có thể cam đoan với ngài, Huyện thừa bệnh nặng nhiều năm, chẳng biết khi nào sẽ tắt thở… Hơn nữa y không có cơ sở ở Xương Bình, cũng không có lí do đến gây sự với ngài. Cho nên người muốn đối phó với Lão Quân chỉ có huyện tôn và Lư chủ bộ, ngài thấy sao?


Dương Thụy ngồi một bên hít sâu một hơi, hoảng sợ nhìn Dương Thủ Văn.
Ca ca của ta ơi, sao chuyện gì huynh cũng dám nói vậy?
Cái Lão Quân trầm mặc một lát, cũng gật đầu nói:


- Nếu Văn Tuyên muốn đối phó ta, sẽ không cần bỏ nhiều công sức như vậy. Mấy ngày trước y chỉ cần nhốt ta trong đại lao lâu một chút, Lão Quân ta chắc cũng đủ biến mất rồi.
Trên thực tế, Văn Tuyên chỉ giam ta ba ngày, không dài không ngắn, cho nên không thể nói là y cố ý đối phó ta.


Như lời Hủy Tử nói, kẻ muốn đối phó ta chỉ còn lại huyện tôn và Lư chủ bộ. Nhưng có điều ta vẫn chưa hiểu, ta chẳng qua chỉ là kẻ thổ phỉ hạ lưu, như vậy sao nhất thiết phải gây khó dễ với ta?
Trong phòng, lại đã trầm mặc.
Thật lâu sau, Dương Thủ Văn nói:


- Lão Quân, tình thế của Xương Bình hiện nay không đơn giản như ta và ngài vẫn tưởng đâu…


Bên cạnh cha ta cũng có gian tế, nhưng vẫn chưa điều tr.a rõ kẻ đứng sau giật dây rốt cuộc là ai. Cha ta đã là huyện úy Xương Bình mười ba năm… vẫn không tránh khỏi bị kẻ khác ám hại, có thể thấy được đối phương lai lịch không nhỏ.


Đây cũng là nguyên nhân hôm nay ta đến đây tìm ngài. Ta có thể thay mặt cha đồng ý với ngài, sẽ cố gắng lo liệu phía các quan lại bên trên, chỉ cần ngài không quá đáng. Cũng như vậy, nếu trong huyện Xương Bình này có chuyện gì phát sinh, hoặc có ai đáng nghi, ta hy vọng ngài có thể nghĩ cách cho ta biết, hai bên có thể giúp đỡ lẫn nhau.


Hoá ra, Đại huynh đã vạch sẵn ván cờ này.
Dương Thụy rốt cuộc hiểu được ý tứ của Dương Thủ Văn, có chút kinh ngạc nhìn Dương Thủ Văn.
Tâm tư của huynh trưởng, bản thân mình không thể dò đoán được.


Hoá ra bên cạnh cha lại tiềm ẩn nhiều nguy hiểm như vậy, ngày nào cũng ở bên cha nhưng ta lại không phát hiện được gì…
Dương Thụy đến lúc này, rốt cục cũng tâm phục khẩu phục.
Y không có cảm giác muốn ăn hơn thua với Dương Thủ Văn, chỉ cảm thấy bản thân cần học hỏi Dương Thủ Văn mà thôi.


Cái Lão Quân nhìn Dương Thủ Văn:
- Ta nên tin ngươi thế nào đây?
- Ha hả, Lão Quân ngươi sai lầm rồi, ta không cần ngươi tin ta, ngươi chỉ cần tin cha ta là được.


Cha từng nói với ta, Lão Quân là bậc hảo hán. Lúc ban đầu cha đến huyện Xương Bình, cũng là ngài giúp ông ấy. Ân oán giữa nhị lang nhà ta và Cái nhị lang chẳng qua là trò đùa trẻ con, ta thật sự không đảm đương nổi. Cha ta động đến Cái Lão Quân cũng không phải thực sự tức giận… Ha ha, ngài cũng biết mà, tuổi cao, nên cũng muốn giữ thể diện.


Dương Thủ Văn khẽ cười, lại khiến cho một bên Dương Thụy mặt đỏ tai hồng.
Cái Lão Quân đột nhiên cười ha hả, chỉ vào Dương Thủ Văn nói:
- Hủy Tử, ta bây giờ không tin Dương huyện úy, mà là tin tưởng ngươi.
- Hả?
- Vậy làm theo ý ngươi, chúng ta hợp tác.


Cái Lão Quân nói xong, đứng dậy vươn tay ra.
Dương Thủ Văn cũng không do dự, đứng lên đưa tay ra, cùng Cái Lão Quân đập tay ba cái, coi như lập thành khế ước.
+++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++
Cái Lão Quân và Dương Thủ Văn nói chuyện thêm một lúc nữa thì Dương Thủ Văn đứng dậy cáo từ.


Tuy nhiên, Cái Lão Quân cũng không tiễn hắn mà để Cái Gia Vận thay mặt đưa hai huynh đệ họ ra khỏi nhà trọ.
Lúc này, đã qua giờ hợi.
Vô tình, Dương Thủ Văn đã ở lại nhà trọ của Cái Lão Quân hơn một canh giờ.


Ngoài cửa lớn nhà trọ vẫn còn một đám lưu manh đang tụ tập. Tuy nhiên so với vừa rồi, rõ ràng đã ít hơn rất nhiều.
Đường phố cũng vắng vẻ hơn, Cái Gia Vận đi phía trước, huynh đệ Dương Thủ Văn theo ở phía sau.
Ba người sắp đi đến cửa phường, Cái Gia Vận đột nhiên dừng bước.


Có một tên lưu manh mang một cái hộp đến đưa cho Cái Gia Vận.
Cái Gia Vận cười tủm tỉm nhìn Dương Thụy nói:
- Nhị Lang, trước đây ta có chỗ không phải, mong huynh đừng trách, vật này coi như là ta tạ lỗi với huynh.
- À?
Dương Thụy có chút mơ hồ, nhận lấy hộp.
- Đây là cái gì?


- Mở ra xem, chẳng phải sẽ biết sao?
Cái Gia Vận không ngừng ha hả cười, mà Dương Thủ Văn cũng cười mỉm.


Dương Thụy mơ mơ màng màng, mở hộp ra. Dưới ánh trăng, sau khi y thấy rõ vật trong hộp, không kìm nổi kêu to một tiếng, vung tay ném hộp xuống đất. Một cái đầu người đầm đìa máu tươi rơi xuống đất lăn hai vòng, đến bên chân Dương Thủ Văn.
- Ngươi đã làm gì!


Dương Thụy không kìm nổi cơn giận, hét lớn.
Dương Thủ Văn thì đá một cái vào cái đầu lâu kia, đây chính là đầu của Dương lão tam.
- Dương lão tam đã ch.ết?
Cái Gia Vận dám trêu trọc Dương Thụy, nhưng không dám làm càn trước mặt Dương Thủ Văn, liền vội vàng khom người nói:


- Hồi Đại Lang, Dương lão tam đã sớm thông đồng với Cửu Lang của Đông môn. Hôm nay cha ta giết Cửu Lang, giữ lại y cũng vô dụng.
Dương Thủ Văn gật đầu:
- Xử lý thi thể cho tốt, đừng để trong huyện náo loạn.


Mấy ngày gần đây, ngươi làm việc chẳng ra gì, nếu có chuyện gì nữa, ta sẽ bảo nhị lang đến tìm ngươi đấy.
- Vâng!
Dương Thủ Văn nói xong, kéo tay Dương Thụy đang lòng đầy căm phẫn đi về phía cửa lớn.
- Đại huynh, huynh đừng kéo đệ, để đệ liều mạng với y!


- Được rồi, được rồi, đệ đừng làm loạn nữa, đệ cũng không đánh lại y đâu.


- Ai nói đệ đánh không lại y? Cho dù không đánh nổi y, đệ cũng phải đánh y mấy quyền để trút giận… lúc trước lấy danh tiếng của đệ làm chuyện xấu thì thôi đi, lại còn lấy cái đầu lâu ra dọa đệ, đệ, đệ liều mạng với y.






Truyện liên quan