Chương 70: Bất động như núi (hạ)

- Được lắm! Được lắm! Được lắm!
Dương Thủ Văn kéo tay Dương Thụy nói:
- Bắt đầu từ ngày mai, theo huynh luyện công, đến lúc đó quang minh chính đại đánh bại y chẳng phải tốt sao?
- Ấy, đệ không muốn luyện Kim Thiền dẫn đạo thuật đâu.


Dương Thụy không giãy nữa, trong đầu lại hiện ra hình ảnh Dương Mạt Lỵ mỗi ngày đều quỳ rạp xuống đất luyện công, trông giống hệt một con cóc. Y không khỏi khẽ rùng mình, y lắc đầu liên tục, miệng lẩm bẩm:
- Nếu bị người khác nhìn thấy, chắc sẽ bị trêu chọc ch.ết mất thôi.


Dương Thủ Văn đối với tiểu đệ này cũng đành bó tay.
Kể ra thì Dương Thụy cũng rất thông minh.
Nhưng tiểu tử này lại không chịu khổ luyện, cũng không có tính kiên nhẫn.
Hắn chào hỏi hai võ hầu trước cửa phường rồi dẫn Dương Thụy rời khỏi phường Mãng Sơn, đi về nhà.


- Đại huynh, rốt cuộc là ai vậy?
- Ừ?
- Người mà vừa rồi huynh và Cái Lão Quân nói ấy, ai là gian tế bên cạnh cha vậy?
Dương Thủ Văn mỉm cười:
- Muốn biết sao?
- Vâng.


- Bắt đầu từ ngày mai theo ta luyện công. Nếu có thể mỗi ngày đạt được yêu cầu của ta, và kiên trì trong một tháng, ta sẽ nói cho đệ biết.
- Đệ…
Dương Thụy nghe vậy rất bất mãn.
Y do dự một chút nói:


- Một tháng thì một tháng, đến lúc đó đại huynh nhất định phải nói cho đệ là ai đấy.
- Được!
Dương Thủ Văn gật gật đầu, dọc theo đường cái, đến Phiên Nhân Lý.




Sở dĩ hôm nay nhắc nhở Dương Thừa Liệt, là bởi vì hắn phát hiện, lúc Quản Hổ và Trần Tử Ngang gặp lại, ánh mắt hai người có giao tiếp rất nhanh. Bọn họ có thể đã biết nhưng ai cũng giả vờ như không biết gì. Hơn nữa, Trần Tử Ngang có vẻ hiểu rõ tiểu Di Lặc tự, thậm chí y nói chuyện một lúc đã để lộ ra, y đã biết Dương Thừa Liệt không tìm ra được chứng cớ gì. Mà chuyện này có rất ít người biết, trừ cha con hắn chỉ có Quản Hổ.


Trần Tử Ngang còn úp mở nhắc nhở, phụ tử Dương gia không nên nhúng tay vào chuyện này.
Việc y xuất hiện tại tiểu Di Lặc tự, nhiều khả năng là muốn tìm kiếm manh mối chứ không phải thử lòng cha con Dương Thừa Liệt.
Trần Tử Ngang, đến từ thần đô Lạc Dương.
Quản Hổ...


Dương Thủ Văn càng nghĩ càng thấy bên trong chuyện này nhất định có điểm nghi vấn, mọi chuyện dường như trở nên càng ngày càng phức tạp.
Một huyện thành lớn như Xương Bình, trong lúc đó giống như rất xa lạ. Cha ở đây đã mười ba năm, nhưng căn cơ không hề vững chắc như hắn vẫn nghĩ.
Hô!


Dương Thủ Văn không kìm nổi thở dài một hơi, bắt đầu cảm giác, sự tình dường như không dễ dàng chút nào.
+++++++++++++++++++++++++++++++++++++++
Về đến nhà, đã sắp đến giờ tý.


Từ lúc qua giờ hợi, số võ hầu trong huyện thành Xương Bình đã tăng lên rất nhiều. Từ phường Mãng Sơn đến Phiên Nhân Lý, chỉ một đoạn đường ngắn nhưng hai huynh đệ Dương Thủ Văn gặp đến ba đội võ hầu đang đi tuần, hơn nữa không ngoại lệ, vẫn bị cản lại để kiểm tr.a thẻ bài.


Hai huynh đệ Dương Thủ Văn gõ cửa, về đến nhà.
Dương Thủ Văn không ngờ Dương Thừa Liệt đã về nhà, hơn nữa đã ngủ say.
Dương Thụy đã sớm cảm thấy buồn ngủ, vừa về đến nhà đã vào phòng nghỉ ngơi. Dương Thủ Văn cũng về phòng của mình.


Hắn cở áo khoác, vừa chuẩn bị lên giường, chợt nghe thấy cộc cộc cộc, có người gõ cửa.
Ai muộn như vậy còn chưa ngủ?
Dương Thủ Văn hôm nay bôn ba cả ngày, đã sớm mệt mỏi. Nghe thấy tiếng gõ cửa, hắn nhíu mi đi tới mở cửa ra.
- Cha?


Ở cửa chính là Dương Thừa Liệt mà vừa rồi nghe báo là đã ngủ say.
Chỉ thấy Dương Thừa Liệt mặc một tấm áo ngủ rộng thùng thình, thấy Dương Thủ Văn mở cửa liền nghiêng mình lách vào phòng.
- Cha đã ngủ say rồi mà?
- Cha vừa tỉnh dậy.


Dương Thừa Liệt rất tự nhiên đi đến bên cửa sổ, ngồi khoanh chân trên giường:
- Thế nào, con tìm hiểu được những gì rồi, có gì đáng chú ý không?
Dương Thủ Văn đóng cửa lại, ngồi lên ghế mềm bên cạnh.
- Cha à, cha biết thừa con đi tìm hiểu tin tức, vậy mà vẫn ngủ?


- Chẳng phải là cha tin tưởng con sao... Hủy Tử xuất mã, ắt mã đáo thành công.
Nói xong, ông cười ha hả.
Rất rõ ràng, bản tính thích trêu đùa của Dương Thừa Liệt lại bộc phát!
Dương Thủ Văn cũng lười chẳng buồn so đo, rót hai chén nước, đưa cho Dương Thừa Liệt một chén, một chén cho mình uống.


- Con đã đến tìm Cái Lão Quân rồi!
- Ừm.


- Tình hình bên Cái Lão Quân cũng không có gì đặc biệt. Hôm nay lúc con đi, đúng lúc gặp một đám lưu manh làm phản. Nhưng Cái Lão Quân đã thẳng tay trừng trị, vấn đề cũng đã giải quyết xong… Tuy nhiên sau lưng những kẻ đó ắt có người thao túng. Cái Lão Quân cũng rất lo lắng, cho nên cũng đã thỏa thuận, nguyện ý hợp tác với chúng ta.


- Hợp tác như thế nào?
- Xử lý đoàn đầu của bảy phường.
Dương Thủ Văn ngẩng đầu, nhìn Dương Thừa Liệt.
- Lão Quân cam đoan, chỉ cần đoàn đầu của bảy phường ch.ết, sẽ không có bất cứ sự thay đổi nào dưới địa hạt y quản lý.
- Sau đó thì sao?


- Y sẽ trở thành tai mắt của chúng ta, cũng bằng lòng giải quyết một số phiền phức chúng ta không tiện ra mặt.
- Vậy chính là quan phủ hợp tác với thổ phỉ sao?
Dương Thừa Liệt uống một hớp, bĩu môi một cái nói:
- Như vậy xem ra Cái Lão Quân y được quá nhiều lợi ích rồi.


- Cha, cha đừng có đùa vậy. Lúc này đây còn quan tâm được ai chiếm lợi ích của ai nữa?
Dương Thừa Liệt lập tức mỉm cười!
- Bảo với Lão Quân, ta không hài lòng với Hoàng Thất, bộ đầu của bộ tạo lệ.
- Sao vậy, đã điều tr.a được nội gián trong trạm ban rồi sao?


Dương Thừa Liệt gật đầu, hạ giọng nói:


- Cũng là ta sơ sót, không nghĩ tới chuyện Hoàng Thất bị Lư Vĩnh Thành mua chuộc… Ta hiện tại đang nghi ngờ đám người tập kích huyện nha chính là do Lư Vĩnh Thành sai khiến, nếu không không thể nắm rõ tình hình như vậy. Hơn nữa, Hoàng Thất ngày nào cũng ra vào nha phủ, rất dễ tìm cớ thoái thác. Y tưởng quy thuận Lư Vĩnh Thành rồi thì ta không làm gì được chắc? Bảo với Lão Quân, ngày kia Hoàng Thất sẽ đưa vài món đồ qua đó.


- Con biết rồi.
Dương Thủ Văn gật đầu, đột nhiên nói:
- Vậy nếu không còn Hoàng Thất nữa thì cha định để ai gánh vác nhiệm vụ này?
Dương Thừa Liệt gãi đầu rất mạnh, Dương Thủ Văn thấy rõ những mảnh da ch.ết rào rào rụng xuống…
- Cha, đã bao lâu rồi cha không gội đầu vậy?


Hắn giận tím mặt, xông đi kéo Dương Thừa Liệt đang ngồi trên giường xuống, vừa chán ghét vừa phủi sạch tấm nệm.
Dương Thừa Liệt rất xấu hổ, trừng mắt hắn gầm nhẹ nói:
- Ta là cha con.
- Con biết! - Dương Thủ Văn không thèm quay đầu lại, thấp giọng đáp:


- Nếu cha không phải là cha con thì con đã đánh cha rồi đấy.
- Đồ con bất hiếu!
Dương Thừa Liệt thở phì phì ngồi trên ghế mềm, nhíu mi nói:
- Hiện giờ trong số tạo lệ, cha quả thật không tìm được ai đáng tin cả. Ngay cả Quản Hổ cũng... Con nói thử xem, ngoài hai huynh đệ con ra, cha có thể tin tưởng được ai?


Dương Thủ Văn nghe vậy, quay đầu lại.
- Chu Thành có được không cha?
- Chu Thành? - Dương Thừa Liệt sửng sốt:
- Đó là ai?
- Một đội trưởng dân tráng, có lòng muốn theo cha.
Lúc trước chuyện của Tống Tam Lang chính là y xử lý, làm khá gọn gàng, con cảm thấy y là người có thể dùng được.


- Dân tráng sao?
Dương Thừa Liệt mày nhăn lại, nhẹ nhàng gật đầu.
- Vậy trước tiên để y làm ban trị thủ… Trước tiên để y làm đội trưởng, rồi làm bổ đầu chắc không vấn đề gì. Sau khi giải quyết xong Hoàng Thất, ta sẽ tiếp tục đề bạt y, xem Lư Vĩnh Thành còn chiêu gì chưa xuất không?


- Vậy theo ý cha!
Dương Thủ Văn dọn sạch giường, liền ngồi khoanh chân xuống.
- Vậy chuyện của Quản thúc phụ…
Dương Thừa Liệt do dự một chút, hạ giọng nói:


- Phía Quản Hổ không hề lộ ra sơ hở, nếu không phải là con nhắc ta, ta âm thầm điều tr.a mới phát hiện y đã sớm qua lại với Bá Ngọc. Chỉ có điều hiện tại, chúng ta đều không rõ ràng kẻ đứng sau Bá Ngọc và Quản Hổ là ai, cho nên... Hơn nữa Quản Hổ tuy cấu kết với Bá Ngọc nhưng vẫn nghe lời ta, điểm này ta có thể thấy được. Với tình hình hiện nay của Xương Bình, một mình Hoàng Thất ch.ết là đủ rồi, không nên để thêm một bộ đầu nữa ch.ết. Chưa nói đến thủ hạ của Cái Lão Quân có xử lý được Quản Hổ không, giết y sẽ khiến Xương Bình rung chuyển. Buổi tối sau khi về ta đã nghĩ chuyện này, quyết định tạm thời không động đến y.


Địch bất động, ta bất động; nếu địch động thủ, ta có động thủ trước không?
Dương Thừa Liệt nghe vậy không kìm nổi cười ra tiếng.
Nói rất hay, chính là ý này.
Nói phức tạp như vậy, không phải tình hình thực tế ảnh hưởng đến quyết định của con người sao.


Dương Thủ Văn trong lòng vẫn khách sáo với Dương Thừa Liệt một chút, lại không kìm nổi tò mò hỏi:
Cha, hôm nay huyện tôn tìm cha, nói chuyện ra sao rồi?
Dương Thừa Liệt mày hơi hơi nhăn lại, hạ giọng nói:


Kỳ thật cũng không thương lượng cái gì, chỉ nói là phải tăng mạnh tuần tra, duy trì trị an, đồng thời chuẩn bị tiếp nhận dân chạy nạn... Nói đến chuyện hôm nay, ta cảm thấy có gì không đúng lắm.
Sao vậy?
Dương Thừa Liệt suy nghĩ một chút nói: Lư Vĩnh Thành không ở đây, nói là đi huyện Kế.


Còn huyện tôn thì sao? Tâm tình cũng không mấy tốt, cả người có vẻ bất an, cũng không biết vì sao.


Ta cảm giác, cảm thấy, huyện tôn đang lo lắng cái gì đó! Nhưng cũng không nắm rõ…Gần đây giống như gặp quỷ vậy, ta thấy hiện giờ tình hình ở huyện Xương Bình rất cổ quái, mà ngay cả huyện tôn cũng không bình thường chút nào.






Truyện liên quan