Chương 71: Móng ngựa sắt (thượng)

Đúng thế, Xương Bình huyện gần đây quả thật có nhiều chuyện rối ren.
Dương Thủ Văn cũng cảm thấy gì đó không bình thường, chỉ có điều không nghĩ ra được một manh mối gì.


Xương Bình, ở hậu thế cũng có lẽ là một phần của Đế Đô. Nhưng trong thời đại này, nơi đây cũng chỉ là một huyện thành hoang vắng ngoại thành mà thôi.
Nhưng cũng chính một huyện thành nhỏ này lại liên tục phát sinh biến cố.


Giờ đây, cả Xương Bình có thể nói là chìm trong màn sương mù trùng trùng.
Thế lực nhiều nơi phân tranh tại đây, nhưng giữa ai và ai đến nay cũng không phân biệt rõ ràng được.


Toàn bộ Xương Bình huyện, dường như bị bao phủ bởi một tầng sương mù, ngay cả người đứng đầu Xương Bình huyện Vương Hạ cũng dần trở nên kỳ lạ. Điều này khiến cho phụ tử Dương Thừa Liệt cảm nhận được một áp lực vô hình, thậm chí mang một cảm giác sợ hãi nhẹ.


- Đúng rồi, cha còn nhớ rõ, những chữ số trên họa đồ của Mạc Ly không?
- Như thế nào?
- Con nhớ được con số thứ nhất, là 810, cha có gợi nhớ được gì không?
Dương Thừa Liệt duỗi lưng một cái, nhắm mắt trầm tư một hồi, đột nhiên mở to mắt, lộ ra một sắc mặt kỳ lạ.


- Mặc Xuyết, ngày 10 tháng 8 khởi binh.
Dương Thủ Văn gật gật đầu, hạ giọng nói: - Nếu con không đoán sai, những con số trên đó toàn bộ đều là ngày tháng.
Dương Thừa Liệt nghe thế, lập tức hít sâu một hơi.




Ông hít hơi bật dậy, bồi hồi qua lại một hồi, nói với Dương Thủ Văn: - Vậy con còn nhớ rõ những con số khác không?
- Dòng hai thì vẫn còn nhớ rõ hai cụm, một là 826, một cái là 828.
Nhưng cụ thể hai cụm số đánh dấu nơi nào thì lại không nhớ rõ. Cha, không lẽ cha không cảm thấy kỳ lạ sao?


- Vô nghĩa, đương nhiên là kỳ lạ.
Ai lại hành quân đánh trận, lại đi đánh dấu thời gian?
Đây cũng không phải là chiến tranh của hậu thế, yêu cầu phải có chính xác thời gian.


Trong năm tháng này, chỉ có thể là một con số thời gian đại khái, nhưng nếu nói cần chuẩn xác đến một ngày nào đó, thì khó để hình dung được.
Trừ khi
Dương Thừa Liệt giật nảy mình sởn lạnh, đứng dậy đi ra.
- Cha, cha đi đâu thế?
- Ta đây phải đi tìm huyện tôn lấy mảnh bản đồ.


- Khuya thế này, chỉ sợ huyện tôn đã nghĩ ngơi rồi Không thì ngày mai hãy đến tìm ông ta lấy bản đồ, tránh để làm phiền giấc mộng người khác.
Hãy nhìn thời gian xem, giờ đã quá giờ tý.
Dương Thừa Liệt cũng biết quá muộn, vì thế gật gật đầu, không kiên trì đi nữa.


- Hủy Tử, đã không còn sớm nữa, hãy sớm nghỉ ngơi đi. Ngày mai nhớ đưa tin cho Lão Quân, đừng quên việc của Hoàng Thất.
- Con nhớ rồi, cha yên tâm.
Dương Thừa Liệt đứng dậy ra khỏi phòng, trong phòng chỉ còn lại một mình Dương Thủ Văn.


Cơ thể rất mệt mỏi, nhưng tinh thần lại có vẻ rất phấn khởi. Dập tắt đèn, hắn nằm ở trên giường, lăn qua trở lại ngủ không được.


Từ khi tỉnh táo đến nay, những sự việc phát sinh, từng chuyện từng chuyện một, không ngừng hiện lên trong đầu hắn, hơn nữa hỗn độn vô cùng. Hắn nhằm theo những mảnh thông tin mà hắn biết được lần ra manh mối, nhưng cuối cùng lại không có bất kỳ hiệu quả nào.
Xoay người ngồi dậy, lấy từ trong tay nải ra gói giấy dầu.


Sau đó nằm lại trên giường, lật qua lật lại trong tay. Nếu không phải trong đầu có một âm thanh luôn nhắc nhở hắn, đừng mở gói giấy dầu này ra, có lẽ Dương Thủ Văn đã thật sự không kìm nén nổi mà mở ra xem rồi.
Vô thức, Dương Thủ Văn đã ngủ thiếp đi
- Phò mã, vì sao không đến cứu ta?


Một âm thanh ai oán vọng lại bên tai Dương Thủ Văn, hắn mở mắt ra thì nhìn thấy một tòa cung điện xa hoa.
Cung điện chìm trong biển lửa, thi thể la liệt khắp nơi.
Một cô gái, toàn thân nhuốm đầy máu hướng về hắn vươn ra bàn tay.
- Phò mã, cứu ta!
- A!


Dương Thủ Văn hét lớn một tiếng, cũng không biết là vì phẫn nộ, hay vì hoảng sợ, tóm lại hắn đã thức dậy.
- Hủy Tử ca ca, huynh làm sao thế?


Một âm thanh rụt rè truyền đến từ bên cạnh, Dương Thủ Văn cảm giác có chút mơ màng, quay đầu nhìn lại, nhìn thấy khuôn mặt lay động lòng người của Ấu Nương, trên mặt của nàng hiện rõ sự quan tâm thân thiết phát ra từ nội tâm, nàng vươn tay xoa xoa lên trán Dương Thủ Văn.


- Hủy Tử ca ca, có phải người đã ngã bệnh?
Dù không soi gương nhưng Dương Thủ Văn biết rằng sắc mặt của hắn giờ đây nhất định rất khó coi.
- Ấu Nương, sao muội lại vào đây?
- Muội đưa nước rửa mặt đến cho ca ca, nhưng lại nghe tiếng thét to của ca ca trong phòng... Nên muội liền vào nhà xem.


Hủy Tử ca ca, Khỏa Nhi là ai thế.
Muội hỏi ta, ta biết hỏi ai?


Dương Thủ Văn cảm thấy sắp bị cơn ác mộng đáng ghét này tr.a tấn sắp điên rồi! Từ khi từ Cô Trúc trở về, hắn không còn mơ tiếp giấc mộng này. Nhưng trong mộng, lại bị Ấu Nương mang theo kiếm, khắp nơi điên cuồng chạy, khiến hắn không hiểu được gì cả.


Giờ đây, cái tên Khỏa Nhi ch.ết tiệt kia lại xuất hiện!
Dương Thủ Văn dùng sức quơ quơ đầu, vén chăn rời khỏi giường.


May mắn thay hắn không có thoi quen ngủ trần, cũng may thời đại này, mọi người ngủ đều mặc nội y, nếu không thì quê ch.ết đi được. Nhận khăn ướt từ tay Ấu Nương, hắn dùng lực xoa xoa mặt, đầu óc cũng theo đó trở nên tỉnh táo rất nhiều.
- Ta cũng không biết Khỏa Nhi là ai, ta cũng không quen người này.


Dương Thủ Văn vẻ mặt buồn rầu, mang khăn ướt ném vào chậu nước, tay cầm lấy bàn chải đánh răng.
Phì phì phì, ngay cả trình tự cũng làm sai rồi đây quả thật là một sự khởi đầu đầy phiền lòng.


Dương Thủ Văn đánh răng xong, lại lau mặt, ngồi trên hiên cửa, để Ấu Nương giúp hắn chải tóc. Người Đường để tóc dài, mỗi ngày đều không thiếu bước dày vò này. Tuy nhiên, Ấu Nương dường như rất thích cảm giác chải tóc cho Dương Thủ Văn, vẻ mặt tươi cười, một bên chải chuốt, một bên huyên thuyên, nói về những thứ cô cho rằng rất thú vị.


- Hủy Tử ca ca, từ nay về sau tóc của huynh nhất định phải để Ấu Nương giúp huynh chải.
- Được thôi!
Dương Thủ Văn có chút lơ là, nhìn theo năm chú chó Bồ Đề chạy tán loạn trong đình viện, trong đầu lại trở nên hỗn độn lên.


Ấu Nương giúp Dương Thủ Văn biện đầu xong, sau đó ngồi bên cạnh hắn, có chút không vui.
- Ấu Nương, ai lại ức hϊế͙p͙ người rồi?
- Hủy Tử ca ca, ngày hôm qua là Trung thu, nhưng lại không có Hủy Tử ca ca cùng nhau trải qua.


- Ah... Không sao, Ấu Nương chẳng lẽ không biết, trăng ngày mười lăm, mười sáu tròn... Đúng rồi, chúng ta còn chưa ăn bánh Trung thu nữa, chút nữa chúng ta cùng nhau ra phố đi dạo. Lúc này, nhất định sẽ có rất nhiều đồ ăn ngon gì đó.
- Thật sao?


Ấu Nương lập tức vui trở lại, gật gật đầu như gà con mổ thóc.
Có điều, khi Dương Thủ Văn thay xong quần áo, chuẩn bị ra cửa, thì phát hiện mọc thêm nhiều hơn một cái đuôi phía sau.
Ấu Nương nói cho Thanh Nô biết, vì thế Thanh Nô cũng muốn đi.


Sau đó hai người đi tìm Tống Thị, lại không ngờ Dương Mạt Lỵ đi ngang qua, nghe nói có đồ ăn ngon đấy, cũng hô phải đi theo.


Kết quả Dương Thủ Văn dẫn theo Ấu Nương khi ra cửa, phía sau ngoại trừ Dương Mạt Lỵ và Thanh Nô ra, còn năm con chó đi theo. Dương Thủ Văn thấy tình cảnh này, cũng là bất đắc dĩ không muốn dẫn theo, nhưng lại tìm không ra lý do nào cự tuyệt họ và chúng nó.


Cứ như vậy, đoàn người trùng trùng điệp điệp rời khỏi Dương phủ.
Khởi nguồn của bánh trung thu, về sau có rất nhiều ý kiến.


Độ nương từng nói, từ bánh Trung thu xuất hiện sớm nhất trong sách "Mộng Lương Lục" thời Nam Tống. Nhưng Độ nương còn nói: "Trong sách Lạc Trung Kiến Văn từng ghi lại, trong buổi yến tiệc Khúc Giang Trung thu tân khoa tiến sĩ, Đường Hi Tông từng tặng bánh Trung thu cho mọi người cùng ăn."


Dù sao với tính cách không đáng tin cậy của Độ nương kia, cơ bản không rõ là tình trạng thế nào.
Tuy nhiên Dương Thủ Văn đã tận mắt thấy, thời gian trên Thánh Lịch nguyên niên, trên phố đã có người buôn bán bánh Trung thu.


Bánh trung thu trong thời kỳ này rất đơn điệu, không giống đời sau đa dạng, phong phú.


Người Đường thích đồ ngọt, nhưng Dương Thủ Văn thích ăn cái loại bánh trứng muối mặn, thế là đối nghịch với mặn, không hứng thú với bánh trung thu ngọt. Tuy nhiên, hắn vẫn mua rất nhiều bánh tạo hình khác nhau. Có bánh trung thu hình thoi, có bánh hình cây hoa cúc, cũng có bánh Trung thu hình hoa mai. Hai tiểu nha đầu mỗi người chỉ ăn nửa bánh là không muốn ăn nữa rồi, bánh Trung thu còn dư lại, cơ bản điều giao cho Dương Mạt Lỵ. Đương nhiên, còn có năm chú chó của Bồ Đề cũng được hưởng lộc.


Xương Bình của ngày hôm nay có vẻ vắng lặng hơn.
Võ Hầu tuần phố trên đường, cũng nhiều hơn hôm qua..
Dương Thủ Văn dẫn theo mọi người di chuyển trên phố trong chốc lát, liền dừng chân tại một lều tửu quán gần cửa thành.
- Đại huynh, đấy có phải là Nhị huynh không.


Thanh Nô đột nhiên kéo cánh tay của Dương Thủ Văn, chỉ vào một người gần cửa thành hỏi.
Nhìn theo tay nàng chỉ, Dương Thủ Văn liền thấy Dương Thụy đang thân mang công phục, dẫn theo vài người nghỉ tạm tại cổng thành.
- Mọi ngươi ngồi đấy, ta qua đó xem.


Dương Thụy sáng sớm đã theo Dương Thừa Liệt đi huyện nha, theo lý, lúc này hẳn phải ngồi trong công phòng ở Tả sương mới đúng.






Truyện liên quan