Chương 74: Bảo Hương Các (2)

Tống Tứ Nương liên tục gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với những lời Dương Thủ Văn nói. Huynh ấy
- Tam huynh..... huynh ấy không sao chứ?


- Nương yên tâm, cha bây giờ vẫn là Huyện Úy Xương Bình, đại lao Xương Bình không thể thoát khỏi sự khống chế của cha, Tống Tam Lang ở trong đại lao, nói không chừng còn an toàn hơn. Nếu nương lo lắng, ta sẽ đi vào đại lao một lần, thuận tiện dặn dò vài câu, bảo bọn chúng chăm sóc tốt cho Tống Tam Lang là được.


- Nếu như vậy thì đành vất vả cho Hủy Tử rồi.
Tống Tứ Nương nghe Dương Thủ Văn nói như vậy, cuối cùng nhẹ nhàng thở ra.
Mà Dương Thủ Văn cũng không cự tuyệt, lập tức thay một bộ quần áo, liền vội vàng rời khỏi Dương phủ.


Dương Thủ Văn cũng không phải là phô trương thanh thế, khiến Tống Tứ Nương sợ, mà là quả thật cảm giác có chút là lạ.
Từng nói chuyện vài lần với Dương Thụy, cũng nói bóng nói gió với Tống Tứ Nương, tìm hiểu được một số chuyện về Tống Tam Lang.


Tóm lại, Tống Tam Lang cũng coi như là một người thông minh.
Sau khi Tống lão thái công qua đời, ba đứa con Tống gia ở riêng.
Những tài sản mà Tống Tam Lang có được nhờ phân chia tài sản, mặc dù không thể nói là có thể chấn hưng gia nghiệp, nhưng vẫn có thể khiến cuộc sống gia đình tương đối tốt.


Người này cũng có khôn vặt nhưng lá gan lại không lớn lắm.




Dương Thủ Văn không tin, loại người nhát gan giống như Tống Tam Lang sẽ mạo hiểm đi buôn lậu hàng cấm. Cho dù mỹ phụ là Huyện Úy Xương Bình, Dương Thủ Văn cũng không thể tin được. Nhưng vấn đề là, nếu chuyện hàng cấm này không phải do Tống Tam Lang gây nên, vậy rốt cuộc là ai hãm hại y? Vũng nước này chỉ sợ rất sâu. Tạm thời, Dương Thủ Văn vẫn chưa biết chuyện Lư Vĩnh Thành mưu đồ bí mật đối phó với Dương Thừa Liệt, cho nên cũng không suy nghĩ đến những vấn đề sâu xa. Nhưng mà hiện tại, hắn không thể không suy nghĩ đến âm mưu đằng sau.


Ai cũng biết, từ khi Võ Chiếu đăng cơ, trị quốc vô cùng nghiêm khắc.
Dương Thừa Liệt bao che cho Tống Tam Lang, chỉ cần không truyền ra ngoài sẽ không bị coi là chuyện lớn.


Thật ra, trị quốc có nghiêm khắc hơn nữa cũng khó tránh khỏi quan lại bao che cho nhau. Loại chuyện này cũng sẽ không có ai đứng ra vạch trần, mọi người cứ vậy mở một mắt nhắm một mắt cho qua.
Chỉ khi nào có người đứng ra, Dương Thừa Liệt liền gặp phiền toái.


Lư Vĩnh Thành hao hết tâm tư muốn khiến Dương Thừa Liệt mất hết quyền lực, khó bảo toàn sẽ không mượn chuyện của Tống Tam Lang làm cái cớ.
Cái gọi là có lòng hại người, không thể không đề phòng.


Dương Thủ Văn phát hiện, huyện Xương Bình này mặc dù ở nơi xa xôi, nhưng chuyện trên quan trường lại biến ảo khôn lường, vô cùng đáng sợ.
Lúc trước nếu không phải hắn cho người bắt Tống Tam Lang lại, nói không chừng Dương Thừa Liệt bây giờ đã gặp xui xẻo rồi.
***


Đại lao Xương Bình xây ở trong ngục thần miếu chỉ cách cửa chính huyện nha có hai cây số.
Chỗ này nằm ở phía tây bắc huyện Xương Bình, bình thường ánh mặt trời rất thưa thớt, thế cho nên từ xa có thể cảm nhận được khí tức âm trầm của đại lao.


Dương Thủ Văn không bị làm khó dễ gì cả, rất dễ dàng liền gặp được Tống Tam Lang.
Tống Tam Lang này đã bị giam giữ được bảy tám ngày rồi, dáng vẻ tuy rằng có chút tiều tụy, nhưng nhận ra được cũng không bị tr.a tấn.
Bất kể nói thế nào, y cũng là cậu cả của Dương Thừa Liệt.


Chỉ cần Dương Thừa Liệt vẫn còn là Huyện Úy một ngày, Tống Tam Lang tự nhiên sẽ được quan tâm.
Phòng giam diện tích không nhỏ, giường đầy đủ mọi thứ, trên bàn thậm chí còn bày đặt rượu và thức ăn.


Chỉ có điều ánh sáng rất mờ, cộng thêm sự âm u lạnh lẽo của lao phòng, khiến cho lúc Dương Thủ Văn đi vào thậm chí có cảm giác có chút ớn lạnh.
- Đại Lang, ngươi đến thả ta ra ngoài sao?
Nhìn thấy Dương Thủ Văn, Tống Tam Lang vô cùng kích động.


Dương Thủ Văn thì cười cười, ngồi xuống bàn, hạ giọng nói:
- Tống Tam Lang, dựa theo bối phận, ta hẳn nên gọi ngươi một tiếng tam cữu mới đúng. Nhưng hôm nay ta đến đây, cũng không phải muốn thả ngươi đi, mà có một số việc muốn hỏi ngươi.


- Vì sao không thả ta? Đại Lang, ngươi cũng biết, ta bị người hãm hại.
- Bị ai hãm hại?
- Cái này....
Tống Tam Lang nghe xong, lộ ra vẻ buồn rầu, ra sức gãi đầu.
- Chuyện này ta cũng nghĩ rất lâu rồi, nhưng ta thật sự không nghĩ ra, rốt cuộc là ai muốn hãm hại ta.


- Tống mỗ ta bình thường có lẽ có chút tham tiền, nhưng rất ít khi đắc tội với người khác. Cha ta lúc còn tại thế, đã giáo huấn ta biết đạo lý hòa khí sinh tài. Cho nên dù có chút quan hệ với cha ngươi, nhưng ta cũng rất ít khi đi ức hϊế͙p͙ người khác... thiếu cân thiếu lạng, chuyện làm hàng nhái thật ra cũng từng có, nhưng chuyện này cũng không đến mức đẩy ta vào chỗ ch.ết, hại ta vào lao ngục phải không?


Dương Thủ Văn nhẹ nhàng gật đầu, tỏ vẻ tán thành.
Hắn trầm mặc một lát, đột nhiên mở miệng nói;


- Tam cữu, ta hôm nay đến là do a nương nhờ, tới tìm ngươi xác định một chuyện. Mặc dù giữa ta và ngươi quan hệ xa cách, cũng không có giao tình gì, nhưng tin tưởng ta cũng sẽ không hại ngươi, đúng không?
- Đó là đương nhiên.
- Được, chúng ta đi thẳng vào vấn đề.


Dương Thủ Văn ngón tay khẽ đánh lên mặt bàn nói:
- Ta cảm thấy, người hãm hại ngươi, chỉ sợ là Hạng Trang múa kiếm, ý tại Bái Công.
Tống Tam Lang hơi sửng sốt, chợt lộ ra vẻ kinh ngạc.
- Đại Lang, ý của ngươi là...
Dương Thủ Văn gật gật đầu, chăm chú nhìn Tống Tam Lang:


- Ta không có quan hệ với Tống gia, nhưng ta là con cả Dương gia.


- Nhị Lang là huynh đệ của ta, Thanh Nô là em gái ta, mà nương của ta là muội muội ruột của ngươi. Cho nên, Tống Dương hai nhà môi hở thì răng lạnh, là châu chấu bị buộc đi chung trên một con đường... Ha hả, tam cữu, ta nói như vậy, ngươi sẽ không phản đối chứ.
- Đó là đương nhiên.


- Vậy ngươi càng hiểu rõ hơn, nếu không có Dương gia của ta, cuộc sống của Tống gia cũng sẽ không được khá giả.
Tống Tam Lang lại gật đầu, trầm giọng nói;
- Đại Lang nói rất đúng.
- Tam cữu, tình huống bây giờ, có người đang đối phó với cha ta.
- Hả?


- Lư Vĩnh Thành, chủ bộ ở huyện vẫn muốn chiếm lấy quyền lực của cha ta, sau khi nắm trong tay ban nha dịch, đối kháng với huyện tôn. Hơn nữa, hiện giờ thế cục Xương Bình không được ổn định, cho nên nhất cử nhất động của cha đều phải chú ý cẩn thận.
Tống Tam Lang nghe xong, lập tức biến sắc.
- Lư chủ bộ?


- Đúng vậy.
Đối với Tống Tam Lang mà nói, cái tên Lư Vĩnh Thành này cũng không xa lạ gì.
Y năm nay vẫn chưa tới bốn mươi, có thể nói là tận mắt chứng kiến quá trình Lư Vĩnh Thành hai mươi năm làm chủ bộ ở Xương Bình.
- Lư Chủ Bộ muốn đối phó với Văn Tuyên?


- Đại Lang, ý của ngươi là, chuyện này có thể....
- Ta chưa nói gì cả.
Dương Thủ Văn lập tức ngăn Tống Tam Lang nói tiếp, hạ giọng nói:


- Ta không biết có phải là Lư chủ bộ hãm hại ngươi hay không, nhưng ta biết, y thèm muốn ban nha dịch trong tay cha ta đã lâu rồi. Nếu cha ta bây giờ thả ngươi ra ngoài, Lư chủ bộ khó có thể chắc chắn là sẽ không mượn cớ, tìm cha ta gây phiền toái. Dù sao tư tàng quân giới buôn hàng lậu không phải là chuyện nhỏ.


- Ngoài ra còn có một việc, Đột Quyết tạo phản.
- Á?
- Nếu ta nhớ không nhầm, đám hàng hóa của ngươi chuẩn bị mang ra ngoài?


Sắc mặt của Tống Tam Lang lập tức trở nên trắng bệch. Y đã hiểu rõ ý tứ trong giọng nói của Dương Thủ Văn. Đột Quyết tạo phản, mà hàng hóa trong tay y lại mang đến tái ngoại. Trong hàng hóa, lại bí mật mang theo quân giới và muối lậu, nói khó nghe một chút, đến lúc đó y khó lòng thoái ch.ết, người nhà cũng sẽ bị liên lụy.


Trong loại tình huống này, vị trí Huyện Úy của Dương Thừa Liệt càng ổn định thì sự bảo đảm an toàn cho y càng lớn.
Ai cũng có thể đổ, duy chỉ có Dương Thừa Liệt không thể đổ.
Nếu Dương Thừa Liệt đổ, vấn đề của y sẽ vô cùng nghiêm trọng.


Nghĩ đến đây, Tống Tam Lang không nhịn được nghiến răng nghiến lợi, đối với đám người hãm hại y kia càng nhiều thêm vài phần tức giận.
- Đại Lang không cần nói nữa, Tống mỗ không phải người không hiểu lợi hại.


- Xin ngươi chuyển lời đến Huyện Úy, y cứ giải quyết phiền toái trước mắt, không cần để ý đến chuyện của ta. Nơi này tuy nói hoàn cảnh không được tốt lắm, nhưng không có ai làm khó dễ.
- Như vậy, rất tốt.


Dương Thủ Văn biết là, Tống Tam Lang sẽ cho người chuyển cáo đến người trong nhà, sẽ không còn người đến cửa gây rối nữa.
- Tam cữu, còn một việc, đống hàng hóa của ngươi kia đến từ đâu?
- Bảo Hương Các.
Tống Tam Lang không chút do dự đáp:


- Ta vẫn luôn nhập hàng từ Bảo Hương các... Sau khi cha ta qua đời, ta cũng bởi vì quen biết Lâm chưởng quỹ của Bảo Hương Các, sau đó ra ở riêng, nhanh chóng đứng vững. Hơn nữa Lâm chưởng quỹ làm người không tệ, Bảo Hương Các là cửa hiệu lâu đời ở Xương Bình...
Y nói tới đây, đột nhiên dừng lại.


- Ta ngày đó nhận hàng ở kho của Bảo Hương Các, sau đó liền chuẩn bị ra khỏi thành, thật không nghĩ đến ở cửa thành liền phát hiện ra vấn đề.
- Từ từ đã, ta hình như từng nghe có người nói, Bảo Hương Các kia hình như là sản nghiệp của họ Lư ở Phạm Dương.


Dương Thủ Văn nghe xong, bốp vỗ tay một cái, đứng lên nói:
- Vậy là đúng rồi, Lư Vĩnh Thành cũng là con cháu họ Lư ở Phạm Dương.
- Đáng ch.ết.
Tống Tam Lang lộ ra vẻ chợt hiểu, hung hăng cho mình một cái tát.


- Ta sớm nên nghĩ đến điều này... hàng hóa trước vẫn để ở kho của Bảo Hương Các, ngoại trừ Bảo Hương Các, ai có thể nhét mấy thứ kia vào? Trước kia ta với bọn họ không có ân oán gì, cho nên cũng không nghĩ quá nhiều. Bây giờ suy nghĩ lại, bọn họ muốn lợi dụng ta hãm hại Văn Tuyên. Lâm chưởng quỹ đáng ch.ết, ngay từ khi bắt đầu đã không phải có ý tốt gì.


Dương Thủ Văn thở dài một hơi;
- Tam cữu nếu có thể đoán ra kẻ đứng sau, như vậy cũng bớt đi chút sức lực.
- Như vậy, xin ngài ủy khuất thêm một thời gian. Đợi ta quay về báo cáo với cha, sau đó sẽ nghĩ cách cứu ngài ra.
Nói xong, Dương Thủ Văn quay đầu liền chuẩn bị rời đi.


Đúng lúc này, Tống Tam Lang đột nhiên lại nói:
- Đại Lang đợi đã.
Dương Thủ Văn dừng bước, lại kinh ngạc nhìn Tống Tam Lang.
Chợt nghe Tống Tam Lang nói:


- Nói đến Bảo Hương Các, ta đột nhiên nhớ ra một việc... Sáng sớm ngày hôm đó khi đi nhận hàng, trời đã tờ mờ sáng, tuy nhiên ánh sáng không được tốt lắm. Ta loáng thoáng nhìn thấy một đám người đi vào cửa sau Bảo Hương Các.
- Rạng sáng hôm đó, huyện nha vừa hay bị kẻ trộm vào






Truyện liên quan