Chương 75.1: Bảo Hương Các (3).

Dương Thủ Văn hít sâu một hơi, chăm chú nhìn Tống Tam Lang, một lúc lâu sau không nói lên lời.
Giải thích như vậy có thể coi là đã thỏa đáng.


Ngày hôm đó sau khi huyện nha bị tập kích, sau đó chính là toàn thành giới nghiêm, hung thủ căn bản không có chỗ trốn. Nhưng, Dương Thừa Liệt gần như lật tung mấy lần Xương Bình lên lại không tìm được manh mối đạo tặc, cuối cùng chỉ có thể bó tay buông xuôi.


Nhiều đạo tặc như vậy, ban ngày sẽ bốc hơi được sao?
Đương nhiên không thể.
Bọn chúng nhất định trốn ở chỗ nào đó, một chỗ không ai có thể nghĩ đến.


Sau khi Dương Thừa Liệt bỏ qua một vài nơi có khả năng bị bỏ sót: Huyện nha, Dương phủ, Lư phủ, nhà Huyện Thừa, cùng với bãi huấn luyện. Trừ lần đó ra, nơi duy nhất bị loại bỏ không thể nào là nơi ẩn thân của đạo tặc chính là Bảo Hương Các.


Đúng như lời Tống Tam Lang nói, người đứng sau Bảo Hương Các chính là Lư thị ở Phạm Dương.


Hơn nữa, Bảo Hương Các không phải chỉ có một cái ở Xương Bình, toàn bộ U Châu, thậm chí cả Doanh Châu và những nơi khác đều có sự hiện hữu của Bảo Hương Các. Nghe nói Bảo Hương Các kia là sản nghiệp của Lư thị ở Phạm Dương, cũng là một nhánh của Lư thị. Đừng tưởng rằng thế gia là thần tiên lấy thi thư gia truyền cũng không ăn hương khói của nhân gian. Trên thực tế, thế gia phải có nguồn tài lực hùng mạnh để có thể bảo vệ, nếu không sao có thể lấy thi thư gia truyền, sao có thể là hậu duệ của quý tộc đây?




Dương Thừa Liệt bản thân xuất thân từ Dương Thị Hoằng Nông, tự nhiên không nghĩ ra, Bảo Hương Các lại bao che trộm cướp tập kích huyện nha.
Nếu như là Bảo Hương Các....
Dương Thủ Văn lập tức ý thức được một chuyện phiền phức khác, cả người lập tức trở nên có chút khó chịu.


Bảo Hương Các là sản nghiệp của Lư thị Phạm Dương, Lư Vĩnh Thành là con cháu Lư thị Phạm Dương. Lư Vĩnh Thành muốn khiến Dương thừa Liệt mất quyền, Bảo Hương Các lại bao che kẻ trộm tập kích huyện nha. Liên kết những manh mối này lại, sẽ không khó phát hiện, là do Lư Vĩnh thành làm tất cả, tuyệt đối là do Lư thị Phạm Dương đứng sau màn thúc đẩy, nếu không y vì sao phải khai chiến với Dương Thừa Liệt?


- Tam cữu người chắc chắn?
- Ta đương nhiên có thể khẳng định chắc chắn.
Tống Tam Lang thề nói:


- Ta nhớ rất rõ ràng, ngày đó sau khi từ chỗ kho của Bảo Hương Các nhận hàng hóa đi ra, chợt nghe nói trong thành giới nghiêm. Nhưng ta cũng không để ý, vì thế liền áp tải hàng hóa ra khỏi thành... Đúng rồi, nhắc tới chuyện ngày đó cũng thấy kì lạ, dân binh ở cửa thành nếu có kiểm tra, cũng chỉ liếc mắt nhìn sơ qua liền cho ta qua.


- Nhưng ngày đó, người đứng đầu dân binh đang trực là Trần Nhất.
- Tên kia có quan hệ tương đối tốt với ta, nhưng không biết vì sao, hôm đó lại kiểm tr.a rất nghiêm ngặt hàng hóa của ta, chẳng những kiểm tr.a từng chiếc xe, thậm chỉ còn mở cả hàng hóa ra. Đúng vậy, tên kia tuyệt đối có vấn đề.


Lúc đối mặt với cái ch.ết, đầu óc Tống Tam Lang lập tức trở nên vô cùng minh mẫn.
Chuyện xảy ra ngày hôm đó, từng chuyện từng chuyện hiện lên trong đầu y, cũng khiến y tin rằng, vấn đề nằm ở chỗ người của Bảo Hương Các.
Lại là một tên gian tế.


Dương Thủ Văn nhớ kỹ tên Trần Nhất, sau đó lại trấn an Tống Tam Lang vài câu, liền vội vàng rời khỏi đại lao.
Lúc này, sắc trời đã tối.
Sau khi Dương Thủ Văn rời khỏi đại lao, cũng không trở về nhà, mà thẳng tiến đến huyện nha.


Lúc trước vào thời gian này, Dương Thừa Liệt không chừng đã về nhà. Nhưng với tình hình hiện này, y không thể về nhà quá sớm, khẳng định vẫn còn đang ở huyện nha trực. Quả nhiên, lúc Dương Thủ Văn đi vào huyện nha, Dương Thừa Liệt đang ở trong nha môn sắp xếp chuyện tuần tr.a ban đêm. Ba đội trưởng, ngoại trừ đội trưởng Hoàng Thất đang trực ra, những người khác đều ở đây.


Dương Thủ Văn kiên nhẫn chờ đợi, tận đến khi Dương Thừa Liệt sắp xếp mọi chuyện thỏa đáng, mới tiến đến bái kiến.
- Hủy Tử tới gọi Huyện Úy về nhà ăn cơm à?
Lúc hắn đi vào công đường, liền nhìn thấy Quản Hổ từ trong đi ra.
Dương Thủ Văn vội vàng cười nói:


- Thúc phụ cứ đùa, mọi người còn đang bận rộn, cha cháu sẽ không về nhà sớm như vậy. Cháu đến là vì có chuyện muốn nói với cha... Trưa nay gia nhân của tam cữu lại tới cửa tranh cãi ầm ĩ, cháu vừa vào đại lao một chuyến, tam cữu đã biết sai rồi, cho nên cháu đến thương lượng với cha xem có thể sớm thả tam cữu được không?


Tin tức gia quyến của Tống Tam Lang đến Dương phủ gây rối, không thể nào giấu được.
Bao gồm cả chuyện Dương Thủ Văn vào đại lao thăm Tống Tam Lang, chỉ sợ cũng đã bị người có ý biết được.
Bây giờ Xương Bình, địch ta khó phân.


Mà người đàn ông bề ngoài hào phóng này, đã từng là người cha tín nhiệm nhất, cũng trở nên không thể dựa vào.
Dương Thủ Văn cũng không biết nên tin ai, nhưng nhìn qua lại không có chút bất thường nào.
Nếu không giấu được, đơn giản cứ ăn ngay nói thật.
Quản Hổ cười nói:


- Chuyện của Tam Lang, ta từng khuyên bảo Huyện Úy, tuy nhiên tác dụng không được tốt lắm.
- Hủy Tử ngươi có thể tiếp tục thương lượng với ông ấy một chút, dù sao cũng là người một nhà... Hơn nữa lại không phải chuyện lớn, không cần phải quá coi trọng.
- Cháu sẽ khuyên bảo cha.


Dương Thủ Văn nghiêng người nhường đường, Quản Hổ vội vàng rời đi.
Nhìn bóng lưng y, Dương Thủ Văn lại như đang suy tư điều gì.
Quản Hổ này, còn có Trần Tử Ngang liệu có thể có quan hệ gì với Lư Vĩnh Thành hay không?
Y khuyên bảo Dương Thừa Liệt thả Tống Tam Lang, là thật lòng hay giả ý?


Nghi vấn liên tiếp hiện lên trong đầu, khiến Dương Thủ Văn nhất thời không khỏi phiền não.
Lúc này, Dương Thừa Liệt đi ra từ phòng trực, thấy Dương Thủ Văn đang đứng ở cửa ngẩn ngơ, vì thế liền cười đi đến.
- Hủy Tử, đang suy nghĩ gì vậy?
Dương Thủ Văn bỗng phục hồi lại tinh thần, vội vàng nói:


- Cha, con có việc tìm cha.
- Ồ, vậy đi dạo với ta.
Dương Thừa Liệt nói xong, duỗi cái lưng mệt mỏi, làm ra vẻ mỏi mệt nói:
- Hôm nay ngồi trông cả ngày trong phòng trực, cũng thực mệt mỏi.
- Đi dạo với ta một chút, chút nữa ta cho người đưa cơm chiều tới.


Y liếc mắt nhìn Dương Thủ Văn một cái, liền cất bước đi dọc theo hành lang, sau khi đi ra khỏi cửa trái của cửa chính, liền từ một bên cửa nhỏ đi ra.
Ngoài cửa nhỏ, là một ngõ nhỏ hẻo lánh.
Trong ngõ ánh sáng mờ tối, vắng ngắt.


Dương Thừa Liệt thấy hai bên không có ai, lúc này mới thở dài một hơi, hung tợn mắng:
- Trực nương tặc, cha bây giờ ở trong huyện nha cũng phải thật cẩn thận, không biết nên tin tưởng ai. Mà ngay cả đi ra ngoài, cũng cảm thấy có người đang âm thầm theo dõi dò xét.
- Cha, không nghiêm trọng như vậy chứ.


Dương Thừa Liệt tựa vào tường, lộ vẻ cô đơn.
- Ta cũng không biết rằng... Ngay cả Quản Hổ cũng có vấn đề, con nói xem ta còn có thể tin tưởng ai?
Cảm giác được, Dương Thừa Liệt thực sự rất coi trọng Quản Hổ, cho tới khi y biết rằng Quản Hổ cấu kết với người ngoài, cả người đều có vẻ sa sút.


Tuy nhiên, y rất nhanh điều chỉnh cảm xúc, lắc đầu cười nói:
- Để Hủy Tử cười chê rồi... Vốn tưởng là, ta làm Huyện Úy ở Xương Bình mười mấy năm, tam ban nha dịch đều nắm trong tay. Chưa từng nghĩ... Được rồi, có chuyện gì, nói đi.


- Cha chắc là biết, trong đám dân binh có một đội trưởng tên là Trần Nhất?
- Trần Nhất Lang?
Dương Thừa Liệt cười gật đầu:
- Ta đương nhiên biết.
- Y có thể là gian tế.
Giọng nói của Dương Thủ Văn không lớn nhưng Dương Thừa Liệt lại nghe được rất rõ ràng.


Y biến sắc, chợt khôi phục lại bình thường, trầm giọng nói:
- Chỉ chuyện này sao?
- Còn có, Tam Lang nói với con, sáng sớm hôm huyện nha bị tập kích, tam cữu nhìn thấy có mười mấy người đi vào cửa sau Bảo Hương Các.






Truyện liên quan